Đọc truyện Mộng Ảo – Chương 15: Nhi “bị” Lột Xác. 🙂
Trong căn phòng rộng rãi màu hồng phấn siêu kute mà khá là đồng bóng với cái màu hồng toàn tập từ giường, tủ, ga trải giường và cả rèm che,vân vân và vân vân…. Một cô gái xinh xắn đang ngồi cạnh giường tô tô vẽ vẽ lên khuôn mặt của con heo đang ngủ say chẳng hề hay biết về hành động của cô gái kia. Sau khi xử lý xong khuôn mặt của nó, nhỏ đứng lên đối diện với nó và gật đầu hài lòng. Khuôn mặt nó đã đủ nổi bật chỉ cần trang điểm nhẹ đã có thể hút hồn mọi người rồi, đặc biệt lúc nó ngủ say thế này nhìn cực kỳ ngoan ngoãn và đáng yêu làm nhỏ chỉ muốn bẹo má nó cho bõ ghét, như là trẻ con ý. Tự nhiên nhớ ra thời gian không còn nhiều nhìn lại mặt nó thì ok rồi mà trên người thì *OMG!* Cái bộ pijama minion phá hoại tất cả cái công sức nhỏ bỏ ra mất. không thể được! để cho giấc ngủ của nó được sâu thêm, nhỏ tiện tay mở mấy bản nhạc du dương không lời của beethoven làm cho ai kia mơ đẹp mà nở nụ cười trên khoé môi. Chớt với nó mất thôi! Ai vác xác nó mà quăng qua quăng lại chắc nó cũng chẳng biết đâu. Tự vỗ tay tán thưởng với quyết định sáng suốt. Nhỏ gọi thêm bác quản gia qua giúp thay cho nó bộ đầm mà nhỏ muốn tặng nó trong ngày hôm nay do nhỏ tự thiết kế! ( Vâng nhỏ Mai có ước mơ cháy bỏng với ngành thiết kế mà). Sau khi đã xong xuôi mọi thứ! Nhỏ quét ánh mắt từ đầu xuống chân nó, còn thiếu thiếu cái gì hay sao ý. Xong rồi nhỏ vỗ đầu “A” một cái. Nó kia kìa! Sẽ chẳng bao giờ chịu xỏ giày cao gót đâu, thế thì bộ đầm của nhỏ thiết kế sao có thể hoàn hảo được. Đã đến nước này rồi thì…nhỏ tự cười một mình và nghĩ * cưng ơi! Đừng trách anh độc ác! hehe*. Sau đó nhỏ cúi xuống làm cái gì đó, quản gia nhìn hành động của nhỏ bật cười nhưng cũng lo lắng hỏi:“Sẽ không sao chứ cô Mai? Tiểu thư dậy sẽ sốc mất!”Nhỏ nháy mắt với bác và nói đắc ý:“Bác yên tâm! Con đảm bảo nó sẽ phải ngoan ngoãn thôi!”Sau khi đã tra tấn con heo ngủ kia mà nó thì vẫn không hay biết lại còn cười cười cái gì trong mơ như là trúng số ý. Quản gia Liên lúc này mới nhìn nó và phải “Oa” lên tiếng:“Ồ! Tiểu thư đẹp quá! Cô Mai thật là có tài năng biến hoá.”Nhỏ dương mặt đắc ý cười sảng khoái, vừa lúc chiếc đồng hồ bên ngoài điểm 19h tối. Nhỏ giật mình may mắn là thời gian vừa xinh lun! ^^ Đã đến lúc đánh thức nó rồi, nhỏ mai với điện thoại tắt nhạc sau đó làm biện pháp hữu hiệu nhất gọi nó là chọc nổ bóng bay mà nhỏ đã chuẩn bị từ trước. ( ây da! Bà này ghê quá trời lun mà.) Và:“BÙM”“Nổ! Nổ! Boom nổ.” Đúng là sợ chết mà, nó ngủ như thế mà vừa nghe tiếng nổ là nhào người ngồi dậy ngó nghiêng luôn được. Nhỏ đến xỉu với nó. Nó đang sợ sệt thì nhìn thấy mặt con bạn thân đối diện đang cười nắc nẻ thì điên lên muốn nhào đến uýnh te tua cái đứa bạn khốn nạn doạ làm nó mất giấc mơ đẹp đang chuẩn bị được ăn bánh rán mà. Huhu (Chịu thua luôn).Nhỏ nhanh chóng nhảy phắt về phía sau né đòn và dơ cái gương phía trước thẳng song song mặt nó và nói:“Ai đây? Ai đây?”Nó đang tức giận tối mặt thì chuyển sang ngơ ngác nhìn cái đứa trong gương cũng đang ngơ ngác nhìn nó và nói:“Cái đứa quái nào trước mặt tao đây?”Nhỏ đúng là muốn chui đầu xuống đất vì nó thui, từ từ thu cái gương lại nói với cái đứa mà đến mặt mình cũng không nhận ra:“Bao lâu rồi mày không soi gương thế Nhi? Cái đứa quái đó là mày đấy cưng ạ!”Nó bất ngờ không tin vào tai mình định nhoài người lao ra khỏi giường đến với chiếc gương lớn cạnh tủ thì:“ÁAAAAAAAAAAÁ”Bây giờ nó mới để ý lại trên người nó đang mặc không phải là bộ đồ ngủ nữa mà là bộ đầm màu hồng phấn có thiết kế rất lạ mắt. Nhưng mà đó không phải lý do nó kêu mà vì nhào người quá nhanh ra khỏi giường với đôi giày 11cm làm nó ngã nhào về phía trước may mà nhỏ phản xạ nhanh cùng với quản gia đỡ được nó kịp thời không thì nó đã hôn đất ngay lập tức. Và hỡi ôi cái tuyệt tác do nhỏ tạo nên sẽ bị nó huỷ hoại trong tích tắc. thật cần phải chú ý cái đứa này nhiều hơn. HaizzNó giật mình cố gắng bình tĩnh hết sức đứng lại trên mặt đất và nhận ra là bản thân đang đứng trên cái thứ mà nó ghét nhất.Chính nó đã cao 1m67 rồi mà còn mang theo cái thứ này thì chắc nó chớt quá. Huhu cố gắng rút chân ra thì thôi xong, chân và giày có cảm giác dính liền không thể nhúc nhích được, cứ như chúng nó chập vào làm một. Nó không thể bình tĩnh được nữa nhìn thủ phạm vẫn đang ung dung ngoài vòng pháp luật mà không có chút ăn năn hối cải lại còn cười như ma làm. Nó quát:“ MAIIIIIIIIII!!!! KILL YOU!” Sau tiếng hét thất thanh của nó thì Bà Loan và Nam cũng không thể giữ được bình tĩnh, không biết có chuyện gì xảy ra với nó rồi, bà vội từ bếp chạy tới phòng cháu gái còn anh vừa xin phép ra ngoài chút quay lại thì nghe tiếng hét của nó mà vội vàng hướng căn phòng cuối hành lang xông vô. Và cảnh tượng đập vào mắt hai người là:Nó đang vận trên người bộ đầm rất đẹp và lạ mắt, dường như thiết kế này là để dành riêng cho nó, với phần ngực được quây đính đá lấp lánh giúp khoe ra được vòng một đầy đặn, quyến rũ của nó và phần eo được bó sát làm các đường cong của nó được khoe toàn bộ. Nó thật sự rất đẹp nhưng mà cái gì thế kia, bộ đầm như vậy đáng ra là chấm đất vừa vặn mà nó kéo lên quá đầu gối, tay còn lại thì túm tay của nhỏ Mai làm mặt nhỏ đang méo xẹo vì đau. Bà Loan không hiểu điều gì xảy ra vội vàng hỏi nó:“Có chuyện gì thế? Cháu không sao chứ?”Nó đang túm chặt tay nhỏ thấy nội hỏi nhìn qua phía bà lại giật mình có người lạ đang chăm chú nhìn mình không chớp mắt và nhìn lại bản thân.*ÔI! TÔI CHỚT MẤT THÔI*. Vội thả tay túm váy xuống để chiếc đầm trở lại hình dạng chính thức của nó. Nhỏ Mai bị nó túm tay đau muốn chảy nước mắt, lợi dụng nó đang lơ là mà rút phắt tay lại và nói với bà:“Nhi nó xong rồi bà ạ! Chuẩn bị đón khách được rồi! Đây chính là thiết kế con dành riêng cho Nhi đó! Bà thấy sao?”Lúc này bà mới bình tĩnh lại mà nhìn ngắm kỹ cháu gái của mình và ai kia cũng vẫn chưa thể rời mắt khỏi nó dù chỉ 1s. Nó thì vừa giận vừa thẹn đứng chôn chân tại chỗ cay cú nhìn nhỏ Mai bất trị. Thẹn là vì đã ngủ quá say mà không đề cao cảnh giác, để khi tỉnh dậy thành ra như thế này. Nhỏ càng không vừa nhân cơ hội tưởng nó đang còn ngại người lạ thì chỉnh sửa cẩn thận các nếp xếp của chiếc đầm làm nó hoàn thiện và có thể nói là “Perfect” sau đó nói nhỏ vào tai nó:“Chỉ là băng dính 2 mặt thôi! Đừng giận tao nữa nhé! giúp tao đi, thiết kế đầu tay này chỉ muốn mỗi mày mặc thôi!”Nó giận nhỏ vô cùng nhưng mà đã như vậy rồi thì cũng không còn cách nào khác mà. Không thể hiểu nổi sao nhỏ có thể dã man như thế lại còn nghĩ ra cái cách dính chân nó với đôi giày bằng băng dính hai mặt.(T.T)thấy nó không trả lời, nhỏ coi như là đồng ý. Mỉm cười sung sướng.Bà Loan sau khi nhìn kỹ cháu gái, vui vẻ gật gù:“Đẹp lắm! Cháu gái của ta lớn thật rồi! Mai ah! Cháu thật sự rất có tài năng đó.”Còn anh thì sao? Anh gần như là chẳng còn biết mình được lưu lại trái đất này bằng lực hút hay là vì nó nữa! Nó đẹp lắm, ngoài đời so với trong bức ảnh thậm chí nó còn thu hút anh hơn. Gương mặt xinh đẹp đến tà mị hút hồn với lớp trang điểm nhẹ như không nhưng lại khiến cho người ta không thể rời mắt, cùng với dáng người mảnh mai thật sự anh nghĩ đứng trước mặt anh không phải người thường.Nó dù xuất hiện với hình ảnh nào đi chăng nữa vẫn khiến anh bị quyến rũ một cách dễ dàng. Anh đang cảm thấy mình là con mồi bị sa bẫy. Anh sợ bản thân sẽ chết trong chính cái bẫy do mình tạo ra mà nó sẽ chẳng bao giờ có thể biết được! Anh sợ! sợ mỗi lần khi gặp nó “Lột xác” anh sẽ không thể giữ được tỉnh táo mà không xin được chết dưới chân nó! Anh sợ nó hay là bị nó quyến rũ, tất cả cảm giác ấy đều khiến anh khó thở và thất bại.