Bạn đang đọc Một lần gặp gỡ một đời bên anh – Chương 32:
Sau khi ký hợp đồng xong Khương Nghị nhanh chóng nhận được khoản vốn đầu tư từ Dương Vân. Rõ ràng là hôm trước bởi vì vấn đề kinh phí này mà ông bận rộn đến sứt đầu mẻ trán, thế nhưng bây giờ trong tay bọn họ đã có một nguồn tài chính cực kỳ dồi dào, hoàn toàn có thể đáp ứng được việc hoàn thành “Quyền mưu”. Cho nên mấy ngày gần đây mọi người trong đoàn phát hiện ra một chuyện, đó là bữa ăn của đoàn phim được cải thiện đáng kể, ba món một canh còn có cả sữa chua và trái cây, thật sự là làm cho các diễn viên và nhân viên công tác trong đoàn choáng váng!
Sau này có một tin đồn nói là có một nhà đầu tư rót thêm vốn cho nên đãi ngộ của đoàn phim mới tốt như thế. Chẳng qua là bọn họ cũng mặc kệ nhà đầu tư nào đã rót vốn, cứ như vậy ăn uống no say rồi hoàn thành tốt công việc của mình.
Ăn cơm trưa xong Du Thư Yên đưa mấy quả táo đã rửa sạch cho Tô Tinh Dã: “Tinh Dã, ăn táo đi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tô Tinh Dã lấy một quả táo rồi hỏi: “Thư Yên, cậu có dao gọt trái cây không?”
“Cậu cần dao gọt trái cây làm gì? Không ăn vỏ táo à?”
“Ừ.”
Du Thư Yên nhìn xung quanh, ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Tớ không có nhưng Thẩm Vọng Tân có đấy. Hai người cũng giống nhau thật, anh ấy cũng không ăn vỏ táo.”
“Anh ấy… không ăn vỏ táo sao?”
Du Thư Yên vừa cười vừa nói: “Anh ấy nói là không nên ăn vỏ trái cây, thậm chí đến vỏ nho cũng không tha.”
Khi cô ấy đang nói thì đúng lúc Thẩm Vọng Tân từ bên ngoài đi vào, Du Thư Yên ngay lập tức gọi anh: “Vọng Tân, dao gọt trái cây của anh đâu rồi?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Vọng Tân đưa con dao gọt trái cây trong tay ra: “Em cần dùng nó sao?”
Du Thư Yên lắc đầu: “Không phải em cần mà là Tinh Dã, cậu ấy cũng không ăn vỏ táo giống anh đó.”
Thẩm Vọng Tân nhìn quả táo mà Tô Tinh Dã đang cầm trên tay nói: “Đưa đây cho anh, anh gọt cho em.”
Tô Tinh Dã đứng dậy: “Không cần đâu, em tự gọt được mà.”
Du Thư Yên trực tiếp đoạt lấy quả táo trong tay cô đưa cho Thẩm Vọng Tân: “Cậu cứ để cho anh ấy gọt đi. Kỹ thuật gọt vỏ của anh Vọng Tân là siêu cấp nha, nhất là mấy loại vỏ này.”
Thẩm Vọng Tân mỉm cười sau đó ngồi vào bàn trang điểm của mình. Anh rút ra hai tờ khăn giấy để lót phía dưới, tay trái cầm quả táo còn tay phải cầm con dao gọt trái cây hơi cúi đầu xuống. Động tác gọt vỏ cực kỳ điêu luyện, quả táo xoay tròn đều giữa những ngón tay thon thả của anh. Chỉ cần một đường dao liên tục đã gọt sạch, vỏ táo rơi xuống khăn giấy mỏng manh như cánh ve sầu.
Sau khi cắt xong Thẩm Vọng Tân dùng nĩa ghim vào trái táo đưa lại cho cô: “Của em đây.”
Tô Tinh Dã nhận lấy rồi nói một tiếng cảm ơn anh.
“Vọng Tân à, kỹ thuật gọt táo của cậu đúng là chuyên nghiệp, trước đây gọt nhiều lắm à?” Kỷ Nguyên đứng một bên cười hỏi.
Câu hỏi vu vơ của Kỷ Nguyên làm động tác ăn táo của Tô Tinh Dã hơi ngừng lại, cô theo bản năng nhìn về phía Thẩm Vọng Tân.
Thẩm Vọng Tân dùng khăn giấy gói vỏ táo lại ném vào thùng rác đặt dưới chân, xong xuôi mới quay lại trả lời: “Đúng vậy, thật sự là gọt rất nhiều.”
“Gọt cho ai vậy?” Kỷ Nguyên tò mò hỏi một câu.
Thẩm Vọng Tân cười cười: “Đẳng Đẳng.”
“Hả? Chờ đợi (1) cái gì chứ?”
Du Thư Yên cười một cái rồi giải thích với Kỷ Nguyên: “Không có chờ ai cả, anh ấy là đang nói em út trong nhóm nhạc của anh ấy đó. Cậu ta tên Lương Đẳng, nhũ danh Đẳng Đẳng.”
Nghe nói như vậy lúc này Kỷ Nguyên mới nhớ ra Thẩm Vọng Tân là thành viên của nhóm YLQSL, trong nhóm của bọn họ hình như có một thành viên tên là Lương Đẳng.
Tô Tinh Dã cầm nĩa ghim trái cây đảo mắt một vòng rồi lại cúi đầu xuống tiếp tục ăn táo.
Lúc ăn cơm chiều xong Tô Tinh Dã đang ngồi xem kịch bản thì Du Thư Yên đột nhiên chạy tới nói với cô: “Tinh Dã, có khả năng hôm nay sẽ quay cảnh hôn của cậu với Vọng Tân đấy.”
“Không phải là ngày mai mới quay sao?”
“Tớ cũng không rõ lắm, với lại chuyện đoàn phim thay đổi cảnh quay cũng tương đối bình thường, lúc nãy tớ vừa tới đây thì nghe được đạo diễn Khương đang bàn bạc với những người khác.”
Tô Tinh Dã không nói gì, chỉ là tim cô đập nhanh hơn còn bàn tay đang cầm kịch bản hơi siết chặt lại.
Du Thư Yên nhìn thấy vậy liền an ủi cô: “Chao ôi, chỉ là hôn lên trán thôi mà, đừng có khẩn trương như thế.”
“Tớ đâu có khẩn trương đâu.” Tô Tinh Dã lập tức phủ nhận.
“Sao chứ? Không khẩn trương mà tai đỏ hết lên rồi kìa.”
Tô Tinh Dã theo bản năng đưa bàn tay sờ soạng vành tai: “Có…thật không?”
Du Thư Yên cười cô: “Thật.”
Hai người bọn họ đang nói chuyện thì nhân viên hiện trường đột nhiên từ đằng xa chạy tới gọi: “Tinh Dã, tới đây đi, đạo diễn đang tìm cô kìa.”
“Thấy chưa, nhất định là muốn bàn bạc với cậu chuyện diễn cảnh hôn rồi.”
Tô Tinh Dã liếc cô ấy một cái rồi đứng dậy: “Không nói với cậu nữa, tớ đi trước đây.”
Du Thư Yên phất phất tay với cô: “Đi mau đi mau.”
Sau khi Tô Tinh Dã bước vào phòng nghỉ liền nhìn thấy Thẩm Vọng Tân đang ngồi kế bên Khương Nghị, kịch bản đang đặt trên đầu gối.
Khương Nghị nhìn thấy cô thì vẫy tay gọi: “Tinh Dã, mau lại đây ngồi đi.”
Tô Tinh Dã nhanh chóng đi tới rồi ngồi vào chỗ trống bên cạnh Khương Nghị.
“Chu Thưởng tạm thời muốn trở về tham gia một sự kiện nên cảnh quay đối đầu với Vọng Tân xem ra là không thực hiện được rồi, vậy nên chúng tôi đã thảo luận đưa cảnh hôn ngày mai của hai người lên thay thế cảnh quay này. Hai người thấy có được không?”
Tô Tinh Dã vô thức nhìn về hướng Thẩm Vọng Tân, ánh mắt của hai người cũng vì thế va chạm với nhau. Không rõ vì lý do gì mà anh không nói câu nào, Tô Tinh Dã tuy không thể giải thích được nhưng tự nhiên cũng cảm nhận được ánh mắt của anh chính là đang thăm dò ý kiến của cô, cho nên cô trả lời: “Có thể ạ.”
Khương Nghị lại nhìn về phía Thẩm Vọng Tân, Thẩm Vọng Tân mỉm cười rồi nói: “Tôi cũng không có vấn đề, đạo diễn sắp xếp như thế nào chúng tôi đều có thể đáp ứng được.”
“Được rồi, quyết định như vậy là xong. Sau khi Phó Tuân và những người khác quay xong cảnh này sẽ quay tiếp cảnh của cậu.” Khương Nghị vỗ vào tay anh.
“Được.”
Khương Nghị đã thảo luận sơ qua với họ về cảnh hôn này. Cảnh hôn này là cảnh hôn duy nhất của hai người trong toàn bộ phim, hơn nữa nó thật sự không phải là một cảnh hôn đúng nghĩa mà chỉ là một nụ hôn trên trán.
Sau khi giải thích xong Khương Nghị hỏi hai người họ: “Tôi nói như thế hai người đã hiểu rõ chưa?”
Cả hai người đều gật đầu.
Thấy vậy Khương Nghị đứng lên nói: “Vậy thì hai người tự tập thoại với nhau trước đi, tôi phải đi kiểm tra tiến độ bên phía Phó Tuân cái đã.”
“Được ạ.”
Sau khi Khương Nghị đi khỏi Thẩm Vọng Tân hỏi cô: “Vừa rồi đạo diễn giải thích em đã hiểu chưa?”
Tô Tĩnh Dạ gật đầu với anh: “Gần như là đã hiểu hết ạ.”
“Vậy chúng ta ở đây tập thoại chút đi.”
“Dạ được.”
Hai người đang ngồi trong góc phòng, xung quanh các nhân viên vẫn liên tục ra vào nhưng cũng không ảnh hưởng một chút nào đến việc tập thoại của hai người.
Khoảng nửa tiếng sau nhân viên hiện trường đi đến gọi họ, hai người liền cầm kịch bản đi theo nhân viên đến chỗ quay. Khi bọn họ đến nơi Phó Tuân và Chu Thưởng vẫn còn đang quay, cả hai người họ đều đang mặc đồ tang, cảnh quay mà hai người họ đang diễn theo nguyên tác chính là cảnh “Tang lễ của Thập Bát hoàng tử”.
Giọng nói Tô Du khàn khàn: “Lão Cửu, đệ thật sự tin là Tiểu Thập Bát tự mình trượt chân ngã xuống hồ sen hay sao?”
Tô Mân nhìn về phía hắn hỏi: “Ngũ ca nói lời này là có ý gì?”
Tô Du cười một tiếng: “Thật sự là không hiểu sao?”
“Cửu đệ hoàn toàn không hiểu được ý của Ngũ ca.”
“Cửu đệ!”
Tô Du bất thình lình gọi một tiếng “Cửu đệ” làm cho thân thể Tô Mân hơi run rẩy một chút, từ sau khi bọn họ ngày một xa cách nhau Ngũ ca cũng chưa bao giờ gọi hắn là Cửu đệ cả.
Hốc mắt Tô Du đỏ bừng hằn lên tơ máu, hắn gằn từng chữ một mà nói: “Cửu đệ à, Tiểu Thập Bát của chúng ta đã đi rồi, Tiểu Thập Bát ngày xưa luôn quấn lấy đệ… đã không còn nữa rồi.”
Bàn tay giấu trong tay áo của Tô Mân gắt gao cuộn chặt lại thành nắm đấm, hốc mắt đỏ ửng lên nhưng không nói một câu nào.
“Tốt! Cảnh này hoàn thành! Mọi người nghỉ ngơi đi!”
Sau khi nghe giọng Khương Nghị vang lên, hai người trợ lý ngay lập tức đưa áo khoác cho bọn họ, hốc mắt hai người vẫn còn đỏ bừng bừng. Tô Tinh Dã đi theo Thẩm Vọng Tân tới chỗ bọn họ, Thẩm Vọng Tân thân thiết khoác vai hai người: “Vẫn ổn chứ?”
Phó Tuân khụt khịt mũi, lắc đầu. Những cảnh quay sắp tới của bọn họ đều là ngược thân ngược tâm, toàn bộ đều là yêu hận chém giết, tình cảm cạn kiệt thật sự là khó có thể chịu đựng được.
Chu Thưởng sau khi thu xếp quần áo gọn gàng thì quay sang nói với nhóm người của Tô Tinh Dã: “Thật là ngại quá, người đại diện vừa mới thông báo một hoạt động đột xuất, có liên quan tới đại ngôn của anh nên nhất định phải qua đó một chuyến.”
Tô Tinh Dã lắc đầu nói: “Không có vấn đề gì đâu ạ.”
Thẩm Vọng Tân cũng cười với anh ấy, tỏ ý đã hiểu vấn đề.
Chu Thưởng nhìn hai người bọn họ rồi nói: “Ngày mai anh mời hai đứa uống Starbucks.”
Phó Tuân khụt khịt mũi nhìn Chu Thưởng, hai mắt đỏ hoe: “Ngũ ca, đệ cũng muốn uống.”
Chu Thưởng nở nụ cười: “Được rồi, anh đều mời hết, có được không?”
Phó Tuân đưa tay ra một dấu “Ok” với anh ấy.
Sau khi Chu Thưởng chào hỏi đạo diễn Khương xong liền vội vã cùng với trợ lý rời khỏi, bọn họ còn không đủ thời gian quay trở lại phòng hóa trang để thay đồ. Chu Thưởng đi rồi Phó Tuân cũng chạy đến tổ 3 để tìm Kỷ Nguyên, lát nữa hai người còn có một cảnh diễn chung đối đầu với nhau, cảnh còn chưa quay mà anh ấy đã cảm thấy sợ hãi vì bị cảm giác đau lòng chi phối.
“Vọng Tân, Tinh Dã, tôi đi trước đây, hai người quay xong trước thì sang bên đó đợi tôi, chúng ta cùng đi ăn khuya.”
“Được, tôi biết rồi, cậu đi đi.” Thẩm Vọng Tân vẫy tay với anh ấy.
Sau khi dọn dẹp hiện trường xong Khương Nghị gọi hai người họ đi chuẩn bị. Lúc đánh clapper board (2) xong cảnh quay mới chính thức bắt đầu. Khương Nghị ngồi sau màn hình nhìn chằm chằm vào hai người trong máy quay phim. Đây là cảnh thân mật nhất của hai người họ, nói thật lòng, ông cảm thấy hơi căng thẳng.
Thẩm Vọng Tân đặt bàn tay lên đôi vai gầy guộc của cô rồi từ từ nghiêng người, chính động tác này của anh đã làm trái tim Tô Tinh Dã đập loạn xạ, cánh tay giấu trong trong tay áo của cô khẽ run lên. Nhưng cảnh quay này yêu cầu cô phải rơi nước mắt, cô ép buộc bản thân tập trung lực chú ý nên chỉ trong vài giây ngắn ngủi một màn sương đã phủ đầy hốc mắt. Rất nhanh chóng cô đã cảm nhận rõ ràng hơi thở ấm áp của Thẩm Vọng Tân, khoảnh khắc đôi môi anh chạm vào trán mình, cô theo bản năng mà cụp mắt xuống. Chính vào giây phút mắt cô vừa rũ xuống, có một giọt lệ đọng lại trong hốc mắt cũng theo đó mà rơi ra.
Nụ hôn đó chỉ kéo dài chừng ba giây, khi đôi môi của Lục Dự Lễ vừa rời khỏi, Lý Uyển Yểu đột ngột ôm chặt lấy eo chàng rồi vùi mặt vào trong ngực chàng.
Lục Dự Lễ nhận ra nàng có điều gì đó không ổn liền xoa đầu nàng rồi nhẹ nhàng hỏi: “A Yểu, muội làm sao vậy?”
Lý Uyển Yểu lắc đầu trong giọng nói pha lẫn sự nghẹn ngào: “Muội không sao hết.”
Một người thông minh như Lục Dự Lễ trong ánh mắt đã hiện lên tia nhẫn nại, thời điểm nàng muốn quay về chàng đã tự tay đỡ Lý Uyển Yểu lên xe ngựa.
“A Lễ ca ca, tạm biệt.” Lý Uyển Yểu nói với chàng, những giọt nước mắt đang chực trào ra khỏi mắt nàng.
“Trên đường đi cẩn thận một chút.”
“Được.”
Sau khi rèm cửa buông xuống người phu xe liền đánh xe ngựa đi khỏi. Lục Dự Lễ nhìn xe ngựa mỗi lúc một xa đột nhiên hét lên một tiếng: “A Yểu.”
Lý Uyển Yểu ở trong xe ngựa nghe được giọng nói của chàng, nàng ngay lập tức xốc rèm vải phía sau xe lên.
Khoảng cách giữa hai người tương đối xa, Lục Dự Lễ nói lớn: “A Yểu, mặc kệ có chuyện gì xảy ra cũng đừng rời xa ta có được không?”
Sống mũi Lý Uyển Yểu chua xót một hồi, nàng nhìn chàng mỉm cười, trong ánh mắt ngấn lệ nhạt nhòa nhưng cuối cùng cũng không đáp lại được lời nào.
(1) 等 – chữ “Đẳng” trong tên của Lương Đẳng có nghĩa là chờ đợi.
(2) Clapper board: Là bảng ghi tên phim, cảnh quay, đạo diễn, số tập,…dùng để bắt đầu cảnh quay như hình bên dưới.