Đọc truyện Mũ bảo hiểm màu hồng – Chương 32:
CHƯƠNG 32: TRẦN DẬT EM MUỐN HÔN
“Tư Tư, hôm qua cậu đi đâu, mình tìm cậu khắp quán bar không thấy.” Tưởng San San cố ý hỏi, dù hôm qua đã thấy cảnh kia, nhưng cô vẫn muốn trêu chọc cô bạn một chút.
Lý Tư cả đêm bị Trần Dật ở trên giường giày vò mấy chục hiệp, trưa khó khăn lắm mới lết được xác về kí túc xá, ngủ chưa được bao lâu, đói quá đành tỉnh dậy, vừa mở mắt liền thấy khuôn mặt hóng chuyện bát quái của Tưởng San San.
“Xin lỗi cậu… Hôm qua mình đi mà không nói với cậu một câu.” Lý Tư tự trách nói, cô đích thực lúc đó chẳng còn nghĩ được gì, quên luôn còn đi cùng San San, khiến cô ấy lo lắng cho mình cả buổi tối.
Tưởng San San thấy bộ dáng áy náy của Lý Tư thì không định đùa dai nữa, thay đổi ngữ khí, nhẹ nhàng nói: “Lừa cậu đó. Hôm qua mình thấy rồi, một anh chàng cao to, đẹp trai kéo cậu đi, mình mừng cho cậu còn không kịp. Anh chàng đó là ai vậy?”
“Là… Bạn trai mình.” Hai gò má Lý Tư ửng hồng, nhỏ giọng nói.
“Chính là người cậu ngày nhớ đêm mong đó hả?”
“Ừ…” Lý Tư thẹn thùng thừa nhận.
“Thật? Anh ta làm cái gì? Mới nhìn qua đã thấy là một người khí chất bất phàm.” Tưởng San San trêu ghẹo, cô sợ cô bé ngốc nhà mình bị người ta lừa.
“Ừ… Anh ấy lái xe ôm… Nhưng không biết đã xảy ra chuyện gì, hôm qua anh ấy chở mình bằng một chiếc ô tô thể thao hạng sang.” Lý Tư cho đến giờ vẫn còn thắc mắc mãi chuyện đó.
“Nghề nghiệp không quan trọng, chỉ cần cậu thích anh ta vậy là được rồi.”
“Mình rất thích, rất thích anh ấy.” Lý Tư cúi đầu thẹn thùng nói.
Lý Tư nhìn màn hình di động, là tin nhắn WE CHAT người kia nhắn đến, cả người cô như ngâm trong mật, cười đến không ngậm miệng lại được.
“Nhớ em. Chờ một lúc nữa anh qua trường gặp em được không.”
“Được.”
Sau khi kết thúc tiết học, cô vô cùng vội vàng thu dọn sách vở chạy ra cổng trường, trên đường còn đụng vào mấy bạn học, miệng liên tục nói xin lỗi, chân vẫn chạy bạt mạng.
Trần Dật dựa vào chiếc mô tô, toàn thân đen nhánh, màu sắc lấp lánh, sang trọng, nhìn qua là biết rất đắt tiền.
Từ xa anh đã thấy công chúa nhà mình vội vàng chạy đến, lúc gần đến chỗ anh, còn không may va vào ban học đi đường, ngượng ngùng đứng lại xin lỗi.
Anh nhíu mày, khóe miệng tràn ngập ý cười, trong lòng vui vẻ, hạnh phúc.
“Anh lại đổi xe nữa?” Lý Tư ngửa đầu nhìn anh, đôi mắt dạt dào tình ý.
“Trong gara còn rất nhiều.” Trần Dật kéo cô đến bên cạnh, tùy ý nói.
“Anh… Anh phát tài à?” Lý Tư an ổn ngồi sau xe anh, vòng tay ôm chặt lấy eo Trần Dật, mặt kề vào lưng anh.
“Xem như thế đi… phát tài đủ mua cho công chúa nhà chúng ta bất kì thứ gì.” Trần Dật nắm chặt tay cô, vuốt ve. Phát tài sao? Đúng hơn là một kẻ rất có tiền.
“Cái gì em cũng không muốn… Chỉ cần ở bên anh, vậy là tốt rồi.” Lý Tư dịu dàng nhẹ nhàng cọ cọ lên mặt anh, đầu chôn trên bả vai anh, nhỏ nhẹ nói.
Trần Dật không nói gì, thân thể vì lời tỏ tình ngọt ngào của cô mà mềm nhũn, mềm đến tim cũng chảy thành mật rồi.
“Về nhà.” Anh lái xe, nghênh ngang rời đi.
Lý Tư tựa vào ngực Trần Dật nhu nhược thở dốc, lúc đầu anh gọi cô đến phòng khách xem phim, cô vừa đến cạnh ghế salon liền bị ai đó kéo tay, ngã ngồi trên đùi anh, sau đó hai người thân mật hôn sâu.
Trần Dật nghe tiếng Lý Tư thở gấp bên tai, hạ thân lại căng lên, cậu nhỏ bên dưới có dấu hiệu muốn ngóc đầu tìm nơi giải tỏa. Bàn tay của anh lần tìm từ đầu gối cô, trượt vào bên trong đùi, nhẹ nhàng đặt lên nơi tư mật sớm đã ướt đẫm.
Lý Tư cắn môi, ngăn không được tiếng rên rỉ tuôn ra, bàn tay anh to lớn, bên trên có một lớp kén mỏng, cách một lớp quần lót mỏng tang, hoa dịch bị anh ve vuốt không ngừng tiết nước dịch thấm ướt tay anh.
“Bảo bối, em muốn?” Trần Dật cắn vành tai cô, tinh tế hôn lên thùy tai trắng nõn nà.
“Muốn…” Lý Tư nghẹn ngào lên tiếng.
“Vậy trước hết em giúp anh xoa xoa một chút được không.” Trần Dật dán sát môi bên tai Lý Tư thì thầm, giọng nói của anh từ tính như mời gọi, lại như dụ dỗ, khiến con mồi như bị thôi miên.
Đôi mắt sớm đã ngập tràn tình dục của Lý Tư bỗng nhiên thanh tỉnh, xoa xoa… ý là giúp anh thủ dâm à… Trước kia cô đã từng làm một lần, ai đó còn bắn lên mặt cô.
“Được không?” Lòng bàn tay Trần Dật đặt trên bầu ngực của cô nhẹ nhàng dùng sức nắn, bóp.
“Ừ… được.” Lý Tư không cự tuyệt nổi yêu cầu của anh, vì cô thích anh, anh muốn gì, cô sẽ gắng sức làm cho anh.
Cô chậm rãi quỳ xuống chân anh, dưới nền nhà lót thảm lông mềm mại, thân thể lõa lồ chạm xuống không hề lạnh, lại còn rất êm ái.
Trần Dật nhìn bộ dạng kiều diễm, ướt át của cô, yết hầu căng lên, cúi người tháo những mảnh nội y cuối cùng trên người cô xuống, đôi bầu ngực tuyết trắng khi nãy được anh nhào nặn giờ ửng hồng, núm vú vì động tình mà dựng thẳng lên, đu đưa theo từng cử động của Lý Tư.
Lý Tư thẹn thùng trừng anh, miệng nhỏ chu lên đầy vẻ bất mãn. Nhưng vẫn ngoan ngoãn nửa ngồi, nửa quỳ giúp anh tháo đai lưng, cởi quần áo.
Côn thịt tím hồng đứng thẳng tắp nhìn về phía Lý Tư, phía dưới là một mảng rậm rạp màu đen, giấu kĩ hai túi tinh hoàn to lớn. Lý Tư đỏ mặt nhìn côn thịt của anh, vẫn là dáng vẻ năm ấy, kiêu hãnh, mạnh mẽ.
Trần Dật thấy cô chăm chú quan sát người anh em của mình như vậy, máu huyết toàn lên như sôi lên, côn thịt run rẩy hướng về phía cô như chào hỏi.
“Em có thích người anh em này của anh không? Đủ to? Đủ kích thích?” Trần Dật mở miệng, giọng trầm khàn đầy từ tính.
Lý Tư nghe xong sững sờ, đây là lần đầu tiên anh nói kiểu này… Cô trợn mắt trừng anh một cái.
Trần Dật nhìn phản ứng này của cô lại càng nổi tính đùa dai, vô cùng lưu manh nói tiếp: “Thứ hàng khủng này đúng là vừa thô, vừa lớn, nhỉ?”
“Trần Dật…! Không cho phép anh nói tiếp nữa…” Lý Tư đỏ mặt hờn dỗi.
“Người anh em này đang nôn nóng muốn đâm vào cái miệng nhỏ phía dưới lắm rồi nha.” Trần Dật lại tiếp tục tuôn ra một hàng dài những lời thô tục.
Lý Tư bịt lỗ tai, lắc lắc đầu, hai bầu vú căng đầy theo chuyển động của cô mà không ngừng lắc lư.
Yết hầu Trần Dật xiết chặt, giơ tay vuốt ve khuôn mặt cô, “Bảo bối, anh sắp trướng chết mất, giúp anh một chút, được không?” Giọng nói ngọt ngào vừa như dụ dỗ, lại giống cầu xin, khiến tim Lý Tư tan ra thành nước.
Cô đau lòng, liền chấp nhận thỏa hiệp, đôi tay trắng nõn nhẹ nhàng đặt lên côn thịt nóng bỏng, cứng rắn, tiểu huynh đệ này đã lớn đến độ hai tay cô cầm không xuể. Trần Dật thoải rên lên, miệng không ngừng ngân nga: “Tuyệt vời. Tư Tư tuyệt lắm… Ách…”
Một tay Lý Tư nắm vuốt côn thịt của anh, một tay khác lần mò vén lớp lông mao, tìm đến hai tinh hoàn xoa nắn. Trần Dật híp mắt, hưởng thụ cảm giác khoái hoạt đến tột đỉnh.
Lý Tư tăng tốc độ trên tay, tiếng thở nặng nề của Trần Dật theo gia tốc tăng của người bên dưới.
Lý Tư nhìn quy đầu run rẩy, phun ra nước dịch trắng, nhớ đến lời trước đây Vương Văn Văn nói với cô, đàn ông đều thích được BJ, cô ngước mắt nhìn Trần Dật, nghĩ ngợi gì đó. Một phút sau mặt Lý Tư nóng lên, cầm lấy côn thịt, đôi tay khẽ run, nâng lên, ngậm vào miệng… Ân… Có vẻ như cũng không khó ngậm như cô tưởng tượng.
(Bj là một hành động liếm mút dương vật được thực hiện bởi người khác, có tên khoa học blowjob còn tên gọi dân dã của chúng ta là “thổi kèn”, buscu,…
Phương pháp này thực hiện bằng việc người phụ nữ sẽ dùng miệng của mình để kích thích dương vật của người đàn ông trong khi quan hệ tình dục.)
Trần Dật giật mình, quy đầu bị chiếc miệng nhỏ bé, nóng ẩm bao trùm, một dòng khoái cảm run lên từ người anh em, xông thẳng lên não. Dục vọng nhanh hơn lý trí, khi bị cô mút lấy, nhục thể bị cơn khoái cảm dẫn dắt, anh nhịn không nổi trực tiếp bắn ra.
“Ngô…” Lý Tư cảm giác được người anh em của Trần Dật đang run lên, sau đó một khối tinh dịch đậm đặc bắn đầy trong khoang miệng cô… Anh bị mình ngậm xong không kiềm chế nổi mà bắn ra? Sớm biết việc này nhẹ nhàng như thế, cô đã không giúp anh thủ dâm mà trực tiếp BJ luôn cho rồi.
Lý Tư ngậm một miệng đầy tinh dịch của Trần Dật, không biết nên nuốt xuống hay không. Trần Dật sau khi phát tiết xong, vội vàng bế cô ngồi lên đùi mình, mặt đầy áy náy, bàn tay đặt dưới miệng cô, lo lắng nói: “Nôn ra.”
Lý Tư cảm thấy… nôn ra tay người khác là một hành vi vô cùng mất vệ sinh, mà còn là… tay của anh.
Trần Dật thấy cô không có phản ứng, gấp gáp nhăn mày, trầm giọng nói: “Nhanh nôn ra.”
Lý Tư đành phải nhả tinh dịch đậm đặc kia hòa cùng nước bọt của cô, toàn bộ nôn ra tay Trần Dật… Sau khi nhả ra, khóe miệng cô còn dính lại chút nước bọt, cô xấu hổ, nhanh chóng lau đi, len lén nhìn anh. Lý Tư theo phản xạ bình thường nuốt nước bọt, bên trong miệng vẫn còn sót lại chút tinh dịch của anh, mùi tinh dịch tanh tanh, hương vị hơi chan chát, nói chung là cũng không quá khó ăn.
Trần Dật nghiêm nghị nhìn cô, Lý Tư mỉm cười, dịu dàng nói: “Không khó nuốt chút nào… Không có chuyện gì…”
Trần Dật không phải muốn tức giận với cô, anh đang tức giận với chính mình. Cô có thể giúp anh thổi kèn đã là chuyện ngoài mong muốn, có cầu cũng không dám của anh, sao anh có thể đang tâm trách cứ cô được, chỉ là anh đúng là một tên kém cỏi, sao có thể nhịn không được bắn ngay trong miệng cô. Lý Tư của anh thì sao, người ta không hờn, không dỗi còn quay ra an ủi anh.
“Xin lỗi em, lỗi của anh, tại anh không nhịn được.” Trần Dật tì trán của mình lên trán cô, hô hấp ấm áp như bao quanh bầu không khí quanh Lý Tư.
“Không sao, em muốn thế mà… Thổi kèn cho anh… còn có… cái đó không khó ăn như anh nghĩ đâu… Em thấy không có vấn đề gì cả.” Lý Tư nắm lấy cánh tay anh, giọng nhỏ như tiếng muỗi.
Trần Dật nghe xong, lồng ngực chấn động, đưa tay ôm cô vào lòng, đặt lên giường. Thân thể Lý Tư như được thượng đế ưu ái đẽo gọt những đường cong đẹp nhất. Bất kỳ người đàn ông nào nhìn thấy cũng nảy sinh tội ác, chỉ muốn đè ngày cô vào tường, điên cuồng chiếm hữu, hưởng thụ hưởng thụ cơ thể quyến rũ tựa bọt biển đó.
Trần Dật nhìn thân thể đẹp đẽ đó như say, như mê. Anh như bị tiểu yêu tinh trên giường thôi miên mất rồi, yêu cô, muốn cô, thèm khát cô đến không thể kìm chế được. Trần Dật cúi đầu áp xuống từng nụ hôn nhỏ, nào là bờ môi, cần cổ, xương quai xanh, bầu ngực và cả nơi tư mật dịu dàng kia.
“Ừm… Trần Dật… Anh đừng liếm nữa… Ngứa lắm…” Lý Tư nắm lấy tóc anh, vẫn là mái tóc đầu đinh cắt ngắn, chọc vào tay cô tê tê. Chân của cô hơi cong lên, Trần Dật vùi đầu giữa hai chân cô, đầu lưỡi không ngừng liếm láp hoa huyệt xinh đẹp, ướt át. Từ dưới lên trên, đến cửa mình của cô, anh khéo léo tách ra âm vật, nhẹ nhàng ngậm lấy, tiếng liếm mút phát ra thanh âm “Chẹp chẹp chẹp” đầy ám muội.
Lý Tư nắm lấy cái chăn, thân thể cô không ngừng vặn vẹo hệt như là một chú cá nhỏ đang giãy dụa trên cạn. Thân thể không ngừng đưa đẩy khiến hoa huyệt chảy ra càng nhiều nước hơn thấm ướt mặt Trần Dật. Nhiệt phả ra từ lỗ mũi anh như có như không mơn trớn khu vực nhạy cảm bên dưới càng kích thích dòng nước tuôn ra như lũ.
“Bảo bối, em ra thật nhiều nước, anh sẽ uống hết. Ngọt, ngọt quá.” Trần Dật ngẩng đầu lên từ hai chân cô, trên mặt sáng lấp lánh ánh nước tiết ra từ hoa huyệt ẩm ướt của cô.
Lý Tư xấu hổ quá khóc dỗi, khóe mắt sớm động tình hơi ửng hồng, trong cổ phát ra từng đợt rên rỉ yêu kiều.
“Trần Dật, em ngứa… Em muốn… em muốn.” Đôi mắt ướt sũng nước nhìn anh, đôi tay nắm chặt đầu anh, để anh chú ý đến cô.
“Muốn gì…?” Trần Dật hôn cô.
“Muốn anh đi vào…” Lý Tư bị anh giày vò đến đầu óc choáng váng, mơ màng nói.
“Là sao, nói rõ ràng nào.” Trần Dật dụ dỗ.
“Muốn… muốn anh cắm côn thịt vào tử cung của em… thật sâu… aaa” Lý Tư khó khăn nói.
“Bảo bối của anh thật ngoan. Anh trai dùng súng hàng khủng đâm thủng em.” Trần Dật hôn lên môi cô, rướn người cắm thẳng vào u cốc mê người của Lý Tư. Cửa hang trơn mượt, ướt át, thông thuận, theo thói quen hút lấy anh, vách thịt chặt chẽ bao gọn toàn toàn bộ thiết trụ nóng bỏng.
Hơi thở của Trần Dật đốt cháy cô.
Ngực cô bị anh vầy vò đến sưng tấy, gần như nổ tung.
Mồ hôi ướt đẫm tóc tai và cơ thể, tỏa ra một mùi hooc môn nam nữ.
Dòng nước trong cơ thể Lý Tư ào ạt tuôn trào, điên cuồng và mãnh liệt.
Mỗi lần va chạm của anh lại như có một con rắn bò trườn trong cơ thể, thôn tính da thịt và linh hồn cô. Hai người đắm chìm trên giường lớn, căn phòng vang vọng những tiếng hoan ái.
“Ừm… Trần Dật… “ Lý Tư không ngừng run lên, bấu chặt lấy bờ lưng Trần Dật, ưỡn người, muốn hôn anh.
Trần Dật cố ý nghiêng đầu.
Nước mắt cô lập tức trào ra, thuận theo khuôn mặt nhỏ nhắn, thấm xuống gối, Lý Tư nức nở: “Hôn em… Hôn em… Trần Dật… Ư… hic.”
Vòm ngực cao bị tay anh đè lên hết lần này tới lần khác, núm vú cũng bị người đàn ông trên người không ngừng nhào nặn. Nhưng, anh vẫn không đáp ứng cô.
“Trần Dật… Em muốn hôn…” Lý Tư vịn đầu anh xuống, ép mặt anh dán vào mặt mình, đáng thương nói, nước mắt vẫn không ngừng rơi.
“Được được, hôn em thật nhiều, không đùa em nữa.” Trần Dật lau nước mắt trên khóe mi cô, nhẹ nhàng đặt xuống một nụ hôn, đầu lưỡi nóng ẩm dễ dàng trườn vào khoang miệng cô chống lấy hàm trên, nhấm nháp vị ngọt thanh thuần trong khuôn miệng thơm tho. Dưới thân vẫn không ngừng ma sát, toàn thân Lý Tư điên cuồng lắc lư theo từng cử động cuồng dã của người đàn ông, như con thuyền nhỏ ngả nghiêng trên từng con sóng lớn.
“A… Anh xấu…” Lý Tư mị nhãn như tơ, dáng vẻ động tình e ấp, quyến rũ như một đóa hồng ướt đẫm sương, yêu kiều đập vào lồng ngực cứng rắn của anh kháng nghị.
“Yêu anh không…?”
“Yêu…”
“Anh trai phục vụ em, thoải mái không…?” Trần Dật gia tăng tốc độ.
“Dễ chịu… A… Anh… trai… Thật thoải mái….” Lý Tư bị anh đâm đến mắt như nổ đom đóm, đầu óc mơ mơ hồ hồ.
Trần Dật chìm sâu trong cơ thể cô, như một con ngựa mất cương, khi tìm kiếm trong thâm sâu, khi lại xoay tròn phác họa, lúc muốn đâm xuyên, lúc lại muốn nghiền nát. Tiếng ngâm nga của người con gái cùng tiếng thở đục ngầu của người đàn ông dệt thành những âm hưởng tuyệt mỹ.
Anh không có dấu hiệu buông lỏng. Cơ thể mềm mại của Lý Tư như một chú thỏ con chờ chết, bị anh cưỡi lên, thao túng, chiếm hữu bằng rất nhiều tư thế, lại như một mảnh đất khô cằn cần được khai phá, bị một con ngựa đen hoang dã chà đạp.
Trần Dật rong ruổi không biết mệt mỏi, vào hết lần này đến lần khác, đến tận khi đâm đến mức hai chân của Lý Tư bị mài cho đỏ ửng lên. Rốt cục, Trần Dật thỏa mãn, sâu trong cổ họng anh phát ra những âm thanh sảng khoái, bắn ra. Lý Tư co thân thể lại, tiếp nhận nhiệt tình của anh. Tinh dịch nóng hổi xối đầy tràn vào trong miệng tử cung khiến cô bỏng đến phát run.
Thời điểm Trần Dật rút người anh em về, nhìn xuống miệng nhỏ bên dưới của Lý Tư. Cửa mình bị anh miệt mài cày quốc đến không khép lại được nữa, thứ chất lỏng đặc sệt màu trắng hòa cùng hoa dịch trong suốt và tơ máu chảy ra từ miệng tử cung nhỏ bé của Lý Tư. Hoa huyệt bên dưới sống động như có sinh mệnh, khẽ phun phun ra thứ chất lỏng đặc quánh dâm mĩ. Nhìn chân của cô bị anh ra vào đến đỏ ửng, tấm ga trải giường sớm đã loang lổ vết tích của bọn họ, những gam màu đối lập đập vào mắt Trần Dật, anh nuốt nước bọt, thầm nghĩ: ĐÚNG LÀ MỸ CẢNH NHÂN GIAN.
Anh cúi xuống hôn lên cánh môi đỏ mọng của cô. Lý Tư toàn thân đã mềm nhũn, không muốn nhúc nhích, nhưng vẫn đáp lại nụ hôn của anh, thè lưỡi cùng anh quấn quýt…
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, hai người trần trụi nằm trên giường lớn, không gian yên tĩnh chỉ có tiếng hô hấp của cả hai.
“Chừng nào em định gả cho anh?” Trần Dật ôm cô, ôn nhu hỏi.
“A…?” Lý Tư nghe thấy vậy, toàn thân như bị phỏng, không tin nổi vào tai mình: Có phải anh vừa cầu hôn cô. Đúng không?
“Ăn nằm cùng nhau nhiều như vậy rồi, em còn không định đồng ý?” Trần Dật cười khẽ bên tai cô, giọng nói uy hiếp, còn trắng trợn dùng hành động cảnh cáo. Lý Tư cảm thấy người anh em của ai đó đang chọc chọc bên eo cô.
“Không phải…. Chỉ là… Hiện tại em còn đang đi học…” Lý Tơ xấu hổ đáp.
“Vậy tốt nghiệp xong, gả cho anh…?” Trần Dật vần vò hai bầu ngực tuyết trắng của cô, dụ dỗ.
“Ừm… A… Được.” Lý Tư bắt lấy tay anh.
“Sau khi danh chính ngôn thuận giữ bảo bối này trong tay rồi. Chỗ này, anh sẽ hằng ngày lấp đầy, rồi chặn lại, không để cho tinh dịch chảy ra ngoài.” Trần Dật đặt tay lên âm hộ, ngón tay trêu chọc tì lên hoa huyệt của cô.”
“Ưm… Được…” Thanh âm Lý Tư run rẩy, tưởng tượng ra cảnh tượng ấy, hạ thân bất giác lại ướt.
“Đúng là bảo bối luôn rất hiểu lòng người…” Trần Dật nhịn không được ngậm lấy môi cô.