Mộng Ảo

Chương 13: Nhận Ra?


Đọc truyện Mộng Ảo – Chương 13: Nhận Ra?

5h tại công ty bất động sản Hoa Thiên mới nổi, sau khi hoàn thành khối công việc khổng lồ trong ngày và đối phó với các nữ nhân viên viện cớ lần lượt qua lại trước mặt anh như cá cảnh. Vị giám đốc trẻ tuổi này trở về phòng riêng do công ty chủ động sắp xếp cho anh trong thời gian ngắn anh ở đây, từ lúc lên thành phố này tới giờ có lẽ chỉ có sự sắp đặt này khiến anh ưng ý. Sau khi thả mình xuống ghế và tự lấy tay thư giãn hai thái dương của mình, anh cần nhanh chóng hoàn thành công việc ở đây và trở về. Sau tiếng gõ cửa, hướng ánh mắt đón đợi người mở cửa là một người đàn ông khoảng ngoài 30 nhìn anh và cười tươi nói:
“Không ngờ cậu mới lên vùng đất này đã trạm chán với cô nhóc nổi tiếng nhất ở đây rồi!”
Anh nhìn người đàn ông nghi ngờ:
“Thật sự tìm hiểu nhanh như vậy sao anh Lâm?”
Người đàn ông cau mày trả lời:
“Nghi ngờ khả năng của thư ký này vậy sao giám đốc Hoàng Nam? Tôi hơn cậu cả giáp đó! Thành phố này nhỏ lắm hơn nữa cậu xem cái này đi rồi nói.”
Nói xong lại tự cười rất thoải mái.
Sau đó Lâm đưa cho anh tờ giấy không lấy gì làm lạ chính là cái bản kê khai khoe lý lịch của nó viết lúc báo thù mà. Anh cầm nở nụ cười với suy nghĩ lúc trước của mình:
“Là của cô nhóc đó viết thật sao? Đỗ Nguyệt Nhi?”
Nhìn nụ cười của giám đốc trẻ tuổi, Lâm cảm thấy rất thú vị, đưa thêm cho anh một tập tài liệu và nói:
“Không lẽ tôi lừa cậu? đây là toàn bộ thông tin về cô bé đó. Cậu muốn biết gì nữa không?”

Anh nhìn thư ký cũng không nghĩ gì chỉ phẩy tay nói:
“không cần nữa được rồi cảm ơn anh! Anh ra ngoài đi, tối nay không cần chờ tôi, tôi sẽ tự đi về khách sạn.”
Sau khi thư ký Lâm đi khỏi, anh cũng cảm thấy ở đây khá ngột ngạt nên quyết định đi ra ngoài. Bước đi tiện tay cầm theo hồ sơ của nó cùng tờ giấy ra khỏi công ty trước mọi ánh mắt hình trái tim của nữ nhân viên nhưng vẫn là thái độ không quan tâm, mặt không hề đổi sắc. Ra tới chiếc xe của mình đã được thu ký Lâm xử bây giờ nó lại đẹp và mới nguyên. Nhớ tới cái hành động lúc sáng của nó và tờ giấy cầm trên tay cảm thấy tự nhiên rất trẻ con và đáng yêu. Ngồi vào chiếc Audi màu ghi sang trọng anh lái nhanh ra khỏi công ty và dừng lại trước đèn đỏ ngã tư, nhìn qua tập hồ sơ bên cạnh phía còn lại lộ ra một bức hình nhỏ với cái mái ngố và khuôn mặt đang cười tươi của nó mà quên mất đèn đã chuyển xanh. Sau khi các xe phía sau bấm còi inh ỏi, anh giật mình cho xe phóng đi cũng không ngờ lần đầu tiên anh bị thu hút bởi một cô nhóc. Tự cảm thấy nực cười với suy nghĩ vừa rồi trong đầu, anh mở cửa sổ xe và ném tập hồ sơ cùng hình của nó vào thùng rác công cộng, anh không có thời gian ấy chuyện viển vông. (Nói vậy nhưng lại nhét tờ giấy nó ghi vào túi áo). Sau đó lướt đi trên đường cố gắng loại bỏ hình ảnh của nó ra khỏi đầu óc, quyết định sẽ về khách sạn Thành phố và nghỉ luôn. Đang đi nhanh trên đường Tô Hiệu, thì anh chợt giảm tốc với lí do có một bà lão đang muốn qua đường phía trước mặt, nhìn đã cao tuổi nhưng vẫn rất quý phái và khiến anh có một ấn tượng quen thuộc nhưng không biết đã gặp bà ở đâu, chỉ là bà rất quen với anh thôi. Thấy bà loay hoay với món đồ khá nặng lại không thể qua đường. Anh quyết định giải đáp câu hỏi trong lòng mình và dừng xe lại bên cạnh bà, mở cửa và xuống xe nhẹ nhàng đỡ món đồ không quá nặng như anh nghĩ trong tay bà và nói:
“Bà không sao chứ ạ? Để cháu giúp đưa bà về nhà nhé!”
Thần thái bà vẫn hết sức bình tĩnh cười nói với chàng trai:
“Cảm ơn cháu! Ta gọi cho tài xế trong nhà rồi. chút nữa cậu ta sẽ tới. cảm ơn ý tốt của cháu. Còn trẻ đã có ý thức như vậy rất đáng khen.”
Bà vừa nói xong thì quả thật có một chiếc xe dừng ngay phía sau xe của anh, tài xế bước xuống xe lấy lại túi đồ và dìu bà chủ không quên gửi lời cảm ơn tới anh hướng về xe của họ. anh vẫn là chưa thể giải thích được suy nghĩ của mình với lại rõ ràng người anh nghĩ tới chắc chắn không thể ở đây được. Anh nhìn theo bà đi về phía chiếc xe, sau khi nghe tiếng xe của bà khởi động thì anh cũng hướng về xe mình nhưng hình như chiếc xe đó có gì không ổn, anh dừng bước thấy tài xế bước ra ngoài và kiểm tra mui xe lắc đầu.
Bà cũng bước xuống nhìn anh ta:
“Cậu Trung! Xe sao vậy?”
Người tài xế nhìn bà buồn bã:
“Xin lỗi phu nhân! Chiếc xe này bị hỏng mất rồi. để tôi bắt taxi cho phu nhân về trước, cũng muộn rồi, bữa tiệc cũng sắp bắt đầu.”

Bà nhìn vào đồng hồ hiển thị trên điện thoại cũng đã hơn 18h, bữa tiệc là 19h bà cần nhanh lên mới được. Người tài xế nhìn xung quanh cũng không có chiếc taxi nào, anh quan sát sự việc sau đó hướng về phía bà và hỏi:
“Hãy để cháu đưa bà về nhà ạ! Cháu cũng không bận gì.”
Bà nhìn về phía anh ta và cũng đồng ý vì bà cũng không có nhiều thời gian. Sau khi dìu phu nhân cùng túi đồ vào xe của anh ta thì tài xế Trung gọi cho công ty bảo hiểm và chờ người. Anh cho xe lăn bánh theo chỉ dẫn của bà:
“Ta ở khu Lam Sơn, thật cảm ơn cháu, nếu không ta cũng thấy có lỗi với cháu gái ta rồi. Ah cháu tên gì và bao nhiêu tuổi rồi?ta thấy cháu có lẽ cũng không phải người ở đây.”
Cậu nhìn qua bà ngồi cạnh sau đó tiếp tục tập trung lái xe cũng không quên trả lời bà:
“Cháu tên là Nguyễn Hoàng Nam 21 tuổi rồi ạ. Cháu từ Hà Nội lên đây công tác mới được một hôm.”
Bà “À” một tiếng, vì nói tới Hà Nội tự nhiên bà nghĩ tới con trai của mình và cảm thấy buồn. Để ý chàng thanh niên bên cạnh, khá là tuấn tú lại tốt bụng, và mang lại cho bà một sự thân quen lạ thường, tự nhiên bà cũng thấy quý mến và ngỏ lời:
“ Cảm ơn cháu rất nhiều! hôm nay vốn sinh nhật 17 của cháu gái ta, ta muốn đích thân mua tặng con bé một món quà nên ta ra ngoài cũng im lặng muốn con bé bất ngờ. nếu cháu không vướng thời gian hãy cùng tới tham gia chung vui với con bé.”
Bản thân anh rất ngại với những buổi sinh nhật kiểu này nhưng vì vẫn còn có một số câu hỏi muốn có đáp án anh cũng muốn điều tra và biết nhiều hơn về bà nên cũng không từ chối trả lời bà:
“Nếu vậy cháu cũng xin làm phiền gia đình chút.”

Bà cảm thấy vui vì chàng trai này lễ phép và có học vấn tốt, rất hài lòng, bà cười hiền và nói:
“Không phiền! đó nhà ta phía trước, dừng xe trước cửa ta gọi chị giúp việc cháu cất xe vào gara nhé!”
Nhìn vào ngôi biệt thự không lớn lắm màu cà phê sữa trang nhã, anh cảm thấy khá hài lòng.
Sau khi cất xe cẩn thận anh theo vào cùng chị giúp việc, ngôi nhà này toàn người lớn tuổi thì phải. bước vào phòng khách là cách bài trí rất trang nhã và rộng rãi nhưng rất sạch sẽ, anh thoải mái thả mình ngồi xuống và một bức hình khiến anh khó dời mắt. Bức hình treo trên tường đối diện với ghế sofa phòng khách giúp anh rất dễ nhận ra trong bức hình là một cô bé rất đáng yêu nhưng không tiểu thư mà mặc áo khoác jean và quần jean luôn chưa kể cái mũ lưỡi trai đội lệch rất ngầu luôn nha. Từ thu hút cho đến giật mình không phải cái mái ngố kia hay sao? Chính cô bé một lần nữa thu hút anh trong ngày hôm nay rồi. Vậy ra đây chính là nhà của cô bé Đỗ Nguyệt Nhi hay sao?quả nhiên có câu oan gia ngõ hẻm. Khoan! Một loạt các hình ảnh tự nhiên xâu chuỗi trong đầu óc! Có cái gì đó quen thuộc lắm! Cô bé này họ“Đỗ” và lão phu nhân anh vừa giúp có liên quan hơn nữa “ Đỗ Nguyệt Nhi” có cái gì đó vừa loé lên trong đầu anh.
Lão phu nhân sau khi pha trà bước ra phòng khách thấy cách nhìn của anh dành cho cháu gái mình thì gật đầu cười và giới thiệu:
“Con bé chính là cháu gái ta đó. Hôm nay là sinh nhật nó, bây giờ nó đang ngủ vì hôm nay nó đã đi quá nhiều. Chút nữa ta sẽ giới thiệu nó với cháu.”
Anh không hề giật mình mà lắng nghe từng câu nói của bà và thật trùng khớp thời gian 17 năm. Quả nhiên mọi thứ anh nghĩ hoàn toàn có thể, anh cần tìm hiểu nhiều hơn nữa. Cũng có thể mọi suy đoán của anh chỉ là sự trùng hợp mà. Anh cười trả lời lại lão phu nhân:
“Cô bé rất đáng yêu. Không biết cô bé giống bố hay mẹ nhiều? Hẳn là hai người ấy rất xuất sắc? cháu cũng muốn diện kiến họ!”
Câu hỏi không mấy tế nhị của một người khách hoàn toàn có thể trả lời dễ dàng ấy vậy mà bà lại do dự chút mới trả lời:
“Hai người họ không có ở đây đâu ah! Con bé nó giống con trai ta rất nhiều. Thôi cháu uống trà nhé!”
Anh không hỏi gì thêm đón nhận tách trà từ tay bà và đặt lại bàn, có gì đó đang mở dần trong đầu óc.
Đang muốn hỏi thêm thì “KINH KOONG” tiếng chuông gọi cửa vang lên, bà Loan ngồi yên vị tại ghế bên cạnh anh chờ khách của Nhi tới, cũng chưa tới 6h30 có lẽ là bạn thân con bé. Bà nghĩ không sai, là nhỏ Mai chứ ai? Nhỏ lao vào nhà tay xách nách mang toàn đồ lủng củng hình như là hộp trang điểm và quần áo thì phải? Nhỏ cười nhìn bà chào gấp gáp:
“con chào bà ạ! Vừa rồi con gọi cho bác Liên thì bác ý bảo cái Nhi đang ngủ! Thật quá may mắn cho con, bây giờ chỉ còn 30’ bà cho con xử nó nhé! hôm nay ngày quan trong con muốn nó sẽ thật đặc biệt.”

Nhỏ nói liền một hồi xong khi đảo mắt qua chàng trai đang ngồi cạnh phu nhân thì “OA” mỹ nam sao hôm nay là ngày gì mà liên tục gặp toàn giai đẹp thế này. Nhỏ chớp chớp mắt nhìn lại, quả thật là vẻ đẹp nho nhã trời à.
Lão phu nhân nhìn nhỏ Mai cười hiền:
“Con làm sao cũng được! ta chỉ lo con bé không chịu thôi ah! “
Câu nói của bà kéo nhỏ về hiện tại, đúng rồi nhỏ chỉ có 30 phút để biến đổi từ thằng về con Nhi thôi! Anh chàng kia nhỏ còn cả buổi để dò hỏi mà! Đó nhỏ là như vậy đó rất thích trai đẹp nên vì thế mà thích Long cũng không khiến nhỏ xa cách Nhi dù chỉ 1 cm. Nhỏ cười nhìn bà và đáp:
“Bà yên tâm con có cách! Bây giờ nó ngủ thì làm gì nó cũng được! Nếu nó dậy chỉ có cách chấp nhận thôi! :D”
Nói xong nhỏ phi như bay vào phòng của nó, không quên ngoái cổ lại nhìn anh chàng kia và trong lòng thì suýt xoa nghĩ ‘Nhi ah! Số cưng đào hoa quá đi thôi. Ta đây cũng được ké. Hehe’
Bà nói vậy nhưng cũng không yên tâm muốn vào cùng với nhỏ và cũng tiện xuống dưới bếp dặn dò chút về hoa quả nên nói với anh ta:
“Cháu ngồi chơi uống trà, thời gian cũng không còn nhiều ta xuống bếp xem chuẩn bị thêm. Bạn bè con bé cũng sắp tới rồi. cháu thông cảm cho ta chút nhé.”
Đúng ý của anh rồi, anh cười nhìn lão phu nhân ân cần và nói nhẹ nhàng:
“bà không cần lo lắng, cháu có thể tự lo được. bà cứ xuống xem mọi người chuẩn bị đi ạ.”
Sau câu trả lời của anh bà yên tâm đi xuống bếp và dặn người giúp việc mang lên ít đồ điểm tâm và hoa quả cho anh. Bà khuất bóng dưới bếp anh đứng dậy tới trước chiếc ti vi màn hình phẳng và cái chú ý anh là bức hình trên đó cơ. Đúng là 17 năm đã làm cho anh không thể nhận ra chính xác nhưng sự quen thuộc đã giúp anh khẳng định một điều, đây chính là bà và đứa bé đó. Mọi tin đồn đều chỉ là bịa đặt, có thể bắt đầu từ đây được rồi. Nhìn vào bức hình là người bà và đứa cháu gái khoảng 3,4 tuổi, nhìn đứa bé anh vẫn luôn bị cuốn hút, anh tự cười chính mình lại bị một người không xứng đáng nhất thu hút. KHÔNG ĐÁNG!!!
( Cái cách anh bắt đầu từ đây có khiến cho tất cả mọi việc được sáng tỏ và sẽ có ai đó bị tổn thương sâu sắc.)


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.