Mùa thu tóc ngắn

– Chương 1.7


Bạn đang đọc Mùa thu tóc ngắn: – Chương 1.7

Từ thư viện đi ra , Bạch Thu toan băng qua đường , chợt cô đứng lại vì Trung Kiên chạy xe đến . Hôm nay anh diện ra trò , áo sơ mi xanh ủi thẳng nếp . Nhưng không , anh chạy luôn qua mặt cô và thắng lại trước mặt Phi Oanh.
– Lên đi chứ Oanh !
– Anh đón em hay đón cô ả vậy ?
– Dĩ nhiên là đón em , người ta có nhạc sĩ nổi tiếng đón rồi.
– A ! Vậy anh bị nó đá nên tấp vào em . Em là cái gì của anh đây , Trung Kiên ?
– Thôi mà em , anh sáng mắt ra rồi . Người ta thường nói :”Mua heo chọn giống , cưới vợ chọn dòng”, trăm cô gái đẹp đều thực dụng lẳng lơ.
Trung Kiên nói thật to và cười vang . Chưa bao giờ Bạch Thu tưởng tượng Trung Kiên tầm thường đến như vậy , vậy mà cô và anh trải qua gần 2 năm yêu nhau . Chừng như quá đủ, anh kép tay Phi Oanh ôm qua bụng mình , cho xe vòng lại phóng đi.
– Ngoạn mục thật ! Chưa đá người ta , người ta đã đá cho 1 cái đau điếng.
Bạch Thu quay lại , cô không thấy buồn vì những lời chua ngoa kia . Lúc vừa lớn lên, cô đã gặp nhiều như thế . Hơn 2 năm qua rời quê lên thành phố học , thỉnh thoảng cô vẫn chứng kiến nhiều chuyện đau lòng đôi khi muốn hiền cũng không được.
– Bạch Thu !
Đoan Trang đứng chắn trước mặt Bạch Thu châm biếm.
– Cậu và Hạ Liên chơi thân lắm mà . Cậu là đồ vong ơn bội nghĩa , chơi với bạn rồi cướp người yêu của bạn , may là anh tớ thức thời bỏ cậu trước.
Bạch Thu lạnh lùng lách qua , Đoan Trang được nước thừa thắng xông lên.
– Cậu không nói gì được , phải không ? Sự thật đúng quá còn gì . Nhưng cậu đừng có mơ, Đoàn Dũng thích cậu chẳng qua cậu giống người yêu cũ của anh ấy thôi . Rồi anh ấy cũng bỏ cậu thôi.
– Cậu nói hết chưa ?
– Chưa.
– Nói cho hết đi.
– Nghe nói cả em rể của cậu , cậu cũng thích luôn nữa mà.
– Thực như thế đấy rồi sao ?

– Thì mày là đồ vô sỉ.
Bốp ! 1 cái tát tay như trời giáng vaò mặt Đoan Trang . Bạch Thu gằn giọng.
– Cái tát này là cảnh cáo đấy !
– Đồ chó ! Mày dám đánh tao.
Đoan Trang hung dữ lao vào cấu xé Bạch Thu . Bốp ! Bốp ! 1 cái tát thứ 2 , rồi thứ 3 . Bạch Thu cười nhạt.
– Thôi cậu đi . Cậu đánh không lại tớ đâu.
Đám đông xúm lại can , Bạch Thu bị lôi đi . Đứng từ xa mục kích , Đoàn Dũng bật cười thầm . Hoá ra cô bé cũng hung dữ không kém . Anh chợt nhật ra từ Bạch Thu có 1 điều gì đó lý thú và đặc biệt . Anh rồ máy xe đuổi theo cô.
– Bạch Thu !
Cô lầm lì đi.
– Anh đừng theo tôi có được không ? Tôi không thích anh chút nào đâu , Hạ Liên thích anh đấy.
– Hạ Liên thích anh là chuyện của cô ấy , riêng anh , anh thích em thôi.
– có phải anh từng nói như vậy với nhiều cô gái ?
– Em muốn nghĩ thế nào cũng được .
– Anh và tôi không có kết quả gì đâu . Tôi sắp về quê đi dạy . Người nổi tiếng như anh nên chọn cô gái nhà giàu thì hơn.
– Xe buýt đến , cô len nhanh người lên xe , Đoàn Dũng đứng tần ngần nhìn theo . Anh hiểu ít nhiều hình bóng đã đi vào trái tim mình . 1 ht của qúa khứ buồn đau tan vào quên lãng . Bạch Thu ! Ta yêu em . Mùa thu của trái tim anh.
o0o
– Bạch Thu !
Thắng đứng chắn trước mặt Bạch Thu , mặt đỏ rực vì rượu . Bạch Thu nhăn mặt đứng lùi lại.
– Xin anh tránh ra cho tôi đi !

– Đi Sài Gòn mấy năm em đẹp ra . Nghe nói em đã đậu tốt nghiệp về đây làm cô giáo dạy ngoại ngữ . Em chẳng những đẹp mà lại còn học giỏi , chẳng bù với con vợ của anh . À ! Mà nó cũng là em của em kia mà , sao nó chẳng giống em gì cả ? Đã ngu mà còn dữ như bà chằn.
Bực mình quá , Bạch Thu xẵng giọng.
– Này ! Dượng ăn nói cho tử tế . Vợ của dượng là em gái của tôi , dượng nên xưng hô cho đàng hoàng.
– Chà ! Em lại lên mặt . Cho em được phép lên mặt đó . Con gái đẹp , chảnh 1 chút càng đáng yêu hơn.
Gà chờn vờn 2 tay như muốn ôm Bạch Thu . Cô hụp người tránh gã , nhanh hơn gã ôm được cô , chờn vờn định hôn cô.
– Buông tôi ra ! Anh làm cái gì vậy hả?
– Anh yêu em . Em với vợ anh cùng cha thôi mà . Chị em lấy 1 chồng càng vui ..
Bốp ! Bạch Thu tát mạnh vào mặt gã . Chưa hết , cô hốt 1 nắm cát dưới đất quăng vào mặt gã . Gã ôm mặt.
– Em điên hả, Bạch Thu ?
Nhoài người ra , Bạch Thu phóng chạy thoát thân . Xem chừng gã không đuổi theo , Bạch Thu đứng lại . Tủi thân , cô ngồi luôn trên cỏ bật khóc . Thật lòng cô không muốn quay về quê , những chuyện đau lòng cứ luôn đến.
– Sao con ngồi đây , Bạch Thu ? Con khóc à ?
Gạt nước mắ t, Bạch Thu ngẩng lên.
– Mẹ !
– Lại có chuyện với bên ấy nữa à ?
– Dạ không . Mẹ này ! Con xin dạy ngoài trường cấp ba thị xã , mẹ ra ngoài ấy sống với con nghe mẹ.
Bà Bạch lắc đầu.
– Sao được hả con ? Ra ngoài ấy nhà đâu mà ở, mẹ làm gì để sống ? Vả lại , mẹ quen với rẫy bái rồi , trồng rau nuôi heo , gà là niềm vui của mẹ mà . Con cứ ở thị xã 1 tuần 2 tuần về nhà 1 lần là được rồi.
Bạch Thu thất vọng ngồi im , cô biết khó thuyết phục mẹ . Bà quen với cuộc sống ở thôn dã , còn cô mỗi lần về nhà là đối mặt với Thắng , với những hành vi khả ố của gã.
– Mẹ biết con ghét nhà bên ấy ..

– Mẹ đừng bao giờ cho thằng Thắng vào nhà mình , con ghét hắn !
– Thôi về nhà đi con , ai lại ngồi ngoài đường khóc như vậy . Ba con tìm con sáng nay đó.
– Tìm con làm gì ? Con không thích ông ấy . Mẹ cũng kỳ nữa , cứ để ông ta đến nhà hoài.
Bà Bạch gượng cười.
– Ổng muốn thăm con thôi mà.
– Con muốn được yên thân . Mẹ có thể tha thứ cho người phụ bạc mình , nhưng con thì không .
– Thôi , về đi con.
2 mẹ con im lặng đi bên nhau . Làng quê yên tĩnh , Bạch Thu cứ ngỡ mình sẽ quên , nhưng không lòng cô không yên tĩnh chút nào , nỗi nhớ cứ dâng trào ngút ngàn.
Tiếng hát của cô ca sĩ trên đài phát thanh càng gợi thêm nỗi nhớ.
“Em có nhớ 1 buổi chiều mình bên nhau.
Mắt em xanh thẳm cho anh chìm vào biển nhớ.
Thu ơi ! Hãy mở cửa đi em .
Cánh cửa vô cùng xin chớ khép lạị.”.
Anh viết cho cô hay cho người tình trong quá khứ ?
– 2 mẹ con về hồi nào vậy ? Lúc nãy tôi đến nhà mà nhà đóng cửa.
Ông Bạch vui vẻ.
– Bạch Thu ! Chừng nào đi dạy hả con ?
– Dạ , tuần sau.
– Có cần ba mua cho chiếc xe không ? Xe Trung Quốc nhưng mua loại chất lượng cao kìa . Ba cái xe dỏm , đi nó vật chết đó.
Bạch Thu lạnh nhạt.
– Không cần đâu ba . Ý con muốn đưa mẹ con ra ở nhà tập thể của trường cho con , khỏi đi về.

– Sao được . Cuộc sống của mẹ con gắn liền với ở đây . Con đi đi về về là được rồi . Ba cho tiền mua xe nè , cầm lấy đi.
– Dạ . thôi.
– Thôi gì mà thôi . Con tự ái với cha mẹ là dại dột con ạ. Ba biết con hận ba bỏ mẹ con , nhưng ba cũng có khổ tâm riêng . Chính vì hiểu ba nên mẹ con tha thứ cho ba , ba cũng đâu để con thiếu thốn.
Bạch Thu cay đắng.
– Có bao giờ ba tự vấn lương tâm ba : nhà bên ấy đầy đủ, nhà cửa khang trang , có kẻ ăn người làm . Vậy mà bên này 1 mái nhà dột đến nửa năm , mẹ con cứ phải chắp và bằng tàu lá dừa rồi rơm rạ. Có lúc con về thăm nhà , nửa đêm trời mưa , 2 mẹ con ngồi thu mình trong 1 góc , căn nhà dột nát hết.
– Ba xin lỗi . Ba có biểu dì Lan đưa , tại bà ấy . con cũng nên thông cảm . Tiền bạc , dì Lan con quán quyến hết , số tiền này cho con là do ba giấu được mới có.
– Vậy thì ba giữ nó lại đi , con không lấy đâu . Thấy con mua xe , dì ấy lại nghi ba giấu giếm đem sang đây , rồi chửi bới mẹ con . Ba cất đi.
– Không , ba đã bỏ rơi mẹ con của con , hãy để ba góp phần 1 chút . Nhìn thấy con công thành danh toại , ba vui lắm . Mấy đứa bên kia nhiễm tính tình mẹ nó , có đứa nào ra hồn đâu.
Ánh mắt ông như van nài , Bạch Thu quay đi . Bà Bạch xen vào.
– Con nên cầm lấy đi Bạch Thu . Đường ra thị xã những hai ba chục cây số , xe không có , con đạp xe nổi không . Ba con đã có thành ý , con cũng nên nhận.
Bạch Thu đành cầm lấy.
– Con xin cám ơn ba.
– Không biết mua xe thì nhờ thằng Thắng nó dắt đi.
Bạch Thu mím môi , cô không muốn nói ra hành vi khả ố của Thắng , mà chắc gì ba đã tin cô . Ông còn giao hết quyền trông coi nhà máy xây xát gạo cho gã nữa kìa.
– Thôi , ba đi về đây . Hay ba biểu thằng Thắng sáng mai đưa con đi ?
Bạch Thu hốt hoảng.
– đạ, không cần đâu ba . Con có bạn quen ngoài thị xã , họ cũng biết coi xe . Con nhờ họ được rồi.
– Ừ, nhớ mua thêm mớ quần áo mặc để đi dạy nữa nghe con.
– Dạ.
Lần đầu tiên Bạch Thu có cái nhìn thiện cảm hơn với cha . Thực ra thì do chính cô cự tuyệt sự giúp đỡ của cha , tạo nên 1 khoảng .
cách xa lạ với ông , để có những lúc đứng bên này đường nhìn vào nhà riêng của cha , cô ngậm ngùi cho số phận mình . Cũng cùng 1 người cha , nhưng số phận của những đứa em khác mẹ kia hoàn toàn khác cô . Con bé Na mới 8 tuổi đầu đã đeo vàng đầy tay , đầy cổ. Thằng Kiệt mới 14 tuổi đã biết chạy xe lạng lách bạt mạng . Còn Lý – vợ của Thắng – suốt ngày rong chơi hết sòng bạc này đến sòng bạc kia . Chỉ có cô và mẹ thiệt thòi , hẩm hiu ..
Đọc tiếp Mùa thu tóc ngắn – Chương 1.8


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.