Một lần gặp gỡ một đời bên anh

Chương 28


Bạn đang đọc Một lần gặp gỡ một đời bên anh – Chương 28:

Hàng Châu về đêm ồn ào và náo nhiệt với đèn đường rực rỡ cùng đèn neon đủ loại sắc màu. Xe cộ vun vút lao nhanh, thỉnh thoảng còn có âm thanh chói tai của xe hơi. Từ khách sạn Kim Thiền về khách sạn của bọn họ chỉ mất mười phút đi taxi nhưng nếu đi bộ thì mất tận bốn mươi phút, chưa kể lúc này anh còn phải cõng thêm một người trên lưng.
 
Tô Tinh Dã vẫn đang nằm trên lưng Thẩm Vọng Tân, đột nhiên cô hỏi: “Sao tai của anh lại đỏ quá vậy?”
 
Lưng Thẩm Vọng Tân hơi đờ ra, anh nói: “Làm gì có, em nhìn lầm rồi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tô Tinh Dã duỗi tay ra chạm vào lỗ tai của anh, giọng điệu bướng bỉnh: “Có mà… em không có nhìn lầm đâu.”
 
“Chắc là… lúc nãy anh có uống một chút rượu nên nó hơi đỏ lên thôi.” Thẩm Vọng Tân giải thích.
 
“Ồ.” Tô Tinh Dã cũng không làm loạn nữa, nhưng mà vừa mới được một lúc cô lại vươn thẳng lên, đưa tay chỉ về hướng cách đó không xa hỏi anh: “Ơ? Phía trước là cái gì vậy?”
 
Thẩm Vọng Tân nhìn theo hướng ngón tay của cô mà trả lời: “Là đèn neon đó.”
 
“Đèn neon…đẹp quá…nhiều màu quá…đèn đẹp quá… Em muốn đem chúng về nhà…”
 
Tuy rằng giọng nói của cô có hơi mơ hồ nhưng cũng không đến nổi làm Thẩm Vọng Tân nghe không hiểu, anh lại kiên nhẫn giải thích với cô: “Mấy cái này không thể đem về nhà được.”
 
“Em đây mà còn không mua được sao… Bao nhiêu tiền… Anh đi hỏi giúp em đi…”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Vọng Tân nghe xong không nhịn được cười. Bình thường cô không nói nhiều như vậy, là một cô gái hiền lành, ít nói nhưng sau khi say rồi lại bắt đầu ríu ra ríu rít. Đi được một đoạn đường khá xa nhìn thấy bảng hiệu của mấy cửa hàng cô đều muốn mua chúng, nhìn thấy đèn led cũng muốn mua, ngay cả mấy dây đèn led cô cũng muốn mua. Bây giờ cô lại muốn mua cả đèn neon, hình như tất cả chúng đều có liên quan đến ánh sáng nên anh thuận miệng hỏi cô: “Sao em lại thích mấy thứ này?”
 
Tô Tinh Dã lại một lần nữa tựa đầu vào vai anh: “Đèn… Đẹp đẹp… Đem về nhà trời sẽ sáng, không tối nữa…”
 
Thẩm Vọng Tân khẽ cau mày, nhất thời không hiểu được mấy lời của cô là có ý gì.
 
Tô Tinh Dã mắt nhắm mắt mở thấp thoáng nhìn thấy ánh sáng đằng xa như ảo như thực, bất giác cô gọi tên anh: “Thẩm Vọng Tân.”
 
Bước chân của Thẩm Vọng Tân hơi khựng lại một chút. Bọn họ ở cạnh nhau lâu như vậy nhưng cô chưa bao giờ gọi tên anh, không phải gọi thầy Thẩm thì cũng là anh Thẩm mà bây giờ lại gọi anh như vậy, giọng nói trong men say của cô mang chút âm mũi, âm cuối hơi cao lên. Anh đáp: “Ừm, có chuyện gì thế?”
 

“Tại sao lúc nãy… anh lại muốn đỡ rượu cho em?”
 
Nghe xong câu hỏi của cô Thẩm Vọng Tân suy nghĩ một lúc, tại sao anh lại muốn đỡ rượu cho cô, nói thật lòng thì anh cũng không biết tại sao, đơn giản chỉ là anh muốn làm như vậy.
 
“Sao vậy? Em muốn hỏi anh…” Tô Tinh Dã hơi mất kiên nhẫn đưa tay ra xoa xoa đầu anh mấy cái.
 
Thẩm Vọng Tân có cảm giác bàn tay của cô đang làm rối bù đầu tóc của mình. Anh lớn đến từng tuổi này rồi còn chưa được người thân xoa đầu như vậy.
 
Tô Tinh Dã lại xoa xoa đầu anh thêm mấy lần nữa giống như là tìm được trò vui, cô bắt đầu dùng cả hai tay nghịch ngợm với mấy sợi tóc của anh. Tóc của anh rất đẹp, vừa bóng lại vừa mềm, sờ vào rất thoải mái.
 
Thẩm Vọng Tân biết là cô đang say cho nên cũng không cản cô lại, cứ để mặc cho cô chơi. Một người đang say rượu, càng ngăn cản không cho người ta làm người ta lại nhất định phải làm cho bằng được. Quả nhiên anh không cản cô lại nên Tô Tinh Dã chơi một hồi liền không chơi nữa.
 
“Vậy thì anh hỏi em, vì cái gì mà lúc sau lại đỡ rượu cho anh?” Thẩm Vọng Tân hỏi lại cô.
 
Tô Tinh Dã cứ tựa đầu trên vai anh “Ừm” cả buổi.
 
“Ừm cái gì?”
 
“Bởi vì… bởi vì anh tốt… tốt…”
 
“Anh tốt chỗ nào vậy?” Thẩm Vọng Tân tiếp tục hỏi.
 
Nhưng mà anh không đợi được câu trả lời của Tô Tinh Dã bởi vì cái người đã náo loạn suốt trên đường đi cuối cùng cũng mệt rồi. Cô nằm trên vai anh, hơi thở đều đều có vẻ là đã ngủ mất.
 
Bình thường Tô Tinh Dã đều có thói quen 6 giờ sẽ rời giường, rửa mặt xong sẽ đi chạy bộ vào buổi sáng. Nhưng mà giấc ngủ hôm nay cô lại ngủ một mạch tới tận 7 giờ, tỉnh lại một lúc cô mới phát hiện trên giường còn có một người khác nên hoảng hốt la lên một tiếng, sau đó định thần lại mới nhìn ra được người đang ở bên cạnh mình là ai.
 
Lúc nghe được tiếng la của cô thì Du Thư Yên cũng bắt đầu tỉnh ngủ, cô ấy liếc sang cô giơ tay lên: “Chào buổi sáng.”
 
Tô Tinh Dã nhìn xung quanh phòng một lần, đây đúng là phòng của cô mà, thế là cô bắt đầu nghi ngờ: “Tối hôm qua cậu ngủ cùng tớ sao?”
 
Du Thư Yên kéo tấm chăn mỏng đang cuộn trên người xuống, ngồi dậy: “Đúng vậy.”
 

“Vậy…tối hôm qua làm sao tớ về đây được vậy?”
 
Du Thư Yên liếc cô một cái: “Cậu quên rồi à? Không nhớ gì hết luôn?”
 
Tô Tinh Dã ngơ ngác lắc lắc đầu: “Không nhớ rõ lắm, để xem…hình như là anh ấy cõng tớ trên lưng đi về.”
 
“Hả?” Du Thư Yên hơi sửng sốt: “Anh ấy cõng cậu về?”
 
“Hình như là vậy.”
 
Du Thư Yên nhớ tối hôm qua sau khi hai người họ trực tiếp bỏ về đã làm cho ba “ông tổng” kia rất tức giận, bữa cơm của họ cũng không kéo dài bao lâu đã vội vàng kết thúc. Sau khi cả nhóm trở về khách sạn thì hấp tấp đi tìm hai người nhưng đi gõ cửa phòng cả hai thì đều không có động tĩnh gì. Ngay lúc bọn họ vừa định gọi điện thoại thì nhìn thấy Thẩm Vọng Tân đang dìu Tô Tinh Dã đã ngủ say từ trong thang máy đi ra.
 
Tô Tinh Dã lúc đó đã say đến không biết trời đất gì, cuối cùng bị Thẩm Vọng Tân giao lại cho cô và Tư Vu. Người say rượu này thật là ngoan ngoãn, sau khi hai người các cô vệ sinh sạch sẽ cho ma men này xong định rời đi thì lại bị cô nắm chặt lấy cổ tay. Cổ tay bị nắm chặt nhưng không có cách nào bắt cô buông ra nên đành để cho Tư Vu về trước còn mình thì ở lại ngủ cùng với cô suốt cả đêm.
 
Tô Tinh Dã hoàn toàn không có ấn tượng về chuyện xảy ra phía sau nhưng ký ức trước khi cô nắm tay Thẩm Vọng Tân kéo đi thì vẫn còn, cô hỏi: “Tối hôm qua sau khi bọn mình đi khỏi có phải đạo diễn rất tức giận không?”
 
Vừa nghe cô nói xong Du Thư Yên ngay lập tức nhớ lại khí thế ngút trời của cô tối hôm qua trong phòng bao, quả thật là cao đến tận hai mét tám. Lúc đó cô ấy sợ đến nỗi không thể cầm chặt đôi đũa trong tay mình. Ngày thường nhìn cô rất đằm thắm, dịu dàng như làn nước nhưng khi thật sự nổi giận lại rất đáng sợ, cô ấy nói: “Tiểu Tinh à, thật sự là nhìn không ra nha.”
 
Tô Tinh Dã khó hiểu: “Nhìn không ra? Nhìn không ra cái gì chứ?”
 
“Cậu nói xem? Ngày hôm qua cậu quyết liệt như vậy làm cho mọi người đều sợ tới ngây người.”
 
Tô Tinh Dã: “…”
 
Du Thư Yên bước xuống giường, vừa đi về phía phòng tắm vừa hỏi: “Ở chỗ cậu có bàn chải đánh răng dự phòng không, tớ ở đây đánh răng rửa mặt rồi mới về.”
 
“Có, ở trong ngăn kéo dưới bồn rửa mặt.”
 
“Được rồi, cậu cũng mau đi qua rửa mặt đi.”
 
“Ừ, tới ngay.”

 
“Cậu còn chưa trả lời tớ, hôm qua đạo diễn bọn họ có giận hay không kìa.”
 
Du Thư Yên đang lấy kem đánh răng cũng thuận tay lấy luôn cho cô: “Đạo diễn có nổi giận hay không thì tớ không biết nhưng ba vị kia thì thật sự rất tức giận đấy.”
 
“Nếu bọn họ thật sự tức giận như vậy thì tiếp theo sẽ thế nào? Họ sẽ rút vốn hay là đá tớ ra khỏi đoàn phim?”
 
Du Thư Yên đang đánh răng bỗng nhiên bị sặc vì mấy câu nói của cô: “Cậu đang nghĩ cái gì vậy? Chuyện không nghiêm trọng tới mức đó đâu. Mạnh nhất trong ba người họ cũng chỉ có nhà sản xuất Ngô thôi. Đằng sau nhà sản xuất Ngô còn có một nhà sản xuất nữa cũng chính là nhà đầu tư, nghĩa là nhà đầu tư sẽ không vì ông ta mà rút vốn hoặc là thay thế diễn viên quan trọng đâu, cậu yên tâm đi.”
 
Mãi tới khi đã ra tới cửa chính của khách sạn Tô Tinh Dã vẫn không nhìn thấy Thẩm Vọng Tân ở đâu cả, Trì Hủ thấy cô nhìn tới ngó lui liền nói: “Anh Thẩm với anh Thích sáng nay có cảnh sớm nên đã đi rồi.”
 
Tô Tinh Dã gật gật đầu nhưng nhanh chóng phát giác ra có điều gì đó sai sai, bởi vì ánh mắt mà họ nhìn cô giống hệt như ánh mắt của Du Thư Yên nhìn cô lúc sáng nay vậy.
 
Chu Thưởng cũng cười cười chọc ghẹo cô: “Tiểu Tinh Dã ngày hôm qua rất có khí phách nha, làm cho mọi người đều ngạc nhiên đấy.”
 
Tô Tinh Dã mím môi dưới: “Ờm…Chắc là tại hôm qua em uống nhiều quá.”
 
“Một ly.” Kỷ Nguyên bổ sung.
 
“Điển hình của người một ly đã ngã.”
 
Mọi người chỉ là trêu chọc với đùa giỡn nên không cần thiết phải nghĩ nhiều. Mỗi người khi say rượu sẽ có một bộ dạng kỳ quái khác nhau, chuyện này đương nhiên không có gì là quái lạ cả, chính xác là sau khi say rượu Tô Tinh Dã mới nhận thức được điều này.
 
Sau khi tới đoàn phim rồi, Thẩm Vọng Tân cùng Thích Chử vừa mới hoàn thành cảnh quay đầu tiên, hai người bọn họ đi ra vừa vặn đụng phải mấy người mới đến làm việc.
 
Tô Tinh Dã cũng vô thức nhìn về phía Thẩm Vọng Tân. Mặc dù ký ức về đêm hôm trước của cô có hơi mơ hồ nhưng cô nhớ rõ tối hôm qua chính Thẩm Vọng Tân đã cõng cô về mà.
 
Những người khác nhìn thấy họ như vậy thì ngầm hiểu ý để lại không gian riêng cho hai người, Du Thư Yên nói với cô: “Tinh Dã à, bọn mình đi trước, lát nữa cậu tự qua sau nha.”
 
“Ừ được.”
 
Mấy người khác đi rồi bây giờ chỉ còn lại hai người Tô Tinh Dã và Thẩm Vọng Tân, ngược lại không còn ai ở đây thì Tô Tinh Dã lại không dám nhìn Thẩm Vọng Tân.
 
Thẩm Vọng Tân nhìn thấy cô cúi đầu xuống, mái tóc đen dài xõa trên vai, lại nhớ đến một loạt hành động không giống lúc bình thường tối hôm qua của cô làm anh không nhịn được cười mà hỏi: “Thế nào rồi? Sáng hôm nay có đau đầu không?”
 
Nghe anh hỏi Tô Tinh Dã ngẩng đầu lên, cô lắc đầu: “Em không đau.”
 

“Em không đau đầu là tốt rồi. Lần sau đừng làm như vậy, tửu lượng của anh tốt lắm, có uống thêm mấy ly nữa cũng không sao.”
 
Tô Tinh Dã cũng nhìn vào mắt Thẩm Vọng Tân, đột nhiên cô nghiêm túc nói: “Cảm ơn anh chuyện tối hôm qua.”
 
Thẩm Vọng Tân giật mình hỏi lại: “Cảm ơn anh? Cảm ơn anh cái gì?”
 
“Cảm ơn anh tối hôm qua đã đỡ rượu cho em, còn… còn có cảm ơn anh tối hôm qua đã cõng em về…” Nói gần hết câu giọng của Tô Tinh Dã càng lúc càng nhỏ.
 
Thẩm Vọng Tân: “Em chỉ nhớ là anh đã cõng em về thôi sao, không còn nhớ gì nữa à?”
 
Biểu cảm trên mặt Tô Tinh Dã có chút mờ mịt: “Còn nữa… Hình như em đã làm vài chuyện không phải… Em xin lỗi.” Tuy không nghĩ ra được là chuyện gì nhưng cô vẫn nói tiếng xin lỗi.
 
Thẩm Vọng Tân nhìn bộ dạng này của cô liền đoán được chắc là do say rượu nên cô đã cho phân nửa ký ức tối hôm qua trôi theo cơn say rồi, vậy nên anh chỉ cười rồi nói với cô: “Không có chuyện gì, em không cần xin lỗi anh đâu.”
 
Tô Tinh Dã nhìn anh, mím môi không nói gì.
 
Nhìn thấy cô như vậy Thẩm Vọng Tân bèn đưa tay ra xoa xoa đầu tóc cô: “Được rồi, đừng nói xin lỗi anh nữa, chúng ta đi hóa trang rồi làm việc nhé?”
 
Thời điểm bắt đầu làm việc, Tinh Dã nhìn thấy Khương Nghị trong lòng dâng lên cảm giác tội lỗi nhưng mà Khương Nghị nhìn thấy cô thì vẫn bình thường như cũ, sau khi chào hỏi xong thì kêu cô đi chuẩn bị, nửa tiếng sau chính thức bắt đầu làm việc.
 
A Uy đem ly Starbucks mà Tô Tinh Dã đã mua tới đưa cho cô.
 
Vị đắng quen thuộc của Iced Americano làm Tô Tinh Dã tỉnh táo hơn nhiều. Đối với vị đắng của Iced Americano, ban đầu cô cũng không quen nhưng uống mãi rồi cũng thành thói quen.
 
Hôm qua A Uy xin nghỉ vì có việc riêng, tối hôm qua trở lại anh mới nghe được chuyện bữa cơm. Anh ấy suy nghĩ một lúc rồi hỏi cô: “Chuyện đó cô có muốn nói lại với chị Vân không?”
 
Tô Tinh Dã đang xem kịch bản ngẩng đầu lên nhìn anh ấy: “Anh nói chuyện bữa cơm tối qua sao?”
 
“Đúng.”
 
“Không cần, chuyện không có gì lớn nên không cần nói cho chị Vân biết đâu.” Có lẽ là do những lời nói lúc sáng của Du Thư Yên cộng thêm thái độ ban nãy của Khương Nghị, cho nên cô cảm thấy chuyện này thật sự không có gì nghiêm trọng, do đó không muốn báo cho Dương Vân biết.
 
A Uy im lặng hai giây rồi nói: “Được rồi, tôi hiểu rồi.”
 

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.