Mùa thu tóc ngắn

– Chương 3.2


Bạn đang đọc Mùa thu tóc ngắn: – Chương 3.2

– Em dễ dàng tha thư” cho anh ta vậy sao , Bạch Thu ?
– Dẫu sao anh ấy cũng là cha của con em . Em không ở căn nhà ấy , thì trả lại cho anh ấy.
– Em sợ nhớ lại kỷ niệm à ?
– Có thể.
– Như vậy em còn .. yêu anh ta hay không ?
Bạch Thu cười buồn.
– Anh tò mò chuyện em nhiều rồi đó nghe.
Sơn đỏ mặt.
– Anh muốn biết bở vì .. anh yêu em , lẽ nào em không biết hay sao ?
Bạch Thu lắc đầu.
– Em chưa muốn nghĩ đến tình yêu , em muốn yên tĩnh nuôi con.
– Em còn trẻ, lẽ nào em ở như vậy ?
– Em chưa biết . Nhưng mình nên là bạn với nhau tốt hơn , anh Sơn ạ.
Sơn thất vọng.
– Anh biết em còn yêu anh ta , dù anh ta đã sụp đổ , nhưng cái quá khứ huy hoàng của anh ta vẫn là vết son trong lòng em . Tuy nhiên , anh vẫn chờ ngày trái tim em hướng về anh.
Bạch Thu vuốt tóc , mái tóc dài quá nửa lưng . Cô không còn là 1 mùa thu tóc ngắn trong bài hát trữ tình của anh , 1 đoạn đời quá khứ thơ mộng và đau khổ đi qua , nhưng mãi niềm đau vẫn trong trái tim cô.
– Anh về đi ! Em muốn được nghỉ ngơi.
Cô quay vào nhà , mặc cho anh ngồi đó với bao nỗi niềm . Tiếng máy hát nhà ai hát bài “Mùa thu tóc ngắn” càng thêm gợi nhớ .
“Bất chợt 1 mùa thu đến.
Em về xao xác là thu rơi.
Thu tóc ngắn , nụ cười xanh mái tóc.
Để tim anh ấp ủ 1 mùa thu ..”.
Bên nay , Đoàn Dũng ngồi tư lự. Căn phòng mơi mịt khói thuốc . Ngoài khung cửa sổ là khoảng trời tối đen , những vì sao lấp lánh trên cao . Anh nhớ mắt cô đen tròn , nụ cười e ấp . anh vẫn yêu em , Thu ạ. Mãi mãi yêu em . Anh muốn nói với em vạn ngàn lần như thế , lời nói yêu chỉ bi^’t nhờ ngọn gió . Có lẽ em sẽ không bao giờ tha thứ cho anh . Chiều nay , nhìn em bên người ấy mà trái tim anh đau như xé.
Tít .. tít .. Đoàn Dũng nhấc ống nghe lên . Là Hạ Liên , không phải Bạch Thu như anh mong đợi.
– Anh Dũng ! Em đang ở 1 quán cà phê thị xã , anh gặp em có được không ?
– có chuyện gì vậy Liên ?
– Liên quan đến chị Hoài Thu .
– Anh sẽ đến ngay.
Hạ Liên ngồi trong cùng , cô vẫy tay cho Đoàn Dũng nhìn thấy mình . Đoàn Dũng bước lại kéo ghế ngồi.

– Em xuống từ bao giờ ?
– Từ chiều , em ở nhà Bạch Thu . Chuyện em sắp nói với anh , em chưa nói với Bạch Thu .
– Quan trọng lắm không ?
– Liên quan đến anh Cường nhà em . Thật ra kẻ đáng trách là anh Cường . Anh còn nhớ lúc anh sang Mỹ tìm chị Hoài Thu không ?
– Nhớ.
– Hồi ấy chị ấy đang sống với chồng chị ấy – người đàn ông được anh Cường giới thiệu . Ông ta rất hay ghen , đánh chi. Thu hoài . Thế rồi trong 1 lần tình cờ chị ấy gặp lại anh , tình yêu ngày cũ bùng lên khi khổ sở biết anh đi tìm . Ý nghĩ được tự do càng đậm hơn bao giờ . Người đàn ông ấy được bảo hiểm 2 triệu đô.
– 2 triệu đô ?
– Và đó chính là nguyên nhân cho cái chết của ông ta . Anh Hai em là kẻ phá hỏng thắng xe , Hoài Thu đồng lõa . Rút tiền bảo hiểm thay vì chia cho anh Cường , chi. Thu ôm hết bay về tìm anh . Gần 1 năm sau , cả 2 mới gặp lại và để có tiền trả cho anh của em , chi. Thu đà làm tất cả mọi việc.
– Cô ấy đang ở đâu ?
– Thái Lan . Bị anh Hai em giữ rất chặt . Anh hãy sang bên đó , em nghĩ là anh biết cách giải quyết.
– Anh hiểu rồi . Cám ơn em đã cho anh hiểu rõ sự việc.
– Anh Dũng !
– Em nói đi.
– Chắc chắn chị Hoài Thu không thoát khỏi sự trừng trị của pháp luật . Chị ấy nhờ em nói với anh : Hãy trở về với Bạch Thu và chăm sóc dưỡng nuôi bé Trúc.
Những điều vừa nghe thấy không khỏi làm Đoàn Dũng đau , anh thấy thương cô nhiều hơn là giận . Lẽ ra em phải nói thật với anh Thu ạ. Tại sao em cứ lún sâu vào vũng bùn vậy ?
o0o
Tony Cường giận dữ đá ghế , anh ta quát vang .
– Khóc ! Suốt ngày cô chỉ biết khóc thôi.
– Anh bảo tôi vui làm sao đây , khi tôi phải sống như chuột rúc với anh tại đây , còn chồng tôi , anh ấy phải vào tù.
– Như vậy cô muốn ở tù thay cho hắn ? Đồ ngu ! Nhiều lắm người ta chỉ tạm giam hắn để điều tra rồi thả ra . Còn cô để họ bắt là ăn cơm tù suốt đời . Sống nhàn hạ, sáng tắm biển , suốt ngày ngủ, cô không thích à ?
– Tôi không thích.
– Vậy thì mặc xác cô.
Cộc .. cộc . tiếng gõ cửa làm Tony Cường chột dạ. Anh ta đi lại cửa.
– Ai ? Có chuyện gì ?
– Tôi là chủ nhà , có chuyện cần hỏi.
Nghe tiếng chủ nhà , Tony Cường rút chốt cửa , anh ta không quên nạt khẽ Hoài Thu .
– Đi rửa mặt đi.
Chốt cửa kéo qua , 1 họng súng đen ngòm chỉa thẳng vào . Anh ta điếng người , lập cập.

– Chuyện . chuyện gì vậy ?
– Tony Cường ! Anh đã bị bắt.
Đoàn Dũng đi cùng 2 người công an và 2 người công an Thái Lan . Hiểu mọi chuyện , anh ta quay lại Hoài Thu , gầm lên như con hổ bị thương.
– Đồ phản bội !
Chiếc còng số tám bập vào tay gã à Hoài Thu . Cô nhìn Đoàn Dũng , mắt đầy lệ . Anh nhìn cô ai oán.
o0o
“Tình yêu muôn thuở vẫn là hương.
Biết mấy lòng thơm mở giữa đường.
Đã mất tình yêu , trong gío rủi.
Không người thấu rõ đến nguồn hương”.
Anh ôm cây đàn và bài hát tình ca cho 1 tình yêu.
Vẫn dáng dấp phong trần và đôi mắt buồn dịu vợi.
– A ! Ba của anh.
– Ba của em.
– Ba của anh.
Con bé Trúc không vừa , phùng má trợn mắt , bà Bích phải can thiệp.
– Ba Dũng vừa là ba của Trúc , vừa là ba của Khang . 2 đứa con là 2 anh em cùng cha.
– Cùng cha là sao hả nội ? Như thằng Tý với con Mai hả nội ?
– Ừ . 2 con đừng có giành nhau.
– Suỵt ! Suỵt !
Thằng Khang đưa 1 ngón tay lên môi.
– Nội nói nhỏ thôi , người ta hỏi ba con kìa.
2 đứa bé gần như nín thở xem say mê chương trình truyền hình giao lưu với nhạc sĩ nổi tiếng về những tình khúc mùa thu.
– Mùa thu là 1 mùa để lại nhiều kỷ niệm nhất , tôi mãi yêu mùa thu.
– Anh có thể hát cho khán gỉa nghe 1 bài về mùa thu của anh , được không ?
– Vâng , tôi xin hát bài “Mùa thu tóc ngắn.

Anh dạo tay trên phím đàn , tiếng hát chơi vơi bay cao.
“Bất chợt 1 chiều thu đến .
Em về xao xác lá thu rơi.
Thu tóc ngắn , nụ cười xanh mái tóc.
Để tim anh ấp ủ 1 mùa thu ..
..
Anh vẫn thầm mong gặp lại tháng năm.
Em tinh khiết giữa mùa thu trắng.
Mở nhè nhẹ lòng anh yên tĩnh ..”.
Tiết mục giao lưu đã hết , Bạch Thu còn ngồi ngẩn ngơ . Cô vừa sống lại giây phút của những ngày quen anh và yêu anh.
– Bạch Thu !
Sơn tươi cười nơi ngưỡng cửa , anh hơi lúng túng với bó hoa trên tay.
– Hôm nay ngày nhà giáo . Sáng nay em đã nhận rất nhiều hoa , nhưng anh vẫn muốn tặng em và chúc em với những lời chúc tốt đẹp nhất.
Đón bó hoa , Bạch Thu cúi đầu.
– Cám ơn anh Sơn . Em cũng xin chúc anh , những điều tốt đẹp nhất của cuộc sống thành công mỹ mãn.
– Em chúc anh hơi mâu thuẫn rồi Thu ạ.
– Dạ . sao ?
– ngày nào chưa được tình cảm của em , anh thấy cuộc đời vô vị làm sao.
– Anh vào chơi , em đi lấy nước uống.
– Bé Khang đâu rồi Thu ?
– Ông nội rước sang bên ấy chơi với bé Trúc rồi.
Giọng Sơn không vui.
– Chắc là Đoàn Dũng hay tìm em lắm , phải không ?
– Thỉnh thoảng thôi . Anh ấy đang là biên tập viên cho chương trình ca của đài truyền hình , nên cũng không bận rộn nhiều lắm.
– Gần đây lại nổi cộm lên những bài hát về mùa thu của anh ấy , anh không hiểu là em hay cô Thu kia ? Cô ta bị kêu án 15 năm , hết cuộc đời rồi . Có lẽ em cũng nên tha thứ cho họ.
– Em tha thứ từ lâu rồi ..
Đang nói , Bạch Thu im bặt , Đoàn Dũng bên ngoài , anh toan lùi lại , nhưng 2 đứa bé ùa vào . Thằng Khang tíu tít.
– Lúc nãy , mẹ có xem ba trên truyền hình không mẹ ? Ba hát hay ghê , mai mốt lớn lên , Khang sẽ hát hay như ba vậy đó.
Bé Trúc chen vào.
– Em cũng vậy.
– Mẹ ơi ! Ba nói hôm nay ngày nhà giáo , ba tặng mẹ 27 hoa hồng . Ba ơi ! Mang vào tặng mẹ đi.
Đoàn Dũng ngượng ngập đi vào . Căn nhà trong phút chốc ồn ào tiếng 2 đứa trẻ, 2 người lớn câm như hến . Sơn chợt nhận ra sự có mặt của mình là thừa thãi .. vô duyên . Mái gia đình này thật khó có chỗ cho anh chen vào . Từ ngày gặp cha , thằng Khang như quên anh.
Đứng lê, Sơn buồn hiu.

– Anh về, Thu nhé.
– Dạ, anh về.
Đưa Sơn ra tận cửa , Bạch Thu chậm chạp quay vào.
– Anh uống nước nhé.
– À! Cho anh xin ly nước.
Nhận ly nước từ tay cô , anh khe khẽ.
– Anh vừa được giải nhất của thính gỉa bình chọn những bài hát mùa thu , em có thể cùng anh đi nhận giải không ?
Thấy cô im lặng cúi đầu , anh cười buồn.
– Có lẽ anh vừa có 1 đề nghị không thíc’h hợp lắm . Thôi , anh đi 1 mình cũng được .
– Bé Trúc ! Vào phòng anh , anh cho em xem đồ chơi của anh , hay lắm !
2 đứa bé kéo đi , thỉnh thoảng tiếng cười giòn tan vọng ra . Bạch Thu ngẩn lên.
– Sắp tới , em được đi Mỹ 6 tháng để học nghiệp vụ , anh trông bé Khang giùm em.
– Bao giờ em đi ?
– Tháng sau.
– Sơn cũng đi nữa à ?
– Dạ.
– Em và anh ấy thân nhau lắm , phải không ?
– Anh ấy muốn cưới em.
– Em . nhận lời ?
– Em đang suy nghĩ.
– Vậy em nên giao hẳn bé Khang cho anh.
– Anh muốn làm áp lực với em?
– Anh đâu dám . Anh muốn em hạnh phúc thôi . Anh từng gây đau khổ cho em , cũng nên giúp em tìm hạnh phúc.
– Cám ơn . Có lẽ em . sẽ nhận lời.
Bạch Thu nhìn thấy 1 khoảng tối trên đôi mắt anh , hằn 1 chút đau khổ . Anh vụt đứng lên.
– Tối rồi , anh phải về . Trúc ơi ! Về con.
– Con không về đâu , con ơ? Lại với anh Khang.
Con bé ngúng nguẩy , nhất định ở lại.
– Ba về 1 mình đi .
– Anh về đi . Sáng em đưa cả 2 đến nhà trẻ.
Đoàn Dũng quay lưng từng bước nặng nề , nỗi buồn mỗi lúc mỗi đầy hơn . Anh đã nghe cô nói lời tha thứ, nhưng sao chẳng thể nào mở miệng nói 1 lời cảm ơn . Anh đã để mất em để bây giờ nuối tiếc mãi , Thu ạ.
Đọc tiếp Mùa thu tóc ngắn – Chương 3.3 (end)


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.