Đọc truyện Mộng Ảo – Chương 24: Vẫn Là Những Câu Hỏi?
Được sự giúp đỡ của hắn, có vẻ như hắn không phải người tầm thường hơn nữa còn giúp nó trả thù được cái cô thu ngân ghê gớm kia nữa. Nghe mọi người trong công ty nói hắn là một người không hề đơn giản, là con trai của sếp tổng ở Hà Nội. Nó cũng có hơi bất ngờ quả nhiên hắn là con nhà quyền quý nhưng mà chỉ cần hừ nhẹ cũng khiến cho giám đốc ngân hàng Nông nghiệp tại đây phải tự đuổi con gái mình không lý do quả là đáng sợ. Hơn nữa ngay sau ngày hôm nó gặp chuyện ở Moon Bar thì đã xuất hiện trên trang báo quan bar này bị đóng cửa vì thuê trẻ chưa đủ tuổi thành niên và chứa ma tuý đá. Động đến hắn không hề đơn giản sẽ có những kết cục hết sức thê thảm. Nó thấy vui vẻ thoải mái hẳn bước vào nơi ngân hàng Nông nghiệp với sự giúp đỡ của hắn, bây giờ tài chính không phải vấn đề đối với nó. Nhưng cũng kỳ lạ là tài khoản của nội nó rút tại ngân hàng đều là của một tài khoản ảo nên nó không biết được thêm những điều nó mong muốn. Nhìn cái mặt thất vọng của nó hắn có hơi ngạc nhiên hỏi:
“Cô không phải chỉ là vì vấn đề này thôi sao? Buồn như vậy cho ai xem?”
Nó chỉ cười cười, thực ra cuối cùng là cha mẹ nó ở đâu? Còn sống hay đã chết vì sao lại ngay cả sự sống chết của nội nó vẫn không hề ra mặt? có khi nào là vì không muốn có nó? Nội không khi nào nói rõ về họ cho nó nghe. Hơn nữa bức hình của người đàn ông trong phòng nội nó còn chưa thấy qua người ấy bao giờ, rốt cục ông ta là ai? Có khi nào người ấy là…? Nó có hơi bị giật mình khi nhớ lại bức hình đó vẫn còn trong túi áo ngủ của nó ở nhà. Thông qua ngân hàng nó chẳng thể biết thêm được gì cả thì đành từ bức ảnh điều tra thêm vậy. Nhưng biết làm sao đây? Không biết người ý ở đâu? Và tìm ông ta ra sao nữa.
***
“CỐC…CỐC…CỐC…”
Sau khi gõ cửa thì nghe tiếng người phụ nữ bên trong phòng trả lời:
“Vào đi!”
Với sự soi mói và công việc bận rộn tại công ty khiến bà Vũ Thị Lan Hương 47 tuổi tổng giám đốc của công ty bất động sản N&V không thể mang giọng điệu thoải mái trả lời với người bên ngoài. Anh mở cửa bước vào nhìn người mẹ kính yêu của mình, bà luôn phải gồng mình trong mọi công việc, nhìn người phụ nữ mang nét đẹp hiền dịu, nhẹ nhàng nhưng lại là người rất mạnh mẽ và cứng rắn. Ngồi đối diện với ghế ngồi của bà nhưng bà vẫn chưa ngẩng đầu lên cho tới khi anh cất giọng nói:
“Mẹ ah! Con nghĩ con sẽ lên Sơn La lần nữa. Công việc ở đây coi như tạm ổn phía bên Ma Cao đã điện cho con. Ông Tống nói việc tạm thời họ vẫn sẽ tài trợ cho chúng ta nên mẹ đừng lo lắng. Mẹ nghỉ ngơi chút đã.”
Bà thong thả hơn dừng tay, tháo cặp kính mắt nhìn anh và nói:
“Vậy thì tốt! Còn việc ở đó con có tự tin không? Mẹ thấy rất lo vì những chuyện đó không hề đơn giản. Hơn nữa con đã suy nghĩ về người đó chưa? Còn điều gì con nhận ra nữa không? Liệu con có chắc chắn điều tra từ họ là chính xác, cũng chưa biết chúng ta đang chơi đùa với thú dữ gì nữa.”
Bà nói xong nhìn con trai bà đầy lo lắng, người bà yêu thương nhất là anh! Bà chỉ có mình người con trai này, cuộc đời bà nỗ lực cũng chỉ vì anh làm sao mà có thể để con trai lao vào trò đùa sinh tử.
Anh hiển nhiên cũng hiểu những lo lắng của bà nhưng ở đó cũng có người con gái anh muốn bảo vệ, thời gian một tháng qua anh không ngừng nghĩ và nhớ tới nó. Nhưng việc anh lo lắng thái quá anh chỉ sợ lại khiến nó xa anh hơn, bản thân anh cũng có những suy nghĩ khiến anh không thể thoải mái khi nhớ về nó. Nhưng cũng có một số thắc mắc xung quanh nó anh cũng muốn phải giải đáp, người đàn ông đó cũng là một cái cớ anh muốn lưu lại bên nó có phải hay không? Anh nhìn mẹ mình và hỏi trong suy nghĩ hoài niệm:
“Hồi con còn nhỏ có một người rất thân với ba hay đến nhà mình chơi và mua cho con rất nhiều quà! Người ấy đâu rồi mẹ?”
Bà có hơi giật mình trước câu hỏi của anh đặt ra. Suy nghĩ một chút bà trả lời lại anh và kìm nén cảm xúc vào bên trong:
“ Con vẫn còn nhớ người đó ah! Người ấy là Phan Hữu Diệp là bạn thân của ba con, sau khi ba con mất thì người ấy cũng mất tích không lý do. Cảnh sát có khẳng định người ấy là có liên quan tới mọi việc nhưng lại không thể tìm ra tung tính như là đã bốc khói chưa từng tồn tại. Nhưng sao con lại hỏi về người này? Không lẽ con đã biết được điều gì?”
Trước câu hỏi của mẹ anh vội phủ nhận:
“Cũng không hẳn! con chỉ nghĩ là có thể thôi nhưng chắc cũng chỉ là sự nhầm lẫn thôi mẹ đừng nghĩ nhiều. Tối nay con sẽ lên đó và tìm hiểu thêm chút việc nữa.”
Bà cũng gật đầu nhưng trong lòng vẫn không bớt được lo lắng, cũng muốn nhắc anh thêm nữa. Khuôn mặt có hơi giãn ra nói với anh mang chút hoà hoãn:
“Con đi vội vậy? thế có lẽ con cũng lên qua Đông Anh chào dì chút rồi hãy đi. Cô ấy ngày càng tiều tuỵ, cô ấy cũng lo lắng cho con nhiều đó, liệu có nên nói cho cô ấy biết về đứa bé hay không?”
Anh thay đổi sắc mặt, cảm giác trong lòng khó chịu nhìn mẹ mình vẫn luôn khó hiểu và nói:
“ Con vẫn không hiểu vì sao mẹ lại giúp bà ta? Không phải mọi việc cũng là do bà ta hay sao? Đã lựa chọn như vậy thì cũng không nên hối hận càng không xứng đáng biết chuyện gì hết! Bà ta là cái gì mà lo lắng cho con?”
Thấy anh tức giận thái quá bà phải nói nhẹ nhàng:
“Con không hiểu! con đừng như vậy, cô ấy không xứng đáng phải chịu sự căm giận của con. Cô ấy cũng có nỗi khổ riêng hơn nữa mọi việc cũng không phải do cô ấy, là ba con quyết định giúp cô ấy và…”
Bà chưa nói hết thì anh đã gạt phắt sang một bên và nói:
“Thôi được rồi! con không muốn nghe cũng không quan tâm bà ta ra sao. Đó là sai lầm của ba con thôi, mẹ cũng đừng dính líu với con người ấy quá nhiều. Mẹ thích cứ gặp bà ta và nói những gì mẹ muốn, bây giờ cũng muộn rồi chúng ta đi ăn trưa. Con chờ mẹ ở dưới sảnh công ty.”
Nói xong anh bước nhanh ra ngoài cũng không ngoảnh đầu lại, bà nhìn theo bóng anh cảm giác thật khó để mở lời. Sao những con người này lại thành ra như vậy? Thật sự mọi chuyện quá đáng sợ! Bà chỉ lo rằng càng bước sâu vào chuyện này sẽ càng có nhiều thứ không thể ngờ tới sẽ nuốt chửng người con trai bà yêu thương! 17 năm về trước ông trời đã cướp đi người đàn ông bà yêu nhất bây giờ bà càng không muốn đứa trẻ này cũng theo bước ba của nó . Anh sinh ra đã là đứa trẻ ngoan và thông minh nhưng có lẽ chính điều đó sẽ càng khiến cho số phận của anh mang nhiều ngang trái và không hạnh phúc. Bà chẳng thể ngăn cản được điều đó chỉ có thể cầu nguyện mọi chuyện sẽ được phơi bày dưới ánh sáng của luật pháp. Chỉ có như thế thì những đứa trẻ vô tội mới không phải chịu hoàn cảnh đáng thương.
***
“Cái gì? Anh cũng muốn lên nơi đó sao? Đã có con trai chúng ta ở đó rồi anh cần lên làm gì?”
Cô ta trừng mắt nhìn người đàn ông của mình sau khi nghe nói ông sẽ rời khỏi Hà Nội cùng tối nay lên Sơn La. Chẳng thể hiểu được cô ta ghen gì nữa khi mà ông đã chẳng còn quan tâm tới điều gì, chỉ lấy giọng điệu bình thản hết mức trả lời lại người phụ nữ:
“ Tôi lên để kiểm tra nhân lực và mở cuộc họp! hơn nữa tôi cũng muốn dậy nó những cách thức ngoại giao và làm việc với các chi nhánh. Nó đang ở đó không phải tiện hơn sao?”
Mặt cô ta có hơi giãn ra một chút nhưng nhanh chóng lại chuyển sang lạnh lùng với anh mắt ẩn chứa nhiều phức tạp, nhìn thẳng người đàn ông:
“ Anh quan tâm tới nó thật hay sao? Không phải lâu lắm rồi anh không phải đụng tay vào những việc như vậy sao?”
Đương nhiên với người phụ nữ này ông chẳng thể nào nói ra những lời cứng rắn vì cô ta thật sự nói chuyện không hề có tình lý:
“Nó là con tôi! Tôi sẽ quan tâm nó, mà rốt cục thì cô lo lắng điều gì? Tôi sẽ chỉ lên đó 2 ngày và quay về.”
Cô ta nở nụ cười nhưng lại mang vẻ mỉa mai rõ ràng nói với ông:
“Được rồi! anh hãy nhớ điều đó. Vậy sau hai ngày hãy cùng nó về đây và anh hãy nhớ lời hứa của mình với nó.”
Khuôn mặt ông càng lạnh lùng chẳng muốn nhìn cô ta thêm nữa bước trở về phòng làm việc của mình với nét mặt lo lắng khác thường.
Cô ta bị bỏ lại tại phòng khách với ánh mắt hiện tia hàn khí và nói trong suy nghĩ * Đỗ Vũ Phong tôi sẽ không hiền lành như anh mong muốn, mọi chuyện chưa thể hoàn mỹ nếu như có sự tồn tại của nó trong suy nghĩ của anh phải không?*. Mọi người giúp việc nhìn cô ta chẳng dám lại gần dù chỉ cách 5m, thật sự ngôi biệt thự này mang lại cho người ta một cái vẻ lạnh lẽo đến đáng sợ chưa từng hiện diện một nụ cười thật sự trong 17 năm qua. Cô ta có thật sự là nữ chủ nhân ở nơi đây?