Đọc truyện Mục Dã – Chương 10: Quá trớn
Hướng Hưng Học vẫn còn một chút mẫn cảm của đàn ông vừa ly hôn, anh cảm thấy mình bị chọc vào chỗ đau, có chút không vui.
Anh không biết câu nói kia của Hướng Nghiễm có phải ám chỉ mình và Thẩm Vân Mộng không.
“Cậu cảm thấy Thẩm Vân Mộng là hạng người như vậy sao? Là loại người sẽ quá trớn sao?”
“Hay cậu cho rằng tôi là loại người như vậy, chuyện đã như thế vẫn còn muốn khổ sở cứu vãn?”
Hướng Nghiễm nhíu mày: “Tôi không nói chuyện của hai người. Nếu chú nhất định muốn hỏi tôi nghĩ thế nào thì, Thẩm Vân Mộng chẳng lẽ không có quá trớn sao?”
Hướng Hưng Học chui vào bẫy rồi.
Nếu như anh trả lời Thẩm Vân Mộng không phải loại người sẽ quá trớn, vậy thì chính Hướng Hưng Học sẽ có vẻ thấp kém quá mức.
Hướng Hưng Học nghĩ một lúc, không biết trả lời như thế nào – anh không có cách nào cùng một lúc giữ được mặt mũi của mình và nhân phẩm của Thẩm Vân Mộng.
Hướng Nghiễm không đợi Hướng Hưng Học ngẫm nghĩ, lại nói tiếp: “Chú không cần phải bảo vệ cô ta, quá trớn chính là quá trớn.”
“Có phải cậu hơi phiến diện đối với cô ấy rồi không?”
“Là chú đánh giá cô ta quá cao.”
Hướng Hưng Học nghẹn không nói ra lời.
Anh cảm thấy mình nên vì vợ trước mà biện giải một chút, nhưng lại không nghĩ ra biện giải rốt cục có ý nghĩa gì.
Hướng Hưng Học cho rằng Thẩm Vân Mộng chỉ là thích người khác về mặt tình cảm, chí ít thể xác vẫn chung thủy.
Thế nhưng anh cũng không dám bảo đảm.
“Nhưng cậu cũng có chỗ sai. Cậu nếu không thích người ta, nên nói sớm, không nên dùng trò chiến tranh lạnh.” Tài năng ngụy biện Hướng Hưng Học không bằng cháu anh, bèn muốn chuyển đề tài.
Hướng Nghiễm nở nụ cười, “Tôi lại không nói tôi không sai, là tôi tội ác tày trời.”
Lúc nằm lên giường rồi, Hướng Hưng Học vẫn còn vì biện luận thất bại mà canh cánh trong lòng.
Anh ngủ không yên, đi tới phòng khách uống nước, thấy đèn trong phòng Hướng Nghiễm còn mở.
Hướng Hưng Học gõ cửa phòng, Hướng Nghiễm bảo anh vào đi.
“Có phải cậu cảm thấy, trong một đoạn tình cảm, chỉ cần không quá trớn là được?”
Hướng Nghiễm ngồi trên giường, như đắc thắng mà cong khóe miệng: “Tôi biết như vậy không đúng, nhưng đó là nguyên tắc của tôi.”
Hướng Hưng Học bưng nước đi mất.
Sau đó Hướng Hưng Học phát hiện ra, Hướng Nghiễm trưởng thành kỳ quặc như vậy phải trách Hướng Hưng Bang dạy dỗ thất bại.
Hướng Hưng Bang làm bạn đời mười phần cặn bã, vẫn tuân theo khái niệm: “Trong nhà cờ hồng không ngã, bên ngoài cờ màu bay bay”. (*)
Hướng Nghiễm cũng là một đứa trẻ đáng thương.
Ở thời khắc đó, Hướng Hưng Học quyết định muốn tận lực làm nghĩa vụ của một người chú, anh muốn đem quan điểm yêu đương vặn vẹo của Hướng Nghiễm chỉnh lại cho ngay – mặc kệ cậu yêu thích đàn ông hay phụ nữ, cậu cũng nên học cách yêu đương đàng hoàng.
Chuyện của Hướng Hưng Học và Hướng Nghiễm, có rất nhiều chuyện không thể nói với người ngoài.
Tỷ như cuộc tranh luận liên quan đến quan điểm yêu đương này, Hướng Hưng Học chỉ là hàm hồ thuận miệng mà nói ra.
Hướng Nghiễm trong lời anh, tính cách lãng mạn hào hiệp cũng không thiếu chăm sóc quan tâm.
Hoàng Đào và Lục Mân nghe đến đây, cảm thấy thật giống quá trình mèo nhà lang thang đi cảm hóa mèo hoang nhỏ.
Bản thân Hướng Hưng Học cũng biết, sự thật không phải như vậy.
Anh còn chưa kịp sửa lại quan điểm yêu đương của Hướng Nghiễm.
Hướng Hưng Học vốn cho rằng việc chán nản vì ly hôn sẽ trở thành trở ngại lớn nhất của cuộc đời anh.
Nào ngờ cuộc sống luôn có họa vô đơn chí.
Sau khi anh ly hôn, liền thử làm một vài đề tài độc lập, tất cả đều bị giáo viên của anh, Triệu Trường Vân bác bỏ.
Triệu Trường Vân nói với Hướng Hưng Học: “Tiểu Hướng à, thầy hiểu tâm trạng muốn nổi bật hơn mọi người của em, thế nhưng mưu cầu danh vọng quá mức sẽ đánh mất cái tâm ban đầu chúng ta học văn.”
Hướng Hưng Học ngoài miệng vâng dạ, trong lòng lại đem tổ tông mười tám đời của Triệu Trường Vân mắng hết một lượt.
Triệu Trường Vân là “Thái Đẩu”(**) trong giới nghiên cứu văn học cổ, sở trường của Triệu Trường Vân là chèn ép những giáo viên trẻ khoảng ba mươi tuổi đang mang nợ mua nhà mua xe như Hướng Hưng Học.
Luận văn mà Triệu Trường Vân phát biểu, gần như là do đám nghiên cứu sinh dưới tay hắn viết.
Hướng Hưng Học cũng từng là một nghiên cứu sinh vì giáo sư Triệu mà cảm động đến rơi nước mắt, theo tuổi tác trưởng thành, Hướng Hưng Học dần dần ý thức được Triệu Trường Vân căn bản không phải tốt lành gì.
Lúc đánh giá cuối năm, Triệu Trường Vân tìm Hướng Hưng Học, nói: “Tiểu Hướng à, sao em không nói em và Tiểu Thẩm ly hôn? Em phải biết làm giảng viên, đặc biệt là giảng viên đại học, tác phong cá nhân tốt mới có thể ảnh hưởng tốt tới sinh viên…”
Hướng Hưng Học biết Triệu Trường Vân muốn ngăn cản mình lên chức giảng viên, lập tức bị lão già vô liêm sỉ này làm cho nổi nóng: “Thầy Triệu, tôi có cần tìm vợ cũ viết giấy xác nhận, để cô ấy xác nhận tác phong cá nhân của tôi với nhà trường không?”
“Thầy thấy thế này, không bằng em cứ từ từ, sang năm lên giảng viên cũng không chậm, đúng lúc trên tay thầy còn cái đề tài, em cứ nghiên cứu đi, đối với em sau này cũng có chỗ tốt.” Triệu Trường Vân khẽ mỉm cười, hốc mắt xệ xuống gò má, như một giống chó nào đó.
“Thầy Triệu, thầy thấy như vậy được sao?”
Hướng Hưng Học từ chối viết luận văn cho Triệu Trường Vân.
Nhưng cuối năm đó, Hướng Hưng Học vẫn không thể thăng làm giảng viên, đồng thời trên tay lại nhiều thêm một cái đề tài của Triệu Trường Vân.
Hướng Hưng Học không khỏi căm phẫn – ham thích của anh chưa bao giờ là văn học Trung Quốc cổ điển, vậy mà từ khi học tiến sĩ, anh vẫn luôn bị Triệu Trường Vân ép buộc làm những nghiên cứu đó.
Trước đây anh không dám từ chối, vì cuộc sống an ổn của Thẩm Vân Mộng.
Hiện tại anh có từ chối cũng vô dụng.
Hướng Hưng Học muốn vạch trần bộ mặt dối trá của “Thái Đẩu” trong làng học thuật.
Anh đi tìm một vài nghiên cứu sinh cũng đang bị chèn ép, đa số những người đó khuyên Hướng Hưng Học đừng thiếu suy nghĩ nữa.
Hướng Hưng Học rất phiền muộn, vừa phiền muộn vừa ngậm thuốc lá lật tài liệu.
Xuất phát từ sự quan tâm đối với Hướng Nghiễm, Hướng Hưng Học bình thường sẽ thừa dịp cậu đi ra ngoài làm việc mà khóa cửa phòng lại trốn trong phòng hút thuốc, anh quen nhốt mình trong phòng tối tăm, chỉ mở một chiếc đèn bàn nho nhỏ. Thế là cả phòng như một ống khói khổng lồ, bên trong đầy khói cùng mùi thuốc lá.
Lúc ở trong phòng, Hướng Hưng Học là thầy Hướng vò đầu bứt tóc nghiên cứu học thuật.
Ra khỏi phòng, Hướng Hưng Học là ông chú đảm đang.
Hướng Hưng Học tự cho là cân bằng như thế cũng không tồi, mãi đến khi Hướng Nghiễm về nhà, dùng chìa khóa mở cửa phòng anh.
Hướng Nghiễm bước vào, Hướng Hưng Học không hề phát hiện, cũng không nhận ra điếu thuốc đã sắp cháy đến đầu ngón tay.
Hướng Nghiễm nhanh như gió vọt vào phòng mở đèn, kéo màn cửa sổ, đẩy cửa, sau đó đứng trước mặt Hướng Hưng Học.
Hướng Hưng Học bị mặt trời ngày đông rọi nóng, lại bị tàn thuốc trong tay đốt nóng. Anh nheo mắt run rẩy đem tàn thuốc ấn vào gạt tàn, lúc nhìn Hướng Nghiễm, trong lòng lại nóng lên lần thứ ba.
Hướng Nghiễm hai mắt đỏ hoe, trên má là hai hàng nước mắt.
Lúc đối diện với Hướng Hưng Học, Hướng Nghiễm dùng tay qua loa lau nước mắt, lau không sạch, hai tròng mắt đầy nước chứa đầy tức giận.
Hướng Hưng Học theo bản năng dùng ngón tay cái lau đi nước mắt trên mặt cậu, sau đó nói: “Xin lỗi.”
Anh sợ nhất là Hướng Nghiễm khóc.
“Con mẹ nó, chú có thể không hút thuốc lá ở nhà không?”
Hướng Hưng Học lúc này mới phát hiện, Hướng Nghiễm không khóc, nước mắt là do bị khói hun ra.
– —–
(*) Đại khái là chỉ cần gia đình êm ấm thì bên ngoài lăng nhăng bao nhiêu cũng được. Tui không tìm được thành ngữ Việt Nam tương đồng nên đành để vậy.
(**) Thái Đẩu: Ngôi sao sáng