Đọc truyện Mưa Rơi Ở Kim Thành – Chương 95: Chàng Trai Đã Biết Rung Động
“Cạch—”
Cửa phòng tắm được mở ra, Nghiêm Thấm bọc thân thể bằng chiếc khăn tắm mà xanh bước ra, tóc ướt rũ tán loạn, khuôn mặt ửng hồng vì hơi nóng bên trong.
Thẩm Dịch An nhìn thoáng qua khăn tắm trên người cô, rõ ràng là của anh.
“Sao không tắm trong phòng của em?” Anh nhàn nhạt hỏi.
Nghiêm Thấm: “Không ai giúp em thoa kem dưỡng thể, phía sau em không với tới.”
Ngồi trên giường quay lưng lại với anh, cô mở nắp chai dưỡng thể bắt đầu thoa từ từ, làn da cô rất trắng, có chút hồng hồng, mái tóc đen dài buông xoã trên làn da trắng nõn càng tôn thêm vẻ rạng rỡ, trắng và đen hoà hợp, đánh thức thị giác thôi thúc người xem ý loạn tình mê.
Bạn đang đọc bản dịch không đầy đủ, chỉ được đăng tải duy nhất trên Wattpad, truy cập Wattpad DocLyHihi để đọc full chương.
Đọc ở wattpad là tôn trọng công sức của Editor.
“Giúp em thoa phía sau lưng.” Trước ngực chùm khăn tắm, cái cổ mảnh khảnh hơi quay lại.
Chàng trai khuôn phép vẫn như cũ, nhìn cô gái ngồi trên giường, trước ngực che một chiếc khăn tắm, mặc một quần lót màu trắng, trên cánh tay còn chưa thoa tan kem, để lại một lớp kem trắng trên thân thể.
Đôi đồng tử đen như gỗ mun của Thẩm Dịch An nhìn không thấy đáy, vén tóc cô lên phía trước, cầm lấy chai dưỡng thể.
Cô có một xương bướm hoàn hảo, sống lưng tinh tế, vòng eo càng thon, dường như chỉ cần dùng sức một chút là có thể bẻ gãy.
Lòng bàn tay của anh rất lớn, anh chỉ cần bóp một ít kem, xoa vài lần đã xong.
Đôi môi mỏng hôn lên xương bướm của cô, như thể một tín đồ sùng bái chủ thượng.
Nghiêm Thấm ngẩn ra một chút, ánh mắt hiện lên nghi hoặc.
“Em đã thành công.” Anh nói.
Không đầu không đuôi.
Anh nói một câu không đầu không đuôi.
Trong lúc cô đang còn sửng sốt, Thẩm Dịch An đẩy cô nằm lên giường, từ phía sau hôn lên cổ và sống lưng của cô.
Chàng trai lãnh đạm bình tĩnh đến đâu, sau cùng cũng chỉ là một chàng trai, chàng trai đã biết rung động, tựa như phong cảnh tràn đầy tình ý nồng nàn của tháng sáu, cứ lặng lẽ dần dần lớn lên.
Thoa xong kem, Nghiêm Thấm dựa vào trong lòng anh còn Thẩm Dịch An cúi xuống bôi thuốc mỡ lên môi cô.
Cô gái nhỏ lúc này rất ngoan ngoãn, chớp chớp nhìn anh bằng một đôi mắt biết nói.
Cô thò mặt qua muốn hôn anh.
Thẩm Dịch An tránh đi, “Vừa mới bôi thuốc.”
Cô gái nhỏ nhỏ rầm rì oán giận: “Vậy mà vừa rồi anh hôn em lâu như vậy.”
Sắc mặt Thẩm Dịch An vẫn lạnh lùng như trước, nhưng bên tai đã hơi hơi phiếm hồng, tránh né ánh mắt của cô, không nói chuyện.
Nghiêm Thấm nghiêng đầu nhìn anh, “Anh Dịch An rất thích em đúng không?”
Anh không trả lời câu hỏi này, mà lảng sang cái khác: “Muốn đi Vân Nam?”
Cô khẽ gật đầu: “Ưm.”
“Chia tay với Doãn Kinh Mặc, anh đưa em đi.” Anh nói.
Không khí bắt đầu ái muội, mang theo vài phần tình ý ngọt ngào, cô nằm trên người anh giống như một con mèo muốn được cưng nựng, nhưng điều cô nói ra lại là: “Không thể.”
Thẩm Dịch An đang dùng ngón tay đan vào mái tóc dài của cô, đôi mắt híp lại: “Lý do.”
Ngón tay xanh xanh quấn lấy mái tóc xoã trước ngực: “Anh Kinh Mặc sẽ buồn lắm.”
Thẩm Dịch An: “Sợ cậu ta buồn?”
Nghiêm Thấm nghĩ ngợi, hỏi anh: “Anh Dịch An đang ghen em có bạn trai sao?” Cô nói, “Em đã cho anh lựa chọn, là anh Dịch An chọn sai, em muốn trừng phạt anh.”
Mới rung động thôi chưa đủ, phải yêu thật sâu đậm, một tình yêu nồng cháy nơi hoang vu, khi bị gió thổi sẽ bay lên tận trời xanh.
Thẩm Dịch An liếc cô: “Hẹn hò với hắn, là sự trừng phạt của em đối với anh?”
Cô gật đầu, sau đó thò mặt tới hôn anh một cái: “Đây là phần thưởng của ngày hôm nay.”
Nói xong, chân trần xỏ vào dép lê, đẩy cửa rời đi.
Thẩm Dịch An nhìn khăn tắm trên giường, siết chặt trong lòng bàn tay.
Hẹn hò với chàng trai khác để trừng phạt anh, phần thưởng cho sự ngoan ngoãn nghe lời là được thoa kem dưỡng thể, được lau tóc cho cô.
Nghiêm Thấm trở lại phòng, đá rơi dép, điện thoại hiện lên vài cuộc gọi nhỡ của Doãn Kinh Mặc, cô đợi một lúc, rồi gọi điện thoại, giọng điệu ngọt ngào: “Anh Kinh Mặc.”
Doãn Kinh Mặc gọi điện cho cô nhưng không ai nghe, nhắn tin cho Thẩm Dịch An cũng không ai trả lời, cuối cùng cũng đợi được hồi âm: “Đang làm gì vậy?”
Nghiêm Thấm đứng trước gương, chải lại mái tóc dài: “Em đang chơi với cẩu cẩu.”
Doãn Kinh Mặc: “Em thích chó?”
Cô gái nhỏ: “Thích chứ, một con chó lớn rất nghe lời, hay liếm tay, đã nhận định anh là chủ nhân, thì về sau anh có đối xử với nó như thế nào, nó cũng sẽ không bỏ đi, em đang đút đồ ăn cho nó.”
Doãn Kinh Mặc đối với vật nuôi cũng không có hứng thú lắm, nhưng nghe cô nói rất thích thú cưng: “Em thích giống chó nào? Anh tặng cho em một con.”
“Không giống nhau a, hơn nữa….Em đã chọn xong rồi.”.