Mùa thu tóc ngắn

– Chương 2.11


Bạn đang đọc Mùa thu tóc ngắn: – Chương 2.11

Lùng sục tất cả khách sạn , cuối cùng Hoài Thu cũng tìm thấy Tony Cường.
Gã bình thản phì phà điếu thuốc.
– Em tìm anh nhanh hơn anh tưởng . Sự thật , anh biết em có cửa hàng băng đĩa đồ sộ từ 1 tuần nay.
Hoài Thu thấp giọng ngọt ngào.
– Anh sang từ bao giờ ?
– Nửa tháng rồi . nhỏ hơn nước Mỹ mà , phả không ?
– Anh Cường ! Em đã đầu tư tiền vào cửa hàng hết rồi , nhưng nhất định em sẽ gom tiền lại đưa cho anh.
– Bao lâu ?
– Cho em 3 tháng . Vả lại , em cũng sắp sinh rồi , anh thông cảm cho em.
– Tôi cho cô 2 tháng thôi , nếu không đừng trách tôi.
– Nếu như .. Hoài Thu cười nhạt – Anh tố cáo em , anh cũng sẽ bị liên can , vì chính anh là người phá hỏng thắng xe . Anh là nhân viên bảo hiểm của công ty nữa .. Anh hiểu hậu quả ra sao nếu như anh tố cáo em.
Cường lạnh lùng.
– Tôi tự biết , nhưng kẻ đầu tiên biết chuyện này sẽ là Đoàn Dũng , cô hiểu chưa ?
– Anh Cường ..
Hoài Thu sợ xanh mặt , cô xuống giọng ngay.
– Anh hại em làm gì ? Dù sao chúng ta cũng có những ngày tháng chung sống vui vẻ.

– Tôi quên rồi , loại người như cô trở mặt phản trắc mau lắm . Cho nên khi có tiền theo như hợp đồng chúng ta giao ước , tôi sẽ về Mỹ ngay , cô ở đây với ai mặc kệ cô . Nhớ 2 tháng thôi nhé.
Ra về đi giữa thành phố đông đảo mà Hoài Thu như đi giữa sa mạc hoang vu . Cô không thể nào giao tiền cho Cường . Số tiền trao trả cho hắn không phải nhỏ, nếu trao cho hắn , số còn lại là bao . Rồi lấy gì mà sống khi Đoàn Dũng đang như kẻ đắm thuyền chỉ muốn chết vói con thuyền ?
o0o
– Cậu không nê ly hôn , mình thành thật khuyên cậu đấy Bạch Thu .
Bạch Thu cười buồn.
– Mình bị tổn thương nhiều quá rồi , vào muốn được yên thân nuôi con.
Nựng thằng Khang , Hạ Liên nhăn mặt.
– Cậu không thương con , khi nó phải xa cha à ?
– Đành thôi ! Mình không còn cách chọn lựa nào khác . Cậu có việc làm chưa ?
– rồi , làm việc cho ba mình . Tiền bạc sòng phẳng đó nha.
Đôi bạn thân ngày nào tưởng mối quan hệ đã tan vỡ , giờ trở nên khắng khít . Có 1 điều Hạ Liên không thể nói ra sự thật . Nếu sự thật được phun ra , chắc chắn Bạch Thu sẽ bỏ ngay ý định ly hôn . Nhưng làm sao đây , khi Cường là anh của cô ? Ghét Hoài Thu , cô cũng không nỡ nhẫn tâm tố cáo anh mình.
Lảng sang chuyện khác , Hạ Liên nhìn quanh.
– Cậu ở khu tập thể như vầy , có chật chội quá không Thu ?
– Có chứ . Mình đi dạy ngày 2 buổi , bé Khang ở nhà trẻ , mẹ ở nhà 1 mình , ít người nên cũng chẳng chật chội bao nhiều . Cậu ở lại ăn cơm , mai về nhé.
– Không được đâu , mình ở chơi đến chiều thôi . À ! Nghe bác nói ngày kia tòa xử ly hôn giữa cậu và anh Dũng , phải không ? Cậu nhường anh Dũng u phù thủy đó à ?
– Chị ấy sắp sinh rồi . Thôi thì chia tay cho anh ấy dễ xử.
– Cậu là đồ khờ nhất trên đời . Như hồi xưa vậy , cậu nhường con thiên nga thủy tinh ình mà cứ buồn hoài , nhưng cuối cùng con thiên nga cũng là của cậu . Bạch Thu ! Cậu có niềm tin anh Dũng và mụ phù thủy đó sống với nhau không bền không ?
– Mình không biết.
– Họ nhất định bỏ nhau đấy.
– 1 lát về , cậu mang đường thốt nốt về nhé.
– Chi vậy ?
– Mẹ mua mấy ký đường thốt nốt nguyên chất , nấu chè thơm lắm.
– Ừ . Anh Cường nhà mình mê mùi đường này lắm.
– Ủa ! Anh Cường về nước rồi à ?
– Ừ . Buồn cười ghê ! Anh ấy về nước để đi tìm mụ phù thủy .
– Cậu nói ai ?
– Là Hoài Thu đó . Họ từng là tình nhân của nhau . Anh ấy cứ tìm , Sài Gòn cũng lớn lắm chứ bộ. Ai ngờ 1 hôm , mình kể chuyện cậu , bà ấy và anh Dũng . Ô là la ! Anh ấy giật mình luôn.
– Trái đất tưởng rộng quá hẹp.

– Ừ . Ối , Thu ơi ! con của cậu tè ướt quần áo tớ . Khang ơi ! Con tẩm “dầu thơm” bộ quần áo ăn nói của dì , chết dì rồi.
Không biết chuyện gì , thằng bé cười toe toét , Bạch Thu cũng phì cười.
– Cậu lấy quần áo của mình mà mặc , còn bộ đồ đi giặt phơi ngoài nắng , mau khô lắm.
– Thôi đi , mặc quần áo có nước tiểu trẻ con để người ta biết mình cũng có con , không thôi họ bảo mình là gái gìa.
Bạch Thu lườm bạn.
– Cậu mới 26 gìa gì mà gìa.
Đôi bạn cùng cười , những hờn ghét giận dỗi tưởng chừng chưa bao giờ xảy ra . Hạ Liên công kênh thằng Khang trên vai , cô tinh nghịch nhảy nhót.
– Cắt tùng xèng ..
Thằng Khang thích chí cười thành tiếng.
– Tơ sẽ ở vậy . Nhìn gương cậu , tớ sợ lắm.
Bạch Thu bâng khuâng nhìn ra vạt nắng ngoài vuông cửa sổ. 26 tuổi , cô đã làm mẹ và con đường hôn nhân chông chênh gãy đổ, để lại trong cô vết thương lòng mãi không phai .
o0o
Đoàn Dũng bàng hoàng đứng giữa gian nhà lạnh vắng . Căn nhà 1 thời vang tiếng cười ấm cúng và tiếng trẻ con trong trẻo phát ra những âm thanh vô nghĩa . Vậy là xong , 1 bản phán quyết ly hôn , cô không nhận bất cứ thứ gì của anh ngoại trừ đứa con . Cả 2 gặp nhau , mặt cô như đóng băng lại , 1 lớp sương lạnh lùng . Trong đau khổ và giận dữ , anh mới nhận rõ mình : anh yêu cô , yêu con 1 tình yêu say đắm .
Nằm lịm trên chiếc giường cũ , lần đầu tiên trong đời anh khóc , giọt nước mắt tiếc nuối 1 hạnh phúc đã đi qua . Chiếc điện thoại nhỏ cứ reo mãi . Lại Hoài Thu ! Anh bực mình ném nó ra xa mặc cho nó kêu.
– Anh không hề muốn xa em và con Thu ạ. Tại sao em không hiểu cho anh?
Ngày hôm qua ..
– Dũng mới đến à ? Bạch Thu đi dạy chưa về . Con đã nhận giấý mời ngày mai xử án chưa ?
– Dạ .. rồi.
Đoàn Dũng bế con , thằng bé tròn xoe mắt nhìn anh và cười.
Bàn tay nhỏ xíu của nó sờ lên mặt anh , anh xúc động hôn con.

– Mẹ có thể khuyên Bạch Thu giùm con được không ?
Bà Bạch thở dài.
– Mẹ nói hết lời rồi , nó cứng đầu không chịu nghe đâu . Thôi thì kết thúc đi con ạ cho gia đình yên ấm , con lo 1 bề thôi . Nó về đến kìa .
Bạch Thu khựng lại , tuy nhiên cô lấy lại bình tĩnh.
– Anh đến thăm con ?
– Anh nhận giấy triệu tập của tòa án vào ngày mai , em có thể . thay đổi không Thu ?
Cất cặp vào ngăn tủ , Bạch Thu đón con . Cô nhìn anh nghiêm mặt.
– Anh sẽ chia tay với cô ấy, về Dĩ An ở hẳn ?
– Anh ..
– Cô ấy sắp sinh rồi , muốn hay không anh cũng phải có trách nhiệm . Em muốn anh dễ xử thôi mà . Mẹ ơi ! Bế bé Khang giùm còn , con đi tắm . 1 giờ rưỡi , con có giờ dạy rồi.
Cô đứng lên như sẵn sàng tiễn khách . Đoàn Dũng nghẹn ngào đứng lên , anh nắm tay cô kéo lại.
– Anh chưa bao giờ hết yêu em cả.
– Em quan niệm tình yêu là chung thủy . Tuy nhiên giờ đây , em muốn được bình yên để nuôi con , anh hãy để em được yên.
Câu nói của cô như 1 cái tát vào mặt Đoàn Dũng , anh đau đớn buông ta cô ra . Tất cả chỉ tại anh , anh đã làm tổn thương cô nhiều quá . Lời nói nào trong lúc này cũng thành gỉa dối trơ trẽn.
Nắng chiều bảng lảng soi ánh nắng yếu ớt . Nép sau chậu nguyệt quê um tùm của công viên , Đoàn Dũng buồn rầu nhìn về hướng bé Khang . Nó đang nằm trong chiếc xe đẩy , tay nghịch mấy vòng cao su đỏ , xanh vàng trước mặt . Bạch Thu đẩy xe của con đi chầm chậm , cuối cùng cô dừng lại ngồi xuống trên băng đá , trông cô cô đơn lạ, lòng anh nao nao . những ngày hạnh phúc nay đã xa rồi còn đâu nữa.
Đọc tiếp Mùa thu tóc ngắn – Chương 2.12


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.