Mưa Rơi Ở Kim Thành

Chương 97: Đi Qua Đêm Mặc Gì


Đọc truyện Mưa Rơi Ở Kim Thành – Chương 97: Đi Qua Đêm Mặc Gì


Thẩm Dịch An nhìn cô chằm chằm: “Nghiêm Thấm, chúng ta nên đi thi.”
Cô gái nhỏ nhấp nhấp môi, ôm eo anh, gò má đặt trên ngực anh: “Em muốn anh ở đây với em.”
“Nghiêm Thấm, lần này giáo viên rất quan tâm đến kết quả điểm thi của anh.” Anh trầm giọng nói, “Anh không thể bỏ.”
Không nhân nhượng, anh gạt tay cô ra.

Nghiêm Thấm ngẩng đầu nhìn anh, vài giây sau, nghiêng đầu nói: “Anh Dịch An, anh không ngoan.”
Bạn đang đọc bản dịch không đầy đủ, chỉ được đăng tải duy nhất trên Wattpad, truy cập Wattpad DocLyHihi để đọc full chương.

Đọc ở wattpad là tôn trọng công sức của Editor.

Thẩm Dịch An nhìn hướng cô rời đi, nhấc chân muốn đuổi theo, nhưng nghe thấy âm thanh bài thi bắt đầu, nắm tay, dừng lại.


Sau khi bài thi bắt đầu được mười phút, Nghiêm Thấm bước vào, giám thị sắc mặt không tốt cầm máy dò kim loại quét một lượt trên người cô, muốn mở miệng quở trách cô hai câu, nhưng lại sợ ảnh hưởng các học sinh khác làm bài thi, “Vào đi.”
Thẩm Dịch An ngước mắt nhìn về phía cô, bút viết trên tay dừng lại.

Nghiêm Thấm ngồi sau nhìn chàng trai đang làm bài, trong mắt hiện lên tia cảm xúc.

Chưa đủ, hắn thích còn chưa đủ.

Cô vào muộn, sự chú ý của giám thị đặt hết lên người cô, nhìn thấy cô vẫn không bắt tay vào làm bài, đôi mắt thẳng lăng lăng chỉ nhìn chằm chằm Thẩm Dịch An, lông mày của giám thị nhăn lại.

Kết thúc kỳ thi, các học sinh rất hào hứng, cuối cùng cũng được đón chào kỳ nghỉ.

“Dịch An, ngày mai chúng ta cùng nhau đi mua những đồ cần thiết để ra nước ngoài.” Tống Tuệ Ninh đi về phía anh.

Tống Tuệ Ninh rất hào hứng khi mẹ cô nói rằng Thẩm Dịch An sẽ đi cùng cô ra nước ngoài vào kỳ nghỉ này.

Tuy nhiên, niềm vui của cô bị dội một gáo nước lạnh vào mặt, “Tôi không đi.”
Tống Tuệ Ninh giật mình: “Nhưng tôi….Đã xác nhận qua tin tức rồi.”
Không sai, là đi du học cùng cô.

Thẩm Dịch An nghe vậy dừng một chút, gọi điện cho mẹ của mình, nghe đầu bên kia nói không hề huỷ bỏ đơn đăng kí, anh nắm chặt di động.

Tống Tuệ Ninh nhìn anh sắc mặt khó coi của anh, dừng lại, “Cậu, không muốn đi?”

Thẩm Dịch An cất điện thoại, hiện tại có nghĩ tới hay không cũng không quan trọng nữa.

Nghiêm Thấm biết được Thẩm Dịch An đi du học với Tống Tuệ Ninh đã là ngày hôm sau, cô nghe thấy chuyện này sau khi trở về Thẩm gia cùng với hành lý của mình.

Triệu Nhã Phỉ yêu cầu người giúp việc chuẩn bị hành lý, Tống Tuệ Ninh cũng ở đó.

Còn vé máy bay, cất cánh vào hai ngày sau.

Không có ai chú ý đến Nghiêm Thấm trở về, cô ngoan ngoãn chào hỏi, sau đó người giúp việc mang hành lý lên phòng, Nghiêm Thấm nằm trên giường, “Anh Kinh Mặc, em đã về, chúng ta có thể tự lái xe đi chơi được không?”
Doãn Kinh Mặc đồng ý đầy miệng.

Hôm nay Thẩm Dịch An ra nước ngoài, anh đã lên máy bay, khi chuẩn bị bật chế độ máy bay thì nhận được một bức ảnh Nghiêm Thấm gửi đến, trong ảnh cô mặc một chiếc váy ngắn đang dựa trên vai Doãn Kinh Mặc, phía sau là chiếc giường lớn của khách sạn.

Tiếp đó là một đoạn video ngắn, phân cảnh chính là chiếc cửa nhà tắm đóng lại, trong phòng tắm mơ hồ còn có thể thấy được hơi nước.


Thẩm Dịch An siết chặt điện thoại, trên mu bàn tay nổi lên rõ gân xanh.

Anh đột nhiên tháo dây an toàn ra, Tống Tuệ Ninh ngồi bên cạnh cũng bất ngờ vì hành vi của anh: “Dịch An, có chuyện gì vậy? Máy bay chuẩn bị cất cánh.”
Tiếp viên hàng không cũng đi tới, “Bạn học, máy bay sẽ cất cánh trong vài phút, giai đoạn đầu sẽ xảy ra xóc nảy.

Xin vui lòng không tuỳ tiện đi lại, hãy thắt dây an toàn.”
“Ong ong ong—”
Lần này lại một tin nhắn gửi đến: Anh Dịch An, anh thấy em mặc bộ nào sẽ đẹp hơn khi qua đêm cùng anh Kinh Mặc?”
Trong ảnh là hai chiếc váy ngủ gợi cảm, vô cùng quyến rũ, chỉ bằng một mảnh vải.

Thẩm Dịch An không có quên bộ dáng của quyến rũ của cô khi mặc những bộ nửa kín nửa hở như thế này..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.