Một Trăm Kiểu Chết Của Gian Phi

Chương 114: Hoàng Hậu Thiên Tuế


Bạn đang đọc Một Trăm Kiểu Chết Của Gian Phi FULL – Chương 114: Hoàng Hậu Thiên Tuế


Tô Hành ôm Trường Nhạc ở trên đầu gối, múc từng muỗng nhỏ nước trái cây đút cho bé.

Bé không giống như Dịch hay quậy nên Tô Hành rất thích đút cho bé.

Và Dịch thì đang ngồi trên đùi Tiêu Quân Nhã nghịch miếng điểm tâm nhỏ trong tay xong nhét hết tất cả vào miệng.

Tô Hành nhìn mà buồn cười.

Tiêu Quân Nhã đang khuấy cháo, cũng nhìn cậu mà cười.
Xuân Phân từ ngoài đưa đầu vào nhìn thấy cảnh tượng hoà thuận vui vẻ này thì thầm nguyền rủa người truyền ra lời đồn…
Xuân Phân trở về có nghĩa là làm xong chuyện.

Tiêu Quân Nhã vừa nhấc mắt nhìn Tô Hành muốn nói thì;
“Quân Nhã, trẫm thấy Trường Nhạc càng ngày càng giống nàng.” Y ngẩng đầu cười với nàng.
“…!À, Trường Nhạc chỉ có mặt mày hơi giống thần thiếp; còn lại thì vẫn là giống ngài.”
Chung sống với y bao lâu nay nàng hiểu ý y là gì: y không thích nhắc tới người khác, huống hồ còn là Nam uyển nghi đang hấp hối.
Tô Hành cười nhìn Dịch, rồi nhìn Trường Nhạc, rồi mới ngẩng đầu nhìn Tiêu Quân Nhã cười nói:
“Trẫm nghĩ Trường Nhạc giống nàng hơn; Dịch nhi mới giống trẫm.”
“Sao ngài không nói hai đứa đều giống ngài đi.

Có lẽ trong lòng ngài nghĩ vậy thật rồi.”
“Ha ha…!ôi! Thì ra nàng nghĩ hai đứa đều giống trẫm?” Y lại nhìn Trường Nhạc, gật đầu cười nói: “Không sai không sai, Quân Nhã nói rất đúng, trẫm thấy Trường Nhạc giống trẫm thật.”

“A, bệ hạ chỉ biết khi dễ thần thiếp!”
“Ha ha…!đã là mẹ hai con rồi; vẫn như trẻ con.

Không phải chính nàng đã nói Trường Nhạc, Dịch nhi là giống trẫm? Thế nào trẫm thừa nhận thì nàng lại nói trẫm khi dễ nàng?” Y sờ tóc Trường Nhạc, cười híp mắt nhìn nàng.
Tiêu Quân Nhã ôm Dịch trong lòng, “Hhm! Thần thiếp nói không lại ngài; thần thiếp không nói nữa.”
Tô Hành nhìn nàng có vẻ đỏ mặt với đôi mắt như hồ nước trong vắt sóng sánh nước làm say lòng người và có thể hút lấy hồn phách người xem…!Trong mắt y đầy thâm tình chân thành, vừa định nói thì bị ho; y xoay mặt đi và bụm miệng.

Tiêu Quân Nhã sửng sờ.

Nhanh đứng dậy giao Dịch cho Thanh Trúc; đi tới ôm lấy Trường Nhạc và giao cho Như Ý – đang đứng gần đó – rồi cúi người; tay đặt lên lưng y, lo lắng khôn xiết:
“Tại sao lại ho như vậy? Ngài có đúng hạn uống thuốc không?” Nàng vừa nói vừa đưa nước cho y.
Tô Hành uống cạn nước.
“Là nàng luôn luôn dặn dò trẫm đúng hạn uống thuốc, trẫm há không nghe?” Thấy nàng vẫn lo lắng, Tô Hành cầm tay nàng, “Bệnh nhẹ mà; mấy ngày nữa sẽ tốt thôi, nàng đừng lo lắng.”
Tiêu Quân Nhã bình tĩnh nhìn y, “Đã nói ngài phải biết yêu quý thân thể mình, mà hết lần này tới lần khác đều mang lời của ta vào tai này lọt ra tai kia; về sau ngài không được thức đêm xử lý chính sự nữa! Nếu ngài muốn vắt kiệt sức mình làm mình mệt chết, ta sẽ không chiếu cố ngài.” Nàng bực mình nói, mà mắt cũng đỏ lên.
Đêm hè mưa tới vừa nhanh vừa vội.

Gió có hơi lạnh.

Mấy ngày trước, đang trong cơn mưa xối xả, Tô Hành ở điện Tuyên Chính đến nửa đêm, không ngờ thân thể luôn luôn cực tốt bị cảm lạnh, cộng thêm mệt nhọc quá độ, thành ra bị bệnh làm Tiêu Quân Nhã lo đến phát khóc.

Mỗi lần nghĩ tới nàng buộc phải oán giận Tô Hành không thương tiếc thân thể của mình.
“Không được đâu nha; nàng không chiếu cố trẫm thì còn ai chiếu cố trẫm?” Tô Hành trêu ghẹo nàng.
Tiêu Quân Nhã mím môi, không phản ứng tới y.

Nàng nháy mắt Như Ý; Như Ý hiểu ý và ôm Trường Nhạc đi ra ngoài trước.

Thanh Trúc, Xuân Phân thấy Như Ý đi cũng đi theo lui ra ngoài.
Tô Hành nhìn mấy cung nữ nối đuôi nhau ra, không khỏi lắc đầu thở dài: “Trẫm còn chưa đút hết cho Trường Nhạc mà, làm sao đi hết rồi?”
Tiêu Quân Nhã mím môi, hầm hầm châm trà đưa tới trước mặt y, “Trường Nhạc, Dịch nhi ăn cũng không ít rồi, không nên đút nữa.”
Tô Hành tiếp nhận, uống cạn, thấy nàng vẫn lo âu thì không thể thiếu trấn an nàng một phen, nói một vài chuyện tiếu lâm dỗ nàng.
Nàng ngồi trên đùi y, một tay ôm cổ y, một tay cầm hoa quế cao cắn một cái, sau đó đút cho y một ngụm…!hai người cứ như vậy mà giải quyết miếng hoa quế cao nhỏ.
“À, bệ hạ, thần thiếp còn có một việc.” Nàng nhìn y, “Thần thiếp muốn đưa Như Ý sang hầu hạ mẫu hậu.”
“Hhm?” Tô Hành nhướn mày.
“Mẫu hậu thương tiếc Trường Nhạc, Dịch nhi không rời xa thần thiếp được, mới để thần thiếp trở về mà.

Mấy hôm nay, thần thiếp đi qua thăm mẫu hậu, thấy mẫu hậu dường như ngày càng không khỏe…!thần thiếp không thể tự mình ở bên, trong lòng cũng sốt ruột lắm.

Sau khi hồi cung suy nghĩ thất lâu, thần thiếp nghĩ nếu mình không thể đi vậy không bằng để Như Ý thay mặt thần thiếp?…”
“Ugh…!Như Ý làm việc trầm ổn, tâm tư kín đáo; lúc trước hầu hạ trẫm cũng rất được lòng trẫm.


.

.

Chỉ là, mẫu hậu nay thân thể không tốt, nhiều người quá trẫm sợ quấy rầy mẫu hậu nghỉ ngơi.”
Tiêu Quân Nhã mỉm cười, “Ngài cũng biết Như Ý làm việc tốt; nàng ở bên thần thiếp dĩ nhiên dụng tâm, làm thần thiếp rất hài lòng, cho nên thần thiếp mới chọn Như Ý đi hầu hạ mẫu hậu a…!vả lại mẫu hậu đã có Huệ tu dung và Dương thục viện, Như Ý đi cũng chỉ là giúp một tay mà thôi, suy cho cùng là đại biểu một phen tâm ý của thần thiếp.”
Tô Hành thấy có lý, vì vậy nói: “Như Ý đích thật là lựa chọn tốt; ugh.

Cứ quyết định như vậy.”
Tiêu Quân Nhã gật đầu cười, vùi vào vai y.
Hoàng hậu tặng người cho Thái hậu, Thái hậu làm sao không nhận? Huống hồ còn là người từng hầu vua, lại hầu qua Hoàng hậu, hiện tại đến hầu Thái hậu, đủ để cho thấy địa vị của Như Ý ở trong lòng Đế Hậu nặng bao nhiêu.
Nội cung Trường Hi.

Kỷ Thi Vân ngồi trên sàng, ưu sầu nhìn Thụy ngủ.
Quách ngự y quỳ dưới đất, thái dương chảy mồ hôi lạnh, “Nương nương, Tam hoàng tử vốn đã yếu ớt hơn hài tử bình thường cho nên phản ứng có thể sẽ chậm hơn một chút, xin nương nương đừng lo lắng, từ từ sẽ tốt ạ.”
Nghe vậy, Kỷ Thi Vân ánh mắt lợi hại quay đầu nhìn Quách ngự y, gằn giọng nói:
“Ngươi hãy thành thật nói, Tam hoàng tử rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
Thụy đã hơn tám tháng tuổi nhưng chỉ biết ăn ngủ.

Ánh mắt còn có vẻ dại ra.

Nói nó thể yếu nên phản ứng chậm hơn là Kỷ Thi Vân không tin.

Nhị hoàng tử của Hiền phi cũng khoảng tám tháng như Thụy mà cả ngày hi hi ha ha hoạt bát vui vẻ, đã từ từ học bò, còn Thụy? Ẵm nó thì được, chỉ cần buông ra là ngã, với cái mặt ngơ ngơ…! Ngồi còn không được nói chi là bò?
Mồ hôi thái dương nhỏ giọt, Quách ngự y rũ mắt xuống, “Nương nương, vi thần nói đều là thật, vạn lần không dám có nửa phần lừa gạt.” Quách ngự y dập đầu.
Lúc này, ngủ trên giường – Thụy quẫy đạp, Kỷ Thi Vân không vui nhìn Quách ngự y.


“Được rồi, đi xuống trước đi.”
Quách ngự y như được đại xá, vội vàng đứng dậy lui xuống.
Thụy giật giật đầu, không có tỉnh, lại ngủ tiếp.
Kỷ Thi Vân dời tầm mắt nhàn nhạt nhìn Hương Lăng, “Ngươi nói Thái hậu thích Như Ý?”
Hương Lăng gật đầu, “Dạ, không sai ạ.

Như Ý vốn là người trầm ổn.

Tính tình cũng tốt.

Thái hậu rất thích nàng.

Đúng lúc hôm nay người nhà Huệ tu dung đến, Thái hậu để Huệ tu dung nghỉ, và Như Ý tạm thời thay thế Huệ tu dung.”
“Azz; Tiêu Quân Nhã lại muốn chơi trò gì nữa đây.”
“Nương nương, ngài lúc trước nói cho Thái hậu chuyện song tử…!Thái hậu chưa tỏ vẻ gì cả…!nương nương.

.

.

việc này cứ như thế cho qua?” Hương Lăng lúng túng nói.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.