Bạn đang đọc Một Trăm Kiểu Chết Của Gian Phi FULL – Chương 113: Hoàng Hậu Thiên Tuế
“Hạ Nặc[*] đã đi gọi bệ hạ; trước khi đi thì tới trước cung Phượng Tê một chuyến ạ.”
[Hồi trước khi là Hạ Dạ hay Hạ Nặc nhỉ :/ ]
Lúc Hạ Nặc tới còn tươi cười, tuy đã thu liễm nhưng vẫn không che hết được, cho thấy là thật tâm vui vẻ.
Xuân Phân rất khinh thường loại hành vi này của Hạ Nặc nhưng Nam uyển nghi đang hấp hối nàng cũng thấy vui.
Tiêu Quân Nhã nhíu mày, “Gọi thái y chưa?”
“Nương nương, Nam uyển nghi e là sẽ đi hôm nay, gọi thái y cũng vô ích.” Xuân Phân nói.
Tiêu Quân Nhã cúi mắt, rồi nói với Thiển Mộng: “Ngươi về trước đi.”
Thiển Mộng khom người và cung kính lui ra ngoài.
“Hạ Nặc đã đến thông báo, nếu bản cung mặc kệ đó không phải là cho người lên án? Xuân Phân, ngươi đi Thái Y Viện gọi mấy thái y qua đó.” Tiêu Quân Nhã thưởng thức hạt phỉ thúy ở cổ tay, nhàn nhạt phân phó.
Xuân Phân nghe lệnh, mặc dù không vui nhưng cũng hiểu đây là điều phải làm.
Cùng lúc đó, Hạ Nặc đã đến điện Tuyên Chính, sắc mặt u sầu, khom người chào Tiểu Ngô Tử đang gác cửa:
“Công công, ta là cung nữ Hạ Nặc bên cung Hân Hòa của Nam uyển nghi…! Nam uyển nghi e là không qua được.
.
.
và ngài ấy rất muốn gặp mặt bệ hạ một lần, mong công công đi vào thông báo một tiếng.”
Tiểu Ngô Tử chọn mi nhìn Hạ Nặc, “Không khỏe thì đi tìm thái y chứ? Tới đây quấy rầy bệ hạ làm gì?”
Hạ Nặc cố dằn nụ cười, mặt buồn rầu, nhíu mày thở dài, “Công công cũng biết Nam uyển nghi từ lần sảy thai càng ngày càng yếu đi mà…!nay đã là đèn cạn dầu rồi; vả lại nàng cũng chỉ muốn gặp bệ hạ một lần, mong công công thương cảm chủ tử nhà ta.”
Tiểu Ngô Tử tuy không thành tinh như Tôn Đắc Trung, luyện được trình độ mặt không đổi sắc với bất kì ai nhưng việc gặp người nào nên dùng biểu tình gì Tiểu Ngô Tử vẫn có bản lĩnh.
“Bệ hạ chính vụ bận rộn, không có thời gian quan tâm việc vặt của chủ tử các cung, ngươi vẫn là mau trở về đi thôi.”
Tiểu Ngô Tử không thích Nam uyển nghi cho nên cũng để bụng việc này.
Hạ Nặc thấy vậy cũng đứng thẳng dậy.
Nàng sở dĩ đến đây chỉ là nể tình nghĩa chủ tớ cùng Nam uyển nghi một hồi.
Đến được đây đã là tẫn tình tẫn nghĩa; không làm Nam uyển nghi thất vọng rồi.
Hạ Nặc cúi mắt và thở dài.
“Ta đã biết, đa tạ công công, vậy ta đây trở về.”
“Ừ.” Tiểu Ngô Tử nhìn Hạ Nặc xoay người rời đi khỏi hẳn mới thôi, và tiếp tục gác ngoài điện.
Nội điện Tuyên Chính, Tôn Đắc Trung từ cửa lui trở về, khom người nói:
“Bệ hạ, nghe nói Nam uyển nghi hấp hối, muốn mời bệ hạ đi qua một chuyến.”
Tôn Đắc Trung nghe có tiếng nói chuyện ở ngoài, xin chỉ thị ra xem một chút, ai ngờ còn chưa ra được đó thì cuộc thoại đã kết thúc.
“Nam uyển nghi?” Tô Hành ngạc nhiên, rồi mới nhớ tới Nam uyển nghi là ai, đồng thời cũng là không vui, “Sắp chết còn muốn gặp trẫm!? Trẫm thấy nàng ta quả thật rất tốt!”
“Bệ hạ bớt giận! Đừng làm tức giận thân thể minh!”
Mắt dần trầm xuống, Tô Hành gác tấu chương qua một bên và đưa tay xoa mi tâm, “Mất cả hứng xem tấu; hmph!”
“Tôn Đắc Trung, Ngự Thiện Phòng chuẩn bị xong chưa?”
“Thưa bệ hạ, xong rồi ạ.”
Tô Hành khi mở mắt đã không còn tình tự như vừa rồi.
Y nhàn nhạt nhìn Tôn Đắc Trung, “Sai người chuẩn bị đi cung Phượng Tê.”
“Dạ.” Tôn Đắc Trung ra ngoài điện đi phân phó Tiểu Ngô Tử.
\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\
Hạ Nặc trở lại cung Hân Hòa, mới vừa đi vào trắc điện đã nhìn thấy Xuân Phân từ nội điện đi ra, hai người giáp mặt, Xuân Phân biểu tình nhàn nhạt, trong mắt ẩn ẩn mang theo tia không thích không dễ phát hiện nhìn Hạ Nặc, dĩ nhiên hạ nặc không phát hiện, chỉ giật mình nhìn Xuân Phân và kinh ngạc:
“Xuân Phân cô cô thế nào tới?”
“Nương nương lo lắng Nam uyển nghi, đặc biệt sai thái y đến xem.”
“Ohh…!Vậy không biết.
.
.
tình huống thế nào rồi ạ?”
“E là không qua được hôm nay.”
Mắt Hạ Nặc sáng lên và mỉm cười.
Nàng không có che giấu nội tâm ở trước mặt Xuân Phân, tất cũng sẽ không biểu hiện mình có bao nhiêu chân thành ái chủ.
Hạ Nặc tiến lên, nịnh nọt cười với Xuân Phân:
“Xuân Phân cô cô, nếu đã xác nhận như vậy ta cũng không tiện để cô cô lưu lại nơi này; không bằng cô cô dẫn thái y trở về trước đi, chỗ này ta coi chừng cho.”
“Cung Phượng Tê còn nhiều việc, ta tất nhiên không thể ở lâu.
Khó cho chủ tớ các ngươi tình thâm như vậy…!thôi, ta sẽ để thái y lại, phòng ngừa vạn nhất.
Ngươi đi vào hầu chủ ngươi đi.” Xuân Phân liếc Hạ Nặc, cười nói.
Hạ Nặc kéo tay Xuân Phân, “Cô cô à, ngài dẫn thái y đi hết đi, ở đây một mình ta là đủ rồi.”
“Hmph! Nói đi, ngươi muốn làm gì?”
Hạ Nặc ngượng ngùng cười, “Gì cũng không thoát khỏi ánh mắt cô cô…! Nam uyển nghi hiện tại…!không biết rốt cuộc có thể chống đỡ được tới khi nào…!Vừa rồi nàng sai ta đi mời bệ hạ, ta cũng đi rồi, mà còn chưa được gặp bệ hạ đã bị đuổi trở về.
Nam uyển nghi muốn gặp bệ hạ muốn điên, lúc cô cô ở trong có thể cũng nghe thấy nàng lẩm bẩm mà?…!Hì hì…!Ta đi theo Nam uyển nghi, ngoại trừ khoảng thời gian trước lúc nàng sảy thai ta có sống tốt một chút ra, còn lại đều là bị khinh bỉ.
Cô cô, ta không dối gạt ngài, ta không phục! Bây giờ nàng sắp chết rồi, ta phải thừa cơ mà lấy lại chút ít thôi.”
Xuân Phân đã hiểu Hạ Nặc đây là hôi của Nam uyển nghi cho nên mới cần đuổi người đi.
Mặc dù có hơi lớn gan nhưng Xuân Phân cũng lý giải được; loại chuyện khi chủ chết thì cung nhân sẽ thừa cơ mà hôi của, chỉ cần không quá phận cũng sẽ không ai truy cứu.
Xuân Phân rút tay ra, liếc nhìn Hạ Nặc, “Thì ra là thế.
Vậy được.
Cho chủ tớ các ngươi một chút thời gian vậy.”
“Đa tạ cô cô; đa tạ cô cô!…!” Hạ Nặc vui ra mặt.
Toàn cung Hân Hòa nay vắng ngắt lắm.
Chủ điện Nhan thị đã chết, chỉ còn lại Nam uyển nghi đèn cạn dầu leo lắt cùng hai sung nghi không được sủng.
Cung nhân lười nhác cũng không buồn hầu hạ chủ tử.
Song hai vị sung nghi vẫn còn có tri kỷ hầu hạ, nhưng Nam uyển nghi – tri kỷ Linh Nhi đã chết; Hạ Nặc thì hai mặt; số còn lại thì chỉ hy vọng vị này mau sớm siêu sinh.
Cho nên khi Xuân Phân dẫn hai thái y đi ra ngoài an trí sau chuyện đầu tiên là dạy bảo toàn bộ cung nhân cung Hân Hòa.
Ngay cả Trương sung nghi, Tạ sung nghi cũng bị kinh động.
Nội điện.
Hạ Nặc đã chuẩn bị tốt hà bao, những trang sức có thể đem đều để vào, sau cùng là cắm châu hoa lên tóc, lúc này mới xoay người đi bên giường.
Nam uyển nghi chỉ còn hơi tàn, mặt trắng như giấy và da dẻ xanh xao bầm đen.
Người cũng gầy gò không còn hình dáng.
Hạ Nặc mặt không đổi sắc ngồi xuống, khoát tay lên mép giường, khẽ gọi “Chủ tử.”
Nam uyển nghi cố sức mở mắt, nghiêng đầu nhìn, thấy là Hạ Nặc, thoáng chốc dương môi cười, “Bệ hạ…!tới sao?” Tiếng nói mảnh như tơ nhện; hữu khí vô lực.
Hạ Nặc nhìn đôi mắt không còn ánh sáng của Nam uyển nghi, bỗng nhếch môi cười và nghiêng người tới.
“Chủ tử, vì sao đều đã tới mức này mà ngươi vẫn còn mơ mộng? Ngươi xem bộ dáng bây giờ của ngươi xem, bệ hạ nếu nhìn thấy nhất định sẽ càng ghét hơn ngươi đó.
Oh! Được rồi, quên nói cho ngươi biết, ta đã đi điện Tuyên Chính, kết quả là còn chưa gặp được bệ hạ đã bị Ngô công công đuổi về.
Bệ hạ đối ngươi thế nào; bây giờ ngươi rõ chưa?”
Mắt Nam uyển nghi chợt có vẻ sáng lên, dường như lúc này mới thấy Hạ Nặc.
Hạ Nặc cười hì hì, lấy gương từ dưới giường lên.
“Ngươi xem bộ dáng bây giờ của ngươi nè; ngươi muốn gặp bệ hạ, sao ngươi không nhìn xem ngươi có tư cách đó hay không?!”
Nữ nhân trong gương tóc đen rối tung rối mù, mặt tái nhợt, hai mắt sâu hoắm và đen thui, dung hình tiều tụy như già hơn mười tuổi, nào có phải người ngăn nắp xinh đẹp như ngày nào? Nam uyển nghi không thể nào tiếp thu được mình như vậy.
Nàng hoảng sợ nhìn nữ nhân trong gương; mắt mở to ra; liên tiếp lắc đầu và đưa tay đẩy cái gương ra và lẩm bẩm:
“Lấy đi mau lấy đi! Đây không phải là ta.
.
.
không phải là ta.
.
.”
Hạ Nặc cười xán lạn, vặn ép mặt Nam uyển nghi nhìn chính mình trong gương, “Chủ tử, ta đối với ngươi rốt cuộc là tẫn tình tĩnh nghĩa, thời gian ngươi trọng bệnh vẫn là ta hầu hạ ngươi.
Hiện tại ngươi phải ra đi, vậy nên ta sẽ tiễn ngươi một đoạn đường.”
Hạ Nặc buông cằm Nam uyển nghi, đặt cái gương lên giường, từ dưới sàng móc ra trang giấy viết đầy chữ và con dấu với mực đóng dấu.
“Chủ tử, ngươi đi rồi đồ đạc trong điện này e là tiện nghi người khác, không bằng toàn bộ đều cho ta đi.”
Hạ Nặc cười ha hả; hà hơi lên con dấu và đóng lên giấy, rồi lấy ngón tay Nam uyển nghi chấm vào mực và ấn vân tay.
Làm xong hết thảy, Hạ Nặc đem đồ đạc để lại chỗ cũ; tờ giấy, con dấu, mực đóng dấu tất cả để ở trên bàn.
Quay đầu lại nhìn Nam uyển nghi đã nhắm mắt, Hạ Nặc thể hiện dáng vẻ vô cùng đau đớn và đi ra ngoài.
“Xuân Phân cô cô…!Nam uyển nghi…!đi…” Hạ Nặc khóc thút thít đẩy cửa ra, nói.
Xuân Phân sửng sốt, gọi Lập Phong ra xem cung nhân trước rồi đi thiên điện gọi thái y vào xem Nam uyển nghi.
Hạ Nặc khóc sướt mướt làm người ta nghĩ bọn họ chủ tớ tình thâm; lau nước mắt, Hạ Nặc mang chứng từ ở trên bàn đưa cho Xuân Phân:
“Cô cô, đây là chứng từ chủ tử trước đi sai ta làm, mới vừa rồi đã đóng dấu.”
Xuân Phân nhận lấy.
Trên đó viết hai phần ba số đồ vật của Nam uyển nghi sẽ để lại cho Hạ Nặc, và phần còn lại sẽ do Hạ Nặc chia lại cho các cung nhân khác.
Xuân Phân không có bao nhiêu biểu tình, nói:
“Đã biết.
Ta sẽ mang cho nương nương xem.”
Để cung nhân ở ngoài tản đi, Xuân Phân trở về cung Phượng Tê, không ngờ nhà vua đã đến sớm hơn nàng, Xuân Phân bèn len lén nói cho Tôn Đắc Trung chuyện Nam uyển nghi, hỏi y nên làm gì.
Tôn Đắc Trung cau mày, “Mm, có lẽ hãy đợi một chút; đợi bệ hạ đi rồi cô hãy nói cho nương nương sau.”
Xuân Phân gật đầu và lấy ra chứng từ, “Công công, đây là chứng từ Nam uyển nghi cho Hạ Nặc, ngài nhìn qua thử.”
Tôn Đắc Trung đưa tay lấy và nhìn.
Y nói: “Việc này.
.
.
tuy dĩ vãng cũng có phi tần làm như vậy, nhưng hai phần ba là lần đầu tiên.
Không bằng như vầy; chúng ta sẽ tạm giữ cái này, để bệ hạ xem qua đã.”
Xuân Phân đồng ý.
.