Đọc truyện Mũ bảo hiểm màu hồng – Chương 31:
CHƯƠNG 31: BẮN HẾT VÀO TRONG THÂN THỂ EM
Trần Dật chuyên chú lái xe. Lý Tư thất thần nhìn góc nghiêng anh tuấn của anh, Trần Dật đang ở ngay bên cạnh cô, chân thật đến nỗi có thể chạm vào được. Vẫn thân hình vạm vỡ ôm cô vào lòng, vẫn cánh tay săn chắc cô gối lên mỗi buổi sáng thức dậy, vẫn bàn tay ấm áp vuốt ve khuôn mặt cô đầy yêu thương, anh vẫn thế, chỉ có điều bớt chút bụi bặm thêm vài phần lịch lãm, ổn trọng của một quý ông.
Trần Dật đánh mắt, nhìn thoáng qua cô, thấy ai đó dán chặt mắt vào người anh với bao nhiêu thương nhớ. Trần Dật khẽ cười, dịu dàng nói: “Sao lại nhìn anh như thế?”
“Không… em đâu có nhìn anh.” Lý Tư bị bắt gặp đang nhìn lén anh thì khờ khạo quay đầu, lúng túng thanh minh.
“Tư Tư từ khi nào biết nói dối rồi.” Trần Dật chuyển tay lái, giọng nói mang theo ý cười.
“Không phải! Em… em có nhìn.” Lý Tư sợ anh nghĩ xấu cho mình, đành ngoan ngoãn thừa nhận.
“Thế tại sao lại nhìn?” Trần Dật cảm thấy phản ứng của cô vô cùng đáng yêu, tiếp tục chọc ghẹo.
“Nhớ anh! Muốn nhìn anh nhiều hơn một chút.” Lý Tư ngập ngừng mở miệng, gương mặt bắt đầu nóng lên.
Trần Dật nghe được đáp án này, trái tim như ngừng đập, máu toàn thân như muốn sôi lên, một dòng nước ấm chậm rãi lan tỏa trong tim.
Anh đánh tay lai, nhanh chóng dừng ở ven đường. Ánh mắt tràn đầy thâm tình nhìn về phía cô, “Nếu không phải đang ở ngoài đường, sợ người khác nhìn thấy, anh hận không thể trực tiếp đem em ăn sạch sẽ.”
“Em… em… chỉ muốn nói… rất nhớ anh.” Lý Tư cúi gằm mặt, ấp úng nói.
“Anh cũng nhớ em, nơi này nhớ em, nơi này và cả nơi này nữa, tất cả đều nhớ em!” Ngón tay anh chỉ vào đầu, vào tim và cả chỗ đó nữa, sau đó câu môi cười vô cùng lưu manh, “Vậy nơi đó của em có nhớ anh không?” Anh đưa tay, ngón tay cái tì lên đôi môi cô vuốt ve mơn trớn.
Khóe môi Lý Tư hơi hé, ngón tay anh thuận thế tiến vào khoang miệng ấm áp của cô. Lý Tư còn đang ngượng ngùng vì lời thổ lộ của đối phương, thân thể vì những kích thích quen thuộc mà vô thức phản ứng, đầu lưỡi mềm mại, ướt át quấn lấy ngon tay anh, nước miếng vì phản ứng sinh lý mà chảy xuống, dọc theo khóe môi xuống cằm.
Trần Dật vì xúc cảm nóng ẩm nơi đầu ngón tay mà khẽ giật mình, hơi thở anh vì bị kích tình mà bắt đầu trở lên nặng nề. Từng tế bào trong cơ thể anh như bị hun nóng, thứ bản năng mạnh mẽ của một người đàn ông thôi thúc anh tiến lên, chiếm lấy hũ mật ngọt ngào trước mặt. Trần Dật thô bạo nâng cằm cô lên, ngậm chặt lấy cánh môi anh đào đỏ mọng, chiếc lưỡi thành thục tách mở môi cô, cướp lấy toàn bộ không khí trong khoang miệng thơm tho của người con gái trước mặt. Môi lưỡi giao thoa, chẳng mấy chốc trong xe vang lên tiếng thở dốc của cả hai.
Trần Dật nghe thấy tiếng thở gấp của Lý Tư, cả nhịp điệu lên xuống phập phồng của bộ ngực đầy đặn trong lòng, nơi ấy của anh như muốn trướng nổ, chỉ muốn trực tiếp xé quần áo trên người cô, ngay trên xe yêu cô một trận điên cuồng.
Anh hắng giọng, đè xuống dục vọng của mình, lái xe thẳng về nhà, khi đó mới có thể tận hứng thỏa thích mà vào vấn đề chính.
Trong lòng Lý Tư chỉ toàn mật ngọt, hoàn toàn không hay người xấu xa nào đó đang quay cuồng trong suy nghĩ dùng tư thế nào để ăn cô, ăn cô ở đâu, ăn bao nhiêu lần mới đủ lấp đầy sự thèm muốn đang kìm lại.
Trần Dật lái xe vào gara, hiện tại anh đang thuê một căn nhà ở bên ngoài ở riêng.
Lý Tư nhắm mắt theo sau anh, bàn tay bị anh khóa chặt, không một khe hở.
“Đây là đâu? Nhà anh à? Chắc căn hộ này đắt lắm?” Trần Dật mở cửa, Lý Tư đánh mắt một vòng xung quanh.
“Nhà đi thuê, không đắt lắm.” Khóe môi anh câu lên, cảm thấy bộ dạng này của cô thật giống một bà quản gia.
Lý Tư tháo giày, chân trần dẫm lên nền gạch men sứ trắng ngà sáng bóng không hạt bụi. Làn da cô trắng ngần như hoa lê, đặt trên nền gạch khiến Trần Dật hoa mắt, đúng là công chúa của anh, đẹp đến không góc chết.
Yết hầu Trần Dật căng lên, anh xoay người ôm ngang hông cô, theo kiểu bế công chúa tiêu chuẩn.
“A… Em có thể tự đi…” Lý Tư vô thức vòng tay ôm lấy cổ anh, hương vị nam tính của anh xộc thẳng vào mũi cô, còn có mùi nicotin rất nhỏ. Hừ anh lại hút thuốc?
“Không có dép đi trong nhà cho em.” Trần Dật vừa nói, đôi bàn tay không an phận xoa nắn bờ mông tròn đầy đặn của cô, nhanh chóng đi về hướng sopha, đặt cô ngồi tư thế mặt đối mặt với mình. Hôm nay cô mặc quần jean bó, chất liệu vải vừa in, ôm lấy bắp đùi thon dài miên man của cô, đôi tay mảnh mai ôm hờ trên cổ anh, có biết bao nhiêu câu dẫn.
“Không có ạ…?” Lý Tư ngoài miệng hỏi lại, nhưng trong lòng điên cuồng mừng thầm, không có dép lê chứng tỏ trong nhà không có người đến, mình là người đầu tiên qua nhà anh.
“Chút nữa sẽ mua một đôi dép đi trong nhà màu hồng cho em. Chỉ dành cho em thôi, được không?” Bàn tay to với những nốt chai ráp ráp của Trần Dật vỗ về eo thon của cô, lòng bàn tay cách một lớp áo mỏng nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng mảnh mai, mềm mịn.
Lý Tư cảm thấy anh hiện tại thật giống một tên lừa đảo, dùng lời ngon tiếng ngọt dụ cô, nhưng cô lại rất hưởng thụ cảm giác này, cảm thấy mình như đang ngâm mình trong một bình mật ong, ngọt đến làm tim gan đều muốn tan chảy.
“Được…” Thanh âm trầm ấm, ôn nhu vang lên, giống hệt như một đôi tay mềm mại nhẹ nhàng ôm lấy trái tim Trần Dật.
“Em thích nơi này không?” anh tì trán vào trán cô, hơi thở nóng hổi vây lấy cô, khiến mặt cô ngày càng nóng rực.
Lý Tư nghiêng đầu nhìn không gian xung quanh, nội thất được bày trí đơn giản, sạch sẽ, cô rất thích. Cô hơi gật đầu, vài sợi tóc mai cọ cọ vào gương mặt Trần Dật.
“Vậy… ở lại đây cùng anh, nhé.” Trần Dật đang vì chính bản thân mà suy tính một chút, muốn Lý Tư cho anh một lời hứa, anh không biết quan hệ giữa cô và Vương Văn Minh hiện tại là như thế nào, nhưng chí ít, ngay lúc này, Lý Tư đang nép trong lồng ngực anh, thẹn thùng nói muốn cho anh tất cả.
Cô gái e ấp trước mặt hơi nhíu mày, tựa như cảm thấy phiền não. Trong lòng Trần Dật gấp gáp muốn chết, cả người lạnh như bị vứt vào hầm băng, anh đột nhiên cảm thấy bối rối, biểu hiện đó của cô làm gì, chẳng lẽ cô không tình nguyện ở cùng một chỗ với anh ư? Vì sao? Vì tên nhóc Vương Nhất Minh kia? So với cậu ta anh thua kém chỗ nào chứ?
“Không được… Em còn phải ở lại trường học.” Lý Tư ôn tồn nói lý do, cô cũng rất muốn ở cùng anh, nhưng… nếu như không may bị ba mẹ phát hiện thì sẽ rất phiền toái.
“Vì sao? Vì Vương Nhất Minh à?” Trần Dật trầm giọng, cánh tay đặt ngang hông cô lạnh lùng buông xuống, trên mặt dù cười, nhưng ý cười không lan đến đáy mắt, vẻ mặt dửng dưng.
“Sao anh lại biết cậu ấy?” Lý Tư kinh ngạc.
“Anh còn biết cậu ta tỏ tình với em dưới chân tòa nhà kí túc xá, còn em đã đồng ý.” Trần Dật ngả lưng vào ghế sopha, trong lòng chua lòm một hũ dấm ghen tuông nhưng ngoài mặt vẫn cố tỏ ra điềm nhiên, thờ ơ nhíu mày nhìn cô.
“Em… không có!” Lý Tư nhìn biểu cảm lãnh đạm trên mặt anh, khóe miệng còn mang theo ý trào phúng nhàn nhạt thì sợ hãi, gấp gáp muốn thanh minh. Cô không muốn anh hiểu lầm mình.
“Em với cậu ấy không có gì cả. Chỉ là khi ấy em không muốn làm cậu ấy xấu hổ trước đám đông nên… mới đáp ứng cậu ấy thôi.” Oan uổng, thật sự quá oan uổng mà… Hốc mắt Lý Tư thoáng chốc đã ướt đẫm nước mắt, rất nhanh những giọt lệ to bằng hạt đậu thi nhau rơi xuống.
Trần Dật cảm thấy tim mình như bị ai đó hung hăng bóp chặt, sự ghen tuông khiến anh hít thở không thông, vậy mà chỉ vì lời nói của ai đó tâm trạng xấu đến cùng cực ấy đột nhiên tan biến như không khí, một cảm giác thư sướng, hạnh phúc phút chốc lấp đầy trái tim anh. Nét mặt anh cuối cùng cũng ấm lên, nụ cười đọng bên khóe môi, anh còn chưa kịp mở lời, người nào đó đã tiến đến, khóa môi anh.
Trần Dật ngây dại, đây là lần đầu tiên Lý Tư chủ động thân thiết. Nụ hôn pháp ngây ngô, không có kinh nghiệm gì, chỉ đơn thuần là cọ cọ, mút mút lấy cánh môi người đối diện, gương mặt hai người gần sát Trần Dật thậm chí có thể cảm nhận được vết tích ẩm ướt của những giọt nước mắt ban nãy.
Thời điểm Lý Tư đặt môi lên môi anh, cô mới biết bản thân mình có bao nhiêu khao khát, nhớ nhung anh. Khi hai hơi thở giao nhau, môi chạm môi, vòm ngực anh chạm lên ngực cô, tiếng tim hai người như đập cùng một nhịp, Lý Tư mới phát hiện thì ra cô quyến luyến anh đến thế, cô quả thật không thể rời xa anh được.
Cô học theo cách hôn của anh, ban đầu dùng lưỡi khắc họa viền môi anh, sau đó nhẹ nhàng cạy mở hàm răng, chiếc lưỡi thơm tho dễ dàng xâm nhập khoang miệng Trần Dật tha hồ vẫy vùng.
Trần Dật bị sự ngây ngô của cô làm cho toàn thân bốc hỏa, trong lòng lại cảm thấy thỏa mãn hạnh phúc đến không thể miêu tả bằng lời, trên thế gian này tại sao lại có một cô gái khiến người ta yêu thương đến thế.
Mềm mềm, thơm thơm lại ngọt ngào như một viên kẹo sữa, mỗi khi bị anh chọc ghẹo sẽ nũng nịu tỏ ra tội nghiệp nhìn anh tố cáo, nhưng lúc nào cũng chiều theo ý anh, đem cảm xúc của anh lên đầu tiên.
Lý Tư thở phì phò, thời điểm rời khỏi đôi môi anh, hai má cô đã đỏ ửng, miệng vẫn còn dính chút nước bọt sáng long lanh, khóe mắt vương nước mắt chưa khô sáng lấp láp hệt như muôn vàn vì sao.
“Trần Dật, em chỉ yêu mình anh… Mỗi ngày, mỗi đêm, mỗi phút, mỗi giây đều nhớ đến anh…” Lý Tư nghiêm mặt nhìn anh, chân thành thổ lộ, chóp mũi bỗng cay cay, cô cố dằn lòng không được khóc… sao lúc này lại muốn khóc chứ. Lý Tư kiên cường ngửa đầu, lấy tay lau lau hốc mắt đã bắt đầu nóng lên.
Trần Dật đau lòng.
Anh xích lại gần khuôn mặt yêu kiều anh nhớ nhung da diết, liếm sạch nước mắt nơi khóe mi cô, sau đó nhẹ ôm cô vào lòng, bộ dáng thận trọng, nâng niu hệt như đang nắm trong lòng một bảo vật vô giá.
“Sau này không được rời xa anh nữa.” Trần Dật cảm thấy mình của một năm trước quả thực là một thằng ngu, dù có là vì tiền đồ của cô đi chăng nữa… cũng không nên khiến cô thương tâm đến nhường này.
“Được.” Lý Tư ngừng thút thít, ngoan ngoãn ghé vào lồng ngực anh.
Cô gái trong ngực nhỏ nhắn, mềm mại, hệt như một như một con mèo nhỏ làm con sói nào đó kìm nén đã lâu, quả thực chỉ muốn nhào đến ăn cô sạch sẽ.
Lý Tư bị anh bế xốc đến bên giường.
Trần Dật mở khóa quần của cô, cười lưu manh hỏi cô muốn tự cởi hay để anh cởi. Lý Tư e thẹn đáp “Vâng.”. Sau đó quần jean lập tức được trút bỏ để lộ ra đôi chân dài nõn nà.
Anh ngồi thẳng lên, tự cởi quần áo của mình, cậu nhỏ đã vươn người thẳng tắp, trướng to đến độ Lý Tư có thể cảm nhận được sức nóng từ nơi đó tỏa ra… Hai má Lý Tư đỏ ửng, hoa huyệt không ngừng tiết nước xuân, thậm chí Lý Tư còn biết múi thịt bên dưới đang căng cứng, hấp tấp, khao khát được anh chạm vào.
Trần Dật cúi người, khẽ mỉm cười, một tay đặt lên u cốc bên dưới, cách một lớp quần lót tỉ mỉ vuốt ve hoa huyệt, đồ lót sớm đã ướt thành một mảng, tay anh vừa chạm vào đã ướt nước.
“Tốt. Rất ẩm ướt… Anh còn chưa có làm gì đâu.” Trần Dật giương môi cười, ánh mắt nồng đậm dục vọng.
Lý Tư xấu hổ nhắm mắt lại, không dám nhìn anh, sau đó cô cảm thấy ai đó thô bạo kéo quần lót của mình xuống, nhấc mông cô lên. Lý Tư ngoan ngoãn phối hợp cùng anh.
Lông mu đen nhánh nổi bật trên làn da trắng nõn, miệng hoa huyệt hồng phấn như mời gọi. Yết hầu Trần Dật lên xuống nhấp nhô, run rẩy đưa tay chạm nhẹ vào âm hạch của cô, khiến toàn thân Lý Tư run lên kịch liệt.
Cô lắc lư thân thể, theo phản xạ kẹp chân lại. Nhưng Trần Dật nhanh chóng bắt lấy tách chân ra. Ngón tay thô ráp của anh chậm rãi đút vào hoa huyệt nhỏ nhắn, hoa dịch theo động tác ra vào của anh mà chảy ra nhiều vung vãi khắp nơi, khóe miệng Lý Tư ngân nga những tiếng rên rỉ câu hồn.
Trần Dật đút thêm một ngón tay nữa vào bên trong mở rộng hoa huyệt, làm tốt công tác chuẩn bị ban đầu trước khi tiến công vào, một tay khác không nhàn rỗi cởi áo của cô. Khi hai ngón tay cùng loạn động bên trong khiến Lý Tư ý loạn tình mê, cong người lên, cũng là lúc áo ngực bị tháo xuống. Ngực sữa tuyết trắng bung ra, trân châu phấn hồng sớm đã dựng thẳng. Bầu ngực theo sự giãy dụa cua cô chuyển động tinh tế, đẹp đẽ đến khiến Trần Dật hoa mắt, anh cảm thấy yết hầu khô nóng như bị đốt. Theo bản năng anh cúi xuống ngậm chặt lấy đỉnh phấn hồng mê người trước mặt, tinh tế nhấm nháp gặm cắn.
Lý Tư bị tấn công trên dưới khiến cho đầu óc choáng váng, từng đợt khoái cảm liên tiếp đánh tới làm cho cả thân thể cô như muốn nổ tung. Cô run rẩy kịch liệt, cong người lên, dưới hạ thân, hoa dịch tiết ra như suối ướt đẫm một góc ga trải giường.
“Cô bé dâm đãng này, chảy thật nhiều nước. Anh còn chưa đi vào đâu.” Trần Dật sờ lên hoa hạnh đang run rẩy của cô, ái muội nói.
“Đừng nói…” Lý Tư che mặt lại, cực kì thẹn thùng. Cô vậy mà… lại tiểu lên giường của anh lần nữa.
“Anh muốn đâm vào.”
“Được.” Lý Tư ôn nhu đáp ứng.
Trần Dật mắt nóng lên, anh yêu nhất bộ dáng này của cô, đúng là tiểu yêu tinh.
Anh tách bắp đùi cô ra, nắm chặt đầu gối, ép đùi cô thành hình chữ M. Hoa huyệt phấn nộn, cùng u cốc mê người tất cả phơi bày trước mắt anh không sót lại gì.
Lý Tư đỏ mặt không dám nhìn anh, động tác này quá xấu hổ. Phần da thịt lộ ra ngoài khiến cô cảm thấy hơi lạnh, đặc biệt là bên dưới, nhưng đột nhiên cái nóng hầm hập ập xuống…
Trần Dật cầm côn thịt của mình, từ từ đi vào. Vách thịt ấm áp, ôn nhu bao chặt lấy anh, thoải mái đến mức khiến anh như lên thiên đường. Đã một năm ăn chay, loại cảm giác được quen thuộc, dịu dàng, vỗ về này quả thật làm người ta tê dại, lưng anh như có dòng điện chạy qua, kém chút nữa đã bắn ra.
“Ừm… A…” Lý Tư căn môi rên rỉ. Đầu tiên Trần Dật muốn bắt đầu nhẹ nhàng, không muốn làm đau cô, dịu dàng ra vào chậm rãi, vách thịt chặt chẽ như muốn hút anh vào trong vì vậy mỗi khi đi ra ngoài lực cản sẽ rất lớn, thời điểm cắm vào sẽ phát ra tiếng “Òm ọp”. Anh thở hổn hển, liên tục hôn lên thân thể nõn nà của Lý Tư. Cả người cô chi chít những dấu vết của anh.
Anh gia tăng cường độ, lần này dùng lực mạnh hơn, mỗi lần đâm vào đều đụng đến nơi sâu nhất của cô. Căn phòng tĩnh lặng tràn đầy tiếng va chạm của nhục dục, tiếng rên rỉ thỏa mãn và tiếng thở gấp đầy ham muốn.
“Dễ chịu không, bảo bối?” Trần Dật vò bầu ngực tuyết nhũ của cô trong lòng bàn tay, bên dưới vẫn hăng say rong ruổi.
“Dễ chịu… Ân…A.”
“Vương Nhất Minh có từng chơi em như thế này sao? Cậu ta đã từng nhìn thấy dáng vẻ ướt át, động tình này sao?” Trần Dật biết rõ là không có, nhưng cảm giác hoan ái khiến anh trở nên vừa ngang ngược vừa tự mãn, anh muốn nghe chính miệng cô chứng thực.
“Không có… chỉ có anh… Ô ô… Chỉ có anh… mới có thể chơi em… thành thế này…” Lý Tư bị anh trêu chọc đến phát khóc, sao cô có thể để người khác chạm vào mình được chứ. Bộ dạng này của cô chỉ cho anh nhìn, thân thể này cũng chỉ cho anh chạm, cô sao có thể lên giường cùng người khác được.
“Không được khóc, em khóc một tiếng anh sẽ đổi tư thế làm từ phía sau. Làm đến khi em kiệt sức cũng không buông tha em.” Trần Dật lau nước mắt giúp cô, động tác vô cùng ôn nhu, nhưng miệng lưỡi vẫn thốt ra những lời thô tục không kiềm được. Mỗi lần vào trong cô, anh như chẳng còn là mình nữa, lý trí gì đó bay sạch, chỉ muốn trầm luân trong cơ thể mềm mại, dịu dàng này.
“Ừm… Ngô…” Lý Tư cắn môi, ức chế nước mắt đang không ngừng rơi xuống, mỗi lần xâm nhập, anh như cố ý đâm vào chỗ nhạy cảm nhất trong cơ thể cô… khiến cô vừa dễ chịu, lại vừa khó chịu.
“Bảo bối nơi này chỉ để anh chơi, được không.” Trần Dật lại nói lời thô tục, đôi mắt đỏ lên vì tình dục.
Lý Tư nghe anh nói, thẹn đến hoảng, nhưng lại bị ngữ điệu ôn nhu của anh làm cho cả tim tràn ngập ấm áp.
“Được… Chỉ dành cho anh… Ân… A a…” Lý Tư nói xong, Trần Dật lại gia tăng tốc độ, giống như đóng cọc, từng đợt, từng đợt khoái cảm tới tấp ập đến, Lý Tư chết chìm trong hoan ái.
“Thoải mái quá…” Trần Dật cảm thấy mình sắp lên đỉnh.
Lý Tư vô thức định chạy trốn, nhưng còn chưa kịp hành động đã bị Trần Dật gắt gao bóp chặt lấy eo.
Anh nhanh quá… lại đau… phía dưới căng trướng, Lý Tư cảm thấy côn thịt như chọc thẳng lên bụng cô.
“Anh… bắn… vào bên trong… được không?” Trần Dật hổn hển hỏi cô.
Lý Tư trong cơn hoan ái, cố gắng giữ lại lý trí tính toán kì an toàn của mình, cuối cùng dịu dàng trả lời: “Ừm…”
“Tốt. Em là ngoan nhất… Tất cả đều cho em…” bụng dưới của Trần Dật co lại, mông hóp vào, tinh dịch mạnh mẽ trào ra, quá trình kéo dài đến một phút. Tinh dịch nóng bỏng từng đợt từng đợt rót vào âm đạo, nóng đến độ khiến toàn thân Lý Tư run lên, bờ eo chập trùng lên xuống, bụng dưới run rẩy, cuối cùng toàn thân tê liệt, nằm trên giường.
Trần Dật rút côn thịt đã mềm phân nửa của mình ra khỏi người cô, tinh dịch từ lỗ nhỏ chảy ra, dịch trắng mang theo những tơ máu trong suốt nhỏ xuống mông, thấm lên ga giường. Hoa huyệt của cô vẫn hơi run, tinh dịch màu trắng không ngừng chảy ra.
Hạ thân Trần Dật lại cứng lên, hạ thân dần dần trướng, ngóc đầu dậy đòi hỏi, anh cảm thấy mình đúng là một tên cầm thú.
Lý Tư nằm ở trên giường, toàn thân không còn chút sức lực nào. Thân thể nõn nà, trắng mịn phủ một tầng mồ hôi, cô kịch liệt thở dốc, bộ ngực sữa tròn đầy, mê người không ngừng chập trùng lên xuống, nổi bật trên núm vú hồng phấn vẫn còn vết cắn đến sưng đỏ. Đẹp như một đóa hoa trà ướt đẫm sương đêm.
Trần Dật vươn tay chỉnh lại tóc mai ướt đẫm mồ hôi trên trán, gương mặt hồng nhuận, tinh tế, bóng mịn như một trái đào chín mọng, đôi mắt còn vương lệ trong trẻo nhìn anh, dù đã mệt đến thở cũng khó khăn nhưng cô vẫn cười đến ôn nhu.
“Bảo bối, yêu em nhất.” Trần Dật hôn lên khóe miệng cô.
“…Vậy anh hôn lại đi.” Lý Tư ngập ngừng mở miệng. Cô thích nhất được anh hôn. Nụ hôn của anh vừa cuồng nhiệt lại vừa đầy chiếm hữu, như thể muốn khẳng định chủ quyền của anh với cô.
Trần Dật cầu còn không được.
Trần Dật bế Lý Tư vào phòng tắm, dùng ngón tay móc tinh dịch còn lưu trong thân thể cô, dùng vòi hoa sen tỉ mẩn rửa sạch từng tấc thân thể cô.
“Bắn thật nhiều… Bên trong còn có…” Lý Tư đỏ mặt, giọng nhỏ như tiếng muỗi.
“Tích một năm, thế này không tính là nhiều.” Trần Dật ngẩng đầu nhìn cô, sau đó lại chuyên tâm “làm sạch” lại từ đầu.
Trong phòng tắm, hòa cùng tiếng nước chảy là tiếng “Òm ọp òm ọp”, về sau đan cùng thanh âm rên rỉ của người phụ nữ và tiếng thở thỏa mãn của đàn ông.
“Trần Dật… Em không chịu nổi… Ân… Nhanh quá… Chân em run…”
“Bảo bối… Nhẫn lại một chút… Ngoan….”
Đêm nay lại là một đêm không ngủ.
————————–
Lời tác giả: Ta mới là một đêm không ngủ aaaaaa. Gõ truyện ân ái hơn 2 tiếng rưỡi đồng hồ!
Lời editor kiêm Beta: Với tôi mới là 1 đêm không ngủ, đã ế còn phải dịch cảnh người ta ngọt ngào aaaaaaaaaaaaaaaaaaa