Bạn đang đọc Mùa thu tóc ngắn: – Chương 1.6
“Em có nhớ 1 buổi chiều mình bên nhau ?
Mắt em xanh thẳm cho anh chìm vào buổi nhớ.
Thu ơi ! Hãy mở cửa đi em.
Cánh cửa vô tình xin chớ bao giờ khép lại .”.
– Bis . bis . bis . Hát nữa đi anh Tuấn ơi.
Tiếng vỗ tay cuồng nhiệt vang lên không ngớt như muốn vỡ tung khán phòng Nhà Văn Hóa Thanh Niên . Hạ Liên ngồi cạnh Đoàn Dũng , cô không thấy vui hay hân hoan vì sự thành công của anh . Giữa đám đông , cô không thể có phản ứng nào khác là sự đồng tình . Ca sĩ Nhất Tuấn phải hát bài nhạc nữa của Đoàn Dũng , nhà văn hóa mới tạm lắng xuống.
– Ngộp thở quá! Mình ra ngoài đi anh dg .
– Ừ.
Đoàn Dũng len lén kéo Hạ Liên đi ngõ sau , cả 2 băng qua con đường khác . Hạ Liên đứng lại.
– Anh không thể viết nhạc khác hơn sao , anh dg ?
Đoàn Dũng mỉm cười.
– Mỗi người đều có 1 cảm xúc riêng , anh chỉ viết về mùa thu.
– Mùa thu . là Hoài Thu hay Bạch Thu ? Anh có biết sự thành công của anh lại là nỗi đau của em không ? Tại sao mình không vui vẻ thân ái như ngày xưa gặp nhau trên mạng hả anh ? Em biết anh viết cho Bạch Thu , Bạch Thu chứ không phải Hoài Thu . Bạch Thu có gì hơn em , hả anh dg ?
– Cô ấy thua em tất cả.
– Vậy sao anh có cảm tình với nó ?
– Tình cảm có những cảm xúc riêng tư , anh biết nói như thế nào với em bây giờ . Anh từng biết Bạch Thu khi đang yêu Hoài Thu . 3 năm gặp lại , anh như tìm thấy 1 Hoài Thu trong quá khứ.
– Có nghĩa . anh muốn tìm thấy 1 quá khứ ở Bạch Thu ?
Đoàn Dũng im lặng , anh không thể trải rộng tâm tư của mình . Tâm sự anh hướng về Bạch Thu , 1 tình cảm tha thiết ngọt ngào.
Hức . hức . Hạ Liên bật khóc.
– EM cứ nghĩ tình cảm chúng ta có với nhau hơn 1 năm qua và những gì em làm cho anh , sẽ cho trái tim anh hướng về em , hóa ra chỉ là dã tràng xe cát . Đoàn Dũng ! Em có thể như chị Hoài Thu của anh mà.
– Chúng ta đi thôi .
Trả cô về trước nhà, Đoàn Dũng ân cần.
– Hãy lo học đi Hạ Liên ạ! Ba em rất mong em tốt nghiệp.
Hạ Liên vùng vằng.
– Tốt nghiệp hay không không có quan trọng gì đâu . Ba em đâu cần em kiếm tiền.
– Nhưng niềm vui của cha mẹ chính là sự thành công của con cái.
– Thôi đi , anh chưa già mà đã giống như ba em . Ngày mai , anh có rảnh không ?
– Chi vậy ?
– Em muốn di phố may áo . Anh thích màu xanh ngọc , phải không ? Em sẽ mặc màu áo anh thích , cắt tóc ngắn kiểu tóc của chị Hoài Thu .
Đoàn Dũng bật cười.
– Thôi đi cô bé ! Cô hãy là cô hơn là cái bóng của người khác.
– Anh lại mâu thuẩn rồi . Tại sao anh muốn tìm quá khứ qua Bạch Thu , trong khi em sẽ là Hoài Thu , anh lại không thích ?
Đoàn Dũng lắc đầu nói.
– Chúc em ngủ ngon ! Anh về đây.
– Anh dg ..
Đoàn Dũng cho xe lướt tới , anh muốn dừng lại ở 1 tình cảm bình thường thôi , tại sao Hạ Liên không chịu hiểu cho anh ?
Dừng xe ngoài con đường rộng , Đoàn Dũng đi bộ vào con hẻm . Đèn trên căn gác của Bạch Thu còn sáng , có lẽ cô bé đang học . Anh không hiểu tại sao mình tìm đến đây nữa . Ở tuổi ba mươi , tình cảm của anh vẫn sôi động ư ? Vẫn lãng mạn đứng dưới đường nhìn lên căn gác hẹp như tuổi hai mươi của mười năm về trước.
Chợt , cánh cửa mở rộng và Bạch Thu , cô vươn vai và làm 1 động tác thư giãn.
– Bạch Thu !
Bạch Thu ngỡ ngàng nhìn xuống.
– Anh dg !
– xuống đây 1 chút , được không Thu ?
Bạch Thu ngần ngừ , nhưng rồi chính cô cũng không cưỡng được lòng rung động khi nhìn thấy anh đứng dưới mái hiên nhà nhìn lên . Anh đến đây vì cô. Trong giây phút này , anh mới chính thật là anh , không phải 1 Đoàn Dũng cách biệt xa vời . Bước chân trần của Bạch Thu lướt nhẹ trên cầu thang , cô dừng lại trước anh xúc động.
– Anh . tìm em ?
– Không , là anh nhớ em . Anh khao khát được nhìn thấy em và được có em trong vòng tay.
Bạch Thu cắn mạnh môi , đây là sự thật ư ? 1 con người nổi tiếng như anh mà lại nhớ 1 đứa con gái tầm thường như cô.
– Em có thể không tin , vì chúng ta biết nhau chưa lâu , nhưng điều anh vừa nói là sự thật , là rung động của trái tim anh.
– Anh dg ! Em ..
– Anh biết em chưa có tình cãm với anh , nhưng anh không ngại đâu . Em có thể không nói gì ca? Thu ạ, mà hãy cho anh được giữ em trong vòng tay anh , cho anh 1 chút lửa ấm , vậy thôi.
Trong bóng đêm , mắt anh nồng nàn . Không cưỡng được lòng , Bạch Thu ngả vào vòng tay anh , anh vùi mặt vào mái tóc ngắn bồng bềnh . Cả 2 đứng im lặng trong vòng tay nhau ..
o0o
Buổi sáng mùa thu , ông mặt trời lười biếng chưa chịu thức dậy.
– Bạch Thu ! Dậy thôi , gần 7 giờ rồi.
Bạch Thu hoảng hốt tốc mền ra . Trời lành lạnh , ánh sáng bên ngoài chưa soi tỏ . Buổi sáng mùa thu có khác.
– Tớ đi trước.
Cô bạn khoác túi xách lên vai đi nhanh ra cửa , Bạch Thu cũng vội vàng lao vào toalét . Đêm qua . tát nước vào mặt , Bạch Thu nhìn qua gương soi . Anh đã đến với cô , cả 2 bên nhau , không gian và thời gian dường như ngưng đọng lại.
Mình đã quên Trung Kiên để yêu anh ư ? Hay tại vì anh là 1 thần tượn g của bao người ?
7:15, ba quýnh quáng ôm cặp sách bước ra đường.
– Bạch Thu ! Lên xe đi.
Đoàn Dũng mỉm cười vẫy tay .
– Anh sợ em dậy muộn trễ học , nên đến rước em.
May quá ! Bạch Thu thở phào ngồi luôn vào xe.
– Em không lạnh à ?
– Dạ.
Bạch Thu rùng mình , cô quên mất mang áo ấm rồi , trời hôm nay sẽ mưa mất thôi.
– Mặc áo anh đây này.
Anh khoác lên vai cô chiếc áo ấm , rồi ngồi ngay lại mở máy xe cho chạy đi . Bạch Thu hít mạnh mùi hương áo anh , chiếc áo gợi cho cô nhớ vòng tay anh đêm qua.
– Em có ngủ được không Thu ?
– Dạ . có.
– Đêm qua , anh vừa viết xong 1 bài nhạc . Chiều anh cho em xem.
Đoàn Dũng cho xe chạy nhanh hơn.
– có trễ giờ học của em không vậy ?
– Dạ, cũng sắp đến trường rồi.
Xe đỗ lại trước cổng trường lúc sinh viên vừa vào lớp hết . Bạch Thu mở cửa xe , hấp tấp chạy , cô quên mất phải trả lại cho anh chiếc áo ấm.
Hạ Liên bật dậy thảng thốt . Cô nhận ra ngay chiếc áo ấm của Bạch Thu đang mặc . Mắt cô long lên giận dữ , nếu giáo viên chưa vào lớp , nhất định cô đã hỏi Bạch Thu .
Ngồi học mà đầu óc Hạ Liên cứ quay quắt giận dữ . chuông reo ra chơi là Hạ Liên xông lên ngay.
– Cậu mặc áo của anh Dũng ?
– Ừ.
Bạch Thu lúng túng.
– Sáng nay dậy muộn , nên mình ôm cặp chạy , may nhờ gặp anh Dũng ..
– Rồi cậu xin quá giang và mượn áo của anh ấy ?
– Cậu không . buồn mình chứ Liên ?
Hạ Liên mím môi.
– Tại sao tớ phải buồn khi tớ hơn cậu tất cả ? Nếu cưới vợ, người anh Dũng cưới là tớ . Tớ chỉ muốn nhắc cậu hãy ở yên vị trí của mình , anh Dũng gặp cậu chẳng qua cậu là chút gì đó của chị Hoài Thu thôi.
Hạ Liên quay ngoắt đi , Bạch Thu thở dài cúi đầu . cô thấy buồn vì những lời nói kia lạ lùng , trái với niềm vui đêm qua và sáng nay gặp được anh.
Tan học , Bạch Thu không vội vã đi nữa , cô thở dài nhìn dãy bàn trống . Tình bạn của cô và Hạ Liên ngày xưa vui vẻ biết bao nhiêu . Ngày ấy , Hạ Liên bình dị dễ thương , vậy mà bây giờ ..
– Thu !
Từ bao giờ Đoàn Dũng đứng trước cửa lớp , anh mỉm cười.
– Anh tưởng em đã về rồi.
1 nỗi xôn xao dâng đầy ngập trái tim Bạch Thu , cô cố ghìm cơn sóng lòng mình xuống.
– Buổi sáng , em quên trả áo lại cho anh , chắc là anh lạnh ?
– Không đâu.
Đoàn Dũng nhận lại áo , anh nhìn khắp gian phòng học , giọng nao nao.
– Ngày xưa , anh cũng từng ngồi nơi này . Thời gian nhanh quá ! Trường vẫn thế , mà anh có cảm giác như mình đã già đi .
– Anh Dũng ! Em . về trước.
– Gượm đã ! Ở lại với anh 1 chút . Anh đến đón em hơi muộn , cứ lo em đã về , không ngờ còn gặp em ở đây . Chúng ta đi ăn cơm nhé !
– Bạn em . đang chờ em ở nhà.
– Em muốn nói các cô ấy hay Trung Kiên ? Trung Kiên thì anh không tin đâu.
– Anh Trung Kiên đó , em . có hẹn.
Bạch Thu đi nhanh , cô đi như chạy xuống những bậc thang.
– Bạch Thu !
Đoàn Dũng đuổi theo.
– Anh đưa em về.
– Anh Dũng ! Em không muốn anh Trung Kiên hiểu lầm.
Câu nói của Bạch Thu làm cho Đoàn Dũng khựng lại , anh buông tay cô ra.
– Vậy em về đi.
– Anh . đừng tìm em nữa , có được không anh ?
– Nếu em nói như thế , anh sẽ không tìm em nữa , dù thực lòng anh rất mong muốn được gặp em , Thu ạ. Anh muốn được em trả lời anh 1 câu thôi.
– Anh nói đi !
– Em cự tuyệt anh vì anh Trung Kiên , vì Hạ Liên hay vì em ? Anh không tin làm vì em , vì đêm qua trong vòng tay anh , em tha thiết dịu dàng biết bao nhiêu . Anh không tin là em không có tình cảm với anh .
– Đó là tất cả những lý do để ngăn em đến với anh . Trung Kiên và Hạ Liên đều là những người ơn của em , họ từng giúp đỡ em . Em không có tư cách để đến với anh đâu . Mẹ em rất nghèo , đến với em , anh sẽ mất tất cả.
– Anh không cần vật chất.
– Nhưng em không thể giẫm lên ơn nghĩa những kẻ bảo bọc em . Em đã nói tất cả sự thật , anh đừng tìm gặp em nữa . Hạ Liên rất yêu anh.
– Em về đi ! Anh muốn ở lại 1 mình.
Đứng tựa lưng vào thành cầu thang , Đoàn Dũng khép mắt lại , anh nghe tiếng guốc khỏ nhẹ trên cầu thang rồi xa hẳn . Chồm mình ra bao lơn , anh kịp nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé của cô đi chầm chậm ra đường.
Sân trường đầy ngập lá và hoa hoàng điệp.
“Á nàng vàng , anh về yêu hoa cúc.
Áo nàng xanh , anh mến lá sân trường”.
1 thu áo xanh , rời bỏ anh và xa mãi , để lại 1 nỗi đau . Còn em, mùa thu áo trắng để cho anh 1 nỗi buồn phong kín . Anh nhớ mắt em long lanh sáng trong veo như mặt nước hồ mùa thu , hơi thở em ấm nồng phả trên da thịt anh . Vậy mà bây giờ , em lạnh lùng băng giá từ chối tình yêu của anh . Anh sẽ để em sống với ngày tháng học trò bình yên của em , nhưng em không thể cấm anh nhớ đến em và viết những bài hát mùa thu lãng mạn.
o0o
– Bạch Thu ! Thu !
Lại là Trung Kiên ! Bạch Thu rút nhẹ chốt cửa , cô hoảng hốt vì Trung Kiên ngã chúi vào cô.
– Anh Kiên !
– Em định nói là anh say chứ gì ? Anh say rượu đó . Anh uống để quên em , quên sự phản bội của em . 2 năm qua , anh luôn quan tâm và giúp đỡ em , cả Hạ Liên nữa . vậy mà để đền đáp ơn , em phản bội anh , cướp người yêu của Hạ Liên . Tại sao vậy Bạch Thu ?
– Em chưa bao giờ vớ’i Đoàn Dũng .
– Chưa bao giờ ? Đồ dối trá ! những bài nhạc viết về mùa thu của anh ta . Mùa thu trắng là cái gì , nếu không phải Bạch Thu ? Anh cho em biết , đừng trèo à té nặng . Anh ta thích em , chẳng qua vì em xinh đẹp.
– Anh Kiên ! Anh say quá rồi , anh nên về nghỉ đi.
– Em đuổi anh ha? Thu ? Phải rồi , anh làm sao bằng được anh ta . Anh ta đẹp trai , tài hoa, danh nổi như cồn . Em thích anh ta là phải . Tỉnh ngộ đi em ! Anh ta sẽ bỏ em thôi , nếu như em là gánh nặng của anh ta.
– Em đã nói rồi , em và Đoàn Dũng không có gì hết , tại sao anh không tin em ? Anh làm cho em thất vọng và chán quá , anh Kiên ạ. Em sắp thi tốt nghiệp , xin anh hãy cho em sự vui vẻ. Tại sao anh không giúp em vui vẻ như chúng ta từng vui vẻ vậy , anh Kiên ?
– Tại ai mà chúng ta không vui , em nói đi ?
Trung Kiên càng giận dữ.
– Em phải biết là anh yêu em , chúng ta mới là 1 cặp xứng đôi . Mình hãy cưới nhau đi Bạch Thu .
– Anh đừng như thế này , được không anh Kiên ? Em và Đoàn Dũng không có gì hết.
– Không có gì hết ? Em tưởng anh là con nít chắc . Vậy tại sao em không chịu lấy anh ?
– Em đang học năm cuối , em muốn đậu tốt nghiệp , ba mẹ em rất cần sự giúp đỡ của em . Trước đây , anh cũng đồng ý chờ em thi tốt nghiệp kia mà.
– Trước khác , bây giờ khác . Nếu em vẫn yêu anh , em hãy chứng minh tình yêu của em đi.
Trung Kiên chồm tới kéo Bạch Thu ngả vào lòng mình , anh hôn cô , những nụ hôn tham lam chiếm đoạt.
– Anh Kiên . đừng ..
– Hãy chứng minh tình yêu của em đi.
Bàn tay Trung Kiên thô bạo giật tung hàng cúc áo trên người Bạch Thu . Không còn ghìm được nữa , Bạch Thu dang tay tát mạnh vào mặt Trung Kiên . Trung Kiên đưa tay xoa má, cái tát làm cho anh tỉnh ngay . Thực sự anh đâu say bao nhiêu, cái tát không nương nhẹ của cô cho anh hiểu tình cảm người con gái từng có với anh những phút giây ngọt ngào đã thay đổi . Đứng dậy, Trung Kiên lạnh lùng.
– Tôi thử em thôi . Lẽ ra em phải hiểu tôi đến với em là 1 sự ban bố . Nếu tôi cưới em , đấy là vớt em ra khỏi cái nghèo . Cái tát của em , tôi ghi nhớ mãi . Rồi có 1 ngày , em sẽ bị anh ta bỏ rơi , tàn nhẫn hơn nữa kìa.
Trung Kiên giận dữ bỏ đi . Bạch Thu úp mặt. vào lòng bàn tay , lời nói của Trung Kiên như những cái tát quất vào mặt cô đau điếng . Lần thứ 2 anh xúc phạm cô thô bạo . Còn gì đâu để nuối tiếc 1 mối tình đã tan vỡ , nhưng nếu bảo lòng không đau thì không thể nào.
Giở từng trang nhật ký , Bạch Thu bật quẹt đốt . Lửa cháy làm những trang nhật ký rúm ró . Bài thơi của Xuân Diệu mà Trung Kiên viết tặng cho cô chợt rơi ra.
“Có 1 bận em ngồi xa anh quá.
Anh bảo em ngồi xích lại gần hơn.
Em xích lại gần hơn 1 chút , anh hờn.
Em ngoan ngoãn xích lại gần thêm chút nữa .
Xin giã biệt 1 thuở yêu thương , giờ chỉ còn là kỷ niệm”.
o0o
– Dạo này em có gặp Bạch Thu không Liên ?
Không thích trả lời câu hỏi này chút nào , tuy nhiên Hạ Liên cũng trả lời , 1 câu trả lời không thật.
– Thi tốt nghiệp xong , bọn em đâu gặp nhau nữa . Hơn nữa , nhỏ ấy về quê rồi , nghe đâu chuẩn bị đám cưới với Trung Kiên .
– Đám cưới ?
– Ừ, họ quen nhau có 2 năm rồi còn gì . Trung Kiên cưới nó , xem như nó lên voi rồi.
Đoàn Dũng cau mày.
– Lên voi ?
– Tại anh không biết , nhà Bạch Thu nghèo , nó học nhờ học bổng và sự giúp đỡ của Trung Kiên.
– À.
Lòng Đoàn Dũng héo hắt . Lâu lắm rồi anh không gặp cô , để cho cô sống với khoảng đời bình yên của cô . Bây giờ có lẽ định mệnh đã an bài , anh và cô 2 con đường song song , chẳng bao giờ gặp nhau.
– Anh Dũng này !
Từ bao giờ, Hạ Liên ngồi sát vào Đoàn Dũng , cằm cô tựa lên vai anh . Đoàn Dũng khẽ nhích người ra . Bướng bỉnh , Hạ Liên giữ vai anh lại , cô ôm qua cổ anh tình tứ.
– Sự nghiệp anh đã có , càng ngày người ta càng muốn ký hợp đồng mua nhạc anh sáng tác , đã đến lúc anh . nên nghĩ đến chuyện cưới vợ đi chứ .
– Anh chưa nghĩ đến.
– Ba em nói , nếu anh cưới em , ba sẽ giao cho anh chân giám đốc .
– Hạ Liên !
Đoàn Dũng nghiêm mặt.
– Nếu như anh yêu em và cưới em , sẽ chính bằng tình yêu của anh , anh không bao giờ muốn có sự trao đổi nào khác . Thật sự trong trái tim anh , anh chỉ xem em như cô em gái.
– Xem như em gái ?
Hạ Liên giận dữ đẩy mạnh Đoàn Dũng ra.
– Em không cần thứ tình cảm anh vừa nói , em cần tình yêu của anh.
– Anh ..
– anh nói anh không yêu em chứ gì ? Anh thật tàn nhẫn , nhưng không sao , em sẽ đợi . Anh cũng đừng bao giờ nghĩ đến Bạch Thu . Nó và Trung Kiên sắp cưới nhau rồi . Tại sao anh không muốn chấp nhận sự giúp đỡ của em ? Có 1 nhạc sĩ nào được ký hợp đồng hậu hĩnh như anh không ? Về nước có xe để đi , có nhà để ở, còn những hợp đồng hàng chục triệu . không phải ai cũng được như anh đâu.
– Anh biết.
Đoàn Dũng đứng lên , lạnh lùng.
– Cho nên hợp đồng ký 1 năm với ba em đã ràng buộc anh . Tuy rằng anh được ưu đãi , nhưng mong ước của anh là tự do . 1 người nghệ sĩ cầm bút , họ đều mong tự do . Em có biết bị lệ thuộc vào đồng tiền là 1 cái nhục lớn hay không ? Anh cám ơn sự quan tâm giúp đỡ của em , và anh cũng làm việc cật lực để trả ơn cho ba em và em . Anh không bao giờ quên những gì em đã giúp anh , nhưng chính vì đó mà anh không thể đến với Bạch Thu , em hiểu không ?
Đoàn Dũng bước ra cửa , mở rộng ra như đuổi khách . Hạ Liên bặm môi , cô hiểu mình vừa xúc phạm anh , chắc chắn anh đang rất giận cô , nhưng giá như anh đừng nói lên sự thật rằng anh yêu thích Bạch Thu , có lẽ cô đã tha thứ cho anh . Cô quắc mắt nhìn anh.
– Thì ra vì Bạch Thu , anh từ chối tình cảm của em . Anh sẽ vỡ mộng nếu như anh nhìn thấy gia cảnh nhà nó . Anh cứ đi tìm nó đi , rồi anh trở về với em , em tha thứ cho anh.
Hạ Liên chạy nhanh ra đường , nước mắt cô nhòa nhạt .
Đọc tiếp Mùa thu tóc ngắn – Chương 1.7