Mùa thu tóc ngắn

– Chương 2.12


Bạn đang đọc Mùa thu tóc ngắn: – Chương 2.12

Mới bước qua cửa , 1 thứ không khí ngộp ngụa bao trùm . Hoài Thu đón anh bằng gương mặt sưng sỉa . Anh đi luôn vào trong .
– Anh đứng lại !
Như không nghe , Đoàn Dũng đi luôn . Hoài Thu bật dậy như cái lò xo , thân hình nặng nề của cô lao vào anh , bàn tay đầy móng nhọm túm áo anh , cô hét lên.
– Tại sao đêm qua anh không về ? Tòa xử án buổi sáng thôi mà . Anh ở lại với nó phải không ?
Anh lừ đừ nhìn cô , rồi nhẹ đẩy ra.
– Mệt quá nên anh về nhà cũ , cũng cần thu dọn lại chút ít.
– Vậy tại sao tôi gọi điện thoại , anh không trả lời ?
– Không thích.
Câu trả lời nhát gừng của anh làm cho Hoài Thu nổi điên , cô giật mạnh áo anh.
– Có phải anh muốn em chết đi , anh mới vừa lòng ? Có bao giờ anh phải chờ đợi chưa ? Cứ đi ra , đi vào suốt đêm như con điên , nghĩ đến chuyện anh ở cạnh nó là em muốn chết cho xong.
Lắc đầu , Đoàn Dũng cố dịu dàng.
– Tại sao em không cố ngủ ? Giấc ngủ rất cần cho phụ nữ mang thai.
– Em không ngủ được , anh biết tại sao mà.
– Anh biết . Cho anh đi tắm rửa thay đồ đã.
– Không . Người gì đâu mà chẳng biết xin lỗi gì cả. Nhìn anh , em phát chán , Dũng ạ. Anh đau khổ vì phải chia tay với nó . Thái độ của anh như vậy làm sao em chịu nổi . Biết như vậy , ngày xưa em ở luôn bên Mỹ cho rồi .
– Anh xin lỗi.
Đoàn Dũng thở dài , lòng anh đầy ắp tâm sự. Anh thèm 1 mình để chìm sâu vào nỗi buồn , nhưng nhìn cô và chiếc bụng to xồ xề , lòng anh lại không nỡ . Nhưng hơn lúc nào hết , anh hiểu tình cảm dành cho Hoài Thu đã cạn kiệt . Nếu cô hiểu rằng trong anh đang là 1 sự nuối tiếc đến tận cùng , cô sẽ như thế nào đây ? Ngày xưa , anh luôn nghĩ đến 1 mái nhà có cô và anh . Anh đau khổ quay quắt đến suýt buông trôi đời mình khi biết cô đã có chồng . Vậy mà giờ đây , sao lòng anh trống vắng lạnh lùng.
Căn phòng ngủ bừa bãi tàn thuốc , và rượu , Đoàn Dũng nhăn mặt.
– Sao em không dọn dẹp vậy Thu ?

– Em làm không nổi . Anh không thấy em ngồi không còn mệt , huống hồ phải dọn dẹp . Thuê người làm , mẹ không cho , bảo để mẹ làm . Nếu không phải gần ngày sinh , em đã về Sài Gòn ở . Em chẳng thích ở đây chút nào.
– Thì cũng là em , em bảo dọn về ở chung với ba mẹ.
– Ừ , bây giờ em lại thích ở riêng . Mẹ của anh khó thấy mồ . Nghe nhạc lớn mẹ cũng la, ngủ hoài cũng la.
– Mỗi lần nghe nhạc mở lớn hết volume đến anh còn chịu không nổi . Mẹ xưa nay thích yên tĩnh , em ngủ hoài mẹ la là đúng . Mẹ muốn em hoạt động , sau này sinh nở dễ dàng ..
– Hừ ! Anh luôn về phe mẹ.
– Mẹ đâu rồi ?
– Qua nhà bác Bắc rồi . Ừ , mẹ đi , em thấy dễ chịu hơn.
Cuộc sống chung không mấy dễ chịu . Người ngăn nắp sạch sẽ , kẻ sống buông thả phóng túng . 2 kẻ từng vui vẻ lấy lòng nhau bây giờ lại xem nhau như cái gai khó chịu . Còn ông Bích vắng nhà thường xuyên hơn , chính ông không chịu nổi cô dâu phóng túng.
Buổi cơm tối dọn lên , Đoàn Dũng có vẻ tỉnh táo hơn sau 1 giấc ngủ dài.
– Mời ba ăn cơm , mời mẹ ăn cơm.
Ông Bích ngồi vào bàn nhăn nhó.
– Bà cho ăn như thế này sao ?
– Sao , không ngon à ? Tôi mệt lắm , không hơi sức đâu nấu năm ba món . Ai ăn được thì ăn , không thì thôi.
Hoài Thu đứng lên.
– Anh ăn đi , em không ăn . Ăn xong đưa em đi ăn cơm ngoài . Bảo thuê người làm không chịu , nấu ăn than mệt ..
Câu nói của Hoài Thu như ngọn lửa được khơi cho cháy bùng lên . Bà Bích cười nhạt.
– Ngày mai , anh chị ăn cơm ngoài , hoặc nếu cần nên về Sài Gòn ở , tôi chịu không nổi sự có mặt của chị. Tôi không phải con hầu.
Rầm ! Ông Bích vỗ mạnh bàn.

– Tất cả ngồi vào bàn ăn , không ai được nói tiếng nào!
Im lặng . chỉ có hai cha con ngồi vào bàn ăn , không khí nặng nề.
– Ngày trước con Bạch Thu không bao giờ dám hỗn hào như mày , nó luôn sạch sẽ ngăn nắp.
– Mẹ so sánh tôi với nó , sao ngày trước mẹ chê nó ? Nào đồ bần hàn hèn mọn, quê mùa , bây giờ mẹ khen nó . Mẹ mau thay đổi quá vậy mẹ. Mẹ như vậy , hèn gì ba luôn vắng nhà.
– Ổng vắng nhà là do mày , tao đúng là ngu ngốc nên tiếp tay ày . Nửa đêm mày dựng nó dậy bắt đi mua bánh bao , hủ tiếu .. Làm mẹ nó , tao chưa bao giờ hành hạ nó.
Hoài Thu cười nhạt.
– Lo cho vợ mà mẹ bảo hành tội à ? Mẹ ơi ! Mẹ khó vừa thôi , thời nay không phải thời mẹ chồng hiếp đáp con dâu được đâu , con cũng chẳng ngu để mẹ hiếp đáp.
Rầm ! Giận quá bà Bích ném cái ly trà đang uống dở vào tường , ly vỡ mảnh thủy tinh văng tung tóe . Tiếng ồn ào làm cho con bé Trúc thức giấc . Nó gào to lên.
– Dỗ nó đi , ồn quá !
Chị vú sợ hãi lắc chiếc nôi , nhưng càng dỗ nó càng khóc , con bé khóc thật khỏe . Đoàn Dũng trở về nhà giữa cơn hỗn tạp , suýt nữa anh đạp lên mảnh thủy tinh vỡ.
Đoàn Dũng bực mình.
– Em lại cãi nhau với mẹ, phải không Thu ?
– Ai thích cãi, bà ấy thích cãi để dập đồ lắm mà , đồng tiền làm ra đâu có mệt.
– Em vào đây tôi bảo !
Mặt Đoàn Dũng đầy sắc giận . Hoài Thu không dám cãi , cô riu ríu đi theo anh . Đoàn Dũng đóng cửa lại , nó như ra lệnh.
– Em ngồi xuống đó đi !
– Có chuyện gì vậy ?

– Em cần tiền đến độ vậy sao Thu ? Em rút hết tiền trong ngân hàng , luôn cả qũy tín dụng của công ty , lại còn vay của bọn xã hội đen .. Em có biết chính sự rút vốn của em đã khiến công ty cạn kiệt tiền , lương nhân viên chưa phát , tiền nộp cho tổng công ty trễ 20 ngày , cho nên họ không rót nguồn hàng . Hiện giờ , chúng ta đang nợ ngân hàng bao nhiêu , em biết không ? Em nói thật đi ! Em đánh bài phải không ?
Mắt Đoàn Dũng sáng quắc , Hoài Thu sợ hãi cúi đầu.
– Anh Dũng ! Em lỡ thua bài ..
– Tại sao vậy Thu ? Thứ tiêu khiễn đó đáng cho em vui lắm sao ?
– Anh .. luôn mặc kệ em , bảo sao em không tìm nguồn vui khác.
Đoàn Dũng vò đầu , cô đả đổ lỗi như thế thì trong phần lỗi này cũng có anh dự phần.
– Anh van em từ nay đừng như thế này , được không ?
– Nhưng em chán lắm . Ở nhà mẹ luôn sinh sự. Em biết vì bây giờ em hết tiền rồi .. Tại ai mà em hết tiền , có phải tại anh suốt ngày chìm đắm tưởng nhớ nó ?
– Được rồi , anh phải ra ngoài cửa hàng . Xe đâu ?
– Em .. thế rồi.
Đoàn Dũng kinh hãi nhìn Hoài Thu , lòng anh tràn đầy thất vọng . Hoài Thu đứng lên.
– Nếu như em có tiêu xài cũng là tiền của em , anh đừng có cái nhìn đó với em.
Đoàn Dũng đi luôn ra ngoài , lòng anh nặng trĩu . Mới 1 năm chung sống mà anh có cảm giác như mình gìa đi hàng chục tuổi.
Chờ cho Đoàn Dũng đi , Hoài Thu cũng đi . Mái nhà này đối với cô là địa ngục hơn là 1 gia đình . Tony Cường đang chờ cô , mặt anh ta hầm hầm.
– Trước đây , tôi hạn định cho cô 2 tháng , cô xin 3 tháng , tôi cũng thông cảm, nhưng kéo dài gần 4 tháng .. Thời hạn tôi được phép cư trú đã hết rồi , tôi phải về Mỹ , cô mau đưa cho tôi số tiền còn lại .
Ném xấp bạc lên bàn , Hoài Thu xẵng giọng.
– Đô la xuống , tôi chỉ có ngần này tiền thôi . Anh nhận phân nửa số tiền bảo hiểm là đủ lắm rồi , đưa cho anh thêm nữa , không có đâu.
– Cô nói sao ?
Hoài Thu hằn học.
– Trong lúc tôi chạy tiền bở hơi tai , thì anh vung tiền qua cửa sổ: vào nhà hạng nhất tha hồ uống rượu , uống không hết tắm cho gái bar . Anh nên xót thương tôi 1 chút chớ . Bề nào thì chúng ta cũng từng với nhau.
Tony Cường lạnh lùng.

– Tôi là vậy đó , cô nào có tốt với tôi . Muốn lấy lòng nhà Đoàn Dũng , cô tuôn tiền như nước mà , ráng chịu . Thay vì đưa cho tôi nửa số tiền bảo hiểm thì cô cao bay xa chạy , ăn xài phung phí với tình nhân . Tôi chỉ đòi hỏi những gì của tôi , luôn cả chgi phí tìm kiếm cô . Muốn sống với người mình yêu phải có gía của nó chớ , phải không ?
Mở bì thư , anh ta cộc cằn ném cọc tiền vào mặt Hoài Thu .
– Cô tưởng tôi xin cô chắc . Tại sao chỉ có bao nhiêu đó thôi ?
– Tôi hết cách chạy rồi.
– Hết cách ?
– Phải .
– Tôi muốn cô chạy cho ra giấy phép mở dịch vụ giới thiệu tuyển lao động xuất khẩu nước ngoài.
– Chi vậy ?
– Dịch vụ này rất ngon ăn . Mỗi lao động muốn xuất khẩu nước ngoài , như sang Đức chẳng hạn , cô thu của họ từ 5 đến 10 ngàn đô.
– Làm sao đưa họ đi ? Ai nhận ?
– Đầu óc của cô đâu rồi ? Sao hồi muốn giết chồng của cô , cô thông minh dữ vậy ? Chạy cho tôi giấy phép . Xong , cô ngồi đó thu tiền cho tôi.
Hoài Thu châm biếm.
– Anh không sợ tôi lấy tiền cao bay xa chạy nữa hay sao ?
– Cô sẽ không dám , bởi vì cô xem thằng Dũng hơn tất cả mà .
– Tôi không muốn làm . Nghe lời anh khác nào tự chui vào rọ.
– Tôi ra lệnh cho cô phải làm . Số tiền này , cô cầm lại đi mang lo thủ tục tôi đưa đi.
– Cha mẹ anh , sao anh không nhờ họ?
– Không . Tôi và cô cùng đi chung trên 1 con thuyền , sống cùng sống và chết cùng chết.
Hoài Thu chán nản . Rời bỏ đất Mỹ , cô cứ tưởng mình thoái khỏi hắn , 1 tên ma cô chuyên sống dưới váy đàn bà . Đúng là chạy trời không khỏi nắng . Cô thật sự không muốn làm những điều phi pháp , cô không muốn mất Đoàn Dũng . Nhưng dễ gì Tony Cường để cho cô yên thân . Thôi thì đành nhắm mắt xuôi tay.
Đọc tiếp Mùa thu tóc ngắn – Chương 3


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.