Mũ bảo hiểm màu hồng

Chương 30


Đọc truyện Mũ bảo hiểm màu hồng – Chương 30:

CHƯƠNG 30: VỀ NHÀ CHƠI EM (H)
 
Lý Tư nằm trên giường chỉnh lại cẩn thận từng bức ảnh chụp cùng Vương Văn Văn khi nãy lúc hai người đi ăn. Vương Văn Văn thường xuyên chạy tới Bắc Kinh tìm cô, còn mang theo thật nhiều đồ ăn và đồ dùng cho Lý Tư, khiến cô cảm động đến nỗi ôm chặt lấy cô bạn mà gào lên: “Cậu là tốt nhất, tốt nhất trên đời.”
 
Tưởng San San ngồi xuống bên giường Lý Tư, đập tay vào mông cô, cười híp mắt: “Tư Tư bé bỏng nhà chúng tôi, sao hôm nay lại vui vẻ như thế a? Anh chàng Vương Nhất Minh đến tìm bạn tôi nói chuyện sao?”

 
Lý Tư nhanh chóng xoay người, nghiêm mặt ngồi dậy.
 
“Không phải. Mình và Vương Nhất Minh không phải quan hệ đó, chúng mình chỉ là bạn học cấp 3 thôi… Lần trước, mình sợ cậu ấy xấu hổ…” Cô ủy khuất, lựa chọn từ ngữ để giải thích cho rõ ràng, nhưng lời chưa kịp nói đã bị Tưởng San San đánh gãy.
 
Tưởng San San đắc ý gật gù nói: “Mình biết hai người là bạn học cấp ba, lại trùng hợp thi đậu cùng trường đại học, cậu đã nói rất nhiều lần rồi.”
 
“Mình đã giải thích đến vậy mà cậu còn khăng khăng hiểu lầm.” Lý Tư chu miệng, bộ dáng tức giận của cô giống hệt một con cá nóc, vô cùng đáng yêu.
 
“Cô gái của tôi ơi, haizzz cậu không thích người ta, nhưng người ta một lòng một dạ hướng về cậu.” Tưởng San San uyển chuyển giải thích.
 
“Vậy… cũng chịu thôi, mình đã có người mình thích rồi.” Câu sau âm lượng nhỏ hơn hẳn, tựa như đang nói thầm.
 
Tưởng San San thấy bộ dạng này của cô bạn thì khí thế ban nãy bỗng xẹp lép, trong lòng thầm tự vả miệng 100 cái. Ông trời ơi, sao tự nhiên mình lại nhắc đến chuyện này cơ chứ, Tư Tư đã đủ khổ rồi, còn khơi cái quá khứ này ra. 
 

“Em gái xinh đẹp mau mau thay một bộ quần áo chất chơi, chị hai đây sẽ dẫn em ra phố vui chơi quên sầu!” Tưởng San San đề cao âm lượng, muốn kéo tâm trạng đang có nguy cơ suy sụp của Lý Tư lên. 
 
“A… được.” Lý Tư rất thích Tưởng San San. Tính cách cô bạn này hào sảng, tích cực, luôn khiến người bên cạnh vui vẻ, nhẹ nhõm. Mặc dù hai người cùng tuổi nhưng Lý Tư luôn coi cô ấy như chị gái của mình.

 
“Nay chị đây sẽ dẫn em gái yêu đi quán bar chất nhất Bắc Kinh.” Tưởng San San kéo Lý Tư đến một quán bar nổi tiếng, quán tọa lạc ở giữa con phố phồn hoa của khu phố vui chơi sầm uất của Bắc Kinh. Bên cạnh cửa có hai ngọn đèn lớn hình cây đuốc màu neon.
 
“Hình như… hình như quán đóng cửa thì phải…” Lý Tư chần chờ nói, có chút sợ hãi, hơi lùi về phía sau một bước. 
 
“Cậu ngốc à, cửa đóng thì mở ra không phải là xong sao.” Tưởng San San đúng kiểu người theo trường phái hành động, không nói dài dòng kéo thẳng Lý Tư về phía cửa, đẩy cánh cửa nặng nề, oai phong bước vào.
 
Bên trong như là một thế giới khác, tiếng nhạc xập xình đinh tai, trên sàn các đàn ông, phụ nữ cuồng nhiệt nhảy múa. Xung quanh sàn nhảy đặt rất nhiều băng ghế, bọc da tối màu, kèm theo là những bộ bàn bằng đá cẩm thạch sáng lóa. Bên trên mỗi bàn để cơ man các loại chén, ly rượu với muôn hình, muôn vẻ khác nhau. 
 
Tưởng San San lôi Lý Tư vào quầy bar gần đó, tùy ý chọn 2 ly cocktail có nồng độ cồn nhẹ nhất.
 
Lý Tư thừa dịp cô ấy chọn đồ uống, tinh tế đánh giá nơi này. Mọi thứ quá ồn ào, khiến nhịp tim cô tăng nhanh. 
 
Cô vẫn lặng lẽ ngắm nhìn xung quanh, trái tim bỗng như ngừng đập.
 
Chàng trai ngồi trên lầu hai kia, chẳng phải là… Trần Dật sao?
 
Cô đẩy cánh tay Tưởng San San ra, sốt ruột chạy về hướng đó, bước chân hỗn loạn, trong đầu chẳng còn nghĩ được gì cả.  Chạy gần đến chỗ anh, bước chân bỗng chậm lại, một luồng cảm xúc tràn từ lồng ngực bốc thẳng lên mắt, khiến hai mí mắt ướt nhòe lệ, cổ họng chan chát. 
 
Thời điểm cô đi đến trước mặt anh, đôi mắt đã sưng đỏ, nước mắt không ngừng rơi xuống, đáy mắt trần đầy nghi hoặc, kinh hỉ, còn có cả ủy khuất. 
 
Trần Dật lúc thấy cô cũng vô cùng kinh ngạc. Một năm qua, anh không ngừng tưởng tượng ra cảnh hai người trùng phùng, cô sẽ giống như trước đây, lao vào vòm ngực anh, sụt sùi khóc nói nhớ anh, sau đó anh sẽ ôm cô thật chặt, tinh tế hôn lên bờ môi anh mong nhớ ngày đêm, đem toàn bộ tình cảm đè nén suốt bấy lâu nay phát tiết ra. 
 
Nhưng mỗi lần tỉnh mộng, anh lại bất đắc dĩ cười thầm nhủ: Đúng là không biết tự lượng sức mình. 
 
Anh luôn có một giấc mơ, mơ đến cảnh tượng khi gặp lại cô, một khung cảnh thật đẹp, thật nên thơ… chứ không phải như bây giờ. Cô gái trước mặt anh vẫn xinh đẹp động lòng người như vậy, nhưng đôi mắt cô u buồn, nét mặt ủy khuất khiến người ta đau lòng, cánh môi hồng thắm run rẩy, khó khăn mãi mới bật lên một câu: “Đã lâu không gặp.” Câu nói ngắn ngủi nhưng cô đã phải cố gắng đè lại tiếng nức nở mà thốt lên.

 
Trái tim Trần Dật vì bốn chữ này mà vỡ thành từng mảnh, đau đến ngạt thở.
 
Người phụ nữ đang ngồi bên cạnh Trần Dật tên Lương Thấm. Thấy cô gái xinh đẹp, dịu dàng trước mặt bản năng phụ nữ mạnh mẽ mách bảo cô ta có chuyện chẳng hay ho gì. Lương Thấm lập tức gác chân lên tạo thành một tư thế ngồi vừa ưu nhã, vừa quyến rũ, cả người nép vào Trần Dật, kiều mị, yếu ớt ngẩng lên nhìn anh.
 
Đôi con ngươi Lý Tư vì cảnh này mà đau rát, cô ta là ai? Tại sao lại dựa vào người đàn ông của cô thân mật như vậy? Nước mắt thuận theo đường nét tinh tế trên khuôn mặt trắng nõn chảy xuống càng lợi hại. 
 
Trần Dật nhìn cô gái của mình ảm đạm rơi lệ liền biết cô bé này đang hiểu lầm. Anh ngồi thẳng dậy, đẩy Lý Thấm ra, trong mắt mang theo tia tức giận, giống như hỏi cô ta: Cô đang làm gì thế?
 
Lương Thấm giật giật khóe miệng, hai tay đặt trên đầu gối, lười biếng, mị hoặc đánh mắt về phía Lý Tư, môi son câu người khẽ hé. Một chất giọng hơi khàn nhưng thành thục, quyến rũ cất lên: “Cô bé này là?”
 
Trần Dật không nói thêm gì nữa, trực tiếp đứng lên, nắm lấy tay Lý Tư, kéo cô đi. 
 
Tưởng San San ngồi bên quầy bar, đưa mắt nhìn quanh thì thấy Tư Tư nhà mình bị một người đàn ông cao lớn phăm phăm dắt đi, vô cùng cáu giận, đùng đùng đứng lên, muốn xông đến nói lý lẽ, rồi kéo chị em tốt về. Nhưng vừa quay sang Lý Tư, đã thấy ai đó đôi mắt ái mộ, chằm chằm nhìn theo người kia đến nỗi muốn rớt ra khỏi hốc mắt, thì đành cười cười, bưng chén rượu lên uống một ngụm, sảng khoái nói: “Rốt cuộc hoa đào của Tư Tư nhà chúng ta cũng đến rồi.”
 
Lý Tư bị Trần Dật lôi kéo, cô kinh ngạc nhìn bóng lưng của anh. Hình như… anh gầy đi, tóc cũng dài hơn, nghĩ nghĩ một chút, mũi bỗng tràn lên hương vị ghen tuông. Cô rất muốn hỏi anh, người phụ nữ khi nãy là ai, nhưng nhìn đến lòng bàn tay to lớn, ấm áp đang nắm chặt lấy bàn tay cô, mười ngón tay đan vào nhau thật chặt, hệt như ngày xưa. Lý Tư bỗng không muốn làm hỏng giây phút này…
 
Trần Dật kéo cô đến trước xe của mình. Là một chiếc ô tô thể thao sẫm màu, nhìn giống như kiểu dáng mới nhất năm nay. Lý Tư há miệng khẽ kinh ngạc. Không phải anh là tài xế xe ôm sao? Sao lại mua được hẳn một chiếc xe ô tô bạc tỷ thế này. 
 
Trần Dật bị nét mặt thành thật của cô chọc cười, anh mở cửa xe, đẩy cô vào ghế lái phụ, còn mình thì ngồi vào ghế lái. 
 
Hai người đều không nói gì, lẳng lặng chờ đối phương mở miệng trước.
 
Lý Tư có rất nhiều điều muốn nói, cũng có nhiều khúc mắc muốn hỏi, nhưng đến bên miệng lại không biết bắt đầu như thế nào. Nếu anh trực tiếp cự tuyệt mình bây giờ, liệu mình có thương tâm mà ngất ngay tại đây không. 
 

Lần đầu tiên Trần Dật nếm trải cảm giác không nói ra lời, bên tai là tiếng sụt sùi nhè nhẹ của Lý Tư. Anh há miệng, muốn nói gì đó, nhưng đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
 
Trong thời gian này, dù anh không xuất hiện trước mặt cô, nhưng vẫn luôn len lén quan sát cuộc sống của cô. Anh biết cô đã thi đỗ Đại học Bắc Kinh, cũng biết cô… đáp ứng lời tỏ tình của Vương Nhất Minh.
 
Anh nên nói gì? Không đúng, là cô đến tìm anh trước. Cô muốn nói gì? Ôn lại chuyện cũ sao? Hay là muốn biết cuộc sống sau khi chia tay của bạn trai cũ? Anh phải trả lời sao? Nói cho cô tình hình hiện tại, nói cho cô biết, thời điểm biết cô đến Bắc Kinh, anh rất vui, lòng tràn đầy kế hoạch và dự định tương lai cho hai người, sau đó anh hăm hở đến tìm cô, nhưng tát vào mặt anh là cảnh tượng cô đáp ứng lời tỏ tình của Vương Nhất Minh dưới sân kí túc xá.
 
Khi ấy, đầu anh như nổ tung, anh uống nhiều đến độ dạ dày chảy máu phải đi cấp cứu, kém chút chết vì rượu rồi.
 
Thật vất vả mới bình ổn được tâm trạng, vừa đến đây giải tỏa một chút, thì ai đó vô thanh vô thức, chẳng nói chẳng rằng xuất hiện trước mặt anh, dáng vẻ y như anh khi phụ cô vậy. Rốt cuộc giờ anh phải làm thế nào đây?
 
“Em… em tìm tôi làm gì?” Trần Dật mở miệng trước, giọng nói vì cổ họng khô chát mà hơi khàn khàn.
 
Lý Tư quay đầu nhìn anh, gương mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc. Cô tìm anh làm gì? Anh quên hết rồi ư? Anh đã hứa sau này khi cô đậu đại học, hai người lại trở về bên nhau, cô đã làm được, còn anh, hiện tại anh muốn làm gì? 
 
Từng giọt nước mắt tí tách không ngừng rơi xuống ghế da cao cấp của chiếc siêu xe đắt tiền phát ra tiếng “Lạch cạch, lạch cạch.”
 
Trần Dật luống cuống tay chân, chỉ cần Lý Tư khóc, anh liền đau lòng. Anh vội vàng tìm giấy, nhưng không thấy đâu, lại không dạm tùy tiện lau nước mắt cho cô, vì vậy chỉ đành ngơ ngác nhìn cô rơi lệ. 
 
“Anh… Anh đã quên rồi sao?… Anh nói… Chờ em… Thi đậu Đại học Bắc Kinh… chúng ta… lại… lại trở về bên nhau… lần nữa…” Lý Tư ủy khuất vô cùng, từng câu từng chữ khó khăn nói ra. 
 
Trần Dật vui mừng, cảm thấy mình vẫn còn hi vọng. Tựa như, tối ngày mưa hôm đó, cô e thẹn nói ra nỗi lòng mình, lúng túng bày tỏ tình cảm với anh.
 
Anh lấy lại dũng khí, khiên định nhìn cô nói rõ ràng từng chữ: “Em muốn trở về bên anh lần nữa sao?”
 
“Có… em muốn.” Lý Tư ngậm nước mắt, gật đầu nói. 
 
Trần Dật cảm thấy như có một vận may từ trên trời rơi thẳng xuống đầu mình vậy, kích động đến tim như muốn nảy ra khỏi lồng ngực, anh vội vàng vươn tay lau sạch nước mắt trên khóe mắt cô. 
 
Bàn tay di chuyển, vuốt ve khuôn mặt tinh xảo, đẹp đẽ anh hằng nhớ mong.
 

“Vậy… chúng ta lại ở bên nhau…” Đôi bàn tay ấm áp, to lớn của anh ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, động tác của anh rất nhẹ, như nâng niu một món bảo vật vô giá, lòng Lý Tư vì lời nói, hành động của anh mà mềm nhũn. 
 
“Vậy… người phụ nữ ban nãy là ai?” Lý Tư khóc thút thít nắm lấy bàn tay anh hỏi.
 
Trần Dật nhíu mày, đang muốn sắp xếp lại một chút để giải thích cho cô hiểu, một năm nay đã xảy ra rất nhiều chuyện. Anh quả thật không biết nên bắt đầu từ đâu. 
 
Lý Tư thấy anh không chịu nói, liền cho rằng quan hệ của anh và người phụ nữ thân hình bốc lửa, thiên kiều bá mị kia rất thân thiết. Hốc mắt lại nóng lên, cơn ghen tuông làm lòng cô như bị xé tan.
 
“Em đã nói với anh… anh là người đã có bạn gái… không cho phép anh… đi tìm người phụ nữ khác…” Giọng cô đứt quãng những vẫn không giấu được mùi giấm chua nồng nặc.
 
Trần Dật cuống quýt lau nước mắt cho cô, “Cô ấy không phải người phụ nữ của anh, bọn anh không có quan hệ đó, bảo bối đừng khóc, em còn khóc nữa anh sẽ đau lòng muốn chết mất.”
 
Lý Tư bị câu “Bảo bối” này dỗ đến cả tim cũng ngọt, ngoan ngoãn nín khóc, khuôn mặt khẽ cúi, nhìn bộ dạng cưng chiều, luống cuống của anh, trong lòng khẽ cười giảo hoạt. 
 
Trần Dật nhìn bộ dạng này, nhịn không được, áp khuôn mặt lại gần, hôn lên đôi môi đỏ thắm của Lý Tư, vẫn hệt như ngày đầu tiên ấy, mềm mềm, ngọt ngào khiến anh phát điên. Lúc nào cô cũng dễ dàng khiến anh mất khống chế như thế. 
 
Lý Tư đẩy Trần Dật ra, cô cảm thấy anh như thể hận không ăn sạch người cô ngay lúc này. Người nào đó rất lâu mới được cho ăn, đâu có dễ dàng buông tha như thế. Anh chồm đến cuống cuồng mút lấy đôi môi thơm ngọt của cô, vừa cắn vừa liếm. Lý Tư kẹp chặt hai chân lại, cảm giác… có dòng nước ấm đang muốn chảy ra.
 
Trần Dật nhìn đôi gò má ửng hồng của cô, cười cười vuốt đầu cô.
 
Xoay người, ngồi thẳng khởi động xe. 
 
“Chúng ta đi đâu…” Lý Tư giật giật ống tay áo anh, nhỏ giọng nói.
 
“Về nhà anh.” Trần Dật quay đầu nhìn cô , trong mắt nồng đậm tình dục.
 
“A…” Lý Tư cúi thấp đầu, không dám nhìn vào đôi mắt ấy.
 
Trần Dật thích nhất điệu bộ nhu thuận, dịu dàng này của cô, thanh âm nhỏ nhẹ, êm dịu rót vào tai hắn khiến nơi nào đó bắt đầu căng cứng. 
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.