Đọc truyện Mùa Xuân Đến Muộn – Chương 37
Úc Hỉ muốn cười ở trong lòng, di động trong tay cô đúng lúc vang lên, thu hút ánh mắt của hai người họ.
Nét mặt Giang Tứ thoáng ngượng ngùng, giống như cảm thấy áy náy.
Còn người phụ nữ kia thì vẫn bình thản như cũ, liếc cô một cái, bộ dạng cao ngạo tự mãn như một người đứng ở vị trí cao nhìn xuống.
Úc Hỉ cảm thấy không thoải mái, cô nhìn Giang Tứ khẽ mỉm cười rồi bước vào trong phòng tiệc.
Ôn Thuần Chi đang muốn ra ngoài tìm cô, nhìn thấy cô quay lại thì sắc mặt có vẻ không tốt lắm: “Sao vậy?”
Úc Hỉ lắc đầu nói: “Không có gì.”
Bữa tiệc buổi tối, người phụ nữ đó cũng ngồi cùng bàn với cô.
Giang Tứ cho rằng lúc nãy Úc Hỉ nghe thấy những lời kia thì trong lòng sẽ có sự thay đổi, nhưng hiện tại thấy cô vẫn giữ một dáng vẻ như không có chuyện gì xảy ra thì anh ấy cũng thầm thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy cô là một người rất hiểu chuyện.
Ôn Thuần Chi nói chuyện với mọi người, đa phần đều ôn lại những chuyện lúc bọn họ còn nhỏ.
Úc Hỉ cũng ngồi nghe đôi ba câu, biết được người phụ nữ kia với Ôn Thuần Chi đã quen biết nhau từ khi còn bé.
Úc Hỉ trên bàn ăn không nói chen vào một câu nào, vẫn luôn trong trạng thái mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, chuyên tâm múc canh ăn.
Cô buông thìa canh xuống, Ôn Thuần Chi nghiêng người qua, cánh tay gác ra phía sau lưng ghế của cô, thấp giọng hỏi: “No rồi sao?”
Úc Hỉ khẽ “Ừm” một tiếng.
Ôn Thuần Chi ngồi thẳng người dậy, cầm lấy đôi bao tay ở bên cạnh lên: “Em mới chỉ ăn có một chút ít như thế, sao mà no được.”
Anh vừa nói vừa gắp mấy con tôm từ trong đĩa, đeo bao tay cẩn thận tỉ mỉ bẻ đi đầu tôm, sau đó bóc vỏ tôm một cách rất thuần thục, xong xuôi anh đem miếng thịt tôm đặt vào trong bát của cô.
Anh ngồi đó, thong thả ung dung làm những động tác một cách rất chuyên chú.
Bầu không khí trên bàn ăn đột nhiên rơi vào yên lặng.
Hình như Ôn Thuần Chi không phát hiện ra được những cặp mắt vô cùng kinh ngạc của mọi người.
Người ngồi ở trên bàn ăn không thể không quan sát đến người con gái từ đầu tới cuối không hề lên tiếng nào này.
Giang Nhan Tức mở miệng, đánh tan bầu không khí yên ắng: “Úc tiểu thư đang học chuyên ngành gì vậy?”
Úc Hỉ ngước mắt lên: “Tôi học chuyên ngành tiếng Đức.”
Giang Nhan Tức cười cười, đáp lấy lệ một câu: “Tốt lắm.”
Úc Hỉ ngồi thêm một lúc, sau đó cô thấp giọng nói nhỏ ở bên tai Ôn Thuần Chi, nói muốn quay về phòng nghỉ ngơi.
Ôn Thuần Chi gật gật đầu, nắm lấy tay cô: “Đi đi.”
Úc Hỉ quay về phòng.
Trên mặt bàn thủy tinh màu nâu có đặt một bao thuốc lá.
Úc Hỉ ngẩn người giây lát rồi cầm lấy bao thuốc với hộp diêm đi ra ngoài ban công.
Hộp diêm này là do khách sạn chuẩn bị, con chữ màu vàng in trên phông nền màu đỏ, một chữ “HỈ” to lớn mang theo một nét riêng biệt.
Úc Hỉ rút một que diêm, quẹt mấy cái vào mặt bên cạnh của hộp diêm.
Một đốm lửa khẽ bùng lên, có gió đêm thổi qua khiến ngọn lửa tắt ngấm.
Úc Hỉ lại thử lại hai lần nữa mới châm được điếu thuốc.
Cô kẹp điếu thuốc, rít sâu một hơi, giống như đứa trẻ con đang ăn vụng.
Xong vì cô hút quá nhanh nên bị sặc, đè giọng ho khan mấy cái, bấy giờ mới dừng lại.
Cánh tay của cô gác lên trên lan can, đầu ngón tay thấp thoáng đốm đỏ.
Cô gạt tàn thuốc, tro thuốc màu xám lã chã rơi xuống.
Cánh cửa sổ sát sàn đang được mở, trong phòng truyền đến âm thanh mở cửa phòng, trong không gian tĩnh mịch như này cực kỳ gây chú ý.
Úc Hỉ quay đầu, tầm mắt của hai người giao nhau, tay của Ôn Thuần Chi vẫn đang đặt trên tay nắm cửa, anh cũng đang nhìn cô.
Ánh mắt của anh rơi xuống điếu thuốc được kẹp ở trong tay cô, trên mặt không có bất kỳ cảm xúc gì.
Giờ phút này Úc Hỉ giống như một học sinh bị giáo viên túm lấy hai bím tóc ở trong lớp học, trong lòng thoáng sượt qua lúng túng, sợ hãi.
Ôn Thuần Chi vươn tay cầm lấy điếu thuốc đang kẹp ở giữa ngón tay cô, ngón tay anh chạm phải cổ tay của cô, ngón tay của Úc Hỉ không tự chủ được mà cuộn chặt lại.
Anh dập tắt điếu thuốc xuống dưới thành lan can, nhướng mày, từ ngữ khí không nghe ra được bất cứ cảm xúc gì: “Em học hút thuốc từ lúc nào?”
Úc Hỉ buồn bực không lên tiếng.
Nói gì đây? Nên nói gì bây giờ?
Ngón tay Ôn Thuần Chi chỉ vào nửa bao thuốc: “Lần thứ bao nhiêu rồi?”
Giọng điệu khi hỏi của anh vẫn có thể coi như bình thường, thế nhưng cơn bực dọc trong lòng Úc Hỉ lại đột ngột bốc lên bừng bừng.
Cô cau mày, giọng điệu cứng rắn: “Lần thứ hai, sao hả?”
Cô có hơi cáu kỉnh.
Ôn Thuần Chi ngược lại không tức giận, sắc mặt của anh vẫn như cũ không đổi, anh giơ tay vén những sợi tóc rơi ở bên má cô ra sau tai, ngữ khí nhàn nhạt: “Mấy lời nói của Giang Tứ em đừng để trong lòng.”
Cả người cô như xù hết cả lông tóc, thế mà lại bị anh bóc tẽ một cách dễ dàng như vậy.
Trong lòng Úc Hỉ bỗng chốc xuất hiện sự xót xa không thể nói rõ.
Thôi vậy.
Hiện tại có rượu thì hiện tại say.
Ôn Thuần Chi cầm lấy nửa bao thuốc ở trên thành lan can, nói: “Cậu ta trước giờ không biết giữ mồm giữ miệng.”
Anh đã nói như thế rồi, nếu cô còn so đo thì cũng không hay.
Úc Hỉ đánh mất đi khả năng nói chuyện.
Ôn Thuần Chi bẹo má cô, dỗ dành: “Tâm trạng đã tốt hơn chút nào chưa?”
Mặt Úc Hỉ cọ sát với chất liệu vải mỏng tanh trên người anh, mơ hồ “Ừm” một tiếng.
…
Úc Hỉ từ phương Nam quay về, cô không vội về thành phố B luôn mà trở về nhà một chuyến.
Úc Hỉ vốn tưởng rằng vết sẹo ở chân mày sẽ không bị Liễu Hương Đông nhìn ra, vậy mà cô không ngờ mới nói chuyện với Liễu Hương Đông được mấy câu thì bà đã phát hiện ra vết thương ở chân mày của cô.
Úc Hỉ chỉ giải thích qua loa vì không cẩn thận nên bị cụng đầu.
Liễu Hương Đông giơ tay chạm vào chân mày của cô, trách móc cô xảy ra chuyện mà cũng không nói với bà một tiếng.
Nói xong bà lại nhắc đến chuyện thực tập của cô.
Úc Hỉ không ở lại nhà quá lâu, chỉ ở mấy hôm rồi cô cũng đã quay lại thành phố B.
Dẫu sao thì thực thập sinh nếu như nghỉ quá lâu sẽ có ảnh hưởng không tốt.
Hôm nay lúc chuẩn bị tan ca thì cấp trên đã truyền xuống rằng tối nay sẽ mời tất cả thực tập sinh liên hoan, coi như là bữa tiệc chào mừng. Bọn họ vừa vào công ty thì đúng lúc công ty bận tối mặt tối mũi thế nên cũng không làm nghi lễ nhậm chức tử tế cho bọn họ được.
Giám đốc bộ phận của Úc Hỉ là một người đàn ông 30 tuổi, tên là Trình Thước, có thể nói anh ta được coi là một thanh niên đẹp trai tài giỏi. Đối xử với Úc Hỉ cũng rất tốt, bình thường lúc làm việc cũng hay chỉ dạy Úc Hỉ cái này cái kia.
Bữa tiệc buổi tối cũng có mặt Lâm Trang Nhiễm.
Mọi người ngồi trên bàn ăn cười cười nói nói, trong không khí ngập tràn sự hòa thuận. Không hiểu kiểu gì mà lại nói đến vấn đề tình cảm.
Một bà chị ở bộ phận nào đó cười cười nhìn Úc Hỉ: “Úc Hỉ à, nhìn em xinh đẹp như vậy chắc là không còn độc thân đâu nhỉ?”
Úc Hỉ không ngờ trọng tâm câu chuyện lại chuyển về phía mình, cô ngơ ngác giây lát, đang lúc muốn mở miệng.
Lâm Trang Nhiễm cướp lời, một tay gác lên cằm, giọng nói ngọt ngào: “Đương nhiên là không rồi, bạn trai người ta là cực phẩm đấy.”
Trình Thước đang cầm cốc rượu lên uống, nghe thấy lời này thì con ngươi dọc theo thành cốc nâng lên, nhìn vào Úc Hỉ.
Người trên bàn ăn bị Lâm Trang Nhiễm khơi gợi lên hứng thú, nhiều chuyện hỏi: “Cô gặp rồi sao?”
Lâm Trang Nhiễm nói: “Lúc đưa Úc Hỉ đến trường học tôi có gặp qua một lần, dù sao thì nhìn không phải là người tầm thường.”
Thật ra Úc Hỉ không hề thích Lâm Trang Nhiễm bàn luận bình phẩm về Ôn Thuần Chi, nhưng ngoài mặt cô vẫn không nói gì.
Úc Hỉ với cô ấy cùng đi vào trong nhà vệ sinh, Lâm Trang Nhiễm nói: “Này, Úc Hỉ, giám đốc Trình có phải là có tâm tư gì với cậu không thế?”
Sắc mặt Úc Hỉ hơi trầm xuống: “Đừng có nói linh tinh, giám đốc Trình đã kết hôn rồi.”
Lâm Trang Nhiễm thấy cô thay đổi sắc mặt thì cười ha ha: “Con người mình trước giờ nói chuyện đều không chừng mực, không phải cố ý đâu, cậu đừng để bụng nhé.”
Đến 8 giờ mọi người lần lượt ra về.
Ôn Thuần Chi lái xe đến đón Úc Hỉ, anh ngồi ở trên ghế lái hút thuốc.
Còn chưa hút hết một điếu thì đã nghe thấy tiếng bước chân bước đến, anh tưởng rằng là cô.
Vừa ngước mắt, cô gái đó đã cười hỏi: “Anh đến đón Hỉ Hỉ à?”
Ôn Thuần Chi nhíu mày, giống như đang nghĩ không biết cô gái này từ đâu chui ra.
Lâm Trang Nhiễm giải thích: “Em là bạn học của Úc Hỉ, Lâm Trang Nhiễm, lần trước anh còn cho em đi nhờ một đoạn nữa mà.”
Ôn Thuần Chi lúc này mới nhớ ra. Anh “Ừm” một tiếng cho lấy lệ.
Lâm Trang Nhiễm lại làm như không nhìn ra thái độ miễn cưỡng của anh, nói: “Úc Hỉ vẫn chưa ra đâu, cô ấy còn đang nói chuyện với giám đốc Trình.”
Ôn Thuần Chi nhướng mày: “Giám đốc Trình?”
Đôi mắt hạnh của cô gái trợn tròn, sửng sốt hỏi: “Úc Hỉ không kể với anh sao? Giám đốc Trình ở bộ phận của cô ấy đối xử với cô ấy tốt lắm, Úc Hỉ còn suốt ngày nhắc đến giám đốc Trình với em.”
Người con gái ở trước mặt này rốt cuộc có tâm tư gì? Ôn Thuần Chi coi như là nhìn thấu rồi, anh rít một hơi thuốc, híp mắt quan sát cô ta: “Oh, thế à? Cô ấy không hay kể với tôi mấy chuyện ở công ty cho lắm.”
Lâm Trang Nhiễm lại nói: “Anh cho em mượn điện thoại một chút được không? Điện thoại của em hết pin mất rồi. Bạn em nói sẽ đến đón em mà bây giờ vẫn chưa thấy bóng dáng đâu, em sợ cô ấy trên đường xảy ra chuyện.”
Trong lòng Ôn Thuần Chi bật cười, nghĩ ngợi ngồi đợi cô bé nhà mình cũng thấy hơi chán, thôi thì để xem xem người con gái này rốt cuộc muốn diễn trò gì.
Anh hạ hẳn cửa sổ xe xuống, đưa chiếc di động ra ngoài.
Lâm Trang Nhiễm ngọt ngào nói: “Cảm ơn anh.”
Lúc Úc Hỉ bước ra ngoài thì đã thấy hết cảnh đó.
Lâm Trang Nhiễm đứng ở bên cạnh cửa sổ của vị trí ghế lái, khuôn mặt nhỏ cười đến không thấy mặt trời đâu, còn trên mặt Ôn Thuần Chi cũng mang một vẻ uể oải.
Úc Hỉ lên xe, Ôn Thuần Chi vân vê tay của cô: “Không quay về trường nữa nhé?”
Giọng điệu của Úc Hỉ bình tĩnh: “Em muốn về ký túc xá.”
Úc Hỉ tự cho rằng bản thân mình rất giỏi che giấu tâm trạng, nhưng Ôn Thuần Chi là người như thế nào chứ? Sao có thể qua mắt được anh: “Em sao vậy?”
Úc Hỉ không nổi giận, hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng vẫn không kiềm chế được ngữ khí: “Lâm Trang Nhiễm nói gì với anh thế?”
Cô nói xong thì hốc mắt bỗng chốc ửng hồng.
Đúng lúc gặp đèn đỏ.
Ôn Thuần Chi cho xe dừng lại, kéo cô ngồi lên vị trí ghế lái, giơ tay lau nước mắt cho cô: “Cô ấy chỉ mượn điện thoại của anh thôi, thật sự không có chuyện gì cả.”
Trong lòng Úc Hỉ nghĩ có quỷ mới tin là thật sự không có chuyện gì.
Ôn Thuần Chi nói: “Toàn bộ tâm tư của anh bây giờ đều đặt hết ở trên người em rồi, đâu rảnh đi quan tâm người khác nữa.”
Úc Hỉ vẫn ương bướng: “Nhưng anh cho người ta mượn điện thoại.”
Úc Hỉ rất ít khi gây sự ở trước mặt Ôn Thuần Chi, bây giờ thấy cô như vậy Ôn Thuần Chi lại không hề cảm thấy phiền chút nào, thấy hốc mắt cô đỏ ửng, lòng anh lại mềm oặt đi.
Ôn Thuần Chi chưa bao giờ dỗ dành người khác như thế này, anh đặt di động vào trong lòng bàn tay cô, dựa người ra sau ghế, bộ dạng bắng nhắng: “Được, vậy chiếc di động này để ở chỗ em. Sau này bảo bối của anh bảo anh cho ai mượn thì sẽ cho người đó mượn. Số điện thoại ở bên trong, nếu em thấy không vừa mắt thì có thể xóa hết đi.”
Úc Hỉ ngước mắt trừng anh, nhưng cũng đã ngừng khóc.
~Hết chương 36~