Mùa thu tóc ngắn

– Chương 2.10


Bạn đang đọc Mùa thu tóc ngắn: – Chương 2.10

Họ đã đi . Hoài Thu ngang nhiên đến và anh đi cùng với cô ta . Bạch Thu đứng sững giữa căn phòng khách , mới mấy phút trước đây hãy còn ồn ào và bây giờ lạnh lùng trống vắng , chỉ có cô với 1 nỗi buồn vô tận.
Cô không còn giọt nước mắt nào để khóc cho sự phản bội . 2 ngày qua , cô đã hưởng 1 thứ hạnh phúc ảo ảnh giả dối , đau đớn thay . 2 ngày qua anh dỗ ngọt bằng những lời giả dối . Cô vừa yêu anh , vừa căm thù anh . Tiếc rằng cô quá yêu anh và càng yêu để hiểu rằng cuộc đời cô là địa ngục . Em sẽ không tha thứ cho anh . Hết tất cả rồi , Dũng ạ.
Soạn quần áo cho con và mình , Bạch Thu quyết định , 1 quyết định mà từ đây sẽ làm cô đau lòng.
– Ủa ! Vợ thằng Dũng .
Ông Bích bật dậy như cái lò xo.
Bạch Thu cúi chào ông.
– Thưa ba.
– Con .. con đi 1 mình , ha? Thu ?
– Dạ. Mẹ đâu hả ba ?
– Mẹ con .. đi vắng rồi.
Thái độ của ông thật lúng túng , ông lấy cho cô ly nước .
– Con ngồi đi . Định đi dạy lại chưa ?
– Dạ, còn nghỉ 1 tháng nữa . Ba mẹ đều khỏe chứ ạ ?
– Ừ khỏe . Thu này ! Ba hiểu thằng Dũng làm con buồn . Ba thương con lắm , nhưng con hãy thông cảm, nó đang bị áp chế.
Bạch Thu cúi đầu cố ghìm nước mắt , ông vừa khơi lên ở cô 1 tâm sự não nề của 1 người vợ bị phản bội.
Đoàn Dũng giật thót người , anh muốn lùi lại mà không kịp nữa . Bạch Thu ngẩng lên và anh đang dừng lại ở bậc thang cuối cùng , cả 2 nhìn nhau . Anh mặc áo thun , quần đùi , người đầy mồ hôi.

– Anh Dũng ơi ! Mang hết đồ lên đi chứ anh.
Tiếng của Hoài Thu , Bạch Thu đứng dậy , Hoài Thu đang đi xuống , cô mặc bộ quần áo trong nhà . Đến lúc này , Bạch Thu mới chú ý đến mớ đồ lỉnh kỉnh phía trước . Nhìn thấy Bạch Thu , Hoài Thu hất mặt.
– Cô đừng nhìn tôi kiểu đó . Tôi đã được mẹ nhìn nhận và cho phép tôi dọn về đây ở . Suy cho cùng , cô có con và tôi cũng sắp có con . Tôi chỉ đòi lại người tôi yêu mà thôi.
Toàn thân Bạch Thu run lên , cô tưởng mình có thể ngã qụy trước 1 thực tế đau đớn . Khi đến đây cô đã chấp nhận mình là kẻ bại trận , vậy mà nỗi đau anh gây ra cho cô còn gớm ghê hơn . Nắm 2 tay mình thật chặt , Bạch Thu nhìn sâu vào tình địch.
– Tôi sẽ ly hôn . Tôi chấp nhận ly hôn để trả cho chị những gì của chị. NgưỜi xưa thường nói cũng như chị luôn bảo tôi : “người ta giữ kẻ muốn ở lại , không ai giữ kẻ muốn ra đi”, cho nên chị an tâm sống với anh ấy . Có điều .. đừng nên dồn anh ấy vào con đường cùng.
Quay sang cha chồng , cô nghẹn ngào.
– Thưa ba , con về.
– Bạch Thu ! Con nên nán lại ..
– Con không sao đâu ba .
Bạch Thu bước nhanh ra ngoài , đây sẽ là lần sau cùng cô đến đây . Nếu ngày hôm qua cô còn đau đớn còn tiếc nuối những ngày ấm êm hạnh phúc bên anh , thì giờ đây tất cả đã hết . Chia tay quay lưng mà không hề nuối tiếc.
– Bạch Thu !
Đoàn Dũng đuổi theo.
– Nghe anh nói đi Thu.
Chiếc xe tắc xi trời đến , Bạch Thu leo nhanh lên , cô đóng sầm cửa lại ra hiệu cho tài xế lái xe đi.
– Bạch Thu .. Bạch Thu ..
Hình bóng anh xa mờ sau lưng cô , những giọt nước mắt đau thương của Bạch Thu lúc này đây trào ra như ngọn suối.
o0o
– Anh biết anh không đủ tư cách để xin em tha thứ , nhưng em đừng ly hôn , được không Thu ?
– Anh muốn cùng 1 lúc sống với 2 người phụ nữ à ?
– Anh ..
Bạch Thu lạnh lùng.
– Em đã nộp đơn tại tòa rồi . Căn nhà này , em trả lại cho anh . Anh yên tâm ! Em sẽ không đòi hỏi bất cứ 1 điều kiện nào ngoài việc được nuôi dưỡng bé Khang khi 2 chúng ta ly hôn.
Đoàn Dũng buồn rầu nhìn mọi thứ được Bạch Thu thu dọn lại . Anh đã làm thương tổn cô nhiều quá , lời nói nào trong lúc này cũng thành gỉa dối.
Trên chiếc nôi , bé Khang nằm đập chân bành bạch , nó nói vang những âm thanh vô nghĩa . Bước lại nôi con , Đoàn Dũng luồn tay bế nó lên . Thằng bé nhìn Dũng và cười , nụ cười ngây thơ vô tư . Xúc động , anh ôm con , giọt nước mắt ăn năn lăn nhanh trên má con.
– Con hãy ngoan nha Khang nhé! Ba thật không xứng đáng làm ba của con.
Anh đến ngồi trước cô.
– Anh van em đừng đi Thu ạ! Căn nhà này là của em , dẫu chúng ta không còn sống chung nữa thì nó vẫn là của em và con.
– Khi em và anh đã chia tay , em không còn muốn nhận bất cứ thứ gì . Cuộc sống xưa nay em vốn bình dị, em sẽ trở về khu tập thể như xưa . Về bé Khang , xin anh đừng gặp nó.

Cô đóng nắp vali lại , gọi to.
– Mẹ ơi ! Xong chưa ?
Bà Bạch buồn hiu hắt.
– Xong hết rồi , còn chờ xe nữa thôi.
Xe đến , Bạch Thu chỉ mang đi những gì của cô : 1 hành trang nghèo nàn . Đoàn Dũng đứng lịm người trong cảm giác bị hắt hủi . Cô thật cứng đầu , tại sao cứ nhất định phải chia tay ? Anh quay về thành phố với 1 tâm trạng vừa giận vừa đau đớn . Giận cô cứng đầu , đau đớn vì chính mình là tan vỡ hôn nhân của mình.
Mang tâm trạng não nề nên chẳng muốn quay về nhà , Đoàn Dũng cứ đi , rượu uống mềm môi sao nỗi buồn vẫn không vơi đi.
– Anh Dũng !
Hạ Liên thảng thốt giằng chia bia trên tay anh.
– Đừng uống nữa , anh Dũng!
– Hạ Liên phải không ? Tại sao em ở đây ? Trai chai rượu lại cho anh .
– Anh say quá rồi , tại sao anh lại bê bối như thế này , hả anh ?
Đoàn Dũng lè nhè.
– Say đâu mà say , say mà anh còn nhận ra em là Hạ Liên . Ngồi xuống đây uống rượu với anh . Anh buồn quá ! Bạch Thu nhất định ly hôn với anh . Cũng tại anh , cô ấy bỏ anh là đáng kiếp.
– Bạch Thu đòi ly hôn ?
– ừ . Rót rượu ra đi chứ Liên . Anh em mình cùng uống cho quên đời , quên đi nỗi buồn ..
Đoàn Dũng gục xuống bàn , anh đã quá say . Hạ Liên lắc đầu . Cô không còn thấy ghét Bạch Thu , bởi chính việc đau khổ hôm nay có cô dự phần trong đó.
– Anh Dũng ! Em đưa anh về.
Đoàn Dũng lặng im cho Hạ Liên dìu anh . Chỉ những say mềm môi anh mới tạm quên nỗi đau dày xé mình.
– Không cần cô đưa anh ấy về , tránh ra đi !
Từ lúc nào , Hoài Thu xuất hiện , cô đẩy Hạ Liên ra . Hạ Liên nổi giận.

– Chắc là chị vui lắm khi anh Dũng như thế này . Tại sao chị cứ luôn làm khổ anh ấy ?
Hạ Liên lạnh lùng.
– Đâu can hệ gì đến cô . Anh Dũng ! Về nhà thôi . Suốt ngày cứ say xỉn , nhạc không viết cửa hàng không ngó tới , chán thật !
Chị nên buông tha anh Dũng , để anh ấy về với Bạch Thu . Anh Dũng mà như thế này là tại chị tất cả. Tôi ân hận đã tiếp tay cho chị , chị là con người nham hiểm.
– Cô nói đủ chưa ? Nếu như Đoàn Dũng có bỏ tôi , anh ấy cũng không thèm để mắt đến cô đâu , tốt nhất cô nên câm miệng lại . Tôi là con người nham hiểm đó , rồi sao ?
Câu nói của Hoài Thu như đổ dầu vào lửa , Hạ Liên mím môi giáng xuống 1 đòn chí tử.
– Chị tưởng tôi không biết chị là thứ gái bao à ? Tôi còn biết chính chị đã phá hỏng thắng xe giết chồng của chị, cái người tiếp tay cho chị, hắn đã sang , chị tưởng nuốt gọn số tiền bảo hiểm 1 mình à ?
Đang dìu Đoàn Dũng , Hoài Thu như giẫm phải lửa , cô buông Đoàn Dũng ngã lăn cù xuống đất , quay nhìn Hạ Liên .
– Cô nói bậy bạ cái gì vậy ?
– Hình như chị có vẻ sợ. Nếu tôi nói bậy , sao chị lại sợ nhỉ?
Khom người , Hạ Liên kéo Đoàn Dũng ngồi dậy , cô túm áo anh.
– Anh tỉnh lại đi! Anh đang chung sống với 1 con rắn độc , anh biết chưa ?
– Tôi cản cáo cô không được nói bậy.
– Tôi không sợ chị đâu . Nhất định tôi sẽ cho anh Dũng thấy bộ mặt thật của chị.
Hạ Liên bỏ đi , gian phòng có máy lạnh mà mồ hôi Hoài Thu rịn trên trán . Tony Cường đã sang ?
Đọc tiếp Mùa thu tóc ngắn – Chương 2.11


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.