Mùa thu tóc ngắn

– Chương 2.1


Bạn đang đọc Mùa thu tóc ngắn: – Chương 2.1

– Anh !
Đoàn Dũng mở rộng vòng tay ôm lấy Bạch Thu . Anh hít mạnh mùi hương tóc của cô , chỉ khi gặp cô , anh mới thấy lòng mình yên bình.
– Em khỏe chứ ? Có ăn uống gì được không ?
Anh vỡ gõ nhẹ lên bụng cô.
– Chó con chắc là làm mẹ khổ sở lắm phải không ? Coi chừng ba đánh đòn con , chó con ạ.
Bà Bạch khệ nệ mang giỏ xách to , lỉnh kỉnh gói giấy , trái cây , bánh và sữa .. Bạch Thu kêu lên.
– Anh mua gì nhiều thế ?
– Bồi dưỡng ẹ con em đấy . Còn sữa bột là của mẹ, ngừa loãng xương và dinh dưỡng cho người già.
– Anh chu đáo quá ! Em cám ơn anh.
Anh nhìn xuống bụng cô.
– Mấy tháng thì nhìn thấy bụng hả em ?
– Có lẽ .. phải hơn 3 tháng , anh ạ. Anh lo cho em à ?
– Dĩ nhiên là anh phải lo , vì em đang là cô giáo Bạch Thu .. Nếu như đám cưới mà không có ba mẹ anh , em không buồn chứ ?
Bạch Thu nhìn sâu vào mắt người yêu , cô thầm đoán được những băn khoăn của anh.
– Có phải gia đình anh không chấp nhận em ?
– Qua lời nói của Hạ Liên , nên mẹ có suy nghĩ và thành kiến với em , anh cần có thời gian làm rõ và thuyết phục mẹ . Anh lại sợ bụng em lớn nhà trường có đánh giá không tốt về em.
– Em không quan trọng đám cưới to hay nhỏ , dù đó là mơ ước của tất cả đời con gái . Em hiểu nhất định mẹ không thích em , cả em cũng vậy . Khi mới yêu anh , em luôn mang mặc cảm có lỗi với Hạ Liên .
– Để nhà trường có cái nhìn tốt về em , anh quyết định chúng ta đăng ký kết hôn tại địa phương em cư ngụ và sau đó làm 1 buổi tiệc ra mắt bạn bè , bà con bên em . 1 ngày nào đó , anh giải thích được với mẹ, anh sẽ đưa em về nhà . Em đừng buồn nghe Thu . Hãy tin vào tình yêu anh dành cho em.
Bạch Thu im lặng nép trong vòng tay anh , cô hiểu anh đã yêu cô bằng 1 tình yêu sâu sắc và cố vượt qua mọi trở ngại . Anh vỗ về.
– Em không nên lo lắng gì cả. Về công việc , nếu như công ty của gia đình Hạ Liên cắt hợp đồng , anh sẽ được tự do , việc viết nhạc cũng không bị gò bó . Anh có thể bán bản quyền cho bất cứ người nào mà anh thích.
Anh bẹo má cô.
– Việc của em là ăn ngủ cho con chúng mình đầy đủ sức khỏe khi chào đời , em hiểu không ? Nhà tập thể hẹp , không thích hợp đâu ? Em nhờ mẹ xem nhà nào rộng có vườn cây , giá bao nhiêu , cho anh hay.
– Anh định mua nhà ?
– Em muốn ở khu tập thể hoài sao ? Con mình cần nơi ở rộng rãi thoáng mát cô bé ạ.

Lý là người đầu tiên hay được tin Bạch Thu mua nhà và chuẩn bị đám cưới , cô hùng hục ra vào tức tối.
– Hừ ! Nó tưởng nó ngon dữ lắm rồi . Có chồng là nhạc sĩ nổi tiếng nên mặt hất lên trời , chưa chắc anh ta chịu sống với mày suốt đời đâu đó , chó con.
Cô đập lung tung vào người Thắng.
– Tôi thật ân hận đã lấy anh , có ai khen anh đâu . Người đã cục mịch đen đúa còn không danh vọng nổi tiếng như người ta.
Bị đánh đau , Thắng nổi giận cộc cằn.
– Điên rồi hả? Thứ mày chỉ biết ăn hiếp chồng rồi đi bì với người ta . Người ta xinh đẹp có học , còn mày .. mày lại soi gương xem .. 12 con giáp , chắc mày giống con giáp thứ 13 .
– Mày nói ai là con giáp thứ 13 hả?
Lý chộp cây chổi quét nhà quật vào Thắng , Thắng co giò phóng nhanh ra cửa . Anh ta tiếc ngẩn tiếc ngơ , giá đêm ấy , con vợ trời đánh đừng men theo , chắc chắn anh ta đã chiếm được Bạch Thu , có đâu giờ này Bạch Thu đi lấy chồng vừa đẹp trai vừa giàu có . Mà không hiểu Hạ Liên biết chuyện này không ?
Ra trạm điện thoại công cộng , Thắng bấm số.
– Alô , cô Hạ Liên !
– Anh gọi cho tôi làm gì ? – Giọng Hạ Liên cáu kỉnh – Có chuyện gì vậy ?
– Cô Bạch Thu và ông Đoàn Dũng thứ bảy này cưới nhau , cô hay chưa ?
Bên kia Hạ Liên tắt nhạc , cô hét to.
– Cái gì ! Anh nói lại cho tôi xem.
– Tôi nói thứ bảy này , đám cưới Bạch Thu với ông Đoàn Dũng , cô chịu thua họ rồi hả?
Hạ Liên gác máy , cô tưởng mình có thể đập nát hết mọi thứ chung quanh . Mẹ Đoàn Dũng một hai bảo bà ta không hề công nhận Bạch Thu kia mà . Lẽ nào bà ta đổi ý rồi sao ?
– Bác ơi !
– Hạ Liên phải không ? Sao không thấy cháu đến chơi ?
– Thứ bẩy này , bác đi cưới Bạch Thu cho anh Dũng à ?
– Đâu có . Cháu nghe tin từ đâu vậy?
– Cháu sẽ đi điều tra rồi sẽ cho bác hay . Bác ơi ! Bạch Thu không cần bác vẫn được anh Dũng cưới , nó xem thường bác quá rồi ..
Mỗi lời nói của Hạ Liên như từng mũi kim châm vào da thịt bà Bích . Bà lịm người trong cơn đau của 1 người mẹ mất đứa con trai yêu . Nuôi con thành nhân chi mỹ để rồi 1 người con gái xa lạ xuất hiện có quyền lực hơn người mẹ mang nặng đẻ đau . Bà tưởng mình có thể chết được trong cơn vừa đau vừa giận.
o0o

Chiếc áo cưới màu trắng tinh anh ôm sát vào thân mình tuyệt mỹ , trông Bạch Thu xinh xắn như nàng công chúa Bạch Tuyết , trong huyền thoại cổ tích . Cô bước ra giữa những ánh mắt trầm trồ ngưỡng mộ. Đoàn Dũng ngây ngất như vừa uống xong chung rượu nồng . Anh đứng sát vào cô nồng nàn.
– Em đẹp quá , Thu ơi !
Bà Bạch xúc động đứng lặng nhìn con gái . Niềm vui của người mẹ không trọn vẹn lắm trong ngày vui của đứa con gái duy nhất.
những ly rượu chúc mừng nân lên chúc đôi vợ chồng mới trăm năm hạnh phúc . Chiếc ô tô láng bóng lộng lẫy dừng lại trước cổng . Đoàn Dũng nhìn ra , tuy nhiên anh bình tĩnh khoác tay Bạch Thu tiến ra cửa.
– Con chào mẹ.
Bà Bích quắt mắt quay nhìn Bạch Thu rồi tiến đến trước mặt cô . Bạch Thu sợ hãi cô toan lùi lại.
– Em chào mẹ đi , Bạch Thu .
– Không dám . 1 con người ghê gớm như cô , tôi không bao giờ dám tiếp cận . Cô đẹp thật , hèn nào con trai tôi mê muội quên cảm cha mẹ.
– Mẹ ..
Đoàn Dũng nhăn mặt.
– Con biết mẹ không tán thành chuyện con cưới Bạch Thu , nhưng con yêu và muốn chung sống với Bạch Thu . Chúng con đã đăng ký kết hôn . Con đã 28 tuổi , con biết con cần ai và ai mang lại hạnh phúc cho con . Hôm nay là ngày vui của con , nếu đã đến , xin mẹ hãy chung vui cùng con.
– Mẹ không thể tưởng tượng được 1 người có ăn học như con lại xem thường cha mẹ, tự do kết hôn . Hóa ra người con gái xấu xa kia quan trọng hơn kẻ sinh thành nuôi dưỡng con sao Dũng ? Mẹ không tin là con quá bất hiếu , cho nên tìm đến , xem như từ nay mẹ không có con . Còn cô Bạch Thu ..
Bà đưa tay chỉ vào mặt Bạch Thu , cơn giận uất làm bà run rẩy khụy xuống , mồm trào nước bọt . Đoàn Dũng kinh hoàng.
– Mẹ ..
2 mắt bà mở to , mồm há ra . Đoàn Dũng luýnh quýnh bế bà lên.
– Pha cho anh 1 ly cốt chanh , nhanh lên Bạch Thu .
Hạ Liên chen vào.
– Bác bị cao huyết áp , anh mau cho bác uống thuốc này.
Đoàn Dũng run rẩy đổ thuốc vào miệng mẹ.
– Mẹ ơi ! Tỉnh lại mẹ ơi , mẹ đừng làm con sợ.
Hạ Liên cay đắng.
– Anh thừa biết bác bị cao huyết áp sao còn làm trái ý bác ? Anh xem tình yêu quan trọng hơn mẹ của mình mà.

Đoàn Dũng quay nhìn Hạ Liên , cái nhìn của anh như 1 lời khiển trách làm cho Hạ Liên sợ hãi cúi đầu.
– Nước ..
Bà Bích mở mắt ra nhìn quanh , Đoàn Dũng mừng rỡ.
– Mẹ ! Mẹ nghe trong người như thế nào rồi ?
Bà khép mắt lại , đôi dòng nưỚc mắt chảy dài trên má . Đoàn Dũng khổ sở.
– Mẹ! con van mẹ..
– Hạ Liên ! đưa bác về.
Bà gượng chỏi dậy , lạnh lùng hất tay Đoàn Dũng vừa chạm vào người mình.
– Cậu nghe cho rõ . Giữa tôi và cô ta , nếu cậu còn xem tôi là mẹ thì hãy mau theo tôi về nhà . Còn nhược bằng cậu chọn cô ta , hãy xem như chưa từng có mẹ. Hạ Liên ! Cháu đưa bác ra xe.
Đoàn Dũng đứng sững người đau đớn.
– Giữa mẹ và Bạch Thu , con đều muốn có cả 2 . Xin mẹ đừng làm khổ con.
– khổ là do cậu tự chọn , nào phải tôi . Tôi luôn lo lắng cho tương lai hạnh phúc của cậu.
Bà đi theo Hạ Liên , từng bước thấp bước cao khó nhọc . Bạch Thu nghẹn ngào đẩy vai anh.
– Anh nên theo mẹ đi về đi.
– Không , hôm nay là ngày cưới của chúng ta , anh không đi đâu cả.
– Không có anh cũng được , nhưng còn mẹ , liệu mẹ có thể chịu nổi áp lực vì anh ở lại bên em không , anh Dũng ? Là vợ chồng , chúng ta còn có cơ hội gần nhau , nhưng nếu mẹ có mệnh hệ nào , anh và em sẽ ân hận suốt đời.
Đoàn Dũng giật mình , Bạch Thu nói đúng . Nếu như mẹ giận dữ , chứng bệnh cao huyết áp tăng theo nhịp độ tim .. Mẹ có bề gì , chắc chắn lương tâm anh ray rứt mãi không thôi . Anh ôm vai cô.
– Ngày mai anh sẽ về.
Đoàn Dũng theo ra xe . Hạ Liên quay đi giấu nụ cười , cô hả hê vì tiệc cưới vắng chú rể, hả hê vì được thấy những giọt nước mắt của Bạch Thu .
Nếu như cô không được hạnh phúc nhận tình yêu của Đoàn Dũng , thì Bạch Thu cũng vậy.
Đưa Hạ Liên về đến tận nhà cô , Đoàn Dũng nghiêm khắc.
– Em vui vì đã làm hỏng đám cưới của anh lắm , phải không ? Nhưng em nên nhớ 1 điều , em càng lắm trò , anh càng thấy chán ghét em.
Anh ngồi vào xe ra hiệu cho tài xế chaỵ xe đi , mặc cho Hạ Liên đứng sững người . những lời nói của anh như cái tát vào mặt cô choáng váng . Nước mắt Hạ Liên bất giác trào ra . Bà Bích nhoài người qua cửa kính nói lời cám ơn mà Hạ Liên có nghe gì đâu.
Cả 2 mẹ con bên nhau im lặng trên suốt đường về . Đưa mẹ vào nhà , Đoàn Dũng ngồi đối diện với mẹ nói.
– Tại sao mẹ lại nghe lời Hạ Liên ? Mẹ có biết cô ấy không phải là người tốt không ? Mẹ có thể vui khi con đau khổ sao mẹ? Vâng , con đi theo mẹ về nhà , nhưng nhất định con không bỏ Bạch Thu và con của con được . Bạch Thu là hạnh phúc của đời con.
Bà Bích lạnh lùng.
– Như vậy con theo mẹ về nhà làm gì ?

– Vì con là con của mẹ, chính Bạch Thu bảo con nên đi về với mẹ. Mẹ và ba đều từ tình yêu đến hôn nhân , sao mẹ không thông cảm cho con ? Mẹ ghét Bạch Thu qua lời của Hạ Liên , vậy sao mẹ không thử tiếp cận cô ấy ? Bạch Thu là 1 giáo viên , muốn hay không cô ấy cũng phải có 1 cuộc sống đạo đức nhà giáo . Cuộc đời mà , mấy ai toàn vẹn . Mẹ Bạch Thu bất hạnh bị bỏ rơi , con yêu Bạch Thu và yêu cả nét chân chất quê mùa của mẹ vợ con . Mẹ hãy gặp Bạch Thu , con chắc chắn mẹ sẽ yêu thích cô ấy.
Lời lẽ đầy thuyết phục , bà Bích có ve xiêu lòng , nhưng chấp nhận Bạch Thu thì chưa . Lời Đoàn Dũng không phải vô lý .
– Con nói phải . Nếu như tôi biết bà phản đối , tôi đã ngăn cản . 2 cô gái yêu 1 người đàn ông , dĩ nhiên kẻ thất bại sẽ bêu xấu người chiến thắng . Bà từng nói thành công của con và hạnh phúc của con là niềm vui của bà , sao bây giờ bà làm khó nó ?
– Ba ..
Ông Bích mỉm cười phẩy tay.
– Ba biết con không lầm khi chọn vợ. Ba thấy con bé rồi , nó phúc hậu làm sao . Con xuống đó đưa nó về đây chào ba . Ba chứ không phải ông Quốc Định để vợ ăn hiếp đâu.
Bà Bích giận dữ đứng lên.
– Ông biết cái gì mà nói ? Ông chống lại tôi là sao vậy ?
– Bà lại nổi giận . Nào ! Ba trả lời tôi đi ! Thằng Dũng cưới vợ hay bà ?
– Tôi chọn dâu.
– Vậy thì bà cưới Hạ Liên cho bà đi . Bộ vó của con bé ấy mà nó đi hầu bà à , bà hầu nó thì có . Thôi đi , bà nổi giận chi vậy , lại bị áu chóng mặt làm mệt . Ba ui vẻ thì cả nhà này vui vẻ với bà , sao bà không chịu làm ?
Ông nháy mắt với Đoàn Dũng.
– Đi xuống đó với nó ngay đi , rồi ngày mai đưa nó về trình diện ba mẹ.
Đoàn Dũng mừng rỡ đứng dậy.
– Cám ơn ba.
Mừng quá , Đoàn Dũng lao ra ngoài để đến báo cho Bạch Thu biết , lòng anh như mở hội.
– Bạch Thu !
Cô mở to mắt nhìn anh.
– Anh không theo mẹ về nhà ?
– Có . Ba bảo anh xuống đây ngay , ngày mai đưa em về nhà ra mắt ba.
– Thật không anh Dũng ?
– Sao không .
Anh ôm cô vào lòng say đắm.
– Nếu anh biết ba tán thành , anh đã nhờ ba làm hậu thuẫn rồi.
Anh vuốt lên bụng cô vui vẻ.
– Con ơi ! Ngày mai , nhà mình 3 người về ra mắt ông bà nội.
Đọc tiếp Mùa thu tóc ngắn – Chương 2.2


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.