Bạn đang đọc Một lần gặp gỡ một đời bên anh – Chương 31:
Dương Vân ở lại một tuần, chị ấy đã đặt vé máy bay trở về Bắc Kinh vào ngày mai, cho nên trước khi đi chị ấy muốn chào tạm biệt mấy người chỗ Khương Nghị. Chị ấy ở trong đoàn phim một tuần này đã có mối quan hệ tốt với tất cả mọi người trong đoàn phim, bao gồm cả Khương Nghị và những người khác.
Chỉ là ngay khi chị vừa bước đến trước cửa phòng thì nghe được giọng nói trong phòng truyền ra. Hình như là đạo diễn Khương đang thảo luận chuyện gì đó với phó đạo diễn Trương nên theo phép lịch sự chị quyết định không vào, định là sẽ quay lại sau. Nhưng đúng lúc chị vừa xoay người đi thì bất ngờ nghe được hai chữ “rút vốn” làm cho chị như bị ma xui quỷ khiến mà dừng chân.
“Lão Khương, hôm nay lại có một nhà đầu tư khác rút vốn.” Giọng nói của phó đạo diễn Trương có hơi nặng nề.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nét mặt của Khương Nghị có chút mệt mỏi, ông cũng đuối sức vì chuyện nhà đầu tư mấy ngày hôm nay: “Tiền vốn trong tay chúng ta còn chống đỡ được bao lâu nữa?
Phó đạo diễn Trương nói: “Có thể cầm cự tới cuối tháng này hay không vẫn chưa thể nói trước được. Sắp tới còn một số địa điểm quay phim cần phải di chuyển tới, chắc chắn là sẽ tốn thêm nhiều chi phí nữa.”
Bọn họ lúc này đã sắp sửa lâm vào cảnh lửa sém lông mày. (1)
“Đừng lo lắng, tôi sẽ tiếp tục tìm kiếm nhà đầu tư.” Khương Nghị lúc này chỉ có thể an ủi ông ấy như vậy.
“Nhưng bây giờ chỉ có một vài nhà đầu tư nhỏ chịu đầu tư vào, mà số tiền đầu tư ít ỏi đó của bọn họ cũng không đủ để nhét kẽ răng nữa.”
Có lẽ là do đã căng thẳng mấy ngày liên tục nên một người phụ trách không nhịn được mà nói: “Ông nói xem, nếu là lúc trước chúng ta đáp ứng bọn họ đổi mấy người Tinh Dã đi thì bọn họ có phải sẽ không…”
“Lão Lâm, đừng nói bậy.” Khương Nghị ngắt ngang lời ông ấy: “Tôi đã nói rất rõ ràng rồi, chuyện này không liên quan đến đám trẻ đó…”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong lúc bọn họ đang nói chuyện thì bất ngờ nghe giọng của biên kịch Trần ở ngoài cửa: “Cô Dương, sao cô lại đứng ở đây? Cô đến gặp đạo diễn Khương à?”
Giọng nói của Khương Nghị trong phòng nghỉ đột ngột im bặt, những người ngồi trong phòng đều đưa mắt nhìn nhau, sau đó đồng loạt đứng dậy đi về phía cửa phòng. Quả nhiên khi vừa mở cửa phòng ra đã nhìn thấy Dương Vân đang đứng trước mặt biên kịch Trần, mà biên kịch Trần nhìn thấy biểu cảm trên mặt họ cũng tự hiểu được chuyện gì đã xảy ra.
Dương Vân xoay đầu nhìn sang mấy người của Khương Nghị, Khương Nghị cảm thấy xấu hổ nên ngập ngừng hỏi chị: “Cô Dương à, cô đã nghe được gì rồi?”
Dương Vân bình tĩnh trả lời: “Chuyện gì cần nghe tôi đều đã nghe được hết.”
Thấy vậy Khương Nghị đành nói: “Cô Dương, chúng ta vào trong rồi nói.”
Dương Vân đi theo bọn họ vào trong phòng, sau khi ngồi xuống chị nhìn về phía người đàn ông trung niên lúc này nhắc đến tên Tô Tinh Dã hỏi ông ấy: “Vừa rồi tôi có nghe được mọi người nhắc tới chuyện nhà đầu tư rút vốn? Mà chuyện này có liên quan gì đến Tinh Dã nhà tôi?”
Khương Nghị vội vàng phủ nhận: “Không, không có vấn đề gì, cô Dương…”
“Đạo diễn Khương, thật sự là đã xảy ra chuyện gì vậy, tôi cần được biết sự thật một cách rõ ràng.”
Khương Nghị nhìn thấy vẻ mặt kiên trì của Dương Vân, lại cùng phó đạo diễn Trương liếc mắt nhìn nhau một cái, ông không nói gì, cuối cùng vẫn là nhờ phó đạo diễn Trương đem toàn bộ tình hình thực tế đêm hôm đó kể lại một lượt.
Dương Vân sau khi nghe xong câu chuyện trong nháy mắt sắc mặt trầm xuống: “Kính rượu à?”
Khương Nghị biết rõ Dương Vân thật sự rất bảo bọc cho Tô Tinh Dã, ngoài mặt nhìn chị ấy có vẻ rất bình tĩnh nhưng trên người lại đang mang theo một loại áp lực vô hình, làm cho một người chuyện tốt xấu gì cũng từng gặp qua như Khương Nghị có cảm giác hơi ngột ngạt.
Dương Vân nhìn thấy đôi gò má mệt mỏi của Khương Nghị thì cũng hiểu được chuyện này không thể nào đổ lỗi cho Khương Nghị được. Hơn nữa bọn họ cũng đã từ chối yêu cầu đổi diễn viên của nhà đầu tư, đến mức bây giờ đã bị rút lại vốn. Nghĩ tới chuyện này sắc mặt chị dịu lại một chút, chị hỏi: “Bộ phim này tổn thất bao nhiêu kinh phí rồi?”
Phó đạo diễn Trương nhìn chị: “Cô Dương, cô hỏi chuyện này để làm gì?”
“Tôi hỏi thì ông cứ trả lời đi.”
Khí thế của Dương Vân quá mạnh mẽ, phó đạo diễn Trương im lặng mím môi.
Khương Nghị nói: “Theo tính toán thì đã tổn thất gần hai trăm triệu.”
“Hai trăm triệu? Chiếm bao nhiêu phần trăm trong tổng số vốn đầu tư?”
“Năm mươi phần trăm.”
“Nói cách khác thì tổng vốn đầu tư cho bộ phim truyền hình này là khoảng bốn trăm triệu?”
“Đúng vậy, chính là nhà đầu tư lớn nhất đã rút vốn, một mình ông ta đầu tư hai trăm triệu tệ. Lần này ông ta rút hết vốn đi còn kéo theo rất nhiều nhà đầu tư nhỏ khác cũng rút vốn.”
“Được rồi, tôi đã hiểu rồi, trước hết tôi có việc bận một chút, tôi xin phép ra ngoài trước.” Nói xong, Dương Vân đứng lên đi ra khỏi phòng nghỉ của đạo diễn.
Hai người trong phòng nghỉ đưa mắt nhìn nhau, phó đạo diễn Trương nhìn về phía Khương Nghị: “Cô ấy nói đã hiểu là có ý gì?”
Khương Nghị lắc đầu: “Tôi cũng không biết.”
Nhưng mà không bao lâu sau Khương Nghị rốt cuộc cũng biết được Dương Vân muốn làm gì. Sau khi nghe những gì Dương Vân nói ông ấy gần như không thể cầm chặt được điện thoại trong tay: “Cô Dương… cô Dương… cô vừa nói gì? Cô vừa nói gì vậy?”
Sự bất thường của Khương Nghị đã làm cho phó đạo diễn Trương phải chú ý, ông ấy vô thức ngẩng đầu từ kịch bản lên nhìn về phía bên kia.
Giọng nói của Dương Vân từ đầu dây bên kia một lần nữa vang lên: “Tôi nói là tôi muốn đầu từ vào “Quyền mưu”, ba trăm triệu tệ, như vậy đã đủ chưa?”
“Ba… Ba trăm triệu.” Khương Nghị lắp bắp: “Cô Dương, cô nói muốn đầu tư ba trăm triệu tệ vào “Quyền mưu” của chúng tôi?”
Nghe được mấy chữ ba trăm triệu tệ, phó đạo diễn Trương nhất thời không kiềm chế được cảm xúc, ông ấy ở trên sofa thở phào nhẹ nhõm rồi ngay lập tức đứng lên, hai con mắt sáng rực nhìn chằm chằm về phía Khương Nghị.
“Đúng vậy, có vấn đề gì sao?”
Khương Nghị cứng nhắc lắc lắc đầu: “Không có, không có vấn đề gì.”
“Không có vấn đề là được rồi. Ông cứ sắp xếp xem khi nào có thời gian rảnh để chúng ta ký hợp đồng. Sau khi hợp đồng được ký kết, vốn đầu tư sẽ ngay lập tức được chuyển vào tài khoản.”
“Ngày mai, ngày mai tôi có thời gian.” Khương Nghị lập tức trả lời.
“Vậy thì tốt quá rồi, chiều mai tôi sẽ lên máy bay trở về Bắc Kinh. Chúng ta sẽ sắp xếp cuộc hẹn vào buổi sáng để ký kết hợp đồng.”
“Được, không thành vấn đề.”
Dương Vân đầu tư vào ba trăm triệu đồng nghĩa với việc chị trở thành nhà đầu tư lớn nhất của “Quyền mưu”, vị trí nhà sản xuất chính hiển nhiên là cũng thuộc về chị. Chẳng qua là bởi vì lúc Vương tổng rút vốn cũng tiện tay kéo cả nhà sản xuất Ngô Bân của ông ta đi theo, ông suy nghĩ một lúc rồi lại hỏi: “Cô Dương, nhà sản xuất của chúng tôi ở bên này, cô xem…”
“Chờ sau khi mọi việc ổn thỏa tôi sẽ sắp xếp một người cho ông.” Dương Vân dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Đúng rồi, chuyện này ông không cần phải nói với Tinh Dã, cứ để cho con bé thoải mái mà quay phim. Sắp tới tôi hy vọng tất cả các diễn viên đều tập trung toàn bộ thời gian vào việc diễn xuất, quay phim cả ngày đã đủ mệt mỏi rồi, mấy bữa tiệc lộn xộn đó sau này dẹp hết đi.”
Mấy lời này của Dương Vân làm sao Khương Nghị có thể không hiểu được, hợp đồng ký xong chị liền chính thức trở thành nhà đầu tư lớn nhất cho “Quyền mưu” của bọn họ, là người có tiếng nói lớn nhất. Chị ấy đã nói như vậy thì làm gì còn có mấy bữa tiệc phiền phức, lộn xộn kia xuất hiện nữa, hiển nhiên là ông vô cùng tán thành.
“Được, vậy là tốt rồi, mọi chuyện như thế là xong. Tôi không quấy rầy ông nghỉ ngơi nữa, tạm biệt.”
Điện thoại mới cúp xong đã thấy phó đạo diễn Trương kích động từ nãy giờ đột nhiên xông tới ôm chặt lấy Khương Nghị: “Lão Khương! Lão Khương!! Thật sự là như vậy? Có thật là như vậy không?”
Khương Nghị suýt chút nữa thì bi làm cho tắt thở, vội vàng đưa tay ra đấm cho ông ấy một phát, phó đạo diễn Trương cuối cùng cũng buông ông ra. Nhìn thấy dáng vẻ phấn khích của ông ấy, ông gật đầu cười cười: “Đúng vậy, là sự thật.”
Phó đạo diễn Trương phấn khích đến nỗi đứng ngồi không yên, ông ấy cứ đi tới đi lui, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Cô Dương thật sự sẽ đầu tư cho chúng ta ba trăm triệu sao? Có thật là ba trăm triệu không?”
Khương Nghị khẳng định một cách chắc chắn: “Đúng vậy, “Quyền mưu” của chúng ta đã có nhà đầu tư mới, hơn nữa nguồn vốn đặc biệt dồi dào.”
Khương Nghị không thể ngờ được là Dương Vân lại đầu tư vào “Quyền mưu”. Khi mới đến đây chị ấy chỉ là người quản lý của một nữ diễn viên trong đoàn phim, nhưng sau khi ra về lại trở thành nhà đầu tư cho bộ phim của bọn họ.
Phó đạo diễn Trương hưng phấn liên tục xoa xoa tay, sau một hồi ông ấy mới lấy lại bình tĩnh mà hỏi: “Dương Vân này cuối cùng là có lai lịch như thế nào? Cô ấy ra tay cũng thật mẹ nó quá rộng rãi đi?!”
Hai người họ ngồi đối diện với nhau, Khương Nghị suy nghĩ một lát rồi mới nói: “Tôi không biết lai lịch cô ấy như thế nào, nhưng chắc chắn một điều là cô ấy đầu tư vào bộ phim của chúng ta hoàn toàn là vì Tinh Dã.”
Phó đạo diễn Trương bắt đầu phân tích: “Đúng là vậy. Cô ấy là người quản lý của Tinh Dã đương nhiên là sẽ vì Tinh Dã. Hơn nữa cô ấy là người được Tinh Dã đưa tới Hạo Nguyệt Media, nói cách khác chính là nhà đầu tư lần này thật sự có khả năng là người nhà của Tinh Dã?”
“Không sai, chắc hẳn là do người nhà của Tinh Dã bỏ vốn đầu tư.”
“Đầu tư cho con gái mình ba trăm triệu, tôi thật sự không hiểu rốt cuộc bối cảnh của Tinh Dã là như thế nào?”
“Bối cảnh như thế nào thì tôi không biết nhưng khẳng định là không thiếu tiền.”
“Không đúng sao? Bỏ ra một lúc ba trăm triệu tệ mà không khác gì ba tệ, như vậy mà ông còn nghĩ là thiếu tiền sao?”
“Đúng thế, cô Dương còn dặn dò tôi không cần nói chuyện đầu tư này cho Tinh Dã biết, cô ấy nói là chỉ hy vọng Tinh Dã có thể hoàn thành tốt bộ phim thôi.”
Phó đạo diễn Trương cảm thán một câu: “Lão Khương à, xem ra thì tôi đã hiểu được tại sao tối hôm đó Tinh Dã lại có cái khí thế như vậy rồi. Thật ra là do có người nhà chống lưng nha, cô ấy thật sự là thiên kim tiểu thư hào môn ra ngoài dạo chơi thôi, tuyệt đối là người chơi hệ nhân dân tệ (2), cho nên cô ấy hoàn toàn có thể tung hoành trong cái giới giải trí này.”
Khương Nghị cười một cái, nói một cách nghiêm túc: “Tinh Dã không phải là loại người như vậy.”
Phó đạo diễn Trương cũng cười cười: “Đúng vậy, Tinh Dã đúng là không phải loại người như vậy.”
Khoảng thời gian này cùng nhau quay phim nhưng chưa bao giờ nghe cô nói một tiếng khổ hay than một tiếng mệt. Tuy rằng cô không phải là người được đào tạo chính quy, lại là lần đầu tiên chính thức tiếp xúc với diễn xuất, nhưng kỹ thuật diễn xuất của cô rất tự nhiên và trôi chảy. Điều khiến người ta khó hiểu chính là cô rõ ràng đã chiến thắng khi được sinh ra ở vạch đích nhưng mỗi ngày đều cố gắng làm việc chăm chỉ hơn người bình thường. Còn trẻ tuổi đã xuất sắc như thế lại không kiêu căng cũng không hấp tấp, không hống hách cũng không nịnh nọt, là một người rất thực tế.
Bình thường cô là người không thích nói nhiều. Trong thời gian chờ đợi cảnh quay, trong khi những diễn viên khác sẽ tụ tập lại nói chuyện phiếm thì cô lại dành phần lớn thời gian lặng lẽ ngồi một mình xem lại kịch bản. Tính tình cô hơi chậm chạp một chút, thật sự chỉ là chậm chạp chứ không phải lạnh lùng. Rõ ràng là gia đình có bối cảnh như vậy nhưng trên người lại không hề toát ra dáng vẻ của một thiên kim tiểu thư nhà giàu. Cô đem lại cho người ta cảm giác giống như một một dòng suối chảy róc rách, trong lành tinh khiết, tam quan ngay thẳng, là người được giáo dục rất tốt.
Mà từ mức độ bảo vệ của Dương Vân dành cho cô thì không khó để nhận ra cô ở nhà đặc biệt được cưng chiều. Mà cũng phải thôi, có một đứa con gái ưu tú như vậy có cha mẹ nào mà không cưng chiều chứ? Chỉ cần nhìn Tô Tinh Dã ưu tú như vậy hiển nhiên cũng có thể đoán được cha mẹ cô ấy cũng là những người rất giỏi, bằng không sao lại có thể bồi dưỡng ra được đứa con ưu tú như vậy?
(1) Lửa sém lông mày: Tình hình rất nghiêm trọng.
(2) RMB player – Người chơi hệ nhân dân tệ: Dùng để chỉ những người chơi game online dùng tiền thật nạp game để mua hoặc có được một thứ gì đó ở trong game mà không cần phải tốn thời gian và số tiền nạp thường khá lớn. Ở đây ý là nói Tô Tinh Dã là tiểu thư nhà giàu có thể vung tiền để giải quyết mọi việc.