Một lần gặp gỡ một đời bên anh

Chương 26


Bạn đang đọc Một lần gặp gỡ một đời bên anh – Chương 26:

Sau khi buổi giảng nhóm kết thúc, Khương Nghị lúc này mới để họ tản ra trở về tổ của mình tiếp tục quay, Du Thư Yên và Tô Tinh Dã tối nay còn có một cảnh quay với bạn diễn, vậy là hai người cùng về, trên đường trở về Du Thư Yên liếc nhìn laptop của Tô Tinh Dã mở ra liền tò mò hỏi một tiếng, “Gần đây cậu luyện chữ à?”
 
Vốn dĩ Tô Tinh Dã vẫn còn chìm đắm trong lời giải thích phần sau nên làm thế nào, nghe lời của Du Thư Yên đột nhiên lấy lại tinh thần, laptop cô vô tình mở ra liền gập vào, hỏi: “Vì sao cậu hỏi vậy?”
 
Du Thư Yên nhún vai, “Lẽ nào không phải sao? Nét chữ của cậu không phải đã đổi rồi à?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tô Tinh Dã ngạc nhiên, “Cậu nhìn ra điều này à?”
 
“Đương nhiên là nhìn ra được, tớ thấy phong cách chữ này của cậu cực kỳ giống ai đó, ầy, ai nhỉ?” Du Thư Yên nhất thời không nhớ ra, nhưng dáng vẻ nhìn cô ấy dường như vẫn đang nghiêm túc suy nghĩ.
 
Tô Tinh Dã nhìn vẻ mặt thành thật suy nghĩ của cô ấy, không khỏi bắt đầu chớp mắt trong vô thức, lúc này Du Thư Yên bỗng phát ra môt tiếng “ồ” bừng tỉnh hiểu ra được, cô ấy nhìn về hướng Tô Tinh Dã, đôi mắt sáng long lanh, kỳ thực lúc này Tô Tinh Dã cũng đã nghĩ đến việc sẽ giải thích với cô ấy như thế nào, nhưng …
 
“Thầy Tào Mô, gần đây có phải cậu đang luyện bảng chữ mẫu của thầy Tào Mô xuất bản không?”
 
Tô Tinh Dã: “…” khẽ cười.
 
Du Thư Yên “này” một tiếng, tiếp tục nói: “Chắc chắn là thầy Tào Mô, phong cách chữ của cậu bây giờ thật sự hơi giống phong cách của thầy Tào Mô, có điều thầy Tào Mô là ngôi sao trong giới thư pháp, ẩn chữ vô số, cậu thích chữ của ông ấy cũng là bình thường…”
 
Tô Tinh Dã vừa nghe vừa nghiêm túc gật đầu, bỗng nhiên Du Thư Yên chuyển chủ đề, “Thẩm Vọng Tân…”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tô Tinh Dã hít một hơi, quay sang nhìn chằm chằm cô ấy.
 
Du Thư Yên không ý thức được chút nào, vì mình mà tim Tô Tinh Dã đã căng thẳng không kiểm soát được như đi trên đôi cà kheo, đứng ngồi không yên.
 
“Nghe nói anh ấy từ nhỏ đã bắt đầu luyện cách mô phỏng các tác phẩm của thầy Tào Mô, đến cả giáo viên thư pháp của chúng ta cũng nói chữ của anh ấy rất giống khí phách của thầy Tào Mô, nếu cậu thật sự thích chữ của thầy Tào Mô, có thể xin anh ấy chỉ bảo.”
 

Tô Tinh Dã lại cảm thấy tim đang bị treo giữa không trung lần nữa nên trở lại vị trí, cô nhếch môi, “Thực ra tớ chỉ luyện bừa thôi.”
 
“Vậy à, nhưng luyện bừa mà cũng luyện rất giỏi đấy.” Du Thư Yên cảm khái, tiểu Tinh Dã thật sự là người mà thượng đế thiên vị.
 
***
 
Sau khi cảnh quay của của Tô Tinh Dã và Du Thư Yên kết thúc, hai người đến thẳng tổ 4, lúc này phần lớn mọi người đều ở tổ 4, tổ 4 hiện giờ có Thẩm Vọng Tân và Thích Chử diễn chung, tối nay là cảnh quay cuối cùng của họ.
 
Lúc các cô bước qua đó, bên đó vẫn đang quay phim, hai người yên lặng bước đến bên cạnh Trì Hủ vây quanh chụp hình, Trì Hủ nhìn thấy còn đặc biệt dời vị trí một chút cho các cô.
 
Tô Tinh Dã khẽ nói một câu “Cảm ơn”, sau đó bắt đầu yên lặng xem cảnh quay.
 
Hai người đang đứng trong chòi nghỉ ở sân sau của Lý phủ, hai người đứng sánh vai, Lục Dự Lễ nhìn thấy nét mặt của anh rõ ràng tái mét, nhớ đến lời nói của Ngũ hoàng tử, cuối cùng vẫn hỏi: “A Hàng, ta nói thật với huynh, có phải huynh có giao kèo với Cửu hoàng tử không?”
 
“Giao kèo? Giao kèo gì chứ?” Lý Tri Hàng hỏi lại anh.
 
“Huynh biết ta đang nói gì mà, A Hàng, Cửu hoàng tử không giống như huynh tưởng tượng…”
 
“Vậy thì làm sao?” Lý Tri Hàng nhìn anh lần nữa, “Ngài ấy có mục đích của ngài ấy, ta cũng vậy, cũng là được điều mình muốn mà thôi, hà cớ phải so đo nhiều vậy?”
 
“Huynh đang đứng đây với tư cách người của Cửu hoàng tử?”
 
“Huynh cũng đang đứng đây với tư cách người của Ngũ hoàng tử?”
 
“Nhưng chúng ta không giống nhau…”
 
“Đương nhiên không giống nhau.” Lý Tri Hàng cắt ngang lời nói của anh, sau đó lại cười, “A Lễ, sau này chúng ta cùng làm quan, vậy chính là đồng sự rồi, hai người chúng ta giao tình nhiều năm như vậy, vậy cũng phải chiếu cố nhiều hơn mới được.”
 

Lục Dự Lễ nhìn nụ cười trên mặt anh, “A Hàng, vậy hoài bão của huynh thì sao?”
 
“Hoài bão gì chứ? Ra trận giết địch? Rạng danh dòng họ? Bảo vệ quốc gia?” Lý Tri Hàng ngừng lại một lúc, giọng điệu sau đó mang ý mỉa mai, “Nhưng A Lễ huynh biết không? Người đầu tiên dính máu trên thanh kiếm của ta không phải địch ngoài chiến trường, huynh nói có buồn cười không?”
 
Sắc mặt Lục Dự Lễ thay đổi, theo bản năng anh nhìn xung quanh, sau khi xác nhận không có ai mới nói: “A Hàng, cẩn thận lời nói.”
 
Lý Tri Hàng nhìn anh, đột nhiên cúi đầu lại cười một chút rồi sau đó anh ngẩng đầu lên, “A Lễ, ta mệt rồi, không tiễn huynh nữa, huynh tự nhiên nhé.”
 
Sau khi nói xong, anh quay người rời đi.
 
Lục Dự Lễ nhìn bóng hình gầy gò lại thẳng tắp của Lý Tri Hàng, thấy anh bước ra khỏi chòi nghỉ một chút, xuyên qua hành lang kéo dài, sau đó biến mất ở cổng vòm.
 
Ống kính cuối cùng đóng khung hình trên gương mặt của Thẩm Vọng Tân, vẻ mặt ấy luôn điềm tĩnh lại mang nét chịu đựng ẩn giấu cùng với sự suy sụp.
 
“Cut! Tốt! Đoạn này qua! Mọi người nghỉ ngơi một chút!” Giọng của Khương Nghị vang lên xuyên qua chiếc loa nhỏ.
 
Sau khi Khương Nghị nói xong, Thẩm Vọng Tân mất vài giây mới thoát khỏi bối cảnh, anh cúi chào nhân viên làm việc bên cạnh, sau khi nhìn thấy vài người đang đợi cách đó không xa, anh liền sải bước qua đó và hỏi: “Mấy người đến đây lúc nào vậy?”
 
Phó Tuân dùng giọng đặc biệt khoa trương nói: “Qua đây từ lâu rồi, kỹ thuật diễn xuất của hai anh nhà chúng ta tốt quá, suýt chút nữa thì em khóc luôn rồi.”
 
Thích Chử đang lau mồ hôi mắt nhìn anh, dành cho anh một ánh mắt.
 
Thẩm Vọng Tân bất đắc dĩ nhìn Phó Tuân một cái, anh mím môi khô khốc rồi nói: “Cậu nói chuyện cho tử tế.”
 
Phó Tuân cười, “Chẳng phải em đang nói tử tế sao?”
Tô Tinh Dã chú ý đến động tác miệng đang hé ở phía trước cửa Thẩm Vọng Tân lúc đang nói chuyện, nhìn thấy đôi môi khô khốc của anh, vậy là cô quay đầu lại nhìn, sau đó lấy chai nước khoáng ở trên bàn bên cạnh đưa cho anh, “Uống chút nước đi.”
 

Thẩm Vọng Tân nhìn thấy chai nước khoáng cô đưa qua liền cười và nhận lấy, “Cảm ơn.”
 
Trì Hủ lập tức nói: “Vẫn là tiểu Tinh Dã nhà mình kỹ tính, mấy người xem chẳng ai nghĩ đến cần đưa nước cho anh Thẩm.”
 
Phó Tuân bên cạnh lập tức mắt trắng dã liếc nhìn, “Nói như là cậu cũng nghĩ đến vậy.”
 
Trì Hủ phản bác, “Tôi đương nhiên nghĩ đến rồi, chỉ là tốc độ của tiểu Tinh Dã nhanh hơn chút mà thôi.”
 
Những người khác xung quanh nhìn hai người họ lại bắt đầu đấu khẩu mỗi người một câu, lộ ra một nụ cười gượng gạo.
 
Thẩm Vọng Tân vừa cười vừa mở nắp chai nước khoáng ra, sau đó ngửa đầu uống nước.
 
Tô Tinh Dã nhìn theo động tác anh uống nước mà cổ họng chuyển động lên xuống, nhìn được 2 giây thì sau đó dời tầm mắt.
 
***
7 giờ tối, Khương Nghị thông báo cho tất cả mọi người hôm nay quay đến đây, rồi thu dọn nghỉ ngơi, câu nói này của ông vừa nói ra, người ở chỗ này đều sững sờ, khởi động máy mấy tháng này, không phải quay đến 11-12 giờ nhưng hôm nay dường như là một lần mà họ thu dọn sớm nhất, mặt trời sáng nay mọc hướng Tây ra sao?
 
Khương Nghị thấy bộ dạng mặt đầy sự khó tin của họ, giận dữ mắng: “Biểu hiện của mấy người là gì, cho các người thu dọn sớm còn không hài lòng sao, nếu không hài lòng thì chúng ta tiếp tục…”
 
“Đừng đừng đứng! Hài lòng, hài lòng chứ!” Các diễn viên và nhân viên làm việc ở đó lập tức hô lên.
 
“Vậy còn không mau chóng thu dọn đồ đi?”
 
“Đi ngay đây ạ!!!”
 
Hôm nay có thể thu dọn công việc sớm, Tô Tinh Dã vẫn cảm thấy tốt nhưng nhìn Du Thư Yên bên cạnh dường như không mấy vui vẻ, cảm giác không khỏi có chút kỳ lạ, “Thư Yên, hôm nay chúng ta có thể thu dọn công việc sớm, cậu không vui sao?”
 
Du Thư Yên nhìn hướng về Tô Tinh Dã, đôi mắt trong veo của cô có sự khó hiểu, nghĩ chút cũng phải, nhắc đến sự nghiêm khắc, Tô Tinh Dã vẫn là lần đầu tiên tiếp xúc với cuộc sống của đoàn làm phim, vậy là nói: “Cậu tưởng thu dọn công việc sớm chúng ta về khách sạn của thể tắm rửa đi ngủ sao?”
 
“Không phải sao?” Tô Tinh Dã hỏi lại cô ấy.
 
Triệu Tư Vu bước đến nói: “Chắc một lúc nữa đạo diễn sẽ thông báo chúng ta đi ăn.”

 
“Ăn cơm?”
 
“Ừm, chính là đi ăn cùng với những kim chủ ba ba.”
 
*Kim chủ ba ba: chỉ những người có tầm cỡ, giàu có. 
 
Tô Tinh Dã không hiểu rõ lắm ý này, nhưng từ kim chủ ba ba này cô vẫn hiểu.
 
Du Thư Yên đưa điện thoại di động giơ lên cho họ xem, sau đó nhìn thấy thông báo trong nhóm wechat của dàn diễn viên chính, bảo mấy người họ 9 giờ tối này đến quán Kim Thiền ăn tối, “Xem đi, tin nhắn đến rồi.”
 
Tô Tinh Dã lần đầu tiên tiếp xúc không hiểu cũng rất bình thường, nhưng Du Thư Yên và Triệu Tư Vu ở trong đoàn làm phim quá lâu rồi, bữa tiệc như vậy với họ mà nói nói thẳng chính là bình thường như cơm bữa, gặp được vài nhà đầu tư có học có lễ độ còn may, mọi người vừa ăn vừa nói chuyện cũng rất tốt, chỉ sợ gặp phải kẻ khó dây vào.
 
Lúc ba người họ đang nói, Khương Nghị bước đến chỗ họ, họ lập tức đứng ngay ngắn, hô lên một tiếng “đạo diễn”.
 
Khương Nghị nhìn ba người họ rồi nói: “Tin nhắn trong nhóm xem rồi chứ, tối nay đừng đến muộn, biết chưa?”
 
“Dạ, biết rồi ạ.”
 
Khương Nghị gật đầu, lúc ông xoay người chuẩn bị rời đi, lại nói một câu, “Ồ, đúng rồi, thời tiết lúc này nhiệt độ chênh lệch lớn, tối mặc nhiều một chút, tránh cảm lạnh.” Sau khi nói xong cũng không đợi họ trả lời, đi thẳng rời đi.
 
Ba cô gái nhìn nhau, Du Thư Yên và Triệu Tư Vu đều từ trong mắt của đối phương nhín thấy sự kinh ngạc, đạo diễn của họ trước đây nào có nói với họ những câu như vậy, giống như bữa tiệc vậy, đều mong muốn nữ diễn viên các cô mặc càng ít càng tốt, nói dễ nghe chút chính là cùng nhau ăn cơm, nói khó nghe thì chẳng khác nào hầu rượu.
 
Du Thư Yên cười một chút, nói với Tô Tinh Dã: “Tối nay lạnh, mặc nhiều chút, biết chưa?”
 
Tô Tinh Dã gật đầu, tuy cô chưa từng tiếp xúc chuyện như vậy nhưng cô không phải kẻ ngốc, ngược lại cô rất thông suốt, từ trong lời nói của họ cô cũng dường như hiểu ra được chuyện gì xảy ra.
 
Sau khi về khách sạn, Tô Tinh Dã tắm xong, lau khô tóc, cô nhìn quần áo đang treo trong tủ, sau đó lấy một chiếc áo sơ mi dài tay màu xanh khói, quần jean màu đen.
 
Sau khi Tô Tinh Dã ra khỏi cửa liền chạm mặt Du Thư Yên và Triệu Tư Vu, Du Thư Yên mặc một chiếc váy tay lỡ màu xanh nhạt, chiếc váy dài đến mắt cá chân, còn Triệu Tư Vu mặc một chiếc váy dài qua gối màu tím, ba người lặng lẽ nhìn nhau, một giây sau lại cùng nhau cười ăn ý.

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.