Một Trăm Kiểu Chết Của Gian Phi

Chương 112: Nan Giải


Bạn đang đọc Một Trăm Kiểu Chết Của Gian Phi FULL – Chương 112: Nan Giải


“Xem; mẫu hậu lại nói vậy…!thể cốt ngài luôn luôn kiện khang mà, ít ngày nữa sẽ tốt thôi.” Tiêu Quân Nhã cười trấn an Thái hậu.
Nét mặt Thái hậu nhìn không ra biểu tình, chỉ đưa tay xoa thái dương, nhắm mắt lại và cười với Tiêu Quân Nhã một tiếng coi như là đáp lời.

Sau là cùng nàng nói một ít chuyện không có tính quan trọng; rồi hỏi Dịch và Trường Nhạc thế nào; không nói gì đến song tử trong cung cả.

Tiêu Quân Nhã không biết Thái hậu nghĩ thế nào, chỉ biết hỏi gì đáp đó.

Một hình ảnh mẹ chồng con dâu hòa thuận.
Thái hậu nói một chút là thấy mệt, để Tiêu Quân Nhã về trước.

Đức phi cũng theo đó mà cáo lui – Đức phi vốn là đến hầu hạ nhưng giờ đã xác định là Dương thục viện đến thị tật nên cũng không cần phải ở đó, vì vậy Đức phi cũng đi theo Hoàng hậu thối lui ra khỏi cung Cảnh Nhân.

Tiếp đó, Đức phi đi thông báo cho Dương thục viện; Tiêu Quân Nhã thì trở về cung Phượng Tê.
Vừa vào điện, Thanh Trúc xông tới:
“Nương nương, Triệu thị ở lãnh cung tự sát rồi.”
“Cái gì? Tự sát?.

.

.

Làm sao sẽ?”
“Nương nương đi không lâu thì tin tức này truyền đến…!Là tối hôm qua đã đi.

.

.” Thanh Trúc chau mày, lo lắng nhìn Hoàng hậu.

Đêm qua Hoàng hậu đi lãnh cung, Triệu thị tự sát ngay sau đó, việc này đúng là quá trùng hợp! Không biết có bị ai lợi dụng hay không hay Triệu thị có ý định trả thù Hoàng hậu mà chọn lựa thời điểm như thế.
Thấy dáng vẻ Hoàng hậu cũng không tin Triệu thị sẽ tự sát, Thanh Trúc không khỏi lo lắng.

“Nương nương, Triệu thị ra đi có điểm kỳ hoặc, dù sao hôm qua ngài cũng mới qua lãnh cung.


.

.”
Tiêu Quân Nhã khoát tay, nét mặt đã khác, “Kể lại cho bản cung, Triệu thị là chết như thế nào?”
“Thưa, là uống thuốc độc tự sát, và cũng không giống như có người động tay động chân.” Thanh Trúc nói.
“Ugh.”
“Vốn là tội phụ, chết thì chết, không có gì lớn lao cả.”
“Bản cung đã phân phó ngươi chuẩn bị lễ vật cho Lâm nhi, đều đã chuẩn bị rồi chứ?”
Lâm nhi là nhũ danh của con trai trưởng Tiêu Thanh Giác – Tiêu Cẩn Thành.

Ba ngày nữa là đầy tháng của bé.

Tiêu Quân Nhã muốn ra cung nhìn cháu trai nhưng trong cung bận rộn, nàng không thể phân thân.
“Nương nương yên tâm, đều đã chuẩn bị xong hết rồi ạ.” Thanh Trúc biết Hoàng hậu không muốn nói đến Triệu thị nữa, cũng không nhắc tới.
Tiêu Quân Nhã lại phân phó Thanh Trúc vài tiếng rồi mới dẫn Xuân Phân vào nội điện.
Như Ý đã ngâm trà và đợi hầu trong nội điện, thấy Hoàng hậu tới và khom người và hầu Hoàng hậu vào ngồi.
Tiêu Quân Nhã không hề tin Triệu Nguyệt Oánh ngu xuẩn như vậy, tuy thân phận cô ta bây giờ là tội phụ nhưng cô ta chắc chắn biết không ý chỉ mà tự sát là tội lớn, huống hồ toàn gia cô ta đang bị bỏ tù, nếu tự sát thì đó là tội càng thêm tội, Triệu gia sẽ càng thêm tội.

Triệu Nguyệt Oánh là người thông minh, chắc chắn biết phải dùng độc dược sau khi phán quyết chứ không phải hiện tại.

Đừng nói là cô ta nắm chắc nàng thuyết phục được Tô Hành cho nên mới kết thúc sớm?…! Không không; không có khả năng này.

Bất quá bây giờ người đã đi, Tiêu Quân Nhã dù có tâm cứu Triệu gia cũng là vô lực.

Chưa kể chuyện nàng đã cá cược với Tô Hành.

Chờ đã…!việc này có liên quan đến Tô Hành sao?…!Không; sẽ không đâu.

Tô Hành không có rảnh rỗi như vậy.

Đối với y thì Triệu Nguyệt Oánh và Nhan Duệ đã phạm tội khi quân – ý đồ lẫn lộn huyết mạch hoàng thất – chẳng những đánh mất thể diện hoàng gia mà còn xâm phạm đến uy nghiêm đế vương nữa.

Và việc này Tô Hành cũng không có ý giấu diếm, ngày mai lâm triều sẽ có kết quả, tuy chưa biết xử trí như thế nào nhưng chúng triều thần đều biết hơn nửa là liên luỵ cửu tộc.

Chuyện cá cược, Tiêu Quân Nhã nghĩ thành phần đùa giỡn trong đó rất lớn.

Triệu Nguyệt Oánh đã chết cũng chính là Tô Hành thắng; Triệu gia tồn vong sẽ không là chuyện nàng quan tâm nữa.
Buổi trưa, Tô Hành đến cung Phượng Tê dùng ngọ thiện, không thể không nói đến chuyện Triệu thị.

Nàng tất không phản đối.

Dựa theo quy tắc ban đầu đã định mà định tội Triệu gia, là xử chém cùng với Nhan gia ở hai mươi ngày sau.

Bất quá Tô Hành không chém cửu tộc Triệu gia mà là tịch biên gia sản và chỉ chém những ai có liên quan.

Còn Nhan gia thì vẫn là chém cả cửu tộc.
Tiêu Quân Nhã biết đây là nhượng bộ lớn nhất của y.

Vì để cho nàng an lòng.

Vì vậy nàng không thể thiếu sự động dung mà cảm tạ Tô Hành.
Mặc kệ cái chết của Triệu Nguyệt Oánh có quan hệ đến Tô Hành hay không, Tiêu Quân Nhã không thèm để ý.

Bởi dù có quan hệ thì nàng cũng không có quyền lực quản.
Xong ngọ thiện, Tô Hành nói đến đầy tháng Lâm nhi, hỏi nàng có muốn tham dự hay không.

Nàng thì dù rất muốn đi nhưng tình thế trong cung ngày nay không cho phép nàng sơ sẩy, vì vậy nàng chỉ phải nói là không đi.

Tô Hành cũng không nói gì; chỉ nói đã chuẩn bị đầy đủ lễ vật, đến lúc đó sai Tôn Đắc Trung đi Phủ Định Quốc Công một chuyến.

Đến đây, nàng không thể thiếu phải tạ ân.
Tô Hành cười híp mắt đỡ nàng đứng lên, “Đều là người trong nhà, khách khí như vậy làm cái gì.”
Tiêu Quân Nhã cười nói: “Lâm nhi phúc lớn, thần thiếp vui vẻ.”
Tô Hành giương giọng cười, “Cháu của trẫm tất nhiên phúc lớn.”
Tiêu Quân Nhã ngượng ngùng cười, cùng y hàn huyên những thứ khác.


Sau đó, Tô Hành trở về điện Tuyên Chính.
\\
Ngày đầy tháng Lâm nhi, Phủ Định Quốc Công lại truyền tới một tin tức tốt lành: Tiêu ngũ tiểu thư thành hôn đã lâu – Tiêu Quân Tuyết mang bầu!
Tiêu Quân Nhã biết rồi thật mừng rỡ, sai Vương Phúc An chọn ngay tặng phẩm ngày mai đưa đến Thôi gia ngay.
Vương Phúc An đi không lâu sau, Như Ý dẫn Thiển Mộng – mặc y phục cung nữ – đi vào.
Thiển Mộng sở truờng dịch dung thuật, trà trộn vào cung Cảnh Nhân rất dễ, Bạch Huỳnh cũng không biết, chỉ coi Thiển Mộng là nha hoàn trong cung Cảnh Nhân.

Thiển Mộng mỗi ngày đi theo Bạch Huỳnh bên người đệ trà, xoa bóp, đấm chân cho Thái hậu.

Phần lớn thời gian là phụ trách vệ sinh quét tước cung Cảnh Nhân.

Bởi vì thành thật an phận, mà hình dạng cũng không xuất chúng, Thái hậu không có nhiều ấn tượng.

Dù là Bạch Huỳnh cũng chỉ biết nàng là người chịu khó, hiền lành giữ phận, thích hợp ở bên hầu hạ Thái hậu.
Thiển Mộng lúc tới đã khôi phục lại dung mạo, không còn là Thược Dược tướng mạo thường thường trong cung Cảnh Nhân nữa.
Thiển Mộng thi lễ, trầm ổn nói:
“Nương nương, những gì ngài dặn dò nô tỳ nên chú ý nô tỳ đều chú ý, kể cả siêu sắc thuốc, nô tỳ đã nhìn kỹ.

Hôm đó nô tỳ thay Sương Nhi rửa sạch siêu, trong ngoài xem một lần, không có phát hiện dị thường nào.

Không chỉ có như vậy; nô tỳ còn chú ý đến trà trản Thái hậu dùng, hay đĩa dùng điểm tâm; thậm chí là quần áo, đồ dùng hàng ngày; vẫn không thấy có dị thường gì.”
Tiêu Quân Nhã, Như Ý đều chau mày.
“Tay chân nàng đúng là sạch sẻ thật.

.

.” Tiêu Quân Nhã nhíu mày, tự lẩm bẩm.
Thiển Mộng cũng thấy khó tin.

Nàng cúi đầu nói: “Những gì có thể tra nô tỳ đều tra; mà vẫn không phát hiện được gì.”
Chuyện lâm vào bế tắc, lần đầu tiên Tiêu Quân Nhã thấy sự tình nan giải.
“Ngươi có từng chú ý tới những lúc Uyển quý phi đi cung Cảnh Nhân có động tác gì khác không?”
Tiêu Quân Nhã trầm tư chốc lát, hỏi.

Nàng đột nhiên nhớ tới hộ giáp có huyền cơ mà Kỷ Thi Vân từng cho nàng xem.

Nếu cung Cảnh Nhân không có vấn đề thì vấn đề nói không chừng nằm ở trên người Kỷ Thi Vân?
Thiển Mộng khó xử mà lắc đầu, thấp giọng nói:

“Nương nương, nô tỳ chỉ là cung nữ quét tước trong cung Cảnh Nhân, nếu không phải chịu khó để Huệ tu dung ưu ái, nô tỳ mới có cơ hội tới trước mặt hầu hạ Thái hậu, và bình thường khi Uyển quý phi đến thì là do Minh Tuệ, Vân Lam mấy người hầu hạ.”
Nghe vậy, Tiêu Quân Nhã lại chau mày.
“Nương nương, không bằng để Huệ tu dung biết đến Thiển Mộng đi.

Như vậy ít nhiều gì cũng có chút giúp đỡ; Thiển Mộng sẽ dễ làm việc hơn một chút.” Như Ý lên tiếng.
Thiển Mộng cũng rất tán thành đề nghị này mà khẽ khàng ngước mắt lên, thận trọng nhìn Hoàng hậu.
Tiêu Quân Nhã lo nghĩ, lắc đầu nói: “Không; thôi đi.

Hãy để bản cung suy nghĩ cách khác.” Nàng không có đem Bạch Huỳnh làm tâm phúc bồi dưỡng, tất cũng không cần nói ra quyết định cho Bạch Huỳnh.
“…!Vậy không bằng, nương nương đưa cung nữ từ cung Phượng Tê sang cung Cảnh Nhân? Dù gì cũng là nương nương đưa qua, Thái hậu sẽ không thẳng thừng bác bỏ mặt mũi ngài.”
Tiêu Quân Nhã nhìn Như Ý; Như Ý vẻ ngưng trọng, trầm ngâm nói:
“Nếu có thể, nô tỳ thật ra mong muốn Hạ Nặc có thể đi.

Nha đầu đó nhiều tâm nhãn, đầu óc cũng cơ linh, bất quá bây giờ đã thành nha hoàn Nam uyển nghi.

.

.

A, không bằng, nương nương đưa nô tỳ sang cung Cảnh Nhân đi!?”
“Nô tỳ từng là ở bên hầu bệ hạ, nay là hầu nương nương, đưa nô tỳ sang đó quả thực không có gì không ổn.”
Tiêu Quân Nhã đầu tiên là kinh ngạc, sau là không thể giải thích, hỏi: “Vì sao?” Từ khi nàng cùng Như Ý thuyết phục Như Ý càng trung tâm với nàng; nhưng phần trung tâm này nàng nghĩ vẫn chưa đủ để Như Ý vì nàng lấy thân phạm hiểm.
Thiển Mộng trước đây cũng cố kỵ thân phận Như Ý, ở trước mặt Hoàng hậu rất là cẩn thận, nhưng khi Hoàng hậu giao nàng cho Như Ý quản lý nàng cũng rõ ràng địa vị Như Ý ở bên Hoàng hậu.

Lúc này nghe Như Ý muốn đi cung Cảnh Nhân, Thiển Mộng cũng là gật đầu phụ họa.
Như Ý cười, nhìn thẳng Hoàng hậu nói: “Nương nương hãy tin ta.”
Giọng nói bình ổn mang theo sự tự tin làm cho người ta an tâm muốn tín nhiệm.

Tiêu Quân Nhã gật đầu.

“Tốt.

Đợi bệ hạ tới, bản cung sẽ nói.”
Chuyện vừa quyết định, bên ngoài vang lên tiếng Xuân Phân, nghe có vẻ vui thích.
“Nương nương, cung Hân Hòa truyền đến tin tức, Nam uyển nghi không qua được.” Xuân Phân mỉm cười, khom người nói.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.