Một lần gặp gỡ một đời bên anh

Chương 37


Bạn đang đọc Một lần gặp gỡ một đời bên anh – Chương 37:

Sau mười phút giải lao mọi người lại bắt đầu quay cảnh tiếp theo, cảnh diễn chung này bao gồm năm người là Thẩm Vọng Tân, Tô Tinh Dã, Thích Chử, Phó Tuân và Chu Thưởng. Phó Tuân vào vai Cửu hoàng tử Tô Mân cùng với Lý Tri Hàng phát động cung biến, đầu độc hoàng đế. Ngũ hoàng tử cùng Lục Dự Lễ bị sắp xếp phải rời cung suốt đêm đem binh trở về, thời điểm về tới hoàng cung lửa đã cháy thành một mảnh, máu chảy thành sông, âm thanh chém giết vang bên tai không ngừng.
 
Lục Dự Lễ cùng Lý Tri Hàng binh nhung tương kiến (1) mà Ngũ hoàng tử với Cửu hoàng tử cũng như vậy, lúc Chu Thưởng và Phó Tuân đang đánh nhau Khương Nghị đột ngột hô lên một tiếng “Cắt”, cả phim trường từ từ yên tĩnh lại.
 
Khương Nghị cầm loa lên nhìn về phía nhóm người của Phó Tuân mà nói: “Tôi nói các cậu lúc đánh nhau có thể dùng thêm chút sức không, đừng có miễn cưỡng mà đánh nhau như thế có được không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Các cậu bây giờ là kẻ thù! Là kẻ thù đó! Tới tới tới! Không nỡ ra tay tàn nhẫn à?”
 
Bầu không khí vốn dĩ là đang nhuốm màu bi thương, nhưng Khương Nghị lại nói như vậy, trong nháy mắt không khí bi thương bị xua tan không ít. Hai người bọn họ vết máu trên mặt còn chưa lau đứng đối diện với nhau thì không nhịn được cười. Đạo diễn nói rất đúng, lúc nãy bọn họ đánh nhau quả thật là đã kiềm chế sức lực.
 
Khương Nghị ở phía bên kia nhìn thấy hai người đang ở bên đó đang đứng cười thì có chút dở khóc dở cười, tình huống thế này không phải mới lần một lần hai, mà là mỗi lần phải quay cảnh đánh nhau đều như vậy. Như thế kia mà gọi là đánh nhau sao, thật sự chính là đem mấy con mèo ra gãi ngứa cho nhau, cả đám bọn họ đều là không nỡ mà ra tay. Xem ra mối quan hệ giữa các diễn viên quá tốt cũng thật là đau đầu nha.
 
Thẩm Vọng Tân và Thích Chử ở phía bên kia vẫn còn đang diễn.
 
Xung quanh đang rất ồn ào nhưng trong mắt Lục Dự Lễ chỉ còn có một mình Lý Tri Hàng đang đứng ở trước mặt, hốc mắt chàng phiếm hồng: “A Hàng, quay đầu lại đi.”
 
“Ta sớm đã không thể quay đầu lại rồi, cho dù trước mặt ta là vực thẳm thì ta cũng chỉ có thể tiến lên phía trước mà thôi.”
 
“Chẳng lẽ ngươi đã quên lời dạy bảo của bá phụ lúc ngươi còn nhỏ rồi sao!”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lý Tri Hàng nghe như vậy liền cười một tiếng: “Ta đương nhiên là nhớ rõ, người dạy ta phải bảo vệ xã tắc, nhưng ngươi nói cho ta biết đi, nhà của ta đang ở đâu còn ta lại đang bảo vệ xã tắc của ai? Phụ thân ta cả đời đã bảo vệ giang sơn này, nhưng cuối cùng lại không phải chết trong tay quân thù, mà lại chết trong tay quân chủ của cái giang sơn mà người đã bảo vệ nhiều năm như vậy. Ngươi nói thử xem có đáng buồn không?”
 
Lục Dự Lễ nhìn sắc mặt thống khổ của Lý Tri Hàng, nội tâm của hắn thật sự là như vậy sao? “Nhưng còn A Yểu, ngươi có từng nghĩ cho A Yểu hay không?”
 
“A Yểu là muội muội của ta, ta đã sớm an bài tất cả cho muội ấy, nếu như ta còn sống nhất định ta sẽ chăm sóc tốt cho muội ấy. Nếu…” Lý Tri Hàng không nói thêm gì nữa bởi vì hắn đã sớm tính toán từ trước, đã sớm giúp cho nàng sắp xếp một đường lui an toàn. Sáng hôm nay hắn đã phái người đưa Lý Uyển Yểu ra khỏi kinh thành, mặc kệ cho trận chiến này ra sao nàng đều không phải chịu bất cứ liên lụy nào.
 
Máy quay đã chuyển sang cảnh Lục Dự Lễ và Lý Tri Hàng cùng nhau quyết chiến. Thanh kiếm trong tay Lý Tri Hàng hướng thẳng về phía Lục Dự Lễ mà đâm, nhưng cuối cùng lại sắc bén mà đâm vào tim Lý Uyển Yểu, người lẽ ra đã sớm rời khỏi kinh thành. Trong nháy mắt, Lý Tri Hàng cùng Lục Dự Lễ đều chết lặng.
 
Tay cầm kiếm của Lý Tri Hàng bắt đầu run rẩy: “Muội muội…”
 

Máu tươi thấm đỏ trên ngực áo Lý Uyển Yểu, nàng yếu ớt hướng về phía Lục Dự Lễ, Lục Dự Lễ cũng đã đưa tay ra ôm lấy nàng, cả bả người đồng thời ngã ngồi trên mặt đất.
 
Khương Nghị ở phía bên kia nhìn ba người trong màn hình không chớp mắt, bàn tay ông khẩn trương siết chặt lại, ở bên dưới là thời khắc ba người bọn họ chính thức thể hiện phân cảnh này.
 
Lý Uyển Yểu đưa tay lên vuốt ve gò má Lục Dự Lễ, từ lúc Ngũ hoàng tử cùng Cửu hoàng tử đối đầu với nhau, ca ca nàng cùng huynh ấy cũng vì vậy mà trở mặt, nhưng sau cùng nàng vẫn lựa chọn ca ca của mình, bởi vì ca ca thật sự là chỉ còn lại một mình nàng. “A Lễ ca ca, đã một thời gian rất lâu rồi chúng ta không gặp nhau… muội rất nhớ huynh…”
 
Nước mắt Lục Dự Lễ từ hốc mắt rơi xuống, chàng vươn tay đem bàn tay của Lý Uyển Yểu đặt vào lòng bàn tay mình, chàng an ủi nàng cũng tựa như đang an ủi chính bản thân mình: “Sẽ không có việc gì hết, nàng đừng sợ, ta đưa nàng đi tìm thái y.”
 
“A Lễ ca ca, thật xin lỗi…” Nàng xin lỗi vì không thể cùng chàng ở bên cạnh nhau.
 
Lục Dự Lễ hiểu được: “Không sao hết, không sao hết.”
 
Lý Uyển Yểu hơi khó khăn nhìn về phía huynh ấy mà nở một nụ cười: “Huynh nói xem con người thật sự sẽ có kiếp sau chăng? Nếu thật sự có… kiếp sau còn có thể gặp lại huynh thì tốt rồi…”
 
Bàn tay Lý Tri Hàng nhuộm một màu máu đỏ tươi, sắc màu này đâm đau đớn đôi mắt hắn: “Không phải ta cho người đưa muội ra khỏi kinh thành rồi sao… tại sao lại không nghe lời ca ca… muội bảo ca ca phải làm sao bây giờ…”
 
“Không phải lỗi của ca ca… là chính muội tự tới đây…” Lý Uyển Yểu chậm rãi đưa tay về phía Lý Tri Hàng, giọng nói khó nhọc mang theo luyến tiếc sâu đậm không muốn rời xa, nước mắt từ khóe mắt nàng rơi xuống: “Ca ca… chúng ta về nhà đi.. muội muốn… về nhà…”
 
Bàn tay của Lý Uyển Yểu ở giữa không trung vô lực buông thõng xuống, đập vào lòng bàn tay của Lý Tri Hàng lạnh lẽo đến kinh người. Hắn đột nhiên như phát điên lên xông đến đẩy Lục Dự Lễ ra, đem Lý Uyển Yểu đã không còn hơi thở bế lên, từng bước từng bước một đi ra ngoài, trong miệng cứ luôn lẩm bẩm: “Được… chúng ta đi về nhà… ca ca đưa muội về nhà…”
 
Thời khắc Lý Uyển Yểu được Lý Tri Hàng bế lên, một cây trâm bạch ngọc lan từ trên tóc nàng tuột ra, không nặng không nhẹ rơi xuống áo choàng gấm của Lục Dự Lễ.
 
 
 
Sau khi kết thúc cảnh quay, Tô Tinh Dã lấy nước ấm súc miệng mấy lần nhưng mùi máu tươi nhàn nhạt vẫn còn đọng lại trong miệng. Lần đầu tiên sử dụng túi máu giả, vẫn là không thích ứng kịp cho nên cô cảm thấy không thoải mái lắm. Trong lúc đang định súc miệng thêm vài lần nữa, cô lại nhìn thấy Thẩm Vọng Tân đang đi về phía mình.
 
Tô Tinh Dã đang nhìn anh, đặc biệt là sau khi nhìn thấy đôi mắt của anh, bất chợt cô nghĩ đến cảnh quay anh ôm lấy mình mà khóc. Lúc đó mắt anh từ hốc mắt đến mí mắt đều đỏ ửng lên, nước mắt trong phút chốc lã chã rơi xuống, giây phút đó suýt chút nữa cô đã gục ngã. Cô chưa bao giờ biết được cặp mắt dịu dàng kia khi khóc lên lại có dáng vẻ như vậy.
 
Vẫn đang mải nghĩ ngợi thì Thẩm Vọng Tân đã đi tới trước mặt cô: “Đang suy nghĩ gì vậy?”
 
Tô Tinh Dã lập tức trả lời: “Không có gì.”
 

Thẩm Vọng Tân lấy từ trong tay áo ra một hộp kẹo nhỏ hình nhữ nhật đưa cho cô.
 
Tô Tinh Dã nhìn hộp kẹo nhỏ hỏi: “Là kẹo sao?”
 
“Ừ.”
 
Tô Tinh Dã nhận lấy hộp kẹo nhỏ trong tay anh, sau khi mở hộp ra cô ngửi thấy một mùi dâu tây thanh ngọt, kế tiếp là ngẩng đầu lên nhìn anh: “Là vị dâu tây?”
 
Thẩm Vọng Tân giống như cô dựa người vào cây cột ở phía sau: “Ừ.”
 
Tô Tinh Dã lấy một viên kẹo cho vào miệng, vị dâu tây ngọt ngào từ từ lan dần ra khắp khoang miệng: “Ngọt lắm ạ.”
 
“Ăn có ngon không?”
 
“Rất ngon.”
 
Tô Tinh Dã cảm thấy tò mò nên hỏi anh: “Sao anh lại mang theo kẹo trên người vậy?”
 
“Lúc trước đóng phim phải ngậm nhiều túi máu giả nên anh đem theo kẹo ngậm để át mùi.”
 
Tô Tinh Dã nghĩ nghĩ một lát lại hỏi tiếp: “Vậy anh thích vị dâu tây sao?”
 
Biểu cảm của Thẩm Vọng Tân có hơi mất tự nhiên: “Là anh tương đối thích ăn dâu tây.”
 
Tô Tinh Dã chớp chớp mắt, thích ăn dâu tây với thích ăn kẹo có vị dâu tây thì có gì khác nhau cơ chứ? Sau khi đã thông suốt được vấn đề cô lại không nhịn được mà cúi đầu cười một cái.
 
Thẩm Vọng Tân thấy cô cười, anh ho nhẹ hai tiếng: “Em cười cái gì vậy?”
 
Tô Tinh Dã bặm môi lại vừa cười vừa lắc đầu: “Không có gì, không có gì, thật ra… em cũng rất thích ăn dâu tây, mấy món có vị dâu tây em cũng thích.”
 
“Phải không?” Thẩm Vọng Tân hỏi lại.

 
Tô Tinh Dã gật đầu nói: “Là thật mà.”
 
Tô Tinh Dã nghịch ngợm hộp kẹo trên tay cô rồi lại hỏi anh: “Anh còn không?”
 
“Kẹo à?”
 
“Dạ đúng.”
 
“Vẫn còn.”
 
“Vậy hộp kẹo này là anh cho em sao?”
 
Thẩm Vọng Tân bật cười nói: “Vốn dĩ là muốn cho em mà.”
 
Tô Tinh Dã nhìn anh mỉm cười: “Cảm ơn anh.”
 
“Tinh Dã ơi?” Du Thư Yên ở bên kia gọi cô một tiếng, Tô Tinh Dã nhìn về phía bên đó thấy cô ấy đang nhìn mình vẫy vẫy tay cho nên cô nói với Thẩm Vọng Tân: “Thư Yên gọi em, em đi trước đây.”
 
Thẩm Vọng Tân gật đầu: “Ừ, em đi đi.”
 
Chính là mọi người mười mấy tiếng đồng hồ đều mặc phục trang, cho nên Tô Tinh Dã theo thói quen đem hộp kẹo anh đưa nhét vào bên hông của đai lưng. Thẩm Vọng Tân nhìn thấy động tác nhét hộp kẹo của cô mà không nhịn được hơi hé môi cười cười.
 
Sau khi Tô Tinh Dã đi khỏi, Trì Hủ không biết từ chỗ nào chui ra chạy về phía Thẩm Vọng Tân chìa tay ra.
 
Thẩm Vọng Tân nhìn cậu ta hỏi: “Cậu làm gì đó?”
 
Trì Hủ rất hợp tình hợp lý mà trả lời: “Vừa rồi không phải anh cho Tiểu Tinh Dã một hộp kẹo sao? Em cũng muốn một hộp.”
 
Thẩm Vọng Tân bất đắc dĩ nhìn cậu ta cười một cái, sau đó cầm bàn tay đang ngửa lên của cậu ta để xuống: “Để trên RV rồi, lát nữa về cho cậu.”
 
“Được, anh đừng quên đó.” Trì Hủ sợ anh sẽ quên.
 
“Không quên đâu.”
 
Trì Hủ quay đầu nhìn Du Thư Yên đang nói chuyện với Tô Tinh Dã, đột nhiên cậu ta quay sang hỏi Thẩm Vọng Tân: “Anh à, hình như chúng ta còn chưa tới một tháng nữa là phải đóng máy rồi đúng không?”
 

Thẩm Vọng Tân nhìn cậu ta rồi nói: “Đúng rồi, nếu không có gì phát sinh thì tháng mười hai là có thể đóng máy rồi, có chuyện gì à?”
 
“Em đang suy nghĩ là nếu đóng máy rồi thì mỗi ngày em sẽ không thể nhìn thấy Tiểu Tinh Dã nên có hơi khó chịu, cũng không biết sau này còn có cơ hội hợp tác với nhau không nữa.”
 
Thẩm Vọng Tân nhìn về phía Tô Tinh Dã rồi lại nhìn Trì Hủ nói: “Nhiều cơ hội như vậy nhất định là sẽ có thôi. Cậu xem thử xem hai năm nay anh với cậu không phải đã đóng chung ba bộ phim rồi sao?”
 
Trì Hủ bất ngờ gật gật đầu: “Đúng rồi, tới lúc đó em sẽ nhờ người đại diện để ý giúp em một chút, xem Tiểu Tinh Dã tiếp theo sẽ đóng bộ phim nào rồi em sẽ vào đó mua nước tương (2) cũng được.”
 
Thẩm Vọng Tân: “…”
 
 Trên cơ bản là Tô Tinh Dã đã hoàn tất các cảnh quay vào ngày hôm qua, cảnh đối đầu giữa Thẩm Vọng Tân và Thích Chử ở phim trường Hoành Điếm cũng đã quay xong, nhưng vẫn còn một vài phân cảnh nhỏ cần phải bổ sung thêm. Lúc sáng sớm vừa vào phòng hóa trang cô đã nhìn thấy trên bàn mình có đặt một hộp dâu tây đã được rửa sạch sẽ, cô cảm thấy ngạc nhiên nên hỏi nhân viên hóa trang: “Chị ơi, sáng nay đạo diễn đặt dâu tây cho chúng ta ạ?”
 
Nhân viên hóa trang còn đang sắp xếp mấy túi đồ trang điểm của mình, nghe cô hỏi thì liền nói: “Không phải, là do anh Thẩm đặt đấy.”
 
Tô Tinh Dã đi tới chỗ của mình, sau khi ngồi xuống cô duỗi tay lấy một que tăm chọc một quả dâu trên bàn cho vào miệng, rất ngọt.
 
“Tinh Dã à, chúng ta bắt đầu hóa trang được chưa?” Nhân viên hóa trang hỏi cô.
 
Tô Tinh Dã cầm quả dâu gật đầu.
 
Trong lúc nhân viên hóa trang đang trang điểm cho cô, cô ấy phát hiện ánh mắt của Tô Tinh Dã vẫn luôn dán chặt lên quả dâu mà cô đang cầm trong tay, cô ấy không khỏi mỉm cười nói mà nói: “Không sao đâu, em vẫn có thể ăn nó mà. Chị còn chưa tô son môi cho em đâu.”
 
Tô Tinh Dã nhìn quả dâu trên tay rồi lại nhìn nhân viên hóa trang một cái: “Được hả chị?”
 
“Được mà. Một lát nữa tô son xong em ăn cẩn thận một chút, đừng chạm vào môi là được.”
 
Tô Tinh Dã gật đầu. Trong lúc nhân viên hóa trang đang vẽ mắt cho cô rời khỏi một chút, cô liền yên lặng cầm quả dâu tây cho vào miệng.
 
Lúc nhân viên hóa trang quay trở lại phòng, nhìn thấy dáng vẻ đang ăn dâu tây của cô thì có cảm giác hoang mang không thể diễn tả được.
 
(1) Binh nhung tương kiến: Dùng chiến tranh để giải quyết vấn đề.
 
(2) Mua nước tương: Là ngôn ngữ mạng của Trung Quốc ý chỉ là là không liên quan tới mình hoặc là muốn cùng làm chung một việc với người nào đó. Ở đây theo mình hiểu ý Trì Hủ là nói vào đoàn phim mới của Tinh Dã cậu ta đóng vai gì cũng được.
 

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.