Đọc truyện Mùa Xuân Đến Muộn – Chương 36
Hôn lễ của Ninh Tắc Mộ được cử hành tại một hòn đảo ở phương Nam.
Úc Hỉ với Ôn Thuần Chi bay qua đó trước một ngày, vừa hạ cánh đã có xe riêng tới đón bọn họ.
Ngày hôm đó lại đúng vào hôm Úc Hỉ đến kỳ đèn đỏ, bụng dưới liên tục đau âm ỉ, cả người không còn chút sức lực nào.
Sau khi lên xe thì toàn thân bỗng trở nên mềm nhũn ép vào trong lòng Ôn Thuần Chi.
Thời tiết tháng bảy mặc dù đã có mưa rơi nhưng trong không khí vẫn còn vương vấn hơi nóng oi nồm.
Ôn Thuần Chi nhìn dáng vẻ đau đến mức chết đi sống lại của Úc Hỉ, anh khẽ cọ môi mình lên trán cô: “Đau lắm à?”
Úc Hỉ nhắm chặt mắt, khẽ “Ừm” một tiếng.
Trong xe bật điều hòa lạnh, cô hình như cảm thấy lạnh mà cả người lại dính chặt vào anh hơn nữa.
Ngón tay Ôn Thuần Chi chạm vào mu bàn tay lạnh ngắt của cô, đầu mày nhíu lại, yêu cầu tài xế tắt điều hòa.
Vừa tới khách sạn, Úc Hỉ đã cuộn tròn người lại trong chăn, nằm trên giường nghỉ ngơi.
Ôn Thuần Chi thấy cô đã ngủ sâu giấc, lúc này mới đi ra ngoài.
Ninh Tắc Mộ thấy chỉ có một mình Ôn Thuần Chi, anh ấy nhướng mày: “Hỉ Hỉ không đến sao?”
Ôn Thuần Chi rút một điếu thuốc từ trong bao thuốc ra: “Cô ấy không khỏe, đã đi nghỉ rồi.”
Ninh Tắc Mộ quan tâm hỏi: “Có cần tìm bác sĩ đến khám không?”
Ôn Thuần Chi lắc lắc đầu, nói qua loa đại khái: “Không cần thiết, bệnh chung của phụ nữ thôi.”
Ninh Tắc Mộ vừa nghe đã hiểu, không nói thêm gì nữa.
Úc Hỉ ngủ mơ màng, lúc tỉnh dậy thì sắc trời bên ngoài đã trở nên đen kịt.
Úc Hỉ xuống giường, đi vào trong nhà vệ sinh rửa mặt.
Sau đó ra ngoài tìm Ôn Thuần Chi.
Trong phòng ngược lại yên bình đến lạ, chỉ có mấy người đàn ông.
Ôn Thuần Chi ngồi ở phía trong góc phòng đánh bài với đám người Giang Tứ, lúc Úc Hỉ mở cửa thì người đàn ông ngồi đối diện hướng cửa ra vào ngước mắt liếc một cái.
Úc Hỉ đã gặp qua người đàn ông đó, lần trước lúc cô với Lương Đông Vũ đến nhà hàng ăn cơm, Ôn Thuần Chi với người đó cũng có mặt ở đấy.
Tuy rằng lần đó cô với Ôn Thuần Chi đã lời qua tiếng lại không mấy vui vẻ.
Úc Hỉ ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Ôn Thuần Chi, Ôn Thuần Chi nghiêng đầu nhìn cô, cọ cọ lên tay cô: “Dậy rồi à?”
Úc Hỉ “Ừm” một tiếng.
Ngón tay anh đang kẹp điếu thuốc, khói thuốc thi nhau bay lên tỏa ra xung quanh, cách một lớp khói thuốc mỏng anh như sát lại gần cô: “Có còn đau không?”
Câu hỏi này của anh, vô duyên vô cớ trở nên thật mờ ám.
Người ngồi trong phòng toàn là người khác giới, Úc Hỉ hơi mất tự nhiên, khẽ nói: “Đỡ nhiều rồi.”
Ôn Thuần Chi cười khẽ.
Úc Hỉ ngồi xem, Ôn Thuần Chi thấy dáng vẻ nóng lòng muốn chơi thử của cô, anh ném một quân bài xuống: “Tới chơi mấy ván?”
Úc Hỉ chần chừ: “Nếu thua thì sao?”
Ôn Thuần Chi thong thả dựa người ra sau ghế, bộ dạng có chút biếng nhác, dửng dưng rít một hơi thuốc lá, cười cười nói: “Thua thì thua thôi.”
Bấy giờ Úc Hỉ mới dám yên tâm nhập cuộc.
Úc Hỉ chơi mấy ván, không biết là do mấy người đàn ông ngồi ở đây nhường cô hay thế nào mà cô lại thắng lớn mấy ván liền.
Ôn Thuần Chi kề sát vành tai trắng mịn của cô, hơi thở ấm nóng phảng phất ra sau gáy, thấp giọng nói: “Kỹ thuật khá đấy, bình thường có phải là em hay chơi lắm không?”
Úc Hỉ: “Lúc trước em có chơi vài lần với mấy anh chị em họ.”
Úc Hỉ hưng phấn, chơi tiếp thêm mấy ván.
Lúc kết thúc, đồng hồ điểm đúng 10 giời đêm.
Ôn Thuần Chi với cô quay về phòng.
Thuốc lá không hề rời khỏi tay Ôn Thuần Chi, cả ngày nay anh đã hút rất nhiều điếu.
Úc Hỉ thấy vậy thì không khỏi cau mày khuyên một câu: “Anh bớt hút thuốc đi.”
Ôn Thuần Chi đè cô lên trên tường, rồi giơ tay ấn điếu thuốc đang hút vào trong cốc thủy tinh được đặt ở trên tủ, giọng nói trầm trầm: “Muốn quản anh rồi sao?”
Úc Hỉ ngước mắt, trong con ngươi như chứa những tia khiêu khích: “Em không thể quản à?”
Ôn Thuần Chi cười khẽ, lại hơi đè sát người xuống, cúi đầu cắn lấy môi cô, giọng nói trở nên khàn đặc: “Sao lại không thể chứ?”
“Em mà không quản thì còn ai có tư cách quản đây?”
Hơi thở đã bắt đầu mất trật tự.
Ôn Thuần Chi cắn mút đôi môi của cô, giống như đang thưởng thức một cây kẹo bông ngọt ngào, mềm mại, thơm phức.
Tay của anh đặt ở giữa eo cô bắt đầu trượt dần xuống dưới, thăm dò đến nơi tăm tối nhất ở sau vạt váy của cô.
Mặc dù Úc Hỉ có hơi hoảng loạn nhưng cũng vẫn giữ được một chút tỉnh tảo, tay cô phủ lên trên cổ tay của Ôn Thuần Chi.
Ôn Thuần Chi thoáng thả lỏng, cũng không hề tiếp tục, ngón tay khẽ xoa nắn lên vùng da trơn nhẵn, sau đó anh buông tay.
Vừa ngước lên thì cả khuôn mặt đỏ lựng như cánh hoa đào của cô đập vào mắt, trong đôi mắt chứa đựng những gợn sóng dập dềnh.
Ôn Thuần Chi lại không kiềm chế được mà hôn lên môi cô một lần nữa.
…
Ngày tổ chức hôn lễ của Ninh Tắc Mộ, khách mời đến tham dự rất đông đúc.
Ban đầu Úc Hỉ chọn một bộ váy lễ phục màu đen, phía sau váy được thiết kế theo kiểu hở lưng, có hai sợi dây nhỏ bắt chéo nhau, để lộ phần da thịt trắng bóc như lòng trắng trứng, ai nhìn cũng sẽ đều ghen tị.
Ôn Thuần Chi dựa nửa người lên trên tủ TV nhìn cô trang điểm, Úc Hỉ cười hì hì bước đến trước mặt anh trưng cầu ý kiến.
Ôn Thuần Chi giơ tay lên kéo kéo dây quai váy, cảm tưởng như nó có thể bung tuột ra bất cứ lúc nào: “Đẹp thì có đẹp, nhưng mà đổi bộ khác đi, hm?”
Úc Hỉ buồn bực: “Tại sao chứ?”
Anh nhướng chân mày, hỏi ngược lại: “Lẽ nào anh có thể để em mặc như thế này ra ngoài đi đi lại lại gọi ong gọi bướm hay sao?”
“Ngoan, đổi bộ khác.” Anh hết lời dỗ dành, “Nghe lời anh.”
Úc Hỉ đành phải đổi thành một chiếc áo không tay cổ chữ V bằng chất liệu tơ lụa màu xám nhạt, phối hợp cùng chân váy công chúa màu tím.
Bấy giờ mặt mày Ôn Thuần Chi mới dễ coi hơn một chút, biểu cảm rất hài lòng, anh gạt tàn thuốc rồi nói: “Bộ này đẹp lắm.”
Quy trình của hôn lễ cũng giống như những hôn lễ bình thường khác.
Khi nhìn thấy Vu Cẩn mặc trên mình bộ váy cưới màu trắng thướt tha, tay khoác lên trên cánh tay của bố cô ấy bước về phía Ninh Tắc Mộ.
Úc Hỉ vẫn không nén nổi xúc động.
Ôn Thuần Chi ngược lại không có mấy hứng thú, liệc tục cúi đầu nhìn di động.
Úc Hỉ nhìn không nổi nữa, cô nói: “Anh cũng nên tôn trọng một chút mới phải chứ.”
Ôn Thuần Chi cất điện thoại đi, thong dong dựa ra sau ghế, ngón tay xoa nhẹ lên trên vết thương của cô: “Sao lại nói anh không tôn trọng?”
“Người phía trên đang tuyên thệ, anh dù gì cũng phải nể mặt chú ý một chút mới phải.”
Ôn Thuần Chi cười cười, ngược lại anh lại nói đến bộ váy cưới đang mặc trên người Vu Cẩn với cô.
Ôn Thuần Chi: “Có thích không? Đến lúc đấy cũng chuẩn bị cho em một bộ nhé?”
Giọng điệu của anh rất tùy ý, lời nói ra như kiểu váy cưới là thứ có thể tùy tiện mặc ở bất cứ chỗ nào.
Úc Hỉ không biết anh nói ra lời này là có ý gì, là thuận miệng nói ra hay là còn có ý tứ khác sâu xa hơn, thế là cô quay qua nhìn anh chăm chú.
Ngón tay cái của Ôn Thuần Chi vân vê hai má cô: “Sao vậy?”
Úc Hỉ lắc đầu nói không có gì, rồi tiếp tục theo dõi lên trên sân khấu.
Ánh sáng mờ nhạt, nửa sáng nửa tối.
Ninh Tắc Mộ với Vu Cẩn đang trao nhẫn cho đối phương.
Tròng mắt Vu Cẩn ngấn lệ, sắc mặt Ninh Tắc Mộ cũng trở nên thận trọng nghiêm túc hơn mọi khi.
Xem ra tình cảm giữa bọn họ lại sâu sắc kỳ lạ đến vậy.
Giữa chừng Úc Hỉ đi vào nhà vệ sinh.
Từ nhà vệ sinh ra ngoài, đi qua phòng tiệc thì nghe thấy Giang Tứ với một người phụ nữ đang nói chuyện.
Mặc dù chỉ nhìn được nửa gương mặt nhưng Úc Hỉ lại cảm thấy rất quen mắt, nhất thời không nhớ ra được là đã gặp qua ở đâu.
Úc Hỉ không hề có ý định sẽ nghe trộm, đang lúc quay người rời đi thì nghe thấy người phụ nữ đó hỏi: “Người con gái hôm nay mang đến là tình mới của Ôn Thuần Chi sao? Nhìn qua thì tuổi tác vẫn còn khá nhỏ, chẳng lẽ vẫn còn là sinh viên?”
“Ừm. Sinh viên của đại học B đấy.” Giang Tứ hút thuốc, “Nhưng cô bé này rất đặc biệt.”
“Đặc biệt như nào? Nói em nghe xem?”
Ngữ điệu của người phụ nữ đó nồng nặc vẻ khinh thường.
Giang Tứ nói: “Nhìn Ôn Thuần Chi mà xem, là thật lòng đó.”
Anh ấy kể lại chuyện căn hộ chung cư ở thành phố B, rồi lại nói: “Thật đấy, em phải tin anh.”
Người phụ nữ khinh thường cười khẩy, giọng nói ngạo mạn: “Anh ấy có lần nào là không thật lòng đâu?”
~Hết chương 35~