Bạn đang đọc Một lần gặp gỡ một đời bên anh – Chương 35:
Tô Tinh Dã vì “Hồng Tụ Vũ” mà đã chuẩn bị rất nhiều, mấy hôm trước cô còn theo giáo viên dạy treo người trên dây để học thế nào là treo người bằng dây cáp. Đây là lần đầu tiên cô thực hiện treo người bằng dây cáp, lúc cô ở “Triều Dương” trong bốn điệu múa đều không có điệu nào sử dụng qua kỹ thuật treo người cả.
Điệu múa này yêu cầu cô phải từ từ tiếp đất từ độ cao mười mét, lúc chưa bắt đầu quay những người khác còn cố ý đi qua cổ vũ cho cô. Thẩm Vọng Tân thấy cô nhìn về phía treo người không xa không chớp mắt thì nghĩ là cô sợ hãi, nên lên tiếng an ủi: “Không có việc gì đâu. Em không cần phải sợ, treo người rất an toàn.”
Tô Tinh Dã lắc đầu nhìn về phía Thẩm Vọng Tân: “Em không có sợ.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kỳ thật thì Thẩm Vọng Tân không biết là Tô Tinh Dã thường xuyên đi xem treo người không phải là vì sợ hãi mà là vì phấn khích. Lần trước sau khi treo người được vài lần cô bỗng nhiên ý thức được, trong thời khắc được dây treo kéo lên kia cảm giác đặc biệt rất tốt. Loại cảm giác hưng phấn khó tả đó không những không làm cô hồi hộp và căng thẳng, mà còn giúp cô cảm nhận được sự thư giãn không thể diễn tả bằng lời. Đúng là như vậy, cô đúng là một người rất kỳ lạ, trong tình huống bị cưỡng chế treo ngược lên lại có thể tìm được cảm giác thả lỏng.
Thời điểm chuẩn bị quay tất cả mọi người đều phải trở về đúng vị trí của mình, giáo viên dạy treo người cũng đi tới chỗ cô lặp lại một lần nữa những lưu ý trong quá trình treo người. Ông ấy cũng không hỏi cô có sợ hay không, vì mấy ngày trước ông đã phát hiện ra tiểu cô nương nhìn có vẻ xinh đẹp, thuần khiết này lại có lá gan không hề nhỏ.
“Tinh Dã, đã sẵn sàng chưa?”
Tô Tinh Dã trả lời ông: “Đã sẵn sàng.”
“Một phút nữa chúng ta chính thức bắt đầu diễn.”
“Được.”
Đánh bảng xong, sau khi Khương Nghị hô to “Diễn”, tất cả các diễn viên trên trường quay ngay lập tức vào trạng thái.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dây treo phía sau Tô Tinh Dã ngay lập tức được siết chặt, sau động tác ra hiệu của Khương Nghị, giáo viên treo người nhanh chóng đem Tô Tinh Dã thả xuống. Bởi vì tốc độ gió từ từ giảm xuống nên bộ váy mỏng manh trên người cô giống hệt như một đóa hoa sen lộng lẫy đang nở rộ. Bộ trang phục này thoạt nhìn sẽ thấy tầng tầng lớp lớp nhưng thật ra tất cả đều là được chế tạo bằng loại sa mỏng đặc biệt, mặc lên người đặc biệt nổi bật cũng đặc biệt gợi lên cảm giác phiêu dật bềnh bồng. Nhưng mà trong thời tiết như vậy Tô Tinh Dã cũng cảm nhận được cái lạnh thấu xương, gió lạnh men theo lớp sa mỏng xâm nhập thẳng vào cơ thể.
Bởi vì vẫn chưa đạt được hiệu ứng mà Khương Nghị mong muốn nên cảnh treo người này của Tô Tinh Dã phải quay đi quay lại mấy lần, mấy người ở bên dưới cứ vậy mà ngồi nhìn cô bay tới bay lui, thời điểm được nghỉ ngơi cũng bị treo lơ lửng năm mét trên không trung.
Phía dưới này mấy diễn viên khác đang tụm năm tụm ba lại mà nói chuyện, còn ánh mắt của Thẩm Vọng Tân vẫn luôn nhìn chằm chằm vào thân hình mảnh khảnh đang treo lơ lửng giữa không trung kia. Có lẽ chính bản thân anh cũng không phát hiện ra được trong ánh mắt dịu dàng kia ẩn giấu bao nhiêu lo lắng.
Tô Tinh Dã ở trên sân khấu quay lại mười mấy lần mới đạt được hiệu quả như Khương Nghị mong muốn, sau khi quay xong cảnh trên sân khấu, vừa tháo dây treo ra còn không kịp nghỉ ngơi cô đã trực tiếp lên đài.
Mỗi một động tác của “Hồng Tụ Vũ” đều là do đích thân cô tự biên đạo. Điệu múa này đã múa qua vô số lần nên bây giờ Tô Tinh Dã cứ thuần thục, nhuần nhuyễn mà múa, một bên nghe theo điệu nhạc bên còn lại thì nhẹ nhàng, uyển chuyển xoay tròn. Làn váy đỏ cũng theo động tác xoay tròn của cô mà phiêu bồng, chuỗi trân châu đeo bên hông cũng phát ra những âm thanh trong trẻo, còn dải lụa đỏ trong tay cô tựa như đầu cọ họa nên rồng bay uốn lượn, hoa trong sương mù, mông lung mờ ảo…
Tất cả những người ngồi dưới khán đài căn bản là đều mong chờ được nhìn thấy dáng vẻ mỹ lệ của cô, nhưng đến khi thật sự được nhìn thấy thì bọn họ đều hoàn toàn kinh diễm (1). Tất cả bọn họ đều biết điệu “Hồng Tụ Vũ” này là do đích thân Tô Tinh Dã biên đạo, lúc trước ở phim trường cũng đã từng nhìn thấy cô múa qua, có điều lúc đó chỉ là vài đoạn nhỏ linh tinh, còn bài múa hoàn chỉnh từ đầu tới cuối như hôm nay thật sự là lần đầu tiên được nhìn thấy.
Có lẽ là do tất cả diễn viên từ trên sân khấu đến dưới sân khấu đều quá nhập tâm nên cảnh này chỉ một lần quay là đã đạt yêu cầu. Sau khi hô “cắt” Khương Nghị phấn khởi từ sau màn hình đứng lên, giữ chặt lấy phó đạo diễn Trương đang ngồi ở bên cạnh: “Lão Trương, lão Trương à! Cảnh này…Cảnh này…”
Khương Nghị là đang kích động quá mức cho nên chính bản thân mình đang nói gì cũng không biết.
Phó đạo diễn Trương đương nhiên là hiểu ông cho nên nói thẳng: “Tôi hiểu ý ông rồi, đã hiểu rồi.”
Lần này Tô Tinh Dã thật sự là đã cung cấp cho bọn họ rất nhiều cảnh quay đắt giá. Cho dù không phải là phân cảnh đắt giá như trong nguyên tác, nhưng ông tin chắc đến thời điểm phát sóng nhất định cũng sẽ trở thành một phân đoạn đắt giá.
Lúc này Tô Tinh Dã đang bọc kín người trong áo khoác, đôi bàn tay lạnh lẽo của cô được Du Thu Yên đem bọc trong lòng bàn tay của cô ấy để xoa xoa mà sưởi ấm. Thời điểm cô ở trên đài khiêu vũ cảnh tượng quả thật lộng lẫy, nhưng mà gió vẫn thổi không ngừng, cô ấy vừa xoa xoa đôi tay của cô vừa hỏi: “Như thế nào rồi? Có còn lạnh nữa không?”
Tô Tinh Dã không có trả lời mà cúi đầu nhìn Du Thư Yên đang nghiêm túc sưởi ấm cho mình.
Thẩm Vọng Tân trong tay cầm ly nước nhỏ cũng đi tới chỗ cô: “Uống chút nước ấm đi.”
Tô Tinh Dã nhận lấy ly nước từ trong tay anh, lúc cô chạm tay vào ly có chạm phải ngón tay anh, nhưng mà bây giờ cô không còn giống như lúc ban đầu nữa. Bởi vì lúc trước nếu không cẩn thận chạm vào cô sẽ cảm thấy vô cùng hoảng loạn, nhưng vô tình chạm phải lâu ngày rồi cũng thành một thói quen nên cô cũng không còn cố tình tránh né nữa, chuyện đó cũng rất bình thường.
Cô nhấp một ngụm nước nhỏ, dòng nước ấm áp theo cổ họng chảy thẳng vào dạ dày đang lạnh lẽo khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
“Có phải đã tốt hơn không? Trì Hủ hỏi cô.
“Dạ, đã tốt hơn nhiều rồi.” Tô Tinh Dã nhìn mấy người bọn họ, khi cô vừa kết thúc cảnh quay liền nhìn thấy bọn họ đều chạy về hướng của cô, người khoác áo, người xoa tay ủ ấm, lại còn có người rót nước ấm, làm một góc ẩn sâu trong đáy lòng cô dường như bị sụp đổ, theo sau đó là một loại cảm giác kích động tiến vào trong khiến cô thấy hốt hoảng, toàn bộ lồng ngực có cảm giác ấm áp một cách lạ thường.
Quay xong cảnh này cũng đã hơn mười một giờ khuya, Khương Nghị thông báo với họ một chút rồi cho bọn họ kết thúc công việc.
Khương Nghị nhìn theo bóng dáng bọn họ từng người rời khỏi, khóe miệng của ông cũng tự nhiên nở một nụ cười hiền hòa. Phó đạo diễn Trương đúng lúc đi đến bên cạnh, vừa hay nhìn thấy nụ cười trên khóe miệng ông cũng không khỏi mỉm cười, ông ấy nói: “Hai người chúng ta quay phim nhiều năm như vậy cũng tiếp xúc với rất nhiều diễn viên, nhưng trước nay tôi cũng chưa từng thấy qua dáng vẻ này của ông bao giờ.”
Khương Nghị chậm rãi thu hồi tầm mắt sau đó tiện tay cầm lấy một món đồ rồi hỏi: “Dáng vẻ thế nào?”
Phó đạo diễn Trương suy nghĩ trong chốc lát rồi nói: “Là cái ánh mắt giống như một người cha đang nhìn con mình vậy.”
“Có à? Cậu có khoa trương quá không đó?” Khương Nghị cười.
“Tất nhiên là có rồi, chẳng qua là có thể nhìn ra được là ông thật sự rất thích đám nhóc này.”
Khương Nghị cười cười: “Đúng thật là tôi rất thích, hình như đã rất lâu rồi tôi không gặp được đám nhóc nào chân thành như bọn họ, chẳng qua là…” Khương Nghị hơi dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Cũng không biết qua mấy năm nữa bọn họ còn giữ được sự chân thành và tấm lòng như lúc ban đầu hay không thôi.”
Khóe miệng đang cười của phó đạo diễn Trương hơi khựng lại một chút, ông ấy nói: “Chuyện sau này ai mà biết trước được? Còn nữa, cái giới bọn họ đang lăn lộn chính là một cái chảo nhuộm lớn, ở trong chảo nhuộm mà còn muốn giữ lại dáng vẻ lúc ban đầu thật sự là rất khó khăn đấy.”
“Đúng thế, thật sự là rất khó khăn.” Khương Nghị ngừng lại một chút, nhìn theo bóng dáng càng lúc càng xa của bọn họ lại nói thêm: “Nhưng tôi cũng tin tưởng một điều, mặc kệ là sau này bọn họ có như thế nào thì mấy tháng này nhất định sẽ trở thành hồi ức đẹp đẽ trong ký ức của bọn họ.”
Gần đây Tô Tinh Dã với Du Thư Yên có tương đối nhiều cảnh quay chung, thế nên mấy ngày nay bọn họ đều như hình với bóng ở trên phim trường. Du Thư Yên thủ vai Triệu Nguyệt Du, là tỷ muội thân thiết của Lý Uyển Yểu. Hai người từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, tình cảm còn thân thiết hơn cả tỷ muội ruột thịt, hơn nữa lúc Lý Uyển Yểu gặp gia biến nàng cũng hết lòng giúp đỡ. Đáng tiếc tạo hóa trêu người, thế sự vô thường, Triệu Nguyệt Du từ nhỏ đã ái mộ thư đồng của Cửu hoàng tử là đại thiếu gia của Minh gia Minh Kế, dù biết rõ là chàng không thích mình nhưng vẫn vâng lời cha mẹ theo lời mai mối mà kết mối nhân duyên. Triệu Nguyệt Du vẫn luôn một lòng tin tưởng có thể nước chảy đá mòn, nhưng sau này trong lúc vô tình Triệu Nguyệt Du lại phát hiện ra người phu quân mình vẫn luôn ái mộ lại thích Lý Uyển Yểu.
Mà cảnh hợp diễn giữa cô ấy với Tô Tinh Dã ngày hôm nay chính là Lý Uyển Yểu biết được chân tướng Triệu Nguyệt Du chính là người đứng phía sau, nàng không thể tin được, nàng không tin được nàng ấy lại đối xử với mình như vậy, thế nhưng tất cả chân tướng đều đã phơi bày ra trước mắt, nàng không muốn tin cũng không được.
Lý Uyển Yểu nhìn Triệu Nguyệt Du đang ngồi đối diện với mình, trong lòng nàng vẫn còn ôm chút hy vọng, nhẹ nhàng hỏi: “Không phải tỷ đúng không?”
“Chỉ cần tỷ nói với ta không phải là tỷ, ta lập tức tin tưởng.”
Triệu Nguyệt Du ở giai đoạn sau cũng là một nhân vật phức tạp, thuộc vào trạng thái nửa hắc hóa. Tay nâng chén trà của nàng hơi siết lại rồi nhẹ nhàng buông chén trà xuống, giọng nói vẫn dịu dàng như trước đây: “Không phải ngươi đã biết hết rồi sao? Cần gì phải hỏi lại?”
“Ta muốn tỷ chính miệng nói cho ta nghe.” Lý Uyển Yểu vẫn kiên trì.
“Được, ta nói cho ngươi biết, đều là do ta làm, mật báo là do ta báo, hãm hại ngươi cũng là ta, ngươi hài lòng chưa?”
Rõ ràng là đã chính tai nghe được, trước đây Lý Uyển Yểu còn cho rằng bản thân sẽ ngã quỵ, nhưng một khắc này nàng lại bình tĩnh đến lạ lùng, nàng lẳng lặng nhìn nàng ấy, không nói một lời nào.
Triệu Nguyệt Du hỏi nàng: “Chẳng lẽ người không hỏi là vì cái gì sao?”
“Còn có ý nghĩa hay không?”
Triệu Nguyệt Du đột nhiên cười lên một tiếng: “Đúng vậy, không còn ý nghĩa nữa.” Nàng cũng không biết tại sao mình nói như vậy, cũng không biết tại sao bản thân lại đối xử với nàng ấy như vậy, bởi vì người mà phu quân của nàng luôn tâm tâm niệm niệm chính là nàng ấy, thậm chí đến bây giờ nàng cũng không biết mình đã làm sai điều gì mà Minh Kế lại thích nàng ấy.
Lý Uyển Yểu đứng dậy: “Chuyện này đã tính xong, xem như là ta trả lại cho ngươi.”
Trả lại nàng ngày đông đã đưa than, trả lại tình nghĩa của hai người khi còn thơ bé.
Triệu Nguyệt Du mấp máy môi, không biết nói gì.
“Sau này chúng ta không cần gặp lại, cũng không ai còn nợ ai.” Nói xong câu đó Lý Uyển Yểu một đường đi thẳng ra cửa.
Triệu Nguyệt Du nhìn theo thân ảnh càng lúc càng xa của nàng, đột nhiên đưa tay che lại khuôn mặt mình, trong cổ họng phát ra tiếng nấc nghẹn ngào. Không cần gặp lại, không ai nợ ai, lúc này nàng không biết rằng hai người hôm nay ly biệt cũng chính là hoàn toàn biệt ly.
Khương Nghị hô “Cắt” rồi nhưng Du Thư Yên vẫn còn chưa thoát vai được, cô ấy vẫn ôm mặt như cũ không đứng lên. Tô Tinh Dã lập tức đi qua đưa tay ôm lấy cô ấy, ở sau lưng nhẹ nhàng vỗ về: “Thư Yên, không có gì hết, chỉ là đóng phim thôi mà.”
Du Thư Yên duỗi tay ôm lấy eo Tô Tinh Dã nhỏ giọng nói một câu: “Thật xin lỗi.”
Tô Tinh Dã biết câu “thật xin lỗi” này thật ra là của Triệu Nguyệt Du nói với Lý Uyển Yểu nên nhẹ nhàng đáp lại: “Không sao đâu.”
(1) Kinh diễm: Bị vẻ đẹp làm cho hốt hoảng.