Bạn đang đọc Mùa thu tóc ngắn: – Chương 1.8
Gâu . gâu . Con Mực sủa vang . Bạch Thu chạy ra cổng , cô sửng sốt.
– Anh Dũng !
– Anh tìm nhà em giỏi ghê chưa ?
– Anh . anh xuống đây làm gì ?
Đoàn Dũng chìa túi quà ra phía trước.
– Chúc mừng em sắp làm cô giáo .
– Cám ơn.
Bạch Thu lúng túng nhận lấy , rồi đứng im nhìn anh.
– Anh vào nhà được chớ ?
– Dạ.
Con Mực cứ vòng quanh Đoàn Dũng hỉnh mũi ngửi , nó không sửa nữa . Anh vỗ lên đầu nó.
– Quen mà anh bạn.
– Làm sao . anh biết nhà em mà tìm ?
– Đường đi trong miệng thôi mà.
Anh cười khẽ.
– Anh hổi thầy hiệu trưởng , thầy bảo em được phân công dạy Anh Ngữ cho trường Nguyễn Viết Xuân . Anh đến đó , người ta chỉ về đây . Anh đi tìm em vì Trung Kiên đã cưới vợ. Chắc là em không đuổi anh về ngay chứ , Bạch Thu ?
– Hạ Liên . khỏe không anh ?
– Cô ấy thì khỏe rồi . Có 1 điều anh cần nói rõ với em . Anh và Hạ Liên quen nhau , anh đang ký hợp đồng với công ty đĩa hát của ba Hạ Liên . Đấy là công việc , còn người anh yêu là em.
Anh đứng sát vào cô.
– Em và Trung Kiên đã thật sự chia tay , tại sao anh không thể gặp em chứ ? Em có đuổi , anh cũng không về ngay đâu.
– Anh thật là ..
– Bướng và lì lợm , phải không ?
Bạch Thu đỏ mặt trước ánh mắt cháy bỏng tình yêu . Cô đứng lùi lại , anh bước tới trước.
– Anh phải vào nhà chào mẹ em đã chứ.
Bạch Thu thở nhẹ bước theo . Niềm vui bỗng tràn ngập tâm hồn cô , vì anh đã đến , không như ngày hôm qua và trước đây mấy phút , cô còn thẫn thờ đau khổ thương nhớ.
o0o
Đi cẩn thận từng bước xuống con dốc hẹp , Đoàn Dũng nhăn nhó.
– Em đi nhanh quá vậy , Thu . Cẩn thận , coi chừng ngã đó.
Bạch Thu dừng bước quay lại , cô bật cười vang vì anh đi từng bước như dò dẫm.
– Không té đâu . Anh cứ đi như em vầy nè . Nắm tay em đi !
Nắm tay cô , anh cười ngượng ngùng.
– Em đi nhanh như sóc vậy.
– Em quen rồi . Thuở nhỏ, ngày nào em không đi tắm suối . Mỗi lần về đây là em lại xuống suối , nằm ngay dòng nước chảy tắm mát , thích lắm !
– Trông em mạnh mẽ thật đấy . Ơ kìa ! Tới nơi rồi Bạch Thu , đẹp quá !
– người ta gọi nơi này là suối Mơ . Xưa kia ở đây rất hoang dã , bầy khỉ đến hàng chục con hay ra trèo lên cây hái trái ăn . Bây giờ người ta săn bắt quá , nên chẳng còn thấy con nào .
Đoàn Dũng ngây người ra ngắm dòng nước đở từ trên cao xuống . Tiếng nước chảy ầm ầm , bọt nước trắng xóa trôi theo dòng mà đi.
– Mình xuống đó đi , anh Dũng .
Cả 2 đi trên những gộp đá to , nước dưới chân trong veo . Đến gộp đá to và phẳng , Bạch Thu ngồi xuống , thả 2 chân xuống nước , cô nhìn anh.
– Anh ngồi đi chứ.
– Thiên nhiên hùng vĩ thật ! Đứng trước thiên nhiên rộng lớn , anh chợt thấy mình nhỏ bé vô cùng . Ở đây , anh thấy lòng thanh thản kỳ lạ.
– Có đề tài cho anh viết nhạc đấy.
Đoàn Dũng kêu lên hạnh phúc.
– Phải đó , anh vừa nhớ ra mấy câu thơ của Xuân Diệu.
“Em ơi ! Trời đất bao la.
Mượn trong vũ trụ làm nhà anh em.
Tình yêu – dấu đã như in.
Dù hoa cỏ, đá lòng quên được nào .”.
Anh qùy trước cô , nhìn sâu vào mắt cô.
– Anh chỉ muốn được ôm em vào vòng tay anh thật chặt , Thu ạ.
– Vâng .
Bạch Thu vòng tay qua cổ anh , cằm cô tựa lên vai anh.
– Anh hãy đọc thơ đi , em thích nghe anh đọc thơ.
– Chưa bao giờ anh thấy mình hạnh phúc như lúc này . Hạnh phúc như lần đầu tiên biểu diễn thành công và được những tràng pháo tay cổ vũ nồng nhiệt . À ! em ngồi yên anh chụp mấy bức ảnh , Thu nhé.
Nắng lên cao , cả 2 cùng ngâm mình dưới dòng nước . Bạch Thu tinh nghịch tát nước vào người anh . Anh đuổi bắt cô và giữ chặt cô trong vòng tay mình.
– Bạch Thu ! Anh yêu em.
Cô khép mắt đón nhận nụ hôn , không gian chừng như ngưng đọng.
– Anh Dũng ! Thật sự em rất hạnh phúc khi được bên anh , nhưng em cứ ray rứt . em có lỗi với Hạ Liên . Nếu như không có em , anh sẽ đến với Hạ Liên , đúng không ?
– Tình cảm là sự rung động của trái tim , anh chưa hề có 1 cảm xúc nào từ phía cô ấy.
– Nhưng em muốn . anh đừng nói gì cả với Hạ Liên , nghe anh.
– Tại sao phải giấu giếm tình yêu của chúng ta ? Em có nghĩ là dưới ánh sáng mặt trời , không có sự thật nào không phơi bày.
– Em biết , nhưng hãy hứa với em đi.
– Được rồi , anh hứa . Nhưng em cũng phải hứa , 1 tuần cho anh gặp 1 lần.
– Được.
Anh lại hôn cô , những nụ hôn ấm nồng tha thiết.
o0o
Vừa lên đến đầu dốc ra con lộ trải nhựa , Bạch Thu suýt hét lên vì Thắng . Thắng phanh xe lại trước cô.
– Anh đi tìm em sáng giờ.
Bạch Thu khó chịu.
– Tìm tôi làm gì ?
– Không phải em định đi mua xe sao ?
– có , nhưng tự tôi mua được.
Mắt Thắng quắc lên nhìn Đoàn Dũng vẻ lịch lảm trí thức của anh làm gã nổi giận.
– Thì ra em đã có người.
– Anh đừng có hồ đồ , tránh ra cho tôi đi !
– nếu như anh không tránh ?
– Anh đừng tưởng tôi im lặng là sợ anh , chẳng qua vì tôi không muốn ba tôi buồn . Anh đừng quá đáng.
Lùi lại , Bạch Thu khoác tay Đoàn Dũng.
– Mình về nhà thôi , anh Dũng .
Thắng bặm môi giận dữ nhìn theo , gã biết mình kém xa gã đàn ông lịch lãm kia , nhưng nhất định gã không bỏ cuộc.
Đoàn Dũng im lặng đi bên Bạch Thu, cô đi sát vào anh ấm ức.
– Thế đấy , em van mẹ ra thị xã sống , mẹ không chịu đi . Về đây , em cứ phải gặp hắn . Mỗi lần gặp hắn , em đến buồn nôn luôn . Lẽ ra hắn phải gọi em là chị vợ, nhưng cứ hỗn hào “anh với em”.
Đoàn Dũng lo lắng.
– An lo cho em , Thu ạ.
– Em sẽ không về nhà nữa , mẹ sẽ hiểu cho em thôi . Sáng ngày mai , anh về thành phố thì em cũng đi thị xã.
– Anh sẽ gọi điện thường xuyên cho em . Chưa xa em , anh đã nghĩ khi về thành phố 1 mình , rồi mỗi ngày không được nhìn thấy em , anh sẽ nhớ lắm , Thu ạ.
– Em cũng vậy . Em sẽ nhớ anh rất nhiều .
Đọc tiếp Mùa thu tóc ngắn – Chương 1.9