Đọc truyện Mùa Xuân Đến Muộn – Chương 35
Lần này Giang Tứ không dẫn theo người phụ nữ nào đến.
Đi vào trong phòng bao, Giang Tứ ném chùm chìa khóa qua phía anh, chùm chìa khóa va chạm vào nhau bay trên không trung tạo ra những tiếng “leng keng”.
Ôn Thuần Chi bắt lấy chùm chìa khóa, nhướng mày: “Thủ tục đã ổn thỏa cả chưa?”
Giang Tứ tự rót cho anh ấy một chén trà, ngữ khí chắc nịch: “Tôi làm việc mà cậu còn phải lo à?”
Dứt lời, anh ấy lại nhìn về phía Úc Hỉ: “Nào nào, chúc mừng em gái Úc của chúng ta một chút.”
Úc Hỉ ngơ ngác nhìn qua Ôn Thuần Chi: “Chúc mừng cái gì vậy?”
Giang Tứ trông thấy phản ứng của Úc Hỉ thì nghiêng đầu nhìn Ôn Thuần Chi: “Chẳng lẽ chuyện này cậu không nói với em ấy sao?”
Rồi anh ấy lại thở dài trong lòng, được lắm, cô nhóc này bản lĩnh đúng là không hề nhỏ.
Mấy hôm trước Ôn Thuần Chi nhờ anh ấy tìm mua giúp một căn hộ chung cư, mà người đứng tên của căn hộ đó lại chính là tên của Úc Hỉ, thế nhưng cô bé này vẫn chẳng hay biết gì cả.
Người như bọn anh đem nhà đem xe tặng cho người khác là chuyện quá đỗi bình thường, nhưng hiếm cái là bây giờ lại còn phải lén lút theo cái kiểu này.
Giang Tứ không thể không nhìn cô bằng con mắt khác.
Ôn Thuần Chi ngồi xuống hàng ghế dài, một tay gác ra phía sau lưng Úc Hỉ, dửng dưng nói: “Đừng nghe cậu ta nói linh tinh.”
Úc Hỉ “Oh.” một tiếng, không hỏi tiếp nữa.
Giang Tứ cười cười rồi gọi người tới để gọi món.
Ôn Thuần Chi không uống rượu vì đợi lát nữa anh còn phải lái xe đưa Úc Hỉ về ký túc.
Đến 8 giờ thì cũng kết thúc bữa ăn.
Ôn Thuần Chi lái xe, tối nay cô bị Giang Tứ bắt phải uống hai cốc mới chịu buông tha, hai bên gò má ửng hồng như cánh hoa đào, tròng mắt long lanh long lanh. Ôn Thuần Chi gác tay trên vô lăng, rút một điếu thuốc, mỉm cười hỏi cô: “Tối nay không về nữa nhé?”
Bàn tay đang giữ dây an toàn của Úc Hỉ thoáng siết chặt, nửa ngày sau cô mới từ từ nói ra một câu: “Được thôi.”
Ôn Thuần Chi nhìn ra được lúc này cô có chút căng thẳng.
Thật ra Ôn Thuần Chi cũng không làm gì cả, chỉ đưa cô tới căn nhà mới mà thôi.
Căn nhà đó nằm trong khu trung tâm thương mại ở gần trường của cô, cũng là tấc đất tấc vàng.
Không gian rộng hơn 100m2, phong cách bố trí tương đối mát mắt, không hề giống với phong cách của anh.
Ôn Thuần Chi bỏ chìa khóa lên trên tủ để giày, quét mắt một vòng.
Úc Hỉ đi đến trước khung cửa sổ sát sàn, giơ tay kéo tấm rèm cửa vừa dày vừa nặng.
Nhìn xuống dưới là đường phố nườm nượp xe cộ qua lại, từng tòa nhà cao cao thấp thấp xen lẫn nhau, ngoài ra còn có những ánh đèn mờ nhạt phía xa xa.
Tiếng còi xe ồn ào, từng cảnh vật phồn hoa náo nhiệt đều được thu gọn lại trong mắt.
Ôn Thuần Chi tiến tới sát sau lưng cô, một tay anh đặt trên khung cửa sổ, lồng ngực dính chặt lên tấm lưng bé nhỏ của cô, thấp giọng hỏi: “Có thích không?”
Hơi thở ấm áp hòa lẫn mùi vị của thuốc lá tràn vào trong mũi cô, Úc Hỉ tham lam hít trọn, một lúc sau cô mới khẽ “Ừm” một tiếng.
“Vậy thì tặng nó cho em, được không?”
Hình như cô đã bị dọa sợ ngay sau khi nghe thấy câu nói đó của anh, cô đứng khựng ở đó nhìn anh chằm chằm, dáng vẻ có chút ngốc nghếch, ngốc đến mức khiến người ta muốn phạm tội.
Ôn Thuần Chi vân vê chiếc cằm nhỏ của cô, rồi anh đặt xuống đó một nụ hôn phớt.
Đôi môi của cô mềm mại, ngọt ngào như cây kẹo bông gòn, nhưng khi nhấm nháp lại cảm thấy có cả mùi vị thơm ngọt của mứt hoa quả trộn lẫn.
Ôn Thuần Chi là người không thích ăn đồ ngọt, thế mà giờ phút này lại chìm đắm, điên cuồng bứt tách đôi môi ngọt như quả anh đào đó của cô ra, tham lam nếm mút.
Ngón tay Úc Hỉ siết chặt một góc của rèm cửa, cảm nhận được chất vải mềm mại nằm gọn trong lòng bàn tay mình, nhẹ bẫng như mây.
Trái tim cô như muốn nhảy vọt ra ngoài, đập một cách hoảng loạn, cô lo sợ mình sẽ nặng tay mà kéo đứt phăng tấm rèm cửa.
Tới khi anh dừng lại, buông tha cho đôi môi của cô, hơi thở của cô đã có chút lộn xộn.
Hôm nay cô thoa son môi, vừa mới dây dưa một trận răng môi như thế, lúc này son môi cũng chỉ còn dính lại một chút ít.
Ôn Thuần Chi giơ tay lên xoa nhẹ vệt son môi bên khóe môi cô, đang muốn nói gì đó.
Điện thoại di động của Úc Hỉ lại đúng lúc đổ chuông, cô liếc nhìn màn hình, là Liễu Hương Đông gọi đến.
Cô ra ngoài ban công nghe điện thoại.
Liễu Hương Đông hỏi cô chuyện phỏng vấn hôm nay, rồi lại hỏi tình hình của cuộc phỏng vấn, rồi lại an ủi cô: “Không thông qua cũng không sao cả, con đừng lo lắng quá, quay về thành phố C tìm một công việc làm thêm cũng được.”
Ngón tay Úc Hỉ chạm nhẹ lên thành lan can, “Vâng” một tiếng.
Sau lưng truyền đến âm thanh của cánh cửa sổ sát sàn bị đẩy ra, Úc Hỉ nghiêng đầu nhìn.
Ôn Thuần Chi cầm trên tay điếu thuốc với bật lửa.
Liễu Hương Đông lại hỏi:” Con đang ở bên ngoài sao?”
Úc Hỉ có chút chột dạ: “Vâng.”
Liễu Hương Đông dặn dò cô: “Vậy con nhớ quay về sớm, đừng ở bên ngoài muộn quá.”
Hai người lại nói thêm mấy câu nữa rồi sau đó ngắt điện thoại.
Úc Hỉ cầm điện thoại trong tay, nghiêng đầu nhìn anh: “Tối nay ở đây sao?”
Ngón tay Ôn Thuần Chi đang kẹp điếu thuốc, anh dựa người vào thành lan can, sắc mặt thả lỏng, rít một hơi thuốc: “Ừ, tối nay ngủ lại đây.”
Úc Hỉ tiến lại gần anh, Ôn Thuần Chi gạt tàn thuốc, một chấm đỏ lập lòe cứ thế rơi xuống.
Trên lan can màu trắng xuất hiện lớp tàn tro, gió đêm vừa thổi qua đã thổi bay đi mất.
Ôn Thuần Chi kéo cô vào trong lòng mình ôm chặt.
Tối đó, hai người họ không xảy ra chuyện gì cả.
Sáng sớm hôm sau Úc Hỉ quay về trường học, lúc lên trên cầu thang lại chạm mặt Lâm Trang Nhiễm ăn mặc chỉnh tề đứng đắn.
Lâm Trang Nhiễm trông thấy cô thì bước chân hơi chậm lại, cười tủm tỉm nói: “Vừa mới về à?”
Úc Hỉ “Ừm” một tiếng.
Lâm Trang Nhiễm: “Vậy mình đi trước nhé, bye bye.”
Úc Hỉ cũng gật đầu: “Bye bye.”
Đến cửa phòng ký túc thì lại thấy cửa bị khóa, cô nghĩ chắc Tề Dục sáng sớm đã ra ngoài rồi.
Úc Hỉ lục tìm chìa khóa trong túi xách nhưng lại không tìm thấy chìa khóa phòng ký túc mà cô tìm được chùm chìa khóa của chung cư được Ôn Thuần Chi đưa cho cô vào sáng nay.
Úc Hỉ cầm chùm chìa khóa trong tay, có chút thất thần.
Có phải anh đối với tất cả những người phụ nữ đi theo anh đều sẽ vung tay hào phóng như thế này không?
Úc Hỉ đột nhiêm cảm thấy khó chịu vô cùng.
Bạn học phòng bên cạnh mở cửa đi ra ngoài lấy nước thì trông thấy cô đang đứng đực ở ngoài cửa phòng, không khỏi mở miệng hỏi: “Úc Hỉ, sao thế?”
Úc Hỉ bấy giờ mới khôi phục lại tinh thần, nhìn qua người bạn học đó, nói: “Mình quên đem chìa khóa phòng.”
Bạn học đó nhiệt tình đáp: “Aiya, nhìn biểu cảm của cậu kìa, mình lại còn tưởng là cậu thất tình chứ. Có muốn qua phòng mình ngồi một lát không?”
Úc Hỉ lắc lắc đầu: “Không sao, mình đi đến phòng quản lý ký túc mượn chìa khóa dự phòng là được rồi.”
Bạn học đó nhìn cô với biểu cảm “vậy thì chúc cậu may mắn”.
Nói thật thì mượn chìa khóa ở phòng quản lý ký túc quả thật không hề dễ mượn, không thể tránh khỏi việc bị càm ràm mấy câu.
Thế nhưng không biết hôm nay có phải Úc Hỉ gặp may hay không mà lúc gặp dì quản lý ký túc thì thấy dì ấy rất phấn khích.
Dì quản lý ký túc thản nhiên đưa cho cô một bản đăng ký để cô điền tên đăng ký.
“Leng keng, leng keng”, khó khăn lắm mới tìm được chìa khóa phòng của cô ở trong cả đống chìa khóa được đặt lẫn lộn lên nhau.
Dì quản lý ký túc đưa chìa khóa cho cô, không an tâm mà dặn dò cô một câu: “Mở cửa xong nhớ mang trả ngay đấy nhé.”
Úc Hỉ về phòng, cầm lấy tuýp sữa rửa mặt đi ra ngoài ban công rửa mặt.
Tối qua ở chỗ ở mới cô không đem theo quần áo để thay giặt.
Công ty của Ôn Thuần Chi có việc thế nên sáng sớm nay đã phải quay về thành phố C.
Rửa mặt xong, điện thoại đổ chuông thông báo có cuộc gọi đến, là điện thoại của xí nghiệp HR mà cô đến phỏng vấn, gọi điện thông báo cho cô ngày mai đến công ty báo danh.
Úc Hỉ bắt đầu cuộc sống 9 giờ sáng đi làm 5 giờ chiều tan ca, Lâm Trang Nhiễm cũng được nhận vào làm việc tại công ty đó.
Mặc dù hai người không làm cùng một bộ phận, nhưng không vì điều đó mà ngăn cản sự nhiệt tình của Lâm Trang Nhiễm thường xuyên đến tìm cô đi ăn chung.
Tính cách của Úc Hỉ vốn ở thế bị động, thế mà bây giờ cô cũng chẳng thề cản lại được sự biểu hiện quá mức đó của Lâm Trang Nhiễm, mỗi ngày cứ đi đi về về như vậy đã khiến cho quan hệ giữa hai người kéo lại gần hơn một chút.
Thỉnh thoảng Úc Hỉ ở ký túc thì Lâm Trang Nhiễm cũng đến tận phòng tìm cô, tặng cho cô mấy món ăn ngon,…
Tối nay Lâm Trang Nhiễm lại lê la đến phòng ký túc của cô ngồi một lúc, mang cho cô một ít đồ ngọt.
Tề Dục cũng ở trong phòng, đợi Lâm Trang Nhiễm đi rồi cô ấy mới do dự hỏi một câu: “Hỉ Hỉ, quan hệ của cậu với Lâm Trang Nhiễm từ lúc nào mà trở nên tốt đến mức đấy thế?”
Tốt sao?
Úc Hỉ lại không cảm thấy như thế, cô giải thích: “Mình với cậu ấy thực tập ở cùng một công ty, dạo này đi làm với tan ca đều gặp nhau nên quan hệ mới gần gũi hơn một tí thôi.”
“Hỉ Hỉ, cậu bớt đi đi lại lại với cậu ta một chút sẽ tốt hơn, mấy chuyện đó của cậu ta cậu cũng biết mà…”
Tề Dục nói một nửa giữ lại một nửa.
Mấy chuyện kia của Lâm Trang Nhiễm, Úc Hỉ cũng nghe loáng thoáng, chỉ có điều chẳng biết có phải là thật hay không.
Vốn dĩ Úc Hỉ cũng chẳng có dự tính sẽ gắn bó thân thiết với Lâm Trang Nhiễm, thế nên cô không quá quan tâm đến mấy chuyện bát nháo đó của cô ấy. Nhưng nay Tề Dục đã nghĩ cho cô, thế là Úc Hỉ “Ừm” một tiếng rồi nói: “Mình biết rồi.”
Tề Dục như sợ cô suy nghĩ linh tinh, cô ấy nói tiếp: “Cậu đừng nghĩ mình đang ăn nói luyên thuyên, mình chỉ sợ cậu sẽ bị cậu ta lợi dụng thôi.”
Úc Hỉ cười cười: “Tề Tề, mình là một người có chừng mực đấy.”
Kỳ thực Úc Hỉ là người chỉ thích ở trong thế giới riêng của chính mình, mặc dù nhìn cô đối xử với mọi người thân thiện cởi mở, không hề tức giận hay gì gì đó thế thôi. Nhưng những người đó ở trong vòng tròn xã giao của cô cũng vẫn có một vị trí giới hạn nhất định.
Bao nhiêu năm nay, Úc Hỉ chỉ có một người bạn thân duy nhất, đó là Ôn Thiền.
Người như cô quy tắc có chút khác thường, một khi đối xử chân thành với ai đó thì cả đời này sẽ nguyện hy sinh cho nhau đến tận cùng.
…
Dạo này công ty của Ôn Thuần Chi xảy ra chút chuyện, vì vậy anh không thể thường xuyên quan tâm hỏi han cô được. Đợi mọi chuyện giải quyết xong xuôi, anh mới nhận ra cũng phải gần một tuần không liên lạc cho Úc Hỉ rồi.
Cô cũng không hề giận dỗi gì cả, cả tuần nay đều im hơi lặng tiếng, cũng không gọi điện thoại cho anh.
Ôn Thuần Chi sai thư ký đặt cho anh vé máy bay bay đến thành phố B.
Lúc anh đến thành phố B là vào 8 giờ tối.
Ra khỏi sân bay, anh gọi một cuộc điện thoại, một lúc lâu sau mới có người nghe máy.
Đầu bên kia im ắng không có tiếng động, Úc Hỉ “Alo” một tiếng.
Giọng nói của cô nghe qua có chút mệt mỏi, Ôn Thuần Chi vội hỏi: “Em đang ở đâu?”
Úc Hỉ nói: “Ở công ty.”
“Vẫn chưa tan làm?”
Úc Hỉ thở dài thườn thượt: “Vẫn chưa.”
Giọng nói Ôn Thuần Chi không mấy vui vẻ: “Làm sếp kiểu gì không biết nữa, lại để cho một thực tập sinh tăng ca muộn như vậy.”
Anh lại nói tiếp: “Gửi danh thiếp của sếp em qua đây cho anh, để anh gọi điện nói chuyện với anh ta.”
Úc Hỉ phì cười, trong lòng nghĩ sức lao động cũng chẳng đáng mấy tiền, thế nên làm gì có chuyện không ra sức bóc lột cho được.
Ôn Thuần Chi lái xe đến dưới lầu công ty đợi cô.
Đợt một lúc lâu mới thấy Úc Hỉ lững thững bước ra từ trong tòa nhà.
Đêm tối yên ắng, bóng dáng gầy yếu của cô nhìn qua chỉ muốn giữ chặt trong tay mà bảo vệ.
Úc Hỉ lên xe, vẫn chẳng có chút tinh thần nào, mặt mũi nhăn nhó hệt như đít khỉ.
Ôn Thuần Chi cảm thấy mới một tuần không gặp mà cô lại gầy đi không ít rồi, anh giơ tay lên xoa má cô: “Nếu em thấy mệt thì đừng làm nữa.”
Úc Hỉ nhìn anh: “Không đi làm thì sống bằng gì chứ?”
Anh châm một điếu thuốc, đuôi mắt thấp thoáng ý cười, anh nói: “Em quên là vẫn còn có anh ở đây sao?”
~Hết chương 34~