Mùa thu tóc ngắn

– Chương 2.2


Bạn đang đọc Mùa thu tóc ngắn: – Chương 2.2

– Vào đi em, không phải sợ gì cả.
Đoàn Dũng khoác tay Bạch Thu , cô rụt rè bước theo anh . Mọi thứ ở đây đều sang trọng cách biệt hẳn mái nhà nhỏ nghèo hèn của cô . Vậy mà anh vẫn yêu cô , nói lên tình yêu nồng thắm của anh dành cho cô.
– Thư ba , mẹ.
Bắt chưóc Đoàn Dũng , Bạch Thu cúi sâu đầu chào cả hai.
– Thưa ba , mẹ.
Ông Bích vui vẻ.
– Ngồi xuống đó đi ! Đi đường xa chắc là mệt rồi , phải không ? Con đưa vợ con vào trong tắm rửa thay quần áo . Ba mẹ có đặt buổi tiệc ở nhà hàng , mời bà con hàng xóm dự trong chiều nay , sau đó mới tổ chư”c đám cưới . Ai đời 1 đứa là nhạc sĩ nổi danh , 1 đứa là cô giáo dạy ngoại ngữ mà đám cưới sơ sài . Không được , phải làm lại.
Đoàn Dũng nhìn Bạch Thu mỉm cười.
– Em thấy không ? Ba anh .. chịu .. chơi hết mình.
Bị bắt buộc phải chấp nhận Bạch Thu , bà Bích miễn cưỡng chấp nhận . Thái độ của bà thật lạnh lùng trước kẻ mình không ưa . Bà đón Bạch Thu khi cô xuống bếp.
– Cô không cần làm gì cả, tất cả đều có người làm . Cô cứ ở luôn trên phòng cô , đừng để tôi khó chịu khi trông thấy cô.
Bạch Thu cúi đầu , cô thấy sợ làm sao đôi mắt lạnh lùng kia . Bà quay lưng , Bạch Thu không biết mình nên làm sao cho phải . Lưỡng lự 1 chút , Bạch Thu đi vào gian bếp . Chị bếp dừng tay , cúi chào Bạch Thu .
– Chào mợ.
– Chào chị, có gì cho em làm với ?
– Bà chủ bảo không được giao ợ làm cái gì hết.
– Không sao đâu , chắc mẹ sợ em mệt . Nào ! Để em nhặt ra phụ cho . Anh Dũng thích ăn gì nhất hả chị ?
– Ăn cá , ghét ăn thịt và ăn nhiều rau sống.
– Còn bà và mẹ em ?
– Ông thì thích ăn cá như cậu Dũng , bà lại thích ăn thịt , nên nấu nướng phải có cả cá và thịt.
Từng chút , Bạch Thu hiểu thêm nếp sống gia đình Đoàn Dũng . Chị bếp tò mò.
– Nghe nói cô .. mang thai ?
– Dạ, có hơn 2 tháng.
– Ông thích trẻ con lắm . Nghe đâu ông có bà nhỏ, có 1 cậu con trai và 1 cô con gái . Cô đừng có hé miệng , bà chửi tui , có lẽ vì vậy mà ông dễ tính nhận cô đấy.
Bạch Thu cười khẽ , có bao giờ Đoàn Dũng nói với cô chuyện này đâu.

– Thu ơi ! Em ở đây à ?
Đoàn Dũng đặt giỏ trái cây lên bàn.
– Phải đó , em xuống bếp hoặc lên phòng nói chuyện với mẹ . Tuy mẹ khó tính , nhưng lại cũng rất cởi mở. Ba nói tuần sau tổ chức đám cưới lại.
– Có cần không anh ? Hay thôi .. đừng.
– Đừng thôi sao được.
Anh kéo cô đứng lên.
– Lên nhà anh cho xem . Anh mua cho em mấy cái robe bầu đẹp lắm . Em mặc vào đẹp phải biết.
Quả thật , Đoàn Dũng rất có thẩm mỹ, những chiếc áo thật nhã . Anh cầm 2 xấp vải gấm lên.
– Anh mua cho 2 bà mẹ của chúng ta , phải may gấp mới được.
Bạch Thu cảm động.
– Đoàn Dũng ! Cám ơn anh.
– Cám ơn phải hôn anh chớ cô bé . Ai thèm nghe tiếng cám ơn không không vậy .
Bạch Thu hôn nhẹ vào má anh , anh ghì chặt cô vào lòngn say đắm.
– Anh mãi mãi yêu em . Thu này ! Anh có chuyện hơi khó nghĩ.
– Chi hả anh ?
– Em có thể xin nghỉ dạy được không ? Anh biết em không muốn , nhưng .. em lại còn mẹ nữa , theo anh về Thu? Đức cũng khóc . Anh đang bối rối.
– Anh xin với ba mẹ cho em tạm thời đi dạy đến cuối niên học. Vả lại , chúng mình vừa mới mua nhà ơ? Dĩ An . Anh tranh thủ mỗi ngày về Thu? Đức cho ba mẹ vui , thứ bảy hay chủ nhật về Dĩ An.
– Để anh suy nghĩ lại , có lẽ nên theo như lời em nói thôi.
Bạch Thu thở nhẹ, mong rằng mọi việc được như ý muốn của cô . Đối diện mẹ chồng , áp lực tâm lý của cô nặng nề , cô lại đang trong thời kỳ mang thai mệt nhọc.
o0o
Thẫn thờ trước màn hình , Hạ Liên chống cằm chán nản . những điều cô làm đều hoài công lãng phí . Nào tiền cho Thắng , nào lo lót mua quà cáp biếu mẹ Đoàn Dũng , cuối cùng họ cũng sống bên nhau . 1 đám cưới linh đình . Bạch Thu rõ ràng hạnh phúc , còn mình .. Gõ 1 cách vô hồn trên những nốt chữ , Hạ Liên thở dài . Ta đã thua rồi ! Bại trận đau đớn nhục nhã.
– Cô ơi ! Làm ơn cho hỏi.
Hạ Liên cáu kỉnh nhìn lên.

– Muốn hỏi gì lại quày bán hàng mà hỏi.
– Không .. Ở đàng ấy chỉ tôi lại đây . Tôi muốn hỏi nhạc sĩ Đoàn Dũng .
– Cô là ..
Hạ Liên há hốc mồm , cô ngờ ngợ nhận ra người phụ nữ đứng trước mặt mình . Mái tóc nhuộm vàng đỏ, ăn mặc sang trọng như người nước ngoài .. Cô kêu lên.
– Chị Hoài Thu phải không ?
– Vâng . Chị là Hoài Thu , sao em nhận ra ngay chị vậy ? À! Chị nhớ rồi ! Hồi bên Mỹ , anh ấy có bảo chị vì nhớ chị nên anh Dũng liên lạc qua mạng với Bạch Thu . Em là Bạch Thu ?
Hạ Liên sầm mặt lạnh lùng.
– Không , tôi là Hạ Liên . Chị tìm anh Dũng có chuyện gì ?
– Chị về nước mấy ngày nay , biết anh Dũng cộng tác với công ty băng dĩa nhạc ở đây , nên đến tìm . Em có thể nào cho chị địa chỉ hoặc số điện thoại của anh ấy không ?
– Anh ấy có vợ rồi , chị tìm làm chi nữa ?
Nét thất vọng hiện rõ lên gương mặt Hoài Thu .
– Vậy à !
– Vợ anh ấy là Bạch Thu .
1 tia sáng lóe lên trong đầu Hạ Liên , cô vui lại ngay.
– Nếu chị muốn gặp , tôi cho chị điện thoại di động của anh ấy và cả nhà ba mẹ anh ấy . Còn Bạch Thu , cô ta ở tận Dĩ An lận.
Hoài Thu mừng rỡ.
– Cám ơn em.
Hạ Liên hý hoáy viết , mắt cô không ngừng quan sát Hoài Thu . Cô ta đẹp quá , sắc sảo hơn cả Bạch Thu .
Đôi hàm răng ngọc của Hạ Liên khẽ nghiến lại “Bạch Thu ơi ! Rồi Đoàn Dũng sẽ bỏ mày . Mày sẽ khóc như tao đã khóc”.
– Alô . Đoàn Dũng nghe đây ?
– Khỏe mạnh chứ anh Dũng ?
Đoàn Dũng chau mày.

– Xin lỗi , ai ở đầu dây vậy ?
– Anh không nhận ra em à ? Cưới vợ rồi nên quên tất cả, phải không ? Em , Hoài Thu đây.
– Hoài Thu ! Em đang ở đâu vậy ?
– Em về mấy ngày nay . Xem báo cũng thấy tên anh , truyền hình có nhiều ca sĩ cũng hát nhạc của anh . Chúc mừng anh đã trở thành người nổi tiếng.
– Cám ơn lời chúc của em . Em về nước 1 mình ?
– Dĩ nhiên là 1 mình . Gặp em 1 lúc nhé , em đang ở nhà hàng . chắc anh biết ?
– Anh biết . 15 phút nữa , anh sẽ đến.
Tắt máy điện thoại , Đoàn Dũng nao nao . Đã lâu không gặp , nhưng mỗi lúc có tin của cô , anh vẫn có cảm giác bồi hồi . Anh tìm Hoài Thu không khó , cô ngồi trong 1 bàn trong cùng.
– đnDũng !
Hoài Thu đứng lên cho Đoàn Dũng nhìn thấy , anh bước nhanh lại . 1 Hoài Thu xa lạ trước mắt anh , những nôn nao xao động trong phúc chốt chợt lắng xuống . Cô kéo ghế cho anh , mỉm cười .
– Em lạ lắm à ?
– Nếu em không gọi , anh khó nhận ra em.
– Em vẫn là Hoài Thu , 1 chút thay đổi thôi . Anh về nước sau ngày chúng ta gặp lại có hơn 1 năm rồi còn gì ? Em về và định ở luôn đấy.
– Còn gia đình em ?
– Ba mẹ em chết vì tai nạn giao thông bên ấy , còn chồng em , hắn bắt con sau khi ly hôn . Em được tự do , còn anh .. thì lại mất tự do , buồn nhỉ.
– Làm sao em biết số điện thoại của anh vậy ?
– Em đến công ty băng đĩA anh cộng tác hỏi ..
– Và Hạ Liên đã cho em số điện thoại của anh ?
Hoài Thu bật cười.
– Anh nhạy bén dữ nha ! Đúng , Hạ Liên ghi cho em số điện thoại của anh , còn nhiệt tình ghi cả địa chỉ nhà ba mẹ anh và nhà anh tận Dĩ An . Anh có ngại không ?
– Có gì phải ngại . Bạch Thu biết rõ quá khứ của anh và em mà.
– Cô ấy hẳn xinh lắm , phải không ?
– Cũng dễ nhìn . Anh thích tính tình hiền lành nhu mì của cô ấy.
Hoài Thu không vui.
– Vậy hồi xưa , em .. dữ lắm sao ?
– Đâu có.
Đoàn Dũng vẫy tay gọi nước uống , Hoài Thu gượng vui.

– Anh vẫn thích uống nước chanh muối pha chút chanh tươi à ?
– Ừ. Em về rồi ở đâu ?
– Khách sạn . Em đang định thuê 1 căn nhà để ở , anh giúp em được không ?
– ĐưỢc.
Nhắp 1 ngụm rượu , Hoài Thu nhìn lên.
– Em định gặp anh bàn chuyện mở 1 cửa hàng băng đĩa . Vốn của em , anh cung cấp nguồn hàng , hoặc nếu có thể mở 1 phòng thu riêng . Bây giờ em giàu rồi , anh đừng lo vốn ít.
Đoàn Dũng lắc đầu.
– Bạch Thu sắp sinh , anh đang rất bận rộn.
– Trời ơi ! Có phải anh không vậy ? Vợ sắp sinh bận rộn .. Anh muốn làm mướn hoài chứ không muốn làm ông chủ à ? Em không biết kinh doanh ngành này nên tìm anh , ai ngờ anh .. Chán anh thật , Dũng ạ. Em nghe nói mối quan hệ giữa anh và công ty băng đĩa “Quốc Định” ngày càng xấu đi kia mà . Em cho anh mượn tiền thối hợp đồng cho họ.
– Để anh suy nghĩ lại đã.
– Em chờ anh 3 ngày nữa . Bây giờ em mời anh đi dùng cơm , chúng ta có thể là bạn tốt của nhau được chớ ?
Hoài Thu đưa tay ra , Đoàn Dũng đành bắt tay cô . Cô lưu luyến nắm lấy tay anh.
– Em vì hoàn cảnh phải phụ anh , nay ba mẹ không còn , chồng con cũng không , trở về nước anh đã có vợ, em đau lòng lắm . Định mệnh không ình là vợ chồng , tuy nhiên bao giờ em cũng yêu anh , Dũng.
– Quên anh đi . Đó là điều anh thành thật khuyên em . Bạch Thu là người vợ tốt , anh không muốn làm cho cô ấy phải buồn hơn nữa , vì tình cả của mẹ anh không hề có đối với Bạch Thu .
– Tại sao ?
– Có lẽ mẹ anh thích Hạ Liên . Qua Hạ Liên , anh mới quen Bạch Thu , mẹ anh có thành kiến ..
– Vì cho rằng Bạch Thu phản bạn ?
– Ừ.
Không hiểu sao đối với lời tâm sự thành thật của anh lại là niềm vui cho Hạ Liên . Cô ngắm anh , anh vẫn đẹp trai phong nhã như thuở nào . Nét đẹp đàn ông chững chạc vào tuổi 30 , tại sao cô không biết giành lại anh ình ?
Buổi gặp mặt vui vẻ, anh đưa cô về tận khách sạn.
– Chúc em ngủ ngon !
– Anh không đưa em lên phòng à ? Mà thôi , em tự lên cũng được , mai mình gặp lại.
– Ngày mai anh phải về Dĩ An rồi . Dạo này , cô ấy không khỏe lắm.
– Vậy thứ hai , em gọi điện cho anh , anh có thể trả lời vụ hợp tác cho em không ?
– Cũng được , tạm biệt !
Hoài Thu buồn buồn nhìn theo . Giây phút gặp lại càng cho cô hiểu : mình còn yêu anh , yêu tha thiết.
Đọc tiếp Mùa thu tóc ngắn – Chương 2.3


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.