Mộng Ảo

Chương 14:không Nghe Lời!


Đọc truyện Mộng Ảo – Chương 14:không Nghe Lời!

Tua lại sau khi từ đầu nguồn, chơi đùa cả ngày với nó và về khách sạn Hoàng Sơn, cả bọn đang nằm trong phòng vip nhất khách sạn, điều hoà thì để thấp, mấy tên kia ngủ ngon lành trong chăn, còn hắn chẳng quan tâm cứ suy nghĩ không thôi về hình ảnh của nó. Lại còn nhỏ Mai cùng cả cái tên Duy Long…Duy Lợn gì gì đó nữa không biết bao nhiêu lần làm hắn muốn gần gũi hơn với nó lại toàn bị một cước đá văng ra xa. Hắn muốn lưu lại tại đây thêm nữa, về bây giờ thì hắn không cam lòng. Thấy cái kiểu suy tư của hắn từ lúc về thì mấy tên bạn của hắn cũng lảng lảng ra để khỏi phải nghe hắn chửi hay ca thán.
Tiếng nhạc điện thoại Iphone5 vang lên phá vỡ bầu không khí, hiển thị trên màn hình là hình của một phụ nữ trung niên rất đẹp, ánh mắt toát lên sự sắc xảo vô cùng làm cho ai nhìn cũng có chút run sợ. Thấy hắn vẫn còn đờ đẫn ngồi trên giường lại không có ý thức nhắc điện thoại, Hiển bực mình quay người lại cầm máy phi thẳng vào người hắn và nói giễu cợt:
“Thôi ngay mơ mộng đi người. Thái hậu gọi kia kìa không nghe đi, xong đời lun đấy.”
Hắn nhanh chóng tỉnh ngộ, cầm điện thoại lên nhìn, người mà hắn sợ nhất có lẽ cũng chỉ có người này. Mở nhanh điện thoại, lấy giọng hết sức bình tĩnh trả lời:
“ Con đây ạ! Mẹ gọi có việc gì sao?”
Một giọng nữ phát ra ở đầu dây bên kia hết sức nhẹ nhàng nhưng rất lạnh lẽo:
“Bao giờ con trở về?”
Nghe ngữ điệu giọng nói của mẹ mình biết chắc chắn bà đang giận lắm, hắn tuy sợ nhưng lại chưa muốn về lúc này, nhanh tróng lấy lý do nói với mẹ:

“Con chưa về được ạ! ở đây còn có chút việc, con sẽ nhanh chóng thu xếp và trở về.”
Giọng nói bên kia đã không còn giữ được bình tĩnh:
“Việc? Đừng có viện cớ ham chơi nữa! Nếu ngày mai không trở về thì cũng đừng về nữa. Nếu còn coi ta là mẹ con thì ngày mai có mặt ở nhà.”
Hắn bỗng cảm thấy bực bội vô cùng, một người mẹ cũng có thể nói ra những câu nói như vậy với hắn. Bên ngoài người người chỉ nghĩ hắn là cậu ấm và là người thừa kế duy nhất của tập đoàn Thành Phong do hai gia tộc có tầm ảnh hưởng đứng đầu tại Hà thành sáng lập sau khi hắn ra đời không lâu. Nhưng mọi người không hề biết được sự thật cuộc sống của hắn, vâng người mẹ sinh ra hắn luôn rất lạnh lùng và rất hiếm nụ cười với hắn còn người cha luôn nở nụ cười dành cho hắn nhưng lại không bao giờ khiến hắn có cảm giác được yêu thương thật sự và hơn nữa hai người ấy luôn lao mình vào công việc, còn hắn thì lúc nào cũng bơ vơ trong căn biệt thự rộng lớn. Đôi lúc hắn chỉ muốn bản thân cũng như những đứa trẻ bình thường không cần phải có gia thế đặc biệt như vậy. Hắn thiếu thốn tình cảm nào ai hay biết vì thế mà có lẽ hắn không biết yêu, không biết tình cảm chân thành là như thế nào bao nhiêu cô gái quấn lấy hắn nói mang lại tình yêu cho hắn. Không thể nói là hắn không muốn được ai đó vỗ về trái tim lạnh giá của mình nhưng những người con gái ấy chỉ khiến hắn cảm thấy giả tạo và muốn tránh xa, nhưng nó thì khác. Từ lúc va phải nó thấy nó đỏ mặt, nhưng lại không để ý hay mảy may quan tâm bám víu lấy hắn như những cô gái khác và nó rất đáng yêu, hồn nhiên chính điều đó mang lại cho hắn cảm giác đặc biệt và hắn nghĩ hắn đang yêu, yêu cô bé đó mất rồi.
Thấy sự im lặng lâu không trả lời lại từ phía bên kia, người phụ nữ tức giận hơn và quát lớn:
“ĐỖ MINH THÀNH? CON CÓ NGHE TA NÓI KHÔNG? VỀ NGAY!!!”
Hắn như được đưa về thực tại, sự chịu đựng đã chuyển sang phẫn nộ:

“Con chưa thể về được! con sẽ gọi lại ẹ sau!”
Nói xong liền cúp máy, có lẽ đây là lần đầu hắn cãi lại lời mẹ. Hắn luôn sợ bà tức giận, từ nhỏ hắn luôn nghĩ vì bản thân chưa tốt nên mẹ không hề cười với hắn. Nhưng không đúng dù hắn có được điểm 10 hay đạt được những danh hiệu xuất sắc nhất trường thì mẹ hắn cũng chỉ lạnh lùng. Lúc mẹ hắn cười với hắn có lẽ chỉ là khi tưởng tượng hay trong giấc mơ, và có lẽ mẹ hắn cười cũng chỉ là lúc gần cạnh bố hắn. Vẫn không phải là dành cho người con trai duy nhất của bà. Hắn chẳng thể hiểu nổi và muốn tìm hiểu cũng không biết được nhiều hơn, chỉ biết là hắn không thích sống trong cái nhà đó chút nào vì thế mà hắn thích đi, thích tới mọi nơi để quên đi sự cô đơn ở trong lòng hắn. Và vì thế mọi cảm xúc thật hắn đều giấu đi khoác lên mình cái vỏ bọc lạnh lùng nhưng ngày hôm nay đã có người con gái khiến tâm trạng của hắn liên tục thay đổi, chính là nó và có lẽ chỉ duy nhất có nó thôi. Và tối nay hắn sẽ tới và khẳng định chắc chắn tình cảm của bản thân dành cho nó, hơn nữa hắn cũng sẽ không tha cho những kẻ thích chắn đường.
Hắn đang suy nghĩ thì Phan mở cửa đi vào đưa cho hắn hai chiếc hộp nhỏ màu sắc đối lập cười nửa miệng nhìn hắn và nói:
“Hai thứ cậu muốn đây,cái cậu yêu cầu giống y hệt là trong hộp màu đen, tôi đã nhìn thấy nên cậu yên tâm nhìn qua hoạ tiết sẽ khó có thể phân biệt. Tối nay lại có kịch vui để xem rồi. Nhưng cậu là thật lòng sao Thành lão đại?”
Hắn lấy mặt bình tĩnh, lạnh lùng vẫn là cái vỏ bọc của một đại thiếu gia ngang tàng không sợ trời, không sợ đất. Những cảm xúc với người mẹ chôn giấu dưới sau cùng lớp mặt nạ, với lấy hai chiếc hộp và nói với Phan:
“Chỉ là một trò chơi mà thôi! Cậu cứ đợi xem kịch vui đi.”
Phan nhìn hắn cười sảng khoái và nói:

“Như vậy mới phải chứ!”
Hắn không trả lời Phan nữa mà nhìn lại đồng hồ đeo tay đã 18h kém 30, mang theo khăn tắm zô Toilet và ném lại một câu cho Phan:
“Chuẩn bị! không được trễ!”
Sau khi tắm và thay đồ nhanh chóng với trang phục điển trai rạng ngời, bọn hắn cũng đã lên xe hướng bữa tiệc tại Nhi gia khu Lam Sơn.
***
Tại khu biệt thự rộng lớn và sang trọng nhưng lại nhuốm màu sắc lạnh lẽo, người phụ nữ vừa nói chuyện điện thoại xong tức giận quăng điện thoại sang bên cạnh. Tại sao lại dám cãi lời chứ? Đây là lần đầu tiên nó làm như vậy. Người đàn ông ngoài 50, tóc đã điểm màu khác nhưng thần thái vẫn rất hiên ngang cùng với nét đẹp khiến ông luôn thu hút được mọi ánh nhìn bước vào phòng khách đã nghe được cơ bản cuộc nói chuyện điện thoại của người phụ nữ, thả mình vào sofa đối diện, nhìn cô ta cười mỉa mai nói:
“Nó không về sao? Chắc nó cũng không cần một người mẹ như cô rồi.”
Người phụ nữ nhanh chóng lấy lại thần sắc, lạnh lùng nhìn người được gọi là phu quân vừa mở lời mỉa mai bà. Đôi môi vẽ lên một đường cong quen thuộc, khuôn mặt sắc sảo ánh lên tia hàn khí:

“ Không phải tất cả là do anh sao? Chính cái kiểu quan tâm giả dối của anh khiến nó như vậy. Nếu đã đối xử với nó như thế, đáng ra đừng có cố tình đòi giữ nó lại làm gì.”
Ông nhìn người phụ nữ, thần sắc không hề thay đổi vẫn là nụ cười mỉa mai nói từng câu rõ ràng:
“Không phải là ý muốn của cô sao? Cũng đừng đổ lỗi tại tôi, hãy nhìn cách đối xử của cô với nó. Nói tóm lại nó không phải là giống cô như đúc sao? Đừng có hà khắc thái quá.”
Nói xong ông liền đứng dậy, cũng không quan tâm tới thần sắc người đối diện, bước hướng về phòng làm việc của mình.
Người phụ nữ không còn giữ được bình tĩnh như lúc đầu, phẫn nộ nói với theo người đàn ông:
“Đừng có quên nó cũng mang trong mình dòng máu của anh!”
Nhưng ông đã khuất bóng trong phòng làm việc. Người phụ nữ bị bỏ lại ngồi trong phòng khách với muôn vàn phức tạp trong ánh mắt, cô ta không phải muốn hà khắc với hắn mà chỉ là không biết đối mặt với hắn như thế nào mà thôi. Hơn nữa cái gọi là hạnh phúc hình như cô ta vẫn chưa từng được sở hữu nó cũng tự nhiên không thể mang lại cho chính đứa con cô ta mang nặng đẻ đau sau 9 tháng sinh thành một cách trọn vẹn. chỉ như vậy thôi! Hạnh phúc có khi nào lại xa vời như vậy? Cô ta không tin và sẽ không dừng lại cho tới khi nắm giữ được cái gọi là hạnh phúc thật sự!!!
***


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.