Bạn đang đọc Mùa thu tóc ngắn: – Chương 2.9
Ánh nắng xuyên qua khung cửa sổ chói chang , 1 ngày chủ nhật đã đi qua lặng lẽ . Thằng Khang cứ khóc mãi , Bạch Thu nghe tiếng mẹ ru cháu não ruột.
“Một mai thiếp có xa chàng.
Đôi bông thiếp trả, con chàng thiếp xin ..”.
mình có can đảm không ? 2 tiếng “chia tay” làm cô tan nát cả lòng . Nhìn mình trong gưƠng , cô hoảng hốt . 1 Bạch Thu nào đó vàng võ gìa nua . Mình đã gìa rồi ư ? 1 cảm giác mệt mỏi cứ đè nặng trong cô . Gượng đứng dậy , nhưng sao mọi thứ tối sầm . Bạch Thu chới với đưa tay tới trước.
Rầm ! Bạch Thu ngã sóng soài trên nền gạch.
– Bạch Thu ! Thu . tỉnh dậy đi con.
– Mẹ ..
Văng vẳng tiếng khóc của mẹ.
– Hãy can đảm lên con ơi ! Hãy sống vì mẹ, vì con của con nữa . 25 năm trước , mẹ từng đau khổ như con , tưởng chừng không thể nào đứng dậy được , nhưng nghĩ đến con , mẹ vượt qua tất cả. Con không có quyền rời bỏ mẹ.
– Mẹ ơi ! Con khổ quá . Tại sao anh ấy lừa dối con ? Con đã cho cơ hội anh ấy thành thật với con , vậy mà anh ấy vẫn lừa dối con . Con không muốn chết vì đau khổ, vì căn bệnh trầm uất , nhưng con thực sự thua người ta rồi . Con thua rồi , anh ấy đã quên con.
– Mẹ van con đừng nói nữa . Mẹ tin nó sẽ không bỏ con.
– Sẽ không bỏ con ? Có thật không mẹ ? 2 ngày rồi anh ấy có về đâu , 1 cú điện thoại cũng không có.
– Để mẹ gọi nó về nhé.
– Đừng mẹ! Anh ấy phải hiểu con là vợ anh ấy , còn có bé Khang nữa . Mẹ ơi ! Hãy cho con khóc . Ngày mai , con nhất định không khóc nữa . Mẹ bế bé Khang lại đây giùm con.
Bạch Thu ôm con thật chặt , đến đỗi thằng bé khóc thét lên.
– Con điên rồi ha? Thu ?
– Khang ơi ! Mẹ xin lỗi ..
Chuông điện thoại reo , Bạch Thu run rẩy chồm tới , cô lập cập.
– Alô . Đoàn Dũng ! Em nghe đây.
– Tôi là Hoài Thu , không phải Đoàn Dũng . Cô bảo mẹ cô đừng gọi điện thoại mãi , phiền quá đi mất . Nếu Đoàn Dũng còn yêu cô , anh ấy sẽ về . Tôi thiết nghĩ cô không nên giữ rịt lấy 1 kẻ hết yêu mình.
Bạch Thu gác điện thoại , mắt cô mở to trừng trừng . Lời lẽ kia như từng ngọn roi quất vào da thịt cô đau buốt . Bạch Thu gục xuống trong nỗi đau bàng hoàng ..
– Bạch Thu ..
o0o
Đoàn Dũng nhăn mặt .
– Sao em để phòng tối tắm vậy ha? Thu , mở cửa ra chứ .
Anh xô mạnh cánh cửa và quay lại sững sờ.
– Bạch Thu ! Em bệnh sao vậy ?
Anh bước mau lại kéo tay cô đang ngồi thu mình trong 1 góc.
– Em làm sao vậy ? Mấy ngày nay anh bận tối tăm mặt mũi nên không về nhà được . Em bệnh làm sao , nói anh nghe ?
Lặng lẽ đẩy tay anh ra , Bạch Thu nhìn anh rồi rút xấp ảnh dưới nệm đưa cho anh.
– Gì vậy ?
Anh nhìn cô rồi mở bì thư , mặt anh đỏ rồi tái , tái rồi đỏ.
– Hoài Thu gởi những thứ này cho em à ? Cô ta thật là quá quắt ! Bạch Thu ! Anh xin lỗi .. Nếu như em cũng biết anh rất khổ tâm .. Cô ấy đã dùng những tấm ảnh này uy hiếp anh , anh không thể không nghe cô ấy . Nếu như báo chí chộp được những tấm ảnh này , thì anh không còn gì hết , em hiểu không Thu ? Người ta sẽ sa thải anh ra khỏi ngành, nhạc của anh sẽ bị cấm hát.
– Như vậy , chúng ta ly dị.
– Ly dị ? Không .. anh van em Thu ơi . Anh vẫn còn yêu em.
– Yêu em ?
Bạch Thu cười đau đớn.
– Yêu em ? Không đâu . Em chỉ là cái bóng của chị ấy . nay , người thực đã về , em chỉ cái bóng , cái bóng phải tan biến đi . Anh nghĩ rằng em sẽ bình thản hay không bị tổn thương khi xem tất cả những ảnh kia ? Bàn tay anh , nụ hôn của anh và lời nói ngọt ngào từng ru em đã từng với chị ấy .. Em còn có thể yêu anh được nữa hay sao ?
– Hãy tha thứ cho anh , Thu ơi . nhìn em như thế này , lòng anh đau lắm . Được , anh sẽ không để cô ấy uy hiếp anh nữa , anh chấp nhận mọi tình huống xấu , vì anh đã lạc lòng mà lầm lỗi . Anh xin em đừng tự hành hạ em . Bé Khang cần em và anh nữa.
Anh hôn lên những giọt nước mắt của cô.
– Hãy tha thứ cho anh.
rồi anh bế bé Khang ngồi cạnh cô.
– Em xem, con mình ngoan chưa ? Em sinh còn non ngày non tháng , cứ khóc hoài rồi bệnh hoạn ai lo cho con đây . Khang ! Con xin lỗi mẹ giùm bố đi.
Ánh mắt tròn xoe , thương quá Bạch Thu siêt’ chặt con vào lòng , tự nhủ mình hãy tha thứ cho anh . Anh ôm gương mặt cô vào đôi bàn tay âu yếm.
– Chúng mình đi Đà Lạt nhé ! Khí hậu ở đó thích hợp cho sức khỏe của em . Đừng bao giờ em nghĩ rằng anh hết yêu em , em chính là tình yêu của anh , Hoài Thu là quá khứ . Những gì cô ấy làm, làm cho anh quá sợ rồi.
Anh trút cơn mưa hôn lên cô . Hạnh phúc lại trở về trong căn nhà nhỏ..
– Mình không nên đi Đà Lạt anh ạ.
– Sao ?
– Mẹ nói bé Khang còn nhỏ lắm . Đà Lạt lại khá xa , đi chơi mấy hôm , bỏ con ở nhà em không nỡ .
– Vậy thì ở nhà . Căn nhà mình cũng có thể là Đà Lạt thứ hai.
Chưa bao giờ anh chiều chuộng yêu thương cô như thế , điện thoại bàn cắt , điện thoại di động tắt máy . Anh ngồi chải tóc cho cô , đùa.
– Tóc em dài rồi , hết là cô bé “Mùa thu tóc ngắn” , bây giờ là Thu tóc dài mới phải.
Reng .. reng .. reng . Chuông cửa ngân dài , cách bấm chuông 1 cách giận dữ . Không nói , Đoàn Dũng hay Bạch Thu đều hiểu chỉ có Hoài Thu mới có kiểu bấm chuông như thế . Quả thật , cô hét ầm ngoài cổng.
– Đoàn Dũng ! Có mở cửa không thì bảo ? Tôi phá nhà đó.
Bạch Thu ngẩng lên.
– Anh ra mở cửa cho cô ấy đi.
Ngần ngừ 1 chút , Đoàn Dũng đi ra cửa , anh kéo mạnh tay Hoài Thu vào.
– Em làm quái qủy gì vậy hả?
– Quái qủy à ? Anh thì có . Tôi hỏi anh , tại sao tất cả điện thoại không liên lạc được ?
– Là do tôi tắt máy đấy.
Hoài Thu đi luôn vào nhà , cô ngồi bật ra xa lông, thái độ bảnh chọe.
– Như vậy anh thách đố em , phải không ? Anh xem bài báo này đi.
Hoài Thu quăng tờ báo lên bàn , Đoàn Dũng cầm lấy . Hàng chữ khá to trên trang báo :
” Đã đến lúc nên chấn chỉnh hàng ngũ nhạc sĩ trẻ, để cảnh cáo những nhạc sĩ có xu hướng làm băng hoại đạo đức , chẳng những thế , còn lén lút sáng tác nhạc phản động bán cho nước ngoài . Kẻ đó là ai ? Xin bạn đọc hãy đón đọc trong số báo phát hành ngày mai”.
Đoàn Dũng vò nát tờ báo , anh thực sự ghê sợ Hoài Thu , nên quay nhìn cô ánh mắt thất vọng ghê gớm . Hoài Thu đứng lên.
– Đưa em về Sài Gòn.
Đoàn Dũng lạnh lùng.
– Em đã đến 1 mình thì nên về 1 mình.
– Anh muốn em làm ầm ĩ lên hay sao ? Anh có biết vì ai mà em khổ sở như vầy không ? Ăn không được ngủ không yên ..
Bạch Thu đi nhanh về phòng mình đóng chặt cửa lại , cô bịt kín 2 tai mình để đừng nghe những gì ngoài kia , những lời nói tan nát lòng cô . Đoàn Dũng khổ sở không kém , anh nắm tay cô lôi ra cửa.
– Em nên về đi.
– Nếu em về 1 mình , ngày mai anh lên mà nhận xác .. Mẹ con em .. em đã có thai ..
Hoảng kinh , Đoàn Dũng nhào tới bụm miệng cô . Anh lôi cô đi nhanh ra xe , đẩy cô ngồi vào trong xe , rồi ngồi vào theo , cho xe lướt tới với vận tốc kinh hồn.
Hoài Thu giận dỗi.
– Được rồi , anh muốn chết , cả 2 ta cùng chết.
Cô bệu bạo.
– Anh viết nhạc yêu em , yêu mãi 1 đời .. vậy mà khi em trở về anh đã lấy vợ. Cuộc hôn nhân bên kia của em dẫu rằng không hạnh phúc , cứ mặc kệ em đi , tại sao anh xuất hiện , cho em biết anh khổ sở tìm kiếm em những 3 năm . Chính anh khơi gợi tình yêu bùng lên trong em , rồi anh bỏ em . Em không sống nổi khi thiếu anh , Dũng ạ. Em chết mất , anh chạy xe nhanh đi , nhanh lên !
Đoàn Dũng cho xe chạy chậm lại , anh thở dài . 1 Hạ Liên suýt nữa đi tìm cái chết , lẽ nào anh lại để Hoài Thu chết vì mình . Trái tim yếu đuối dễ lạc lòng của anh mềm nhũn , anh kéo cô ngả vào lòng mình.
– Lẽ ra em nên quên anh , em thấy Bạch Thu hốc hác , bơ phờ vì anh.
– Còn em , anh nói em vui sướng lắm hay sao ? Chẳng lẽ bây giờ em bỏ đứa con , nó là tình yêu của em và anh kia mà . Em nhất định phải sinh đứa con này , dù anh còn yêu em hay không .
Cô mơn man bàn tay lên má anh.
– Ngày hôm qua , em gặp mẹ, mẹ nói vui lắm khi biết em sắp có con với anh . Em về ở chung với mẹ nhé . Có mẹ, em sẽ đỡ nhớ anh mỗi khi anh về với Bạch Thu .
Còn biết nói gì hơn là chấp nhận sự việc đến.
Đọc tiếp Mùa thu tóc ngắn – Chương 2.10