Bạn đang đọc Một Đời Sủng Nịnh FULL – Chương 37: C37 Câu Chuyện Con Cái
Trước khi kết hôn.
Vào một đêm nọ, khi đang nằm nhắn tin với Gia Nhi, đột nhiên Hàn Thiên Minh thấy mình được tag tên trong nhóm trò chuyện của anh cùng Lưu Trình và Trần Lập.
Anh hoang mang không hiểu chuyện gì nên vội nhấn vào.
Nhưng khi đọc những dòng tin nhắn tiếp theo thì anh ước rằng mình chưa từng nhấn vào đây.
Nguyên văn chính là…
Người anh bị cướp em gái: [ @Kẻcướpemgái @Bậcthầyyhọc thông báo một chuyện.]
Bậc thầy y học: [Chuyện gì chuyện gì??? Nhà cậu sắp phá sản hả?]
Người anh bị cướp em gái: [Nhà cậu mới phá sản!!]
Bậc thầy y học: [Vậy là chuyện gì?]
Người anh bị cướp em gái: [Tôi sắp làm bố rồi!]
Bậc thầy y học: [!!??]
Kẻ cướp em gái: [!!??]
Người anh bị cướp em gái: [Ngạc nhiên vậy làm gì? Chuẩn bị tiền mừng dần đi là vừa.]
Bậc thầy y học: [Thánh thần thiên địa ơi!! Năng suất quá. @Kẻcướpemgái nhanh nhanh học hỏi anh vợ đi.]
Kẻ cướp em gái: [ Các cậu cứ chờ đó!!]
Người anh bị cướp em gái: [!!??]
Người anh bị cướp em gái: [Hàn Thiên Minh tôi cảnh cáo cậu.
Chưa kết hôn mà có động tĩnh là cậu coi chừng tôi!]
Kẻ cướp em gái: [Yên tâm đi anh vợ.
Khi kết hôn rồi tôi sẽ có một cặp song sinh cho cậu xem.]
Bậc thầy y học: [Tôi làm chứng.
Các cậu cá đi.
Nếu Hàn Thiên Minh không làm được thì cậu ta sẽ mua cho tôi chiếc xe tôi vừa gửi ở trên kia.
Còn nếu Lưu Trình thua thì cậu ta mua.]
Kẻ cướp em gái: [Cậu nằm mơ!]
Người anh bị cướp em gái: [Cậu nằm mơ!!]
Thật lòng mà nói thì Hàn Thiên Minh lúc đó cũng rất muốn có con.
Hơn nữa cứ thấy Gia Nhi nói về chuyện mang thai của Hạ Anh cũng khiến anh rất nôn nao.
Rất muốn được làm bố.
Vậy nhưng sau khi kết hôn rồi thì lại là một chuyện khác.
Gia Nhi đang nằm trong lòng của anh nghịch điện thoại xem ảnh của Clara – con gái của Lưu Trình, thì đột nhiên hỏi:
“Thiên Minh, anh thấy Clara có dễ thương không?”
“Dễ thương.” Anh vẫn chăm chú đọc sách mà trả lời.
“Đúng không?” Gia Nhi vội bật người dậy, cô chồm lên chỗ anh, hào hứng nói:
“Vậy chúng ta cũng sinh một đứa được không?”
“Không.”
“Tại sao chứ? Anh không thích trẻ con sao?”
“Anh thích.”
“Vậy tại sao anh không muốn sinh con?”
Hàn Thiên Minh đặt cuốn sách trên tay xuống, anh ôm lấy mặt cô rồi nói:
“Lưu Gia Nhi, chúng ta chỉ mới kết hôn được có một năm mà em lại vội vàng muốn đẩy anh ra ngoài rồi sao? Nếu có con thì em sẽ vẫn quan tâm anh như vậy sao?”
Cô chu chu miệng nói: “Đương nhiên rồi.”
“Không đời nào.
Bây giờ nếu ở bên cạnh Clara em đã không quan tâm đến anh rồi.
Nếu có con thì chẳng phải anh sẽ thành người ngoài sao? Em nghĩ cũng đừng nghĩ.
Ít nhất cũng phải để anh sống trong cuộc hôn nhân trọn vẹn trong vòng ba năm.” Nói rồi anh lại quay sang cầm sách lên đọc.
“Thiên Minh anh không muốn có một bé con vừa giống em, vừa giống anh sao?”
Một bé con giống cô sao? Đột nhiên Hàn Thiên Minh lại động lòng.
Nếu có một cô con gái giống như cô vậy thì…
—-
Hàn Thiên Minh đã phải đấu tranh tư tưởng rất lâu, sau đó thời hạn ba năm của anh trở thành một năm rưỡi…
Khoảng thời gian Gia Nhi mang thai thì Hàn Thiên Minh lại trở thành bảo mẫu riêng của cô.
Từ ăn uống đến đi lại, anh chăm cô kĩ đến mức bản thân cô phát bực.
Lúc ấy cô đã nghĩ: Biết vậy mang thai trễ lại vài năm cũng được.
Đến ngày sinh, Gia Nhi được đưa vào phòng sinh, ngồi bên ngoài là gia đình hai bên, còn có cả Trần Lập.
Lý do cậu ở đây chính là muốn được làm cha nuôi của đứa bé.
Khi Clara sinh thì cậu không thể chào đón bé con vì lúc ấy bản thân đang ở Thụy Sĩ về không kịp.
Vậy nên lần này cậu nhất định không được bỏ lỡ khoảnh khắc con nuôi của mình ra đời được.
Gia Nhi đã vào phòng sinh nửa tiếng rồi, tiếng hét của Gia Nhi từ trong phòng vọng ra làm Hàn Thiên Minh căng thẳng.
Nghe giọng gọi nức nở của cô làm tim anh như bị ai đó bóp chặt.
Lại một khoảng thời gian trôi qua nhưng vẫn chưa có động tĩnh gì.
Hàn Thiên Minh ở ngoài này càng sốt ruột.
Anh quay sang hỏi Lưu Trình.
“Lúc Hạ Anh sinh cũng lâu như vậy sao? Tại sao chưa có động tĩnh gì? Cô ấy hét lớn như vậy thì phải làm sao?”
“Cậu hỏi tôi thì làm sao tôi biết được? Tôi cũng đang sốt ruột lắm rồi.
Cậu đừng làm loạn.”
Hai người đàn ông đi qua đi lại làm mọi người ở đây cũng đứng ngồi không yên.
Đột nhiên cả hai người đồng loạt nhìn sang Trần Lập.
Cậu lập tức nói:
“Nhìn cái gì mà nhìn.
Tôi không phải bác sĩ khoa sản.
Nhìn tôi làm gì? Cái này không phải phản ứng bình thường khi sinh sao?”
Bỗng cửa phòng bật mở ra.
“Sản phụ khó sinh cần sinh mổ.
Người nhà mau kí tên.”
Vừa nghe thấy, Hàn Thiên Minh nhanh chóng đi đến kí tên vào.
“Có chuyện gì thì cũng phải giữ người lớn.
Nhất định phải giữ cô ấy.”
“Được tôi biết rồi.”
Cửa phòng lại một lần nữa đóng lại.
Một lát sau đã nghe được tiếng khóc của trẻ con.
Mọi người bên ngoài đều thở phào nhẹ nhõm, nhưng cơ thể anh vẫn căng cứng.
Đến khi thấy cô được đẩy ra, anh vội chạy đến.
Hàn Thiên Minh nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng lau đi những giọt mồ hôi trên trán cô, thì thầm:
“Không sinh nữa.
Sau này sẽ không sinh nữa.”
—-
Khi Gia Nhi tỉnh lại thì đã thấy anh ngồi bên cạnh mình.
“Con đâu anh?”
Nghe thấy giọng cô, anh vội vàng lấy nước cho cô uống.
“Em uống từ từ chút.
Y tá đưa con đi uống sữa rồi.”
“Con của mình có dễ thương không anh?”
“Dễ thương hay không thì sau này cũng không sinh nữa.”
“Tại sao chứ?”
“Cảm giác như ngày hôm nay anh không muốn trải qua thêm một lần nữa đâu.
Anh cũng không muốn em lại trải qua cảm giác đó.”
Gia Nhi biết anh đã rất lo lắng trong lúc cô nằm trong phòng sinh nên cũng không nói thêm.
Thôi để sau này rồi nói vậy.
—-
Bé con đầu tiên của hai người là Hàn Gia Minh.
Cậu bé rất giống Hàn Thiên Minh, Gia Nhi có cảm giác như cô được thấy lại hình ảnh lúc bé của anh vậy.
Thế nên là càng ngày cô càng dính Gia Minh hơn.
Cô dính cậu bé đến nổi bỏ bê chồng mình.
Hàn Thiên Minh nhìn cảnh này thì ngay lập tức đen mặt.
Anh nói có sai đâu? Anh đã nói nếu có con thì cô sẽ bỏ bê anh mà.
Bây giờ thì thành sự thật rồi đấy.
Cứ ngỡ sẽ là cô công chúa bé nhỏ, đến cuối cùng lại lòi đâu ra một thằng nhóc dành vợ với anh.
Hàn Thiên Minh vội gửi cậu con trai bé nhỏ của mình qua nhà 2 ông bà.
Hai nhà nội ngoại đều rất cưng cậu bé.
Vậy nên việc anh gửi cậu bé qua càng làm cho mấy ông bà càng thích.
Nhân cơ hội này Hàn Thiên Minh lại nhanh chóng dạy dỗ lại cô vợ nhỏ nhà mình.
Sau khi xong mọi chuyện, Gia Nhi mệt mỏi nằm trên giường, còn anh thì vô cùng thỏa mãn đi lấy khăn lau người cho cô.
“Hàn Thiên Minh, anh cố ý chỉnh em đúng không?”
“Không phải.”
“Rõ ràng anh cố ý.
Em…!Em…” Cô mệt đến nỗi không còn sức để cãi nhau với anh.
“Được rồi được rồi.
Em mệt thì nghỉ ngơi đi.”
Nằm yên được một lúc thì cô xoay người qua bên anh, thì thầm:
“Hay là chúng ta sinh thêm một bé gái được không?”
“Không được.”
“Tại sao? Không phải anh thích con gái sao?”
“Vậy tại sao lúc đầu em không sinh con gái của anh mà lại sinh thằng nhóc đó để nó dành vợ với anh?”
“Cái này em quyết định được sao?” Gia Nhi không phục bật lại.
“Đúng.
Em nói đúng lắm.
Vậy nên làm sao em biết lần này là con gái? Lỡ như không phải thì sao?”
“Em…”
“Không nói được đúng không? Vậy thì đừng nghĩ nữa.
Một đứa là được rồi.
Thực hiện đúng kế hoạch hóa gia đình đi.”
Gia Nhi thật sự không nghĩ ra cách nào để đáp trả lại anh nên đành im lặng chờ thời cơ tiếp theo.
—-
Một buổi sáng như mọi ngày.
Kẻ cướp em gái: [Các cậu đã chuẩn bị tiền mừng chưa?]
Người anh bị cướp em gái: [???]
Bậc thầy y học: [???]
Kẻ cướp em gái: [Gia Nhi nhà tôi lại có thai rồi.]
Đúng! Cô lại có thai rồi.
Đã cẩn thận đến thế rồi mà anh vẫn bị cô tính kế.
Dạo này cô cứ lạ lạ nhưng bản thân anh không biết lạ chỗ nào.
Vừa sáng nay cô liền kéo anh vào phòng ngủ nói.
“Gia Minh muốn có em gái.”
“Thì sao?”
“Em cũng muốn có con gái.”
“Và?”
“Em có thai rồi!”
Lời nói của cô làm anh chấn động.Có rồi? Vậy mà lại có rồi?
“Lưu Gia Nhi, em nói rõ cho anh.
Có phải em giở trò với đống kia không?”
Cô gãi đầu cười cười: “Còn không phải vì anh cố chấp nên em mới phải như vậy sao?”
Bậc thầy y học: [Ôi trời, tên này không chỉ cướp em gái của cậu mà còn đi nhanh hơn cả cậu đấy Lưu Trình. @Ngườianhbịcướpemgái]
Người anh bị cướp em gái: [Không sao.
Tôi vẫn ổn.
Cậu không thấy trong nhóm này chỉ mỗi mình cậu là chưa có con sao? Không thấy ngại à?]
Kẻ cướp em gái: [Không thấy ngại à? @Bậcthầyyhọc]
Bậc thầy y học: [….]
Trần Lập tức tối vứt điện thoại sang một bên.
Cậu quay sang ôm lấy cô vợ của mình, thì thầm:
“Khả Hân, hay là chúng ta cũng sinh một đứa đi.”
Hồ Khả Hân đang chơi điện thoại, nghe cậu nói vậy liền ngẩng đầu.
“Sao thế? Không phải anh nói vài năm nữa sao?”
“Lâu quá.
Anh muốn có con bây giờ.”
“Cái gì mà bây giờ chứ? Em đẻ liền cho anh được chắc?”
“Ý anh là chúng ta bây giờ cũng lên kế hoạch sinh con đi.”
“Anh chắc chắn?”
“Chắc chắn.
Vậy làm liền nhé!” Nói rồi cậu nhanh chóng xoay người cô sang.
“Trần Lập anh…!Từ từ đã…..”
Từ từ có lẽ không được rồi….