Mưa Rơi Ở Kim Thành

Chương 96: Trạng Nguyên Kỳ Thi Tuyển Sinh Đại Học


Đọc truyện Mưa Rơi Ở Kim Thành – Chương 96: Trạng Nguyên Kỳ Thi Tuyển Sinh Đại Học


Doãn Kinh Mặc cảm thấy lời nói của cô có chút kỳ quái, nhưng không nghĩ nhiều, chỉ thấy tính tình của cô vẫn còn trẻ con, nói sang vấn đề khác, “Mua vé máy bay cần phải có thẻ căn cước đi kèm.” Hắn nói.

Nghiêm Thấm hỏi hắn: “Nếu không có thẻ căn cước sẽ không đi máy bay được sao?”
Doãn Kinh Mặc gật đầu: “Đúng vậy.”
Nghiêm Thấm cầm điện thoại, tuy rằng biết rất rõ nhưng vẫn hỏi, “Em….Em làm mất rồi.”
Bạn đang đọc bản dịch không đầy đủ, chỉ được đăng tải duy nhất trên Wattpad, truy cập Wattpad DocLyHihi để đọc full chương.

Đọc ở wattpad là tôn trọng công sức của Editor.

Nghiêm Thấm dừng lại một chút rồi cười nói: “Không thành vấn đề, chúng ta đi làm lại cái khác, nếu chưa kịp lấy thì vẫn có thể đi du lịch bằng thẻ căn cước tạm thời.”
Làm cái khác?
Cô không thể làm được.

“Anh Kinh Mặc.” Cô gọi.

Doãn Kinh Mặc: “Hả?”
“Mùa hè này em nghĩ không muốn đi Vân Nam nữa.” Cô nói.


Doãn Kinh Mặc hơi giật mình: “Không muốn đi?” Mấy ngày hôm trước không phải nói là muốn đi sao?”
Doãn Kinh Mặc cảm thấy không nắm bắt được suy nghĩ của cô.

Kết thúc cuộc gọi, Nghiêm Thấm lấy từ trong ngăn kéo chiếc hộp màu sắc rực rỡ, móc ra viên thuốc màu trắng, nghiền nát cùng với sô cô la rồi trực tiếp nuốt xuống.

Sô cô la không còn dư nhiều, khi cô uống có chút khó khăn, mày nhăn lại, thay quần áo và giày ra ngoài mua sô cô la.

Trong đề thi cuối năm của lớp 11, theo đúng như truyền thống mọi năm, sẽ ra một phần bài tập tương đương với độ khó của đề thi tuyển sinh Đại học.

Thẩm Dịch An được gọi lên văn phòng giáo viên dò hỏi, hỏi xem anh đã làm thử những đề thi của các tỉnh, thành phố và đề thi quốc gia hay chưa.

Chàng trai gật đầu.

Giáo viên hỏi: “Có thể được bao nhiêu điểm?”
Thẩm Dịch An: “134.”*
* Số điểm tối đa sẽ là 750 điểm với 150 điểm cho các môn Ngữ văn, Toán, Ngoại ngữ và 300 điểm tối đa cho bài thi tổng hợp.

Giáo viên nghe vậy mỉm cười, gật đầu, rất vui mừng.

Xem ra Trạng Nguyên kỳ thi tuyển sinh Đại học năm nay có thể trông mong được rồi.

Lần thi cuối kỳ này không hề dựa theo thành tích mà phân phòng thi, mà là phân theo hệ thống ngẫu nhiên.

Nghiêm Thấm và Thẩm Dịch An được phân vào cùng một phòng thi, cô rất ngạc nhiên khi biết được, mà Quý Hậu, Vương Quan Vũ và Hầu Tử đều ở phòng bên cạnh,
Thẩm Dịch An bước vào phòng thi trước khi bắt đầu, là một nhân vật tiêu biểu của trường, đương nhiên anh sẽ thu hút được sự chú ý của nhiều người.

“Đó là Thẩm Dịch An.”
“Nếu không phải lần này phân chia ngẫu nhiên, tôi còn chưa được nhìn thấy mặt mũi giáo thảo trong trường lần nào.”
“Tôi nghe nói anh ấy đã làm đề thi đầu vào Đại học năm nay của nhiều môn khác nhau, tỷ lệ đúng rất cao.


Giáo viên trong trường đang đoán xem liệu anh ấy có trở thành Tân Trạng Nguyên kỳ thi tuyển sinh Đại học năm nay hay không.”
“…”
Trong vòng 5 năm trở lại đây đều chưa xuất hiện Trạng Nguyên của tỉnh nào.

Các giáo viên làm việc chăm chỉ dưới sự áp lực của các lãnh đạo trường để đặt cược Thẩm Dịch An, sự ưu tú của anh hiển nhiên rõ như ban ngày, đều được mọi người công nhận.

Kể từ lúc vào trường, anh luôn đứng ở vị trí thứ nhất và thứ hai toàn trường, không ai có thể thay thế anh.

Nghiêm Thấm đang ngồi dựa vào tường, dùng bút vẽ lên tờ giấy, vừa thấy anh đi vào liền nghiêng đầu nhìn.

Kỳ thi cuối kỳ được phân bổ theo đúng như thời gian của kỳ thi tuyển sinh Đại học, kéo dài trong ba ngày.

Nghiêm Thấm đọc đề thi, tính toán đáp án, viết lung tung trên giấy nháp, tô bừa đáp án trong phiếu trả lời, câu thì viết bừa, câu thì để trống, giám thị thấy còn hai mươi phút nữa, đi kiểm tra một lượt trong phòng thi, gõ gõ bàn cô: “Đừng bỏ trống câu trả lời.”
Nghiêm Thấm: “Em sẽ không.”
Giám thị: “Giáo viên của em không nói với em đừng bỏ trống câu trả lời? Em có thể ghi điểm nếu em làm đúng.”
Cô gái nhỏ thản nhiên viết số 0 vào phiếu trả lời.

Giám thị lập tức cảm thấy đây là một học sinh không có thuốc chữa.

Trong tờ thi Ngữ Văn, cô viết 0.


Thẩm Dịch An hoàn thành xong trước hai mươi phút, khẽ quay đầu lại, liền nhìn thấy giám thị đang nhìn chằm chằm vào cô gái nhỏ với anh mắt “vô phương cứu chữa.”
Nghiêm Thấm vẫn còn trọ trong ký túc xá, thi xong liền trở về, Tôn Nhạc Nhạc lĩnh hội kinh nghiệm lần trước, tuy rằng xem cô như không khí nhưng cũng không dám làm gì cô.

Cô hầu như không nói chuyện, nằm trên giường một mình nghịch điện thoại.

Môn cuối cùng là môn Tiếng Anh, các học sinh đã ngồi vào chỗ của mình trước giờ thi mười phút.

Trong phòng thi, vị trí của Nghiêm Thấm và Thẩm Dịch An vẫn bỏ trống.

Phía sau toà nhà dạy học, trong không gian nhỏ, cô gái nhón mũi chân cùng chàng trai ôm hôn, âm thanh tiến hành bài thi bằng tiếng Anh đã vang lên, đứng ở dưới sân trường vẫn có thể nghe thấy được.

“Được rồi, Nghiêm Thấm.” Thẩm Dịch An quay mặt đi, hơi thở có chút dồn dập, “Nên đi thi.”
Nghiêm Thấm nhấp nhấp môi, vẫn còn muốn hôn anh.

Thẩm Dịch An cúi đầu, lại hôn cánh môi cô một lần nữa, “Nghe lời, buông ra nào, chúng ta cần đi thi.”
“Kỳ thi đối với anh Dịch An quan trọng như vậy sao?” Cô hỏi, “Nếu em nói muốn anh đi cùng em thì sao?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.