Bạn đang đọc Mùa thu tóc ngắn: – Chương 3.1
Hạ Liên là người bàng hoàng nhất , cô lờ mờ suy đóan ra mọi chuyện . Tìm hiểu ra để ân hận , nếu bie’t sớm hơn , cô đã ngăn chặn họ. Ông anh của cô , suốt đời luôn gây ra họa.
Tít .. tít .. điện thoại của Hạ Liên có tín hiệu , cô đưa máy lên xem : số điện thoại lạ hoắc.
– Alô ..
– Anh Cường ! Anh ở đâu vậy ?
– Em làm gì la ồn ào vậy ? Ở đó sao rồi ?
Hạ Liên nổi giận.
– Người ta đang phát lệnh truy nã Hoài Thu , anh dắt cô ta đi trốn phải không ?
– Em biết rõ rồi , còn hỏi gì nữa.
– Anh nghe đây ! Bảo cô ta về tự thú đi . Anh Dũng đang bị câu lưu , cửa hàng kinh doanh đóng cửa , xem như sản nghiệp và danh dự của anh ấy bị chôn vùi hết rồi . Anh là đồ tồi.
Cụp . Máy tắt . Hạ Liên giận dữ hét.
– Nhấc maý lên đi anh Cường.
Vô ích , Tony Cường tắt máy . Mục đích của anh ta hiểu rõ sự việc xảy ra như thế nào và đúng như dự đoán của anh ta , tất cả ầm ĩ xôn xao.
Gác máy , anh ta quay sang Hoài Thu .
– Đó ! Chậm 1 ngày , cô đã bị bắt rồi.
– Sao ?
– Công an tạm giữ Đoàn Dũng , cô về chỉ có nước tù mọt gông . Tội giết người , tội lừa đảo.
Hoài Thu ôm đầu rên rỉ.
– Anh là oan gia của đời tôi , suốt đời đẩy tôi vào ngõ cụt.
– nếu như cô không trốn tôi , không xài hết tiền của tôi , tôi đâu có xúi cô làm bậy .
Hoài Thu quắc mắt.
– Tôi thật ngu ngốc dính đời tôi vào anh , mà nào tôi có tin`h cảm gì cho anh đâu.
Cường cười nhạt.
– Thôi đi ! Tôi và cô cùng hội cùng thuyền . Sáng mai chúng ta đi Thái Lan , rồi tìm đường về Mỹ.
– Tôi không muốn đi , tôi muốn trở về . Anh Dũng vì tôi mà đi tù , tôi yêu anh ấy , mà lại đi hại anh ấy ư ?
– Cô đừng có điên ! Muốn chết thì đi chết đi , đừng nói với tôi chuyện ra đầu thú.
– Anh cứ trốn đi , còn tôi trở về.
– Đứng lại !
Đá mạnh va li cho lăn lốc , Tony Cường còn thẳng tay tát mạnh vào mặt Hoài Thu , anh ta nói qua hàm răng khít chặt.
– Tao không cho phép mày có bất cứ hành động nào phương hại đến tao , mày rõ chưa ?
Bị đánh đau , Hoài Thu gục xuống . Niềm ăn năn đến giày vò cô xuống tận cùng , làm sao đây khi tay trót nhúng chàm ?
o0o
– Mẹ nghĩ con nên đi thăm cha mẹ chồng của con.
Bạch Thu khoanh 2 tay trước ngực trầm lặng .
– Mẹ không bảo thì con cũng định đi . Con biết lúc này anh ấy rất cần tiền . Căn nhà anh ấy giao cho con 1 năm qua vẫn bỏ trống , con bàn với anh ấy là nên bán đi trả 1 ít nợ, tuy rằng không nhiều gì cho lắm.
– Con nói phải . Vậy thì mau đi đi , để bé Khang mẹ coi cho.
Từ ngày đối mặt với Hoài Thu ở căn nhà này , chưa bao giờ Bạch Thu trở lại . Phố xá vẫn sung túc không có gì thay đổi , nhà anh vẫn kín cổng cao tường nhưng hôm nay trông buồn buồn như thế nào ấy.
Bạch Thu bấm chuông , cô nghe tiếng chuông ngân dài rồi cánh cửa sắt lay động kéo ra.
– Thưa mẹ.
– Bạch Thu !
– Mẹ cho con vào nhà với . Ba và mẹ có khỏe không ?
– Mẹ buồn lắm ! Con đi 1 mình không có dẫn thằng Khang theo à ?
– Dạ không.
Căn phòng khách trống trơn , bộ xa lông đắt tiền và những bức tranh qúy đều biến mất , 1 gia đình đang khánh kiệt . Bạch Thu ngậm ngùi nhìn quanh , cô cố quên đi ngày đến đây gặp Hoài Thu trong căn nhà này . ngày ấy cô chạy đi , tâm hồn tan nát.
Con bé Trúc khóc tỉ tê trên tay bà Bích . Nó ốm quá , tay chân coi cọc , nhìn con bé mà Bạch Thu bất nhẫn.
Cô đưa tay đón nó.
– Mẹ cho con bồng nó . Mấy tháng rồi hả mẹ?
– Gần 11 tháng mà nào có ngồi được đâu . Phần nó khó quá , 1 bữa ăn kéo dài mấy tiếng đồng hồ . Thằng Khang thế nào ?
– Dạ. Cháu đi nhà trẻ, nói rành rồi mẹ ạ. Anh Dũng .. bị tạm giữ rồi hả mẹ?
– Ừ . Không ngờ con ấy nó khốn nạn thật . Không biết nó ở đâu , gây ra nợ nần tứ giăng , lừa đảo đủ thứ rồi trốn mất . Thằng Dũng chỉ có nước đi tù thôi , tiền đâu mà trả . Mất tất cả rồi.
Bà bật khóc . Giây phút này bà không cần sĩ diện trước cô con dâu mình từng ghét bỏ.
– Ba đâu rồi , hả mẹ?
– Ông ấy buồn rầu , suốt ngày đóng cửa nằm trong phòng .. Tât’ cả tại mẹ.
Bạch Thu đón bé Trúc , nó đẩy cô ra , ôm chặt lấy bà Bích . Bạch Thu dỗ ngọt.
– Dì bế con ! Bé Trúc ngoan nào .
Con bé dữ tợn quẫy người hét lên, Bạch Thu đành buông nó ra.
– Con vào thăm ba.
Ông Bích bật dậy.
– Bạch Thu !
– Ba khỏe không ba ?
Ông ca cẩm .
– Chuyện như vầy khỏe gì nổi hả con . Ba đang kêu bán nhà để trả nợ cho thằng Dũng khỏi đi tù . Chết nỗi , bán nhà rồi thì ở đâu . Ở nhà thuê , tiền đâu mà trả. Có chút ít gởi tiết kiệm dưỡng gìa , con kia cũng dỗ ngọt bả mượn hết.
Ông khóc , giọt nước mắt cay đắng.
– Trời quả báo ba với mẹ bạc đãi con.
– Ba đừng nói như vậy . Thời buổi này kinh tế khó khăn . Ba à ! Hay ba gặp anh Dũng bàn với anh ấy bán căn nhà ơ? Dĩ An , lâu nay đóng cửa để đó , có ai ở đâu.
– Không, căn nhà đó là của con . Con đã chịu quá nhiều thiệt thòi , 1 mình nuôi con .. nó thà ở tù chớ không bán đâu . Nó có lỗi nhiều với con , hơn nữa nhà ở quê , bán đâu được bao nhiêu hả con.
– Hay là ba dọn về dưới ở.
– Con càng lo lắng , ba mẹ càng xấu hô? Thu ạ. Lẽ ra ngày ấy , ba phải làm dữ với thằng Dũng .
– Thôi ba à , anh Dũng chẳng qua bị áp lực của chị ấy thôi . Hay là ba bán nhà này về quê ở đi , ba nhé . Mất của mà người tự do , hơn là còn của mà ở tù.
– Ba cám ơn con nhiều lắm , Thu ạ. Có ra cớ sự này , thằng Dũng mới sáng mắt ra ai kẻ tốt người xấu.
o0o
Đi khắp căn nhà , những cảm xúc sao cứ mỗi lúc dâng lên ngậm ngùi . Ở đâu , nơi nào cũng gợi cho anh kỷ niệm những ngày hạnh phúc ấm êm.
– Con nên gặp Bạch Thu cám ơn nó . Căn nhà này đứng tên nó , vậy mà nó để cho ba mẹ ở, còn nhờ người quét dọn sơn phết lại.
Đoàn Dũng gật đầu.
– Ba không bảo thì chiều nay con cũng đi gặp cô ấy , luôn thể thăm thằng Khang.
– Ừ . Con bé đó nuôi con khéo thật , thằng bé tròn vo thấy ghét , miệng mồm lanh không can nổi . Càng lớn , nó càng giống con y hệt . Ai như con bé Trúc , nó chẳng giống con chút nào , nét ăn nết ngủ khó khăn.
– Ba ..
– Ừ, ba nói là nói vậy thôi , chứ đứa nào cũng là cháu nội của ba . Con có biết con Hoài Thu nó trốn đi với ai không ?
– Dạ không .
Đoàn Dũng đi về phòng mình . Hoài Thu ra đi để lại cho anh biết bao phiền toái , nhưng anh lại xem như 1 giải thoát . Vùi mặt xuống gối nồng mùi vải mới , anh buồn lịm người . Gặp lại Bạch Thu và nói lời cám ơn, anh thực sự xấu hổ, nhưng không thể không gặp.
4:3không, nhà trẻ khá đông phụ huynh.
– Mẹ!
– Ủa , Dũng ! Dọn về nhà mới chưa con ?
– Xong rồi mẹ ạ. Con biết mẹ sẽ đi đón thằng Khang nên đến đây . Lâu quá , chắc nó quên con rồi.
Đứng sau tấm chắn ngăn trước cửa phòng , thằng Khang nhảy lưng tưng.
– Ngoại .. ngoại ơi ..
Đoàn Dũng mở to mắt , anh xúc động nhìn con trai , nó lớn quá .
– Ngoại ơi , ai vậy ?
– Ba con đó , chào ba đi.
– Con nhớ rồi , ba giống hệt tấm hình ở nhà.
– Vậy thì chào ba đi.
– Con chào ba Dũng .
Đoàn Dũng ôm chặt nó vào lòng , anh hôn lên mái tóc đen dầy của con.
– Sao ba không về nhà , hả ba ?
– Ừ , ba bận . Bây giờ ba theo con về nhà .
– Ba có xe đẹp không ?
– Không, ba đi xe đạp.
– Làm sao chở bà ngoại với con ?
– Chở được chớ.
Ngồi phía trước , nó thích thú bi bô.
– Bà ngoại hổng biết chạy xe , con thích mẹ đón hà . Mẹ chạy xe mát rượi , đã vậy kèn kêu tin tin.
Bà Bạch phì cười.
– Nó nghịch lắm ! Lên xe là cứ bấm kèn miết.
– Bạch Thu mấy giờ mới về hả mẹ?
– 5:30 , con ngồi chơi với bé Khang , mẹ đi đặt nồi cơm nhé.
– Dạ, mẹ cứ tự nhiên.
Sà vào lòng Đoàn Dũng như thân thiết từ lâu , thằng Khang bi bô.
– Ba Dũng ! Ba biết hát không ?
– Ba không biết.
– Ba không giỏi bằng chú Sơn , chú dạy con hát nhiều lắm cơ . Con hát cho ba Dũng nghe nhen.
Nó cầm cái hộp lon giả làm micro đằng hắng làm cho Đoàn Dũng phải phì cười.
– Ba phải vỗ tay nghe . Con xin tự giới thiệu , con là Đoàn An Khang , 2 tuổi . Hôm nay con xin hát bài “Con cò bé bé”. Ba Dũng vỗ tay đi !
Đoàn Dũng vỗ tay theo tiếng hát của con . Nó lúc lắc đầu thật ngộ nghĩnh , tiếng hát trong trẻo hơi ngọng nghịu.
“Con cò bé bé.
Nó đậu cành tre ..”.
Đang hát , nó nhảy xổ ra sân.
– Mẹ về ! Mẹ về ! Con chào chú Sơn ạ. Ủa . Xe mẹ đâu ?
Chưa nhìn thấy Đoàn Dũng , Bạch Thu cúi bế con lên âu yếm.
– Xe hư , mẹ đi nhờ xe chú Sơn . Bé Khang của mẹ đang làm gì vậy ?
– Con hát cho ba Dũng nghe . Ba Dũng quen với mẹ, với ba ngoại nữa , phải không ?
Đoàn Dũng lúng túng bước ra.
– Chiều nay anh đến trường đón con , và theo mẹ về đây.
– Anh vào nhà . Anh Sơn vào luôn nhé.
Lẽ ra về luôn , nhìn thấy Đoàn Dũng , Sơn xuống xe đi theo vào nhà . Rồi ra vẻ như từng quen thân , Sơn đi luôn ra sau bếp.
– Chào bác ạ.
Bà Bạch vui vẻ.
– Chào cháu . Lên nhà đi cháu . Chiều đến là bác phải nấu cơm , Khang nó xấu đói lắm.
– Anh Dũng mới đến hả bác ?
– Mới đến , cha con đang vui vẻ hát hò.
Sơn quay lên , anh không giấu giếm lòng ganh tỵ bởi vẻ hào hoa phong nhã kia . Anh ta tìm đến làm gì nữa sau khi đã bỏ người ta ?
– Anh uống nước.
Bạch Thu đặt ly nước lọc lên bàn.
– Ba mẹ đã dọn xuống rồi , phải không anh Dũng ?
– Dọn rồi . Anh đến đây để cám ơn em . Xem như anh mượn nhà , khi nào khá hơn , anh nhất định trả nhà cho em.
– Anh không cần phải trả đâu , em và mẹ ở căn hộ tập thể này cũng đủ rồi . Nhà trường cấp hẳn cho em , bao giờ rộng rãi tiền , em sẽ sửa lại cho đàng hoàng.
– Không, anh nhất định trả cho em . Đó là tài sản của thằng Khang . Anh đã không phụ em nuôi con đã là việc xấu hổ rồi.
– Anh không cần phải bận tâm , mẹ con em quen sống đạm bạc . Ba mẹ gìa rồi , anh nên lo cho ba mẹ và bé Trúc . Con bé hình như bị hen suyễn , anh chớ để nó quá bị suy dinh dưỡng khó trị.
– Cám ơn em quan tâm.
Toàn những lời sáo rỗng , lòng Đoàn Dũng buồn thầm . Đã như vậy , lúc này thằng Khang quấn theo Sơn , nó như quên Đoàn Dũng . Sơn kể chuyện , thằng bé nghe say sưa , thỉnh thoảng nó cắt lời Sơn.
– Thánh Gióng ăn nhiều cơm không sợ bể bụng hả , chú Sơn ?
– Bể bụng sao được , vì là thánh cơ mà.
Bà Bạch dọn cơm lên bàn.
– Dũng ở lại ăn cơm nhé Đoàn Dũng liếc Sơn , xem ra anh ta chẳng có ý định ra về . Anh đứng lên.
– Dạ thôi . Sắp tối rồi , con phải về , đường ở đây tối quá.
– À ! Vậy thôi con về đi . Khang à ! Rửa tay ăn cơm.
– Dạ.
Thằng bé dạ thật to , nó chạy ra ôm chân Dũng .
– Chừng nào ba đến nữa , hả ba ?
– Con muốn hôm nào ?
– Chủ nhật đi . Bà ngoại nói bắt con gà nấu cà ri . Ba thích ăn cà ri không ?
– Thích .
– Ba đế nhé !
Đoàn Dũng bịn rịn hôn nó . Lần đầu tiên anh cảm nhận ra tình phụ tử quả sâu sắc . Bạch Thu không tiễn anh , cô ngồi vào bàn ăn cùng Sơn . Không gian ấm áp , anh chợt thèm không khí đó . Ngày xưa , nó là của anh , tiếc thay anh đã từ chối nó để rồi mất tất cả.
Bóng tối phủ trùm , con đường tối nhờ nhờ , Đoàn Dũng căng mắt ra nhìn . Anh đạp xe chầm chậm lòng buồn hiu hắt . những ngày huy hoàng đâu rồi , chỉ có bóng tối phủ chụp quanh anh.
Đọc tiếp Mùa thu tóc ngắn – Chương 3.2