Đọc truyện Mối Tình Đầu Của Siêu Sao – Chương 123: Vợ Chồng Son
Edit: Sa Dưới sự phối hợp của mọi người, cánh phóng viên không bắt được bằng chứng “vụng trộm” của Ngôn Sơ Âm và Thẩm Gia Thụy.
Khi Ngôn Sơ Âm, Thẩm Gia Thụy và Tống Thừa Vũ đã về tới Bắc Kinh, phóng viên vẫn còn đang chầu chực ở sân bay Thượng Hải để lấy tin.
Rạng sáng, lộ trình bị nhân viên hàng không tiết lộ, thậm chí có cả số hiệu chuyến bay và xác nhận cả nhóm đều về Thượng Hải.
Lúc thấy tin tức trên mạng, sau khi nghi ngờ, cánh phóng viên vẫn lựa chọn tin tưởng.
Nếu trước đó họ nhận được tin tức thì việc Burning cũng biết tin chẳng có gì lạ, vì vậy Burning mới gấp gáp đổi vé máy bay, có điều không ngờ lại bị nhân viên hàng không tiết lộ, nếu bây giờ Burning lại đổi vé mà bay về Bắc Kinh thì chẳng khác nào có tật giật mình, vì vậy cánh truyền thông đã chuẩn bị sẵn sàng ở cả hai mặt trận, nếu không tóm được Thẩm Gia Thụy ở thành phố S thì vẫn còn đồng nghiệp ôm cây đợi thỏ ở sân bay Thượng Hải, cắm điểm tại tất cả các cửa sân bay, ngoài ra còn có fans hỗ trợ ngó chừng, không tin không tóm được người.
Sau đó, một đám phóng viên ôm cây đợi thỏ, sau cùng đợi được Thiệu Uyên Minh hớn hở dắt theo Giang Vân Hạo và Kỷ Thư Tề ra ngoài chân thành chào fans, lại rất khách khí trả lời câu hỏi của phóng viên: “Bạn nói lịch trình thay đổi? Không có, vỗn dĩ từ đầu đã sắp xếp chia ra làm hai tốp, Vân Hạo về Thượng Hải vì công việc, không cần tôi nói thì chắc các bạn cũng đã nghe phong thanh rồi, sau này xin mọi người quan tâm nhiều hơn…” Thiệu Uyên Minh không ngại ngần tuyên truyền chương trình mới cho nghệ sĩ của mình.
Có vị phóng viên trẻ không cam lòng, hỏi về tin tức chuyến bay được tung lên mạng, Thiệu Uyên Minh tỏ ra bất lực: “Haiz, tin tức trên mạng xưa nay thật giả lẫn lộn, tin rằng các bạn phóng viên cũng hiểu rõ điều đó.
Tóm lại tôi đảm bảo đã xác định lịch trình trong nửa tháng tới, tạm thời không thay đổi, không tin thì các bạn có thể hỏi thăm hãng hàng không.”
Đám phóng viên nhìn nhau, nếu hãng hàng không có thể tiết lộ thông tin, họ còn bị lừa ư?
Cho nên tin hot cứ thế mà bị bóp chết từ trong trứng nước, Thiệu Uyên Minh vẫn còn khá “lương thiện” đã tặng tin tức đính kèm là Giang Vân Hạo có chương trình mới, tất nhiên phía truyền thông đã nghe phong thanh từ lâu, chẳng qua Tinh Ngu vẫn chưa thông báo chính thức, đài truyền hình Thượng Hải cũng im lặng nên họ mới không thể tùy tiện đăng bài.
Hiện tại Thiệu Uyên Minh đã nhắc tới, chứng tỏ họ có thể viết bài được rồi, vì vậy ai nấy đều vội vàng về cơ quan để viết bản thảo, thà có tin tức còn hơn không.
Có vài kênh truyền thông nhận lấy “ân tình” của Thiệu Uyên Minh không ngần ngại viết bài về việc Giang Vân Hạo tham gia chương trình thực tế, có vài kênh truyền thông vẫn không cam lòng, luôn bám lấy chuyện của Thẩm Gia Thụy và Ngôn Sơ Âm.
Thẩm Gia Thụy tổ chức hòa nhạc ở tỉnh S, Ngôn Sơ Âm quay chương trình cũng ở tỉnh S, ngày tổ chức hòa nhạc, ekip chương trình đã cùng nhau về Bắc Kinh nhưng lại không có Ngôn Sơ Âm.
Theo người biết chuyện, Ngôn Sơ Âm lấy lý do cá nhân để ở lại tỉnh S một ngày, khi biết việc này, truyền thông lập tức phát huy trí tưởng tượng, bạo gan suy đoán Ngôn Sơ Âm và Thẩm Gia Thụy mượn công việc để hẹn hò, lén lút cấu kết, âm thầm gặp gỡ.
Đọc báo xong, Ngôn Sơ Âm chỉ có một suy nghĩ: May mà truyền thông không nhận được tin tức cụ thể hơn, nếu biết cô và Thẩm Gia Thụy ở cùng một khách sạn, chắc bài báo biến thành truyện người lớn dài ít nhất một ngàn tám trăm chữ.
Đáng tiếc mặc kệ truyền thông tung ra sao, quần chúng ăn dưa cũng không hứng, mọi người cho rằng mấy cái tin tức thiếu bằng chứng như vậy thì họ viết cũng được, thậm chí còn viết hay hơn, chẳng hạn như Ngôn Sơ Âm và Thẩm Gia Thụy đã kết hôn sinh con gì đó, muốn đọc cái gì họ đều viết được tất.
Hầu hết quần chúng đều khuyên tác giả bài báo: Nếu thực sự không kìm nén được tâm hồn “shipper” thì có thể chuyển sang viết fanfic, bảo đảm sẽ rất nhiều người đọc, còn nếu đã đưa tin tức thì làm ơn nghiêm túc hơn.
Hiển nhiên, mọi người đã cho rằng phóng viên viết bài là fan CP bị tẩu hỏa nhập ma.
“Tác giả” có buồn bực trong lòng hay không, không ai biết, riêng quần chúng thì ai nấy đều vui vẻ, có người còn an ủi phóng viên đừng sốt ruột, nếu hai người kia thực sự có chuyện gì, chắc chắn “Vua Si Tình” sẽ không nhịn nổi mà đích thân công bố, mọi người chỉ cần ngồi chờ thôi.
Đúng vậy, sau “Vua Giấm”, Thẩm Gia Thụy đã có thêm danh hiệu “Vua Si Tình”.
Biệt danh này xuất hiện sau khi buổi hòa nhạc tối qua kết thúc, một tài khoản Weibo có hơn ba triệu người theo dõi đi xem hòa nhạc về đã đăng bài cảm thán như sau:
“Từ “Người con gái ấy” cho đến “Người yêu dấu”, rồi tối nay là “Last dance first kiss”, Thụy Bảo đang không ngừng cố gắng dùng hành động để biểu đạt tình yêu của mình dành cho nữ thần.
Đây không phải là theo đuổi bình thường, chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi, anh ấy đã tự tay hoàn thành các bản nhạc, toàn bộ quá trình không có sự giúp đỡ của bất kỳ ai nhưng vẫn tạo ra những bản nhạc hay nhức nhối, mỗi một ca khúc đều có thể được xưng là bản tình ca kinh điển, thử hỏi có mấy ai làm được? Tài hoa, chân thành, không thiếu cái gì cả.
Cho nên tui đề nghị nữ thần Ngôn đừng đồng ý vội, chờ có đủ bảy bản tình ca để làm thành album, tin rằng một khi album được phát hành, chắc chắn sẽ là duy nhất mà trước kia không có sau này càng không có, Thụy Bảo cũng có thể trở thành Vua Si Tình số 1 trong sử sách!”
Bài viết của tài khoản này nhận được sự tán đồng của đông đảo quần chúng, cho nên Thẩm Gia Thụy từ “Vua Giấm” đã biến thành “Vua Si Tình”.
Trừ danh hiệu “Vua Si Tình”, còn có một bài viết khác chiếm rất nhiều đồng cảm, tài khoản Món Ngon có hơn bảy mươi ngàn lượt theo dõi đã viết:
“Tui không biết Món Ngon tui đây hằng ngày đu theo thiên hạ để hóng hớt là cớ làm sao nữa [xòe tay] Quý vị cũng biết bổn tiên nữ không thần tượng ai hết, cũng chưa từng đi xem concert luôn, ban đầu theo dõi Thẩm Gia Thụy là vì bị đứa bạn suốt ngày ra rả sự tích chói lọi của anh ấy.
Bổn tiên nữ đã nghĩ như này: Ha ha ha, điên chắc luôn.
Cao ráo, đẹp trai, giàu có, tài năng, nhiêu đó thôi cũng đủ làm gái chết hết, đây còn là siêu sao nữa, biết bao nhiêu ưu điểm thế mà không biết phát huy để tán gái, vậy mà học mấy thằng không có tiền bám lấy con gái người ta mới ghê chứ, thảm, quá thảm, thôi thì rủ lòng thương xót theo dõi thằng chả vậy! Vậy là đó bổn tiên nữ theo dõi Thẩm Gia Thụy, cứ dăm ba bữa là Vua Giấm lại lên hotsearch, bổn tiên nữ hóng hớt rất chi là sung sướng.
Cơ mà sau khi xem xong video do bạn bè đi xem concert gửi cho, tự dưng tui thấy… có thể… hình như… hơi hơi muốn làm fan luôn rồi [che mặt]”
Bài viết này nhận được vô số sự đồng cảm của chúng bạn trên mạng, mọi người cùng nhau xếp hàng chỉnh tề:
“Có độc mà, tui là nonfan mà cũng sắp thành fan não tàn rồi đây nè.”
“Có độc +10086.
Tui cũng không biết cớ làm sao đang từ một thành viên trong hội hóng hớt bỗng biến thành fan CP.”
“Có độc + số điện thoại di động.
Tui cũng không biết cớ làm sao mà từ một kẻ qua đường Giáp, hằng ngày hóng hớt rồi bị chinh phục bởi tài năng của ảnh luôn.”
“Có độc + số chứng minh nhân dân.
Thấy dân tình bàn tán xôm quá nên tui mới tìm hotsearch xem thử coi sao, kết quả là muốn thành fan luôn rồi mẹ ơi.”
***
Mặc kệ là “Vua Giấm” hay “Vua Si Tình” thì cũng chỉ là cư dân mạng ồn ào mà thôi, Ngôn Sơ Âm và Thẩm Gia Thụy đều không để trong lòng.
Từ tỉnh S về, Ngôn Sơ Âm lại vùi đầu vào công việc, suốt một tuần sau đó không cần phải đi quay ngoại cảnh, trừ quay chương trình ra, Ngôn Sơ Âm phải họp liên tục, chủ yếu là để lên kế hoạch mới cho chương trình mới.
Hiện tại Ngôn Sơ Âm đã loại hết những ý kiến không khả quan, bây giờ chỉ cần chọn một trong năm ý kiến còn lại, đây là lần đầu tiên Ngôn Sơ Âm làm việc với vai trò nhà sản xuất.
Ngôn Sơ Âm nhận thức rõ rệt ưu thế của mình, chương trình dành cho sinh viên đại học, không cần chi nhiều tiền để mời nghệ sĩ, như vậy có thể tiết kiệm được một khoản lớn.
Hiện tại cô đang hot, có thể lấy thân phận nhà sản xuất để tuyên truyền cho chương trình, hơn nữa cô còn có “kim chủ” ba ba.
Cô và Phương Tín hợp tác rất vui vẻ, ban đầu Phương Tín tham gia tài trợ cho “Giọng ca đẹp nhất”, sau đó vì cô dẫn chương trình “Thơ tình ba dòng” mà Phương Tính lập tức tài trợ độc quyền, tuy cả hai lần đều là nhà đầu tư hưởng lợi nhiều nhất nhưng cũng không thể phủ nhận rằng Phương Tín rất tin tưởng Ngôn Sơ Âm, cho nên Ngôn Sơ Âm sản xuất chương trình mới, ưu thế lớn nhất là có sẵn nhà đầu tư.
Có tiền, làm gì cũng tiện.
Huống chi ý tưởng của Ngôn Sơ Âm khá tốt.
Ngôn Sơ Âm nghĩ mình chỉ nên tập trung vào chuyện của mình thôi, còn những việc sau đó phải dựa vào khán giả, nghe theo ý trời, nếu cuối cùng không thành thì cũng không cần phải cưỡng cầu, vì vậy cô không quá để ý tới chuyện này, họp xong, thời gian nhàn rỗi còn lại đều ở nhà hưởng thụ thời gian yêu đương.
Làm người nổi tiếng khổ ở điểm này, hẹn hò mà cứ lén lén lút lút y như trộm, cho tới bây giờ, ngoài nhà ra, nơi mà Ngôn Sơ Âm và Thẩm Gia Thụy đi nhiều nhất là siêu thị.
Có lần Ngôn Sơ Âm kể việc này với Lâm Tâm Tâm, kết quả là Lâm Tâm Tâm nằm trên giường cười lăn cười bò, nói họ quá thê thảm, người già yêu đương còn lãng mạn hơn họ.
Ngôn Sơ Âm không giận, hồi xưa họ đã chơi đủ trò lãng mạn rồi, yêu sớm mà, trốn bố mẹ tránh thầy cô lén lút hẹn hò, sóng vai nhau về nhà sau giờ tan học, nói dối đi học thêm để đi chơi ở công viên trong ngày nghỉ, mỗi con hẻm ở thành phố nhỏ đều in bóng họ nắm tay nhau, còn thiếu gì nữa đâu?
Hơn nữa cô không cho rằng ngoài nhà ra thì chỉ được đi mỗi siêu thị là không lãng mạn, ít nhất là trong dòng người tấp nập ở siêu thị, ai ai cũng lo lắng trái cây đã bán hết hay khấp khởi vì thức ăn hôm nay rẻ hơn hôm qua một đồng, không thì cũng chen nhau xếp hàng thanh toán,… Chỉ có ở những nơi như thế, hai người mới có thể quang minh chính đại nắm tay nhau mà không sợ bị người ta vây xem.
Cho nên sau lần đầu tiên không thích ứng, hiện tại việc đi dạo siêu thị trở thành hoạt động cố định của Ngôn Sơ Âm và Thẩm Gia Thụy, hơn nữa còn là chọn lúc siêu thị đông đúc nhất, nếu không trúng ngày lễ thì sẽ đi vào tối thứ sáu và tối thứ bảy, đó là những lúc siêu thị hỗn loạn nhất, mọi người chen nhau mua sắm còn không kịp thì lấy đâu ra thời gian chú ý tới người khác.
Hôm nay là thứ sáu, ăn cơm tối xong, Thẩm Gia Thụy nói trong nhà hết thức ăn, kéo Ngôn Sơ Âm đi siêu thị.
Dạo này trình độ nấu nướng của Thẩm Gia Thụy có tiến bộ vượt bậc, trong thời gian bạn gái làm việc, anh ở nhà ngoài viết nhạc ra thì sẽ bám theo dì Tống bái sư học nghệ, bỏ rất nhiều công sức để luyện tập.
Ngôn Sơ Âm đã quen với thức ăn anh nấu, thỉnh thoảng cô nghĩ nếu dì Lâm mà chưa quay lại thì đoán chừng có nguy cơ dì không cần quay lại luôn vì địa vị của dì sắp bị Thẩm Gia Thụy thay thế mất rồi o(╯□╰)o
Ngày mai là cuối tuần, cô chỉ có một chương trình cần ghi hình vào chiều chủ nhật, có thể nói cuối tuần này tương đối an nhàn, ở nhà thì cần nấu ăn, vì vậy Ngôn Sơ Âm nhanh chóng thay quần áo rồi đi ra ngoài.
Họ không đi siêu thị ở gần nhà mà lái xe hơn hai mươi phút đến siêu thị lớn nhất vùng này, nếu chẳng may bị phát hiện thì cánh truyền thông cũng không đào ra được khu dân cư mà họ ở.
Trong đám đông hỗn loạn ở siêu thị, Thẩm Gia Thụy đẩy xe hàng tới khu vật dụng hằng ngày mấy lần, khi đi qua khu vực này lần thứ ba, Ngôn Sơ Âm cũng nhận ra, nhìn Thẩm Gia Thụy, nói: “Làm gì mà đảo qua đảo lại khu này vậy? Cần gì thì mua đi chứ.”
Mắt Thẩm Gia Thụy sáng rỡ, một tay ôm eo Ngôn Sơ Âm một tay đẩy xe tiến vào kệ hàng: “Vậy chúng ta đi vào dạo một chút.”
Ngôn Sơ Âm tưởng nhà Thẩm Gia Thụy hết khăn giấy lụa, cô lấy hai hộp khăn giấy lụa thuộc nhãn hiệu mà nhà cô thường dùng, quay đầu thấy Thẩm Gia Thụy đứng trước một kệ hàng, cô không nghĩ gì, giơ hộp khăn giấy lụa lên: “Nè, hãng này xài tốt lắm, cho anh một hộp.”
Thẩm Gia Thụy không đáp lời, anh đang hết sức chăm chú và tỉ mỉ quét hết kệ hàng y như nghiên cứu chuyện vô cùng quan trọng tới đời người, nhìn ngó hồi lâu, anh mới chầm chậm giơ tay lấy hộp cỡ to nhất bỏ vào xe đẩy.
Lúc này Ngôn Sơ Âm mới nhìn rõ anh cầm cái gì, nhất thời trợn to hai mắt, ngớ người, quên cả bỏ hai hộp khăn giấy vào xe.
Đang là lúc siêu thị đông đúc nhất, hầu như dãy hàng nào cũng đầy ắp người, anh lại ngang nhiên nghiên cứu lâu như vậy, quả thực là… mặt dày!
Ngôn Sơ Âm không biết mặt của Thẩm Gia Thụy còn dày hơn nữa.
Nhân lúc cô trợn mắt há mồm quên lôi bạn trai đi, thậm chí còn quên luôn mình đang cầm đồ, Thẩm Gia Thụy làm như không có gì quay sang nhìn cô, sau đó tự nhiên thả đồ trong tay vào xe.
Trông thấy gương mặt kinh ngạc của Ngôn Sơ Âm nhưng cô lại chẳng có ý gì là muốn ngăn cản, Thẩm Gia Thụy càng thêm kiên định, xoay người lấy thêm một hộp, anh còn cố ý chọn mùi khác nữa!
Thẩm Gia Thụy thấy vẫn chưa đủ, chỉ mới hai hộp thôi, cách chỉ tiêu một thùng còn xa lắm, vậy nên anh tiếp tục giơ tay, không đem được một thùng về nhà thì ít nhất cũng phải thử hết các mùi và kiểu dáng.
Đáng tiếc trong lúc Thẩm Gia Thụy chuẩn bị lấy hộp thứ tư, rốt cuộc Ngôn Sơ Âm cũng hoàn hồn, không nhịn nổi nữa, hung dữ nhìn chằm chằm Thẩm Gia Thụy.
Nếu không phải là không hợp hoàn cảnh, cô đã xách tai Thẩm Gia Thụy đi ra ngoài rồi!
Lấy hết hộp này tới hộp khác, nếu được, có phải là anh muốn bê nguyên kệ hàng về nhà không?
Cầm thú!
Dưới anh mắt nguy hiểm của Ngôn Sơ Âm, Thẩm Gia Thụy cũng biết đường tém lại, anh nhanh chóng thả cái hộp vào xe đẩy, sau đó không đợi Ngôn Sơ Âm nổi điên đã nhanh chóng thân mật ôm vai cô đi ra ngoài: “Xong rồi xong rồi, chúng ta đi thanh toán thôi.”
Anh lấy một lúc bốn hộp! Ngôn Sơ Âm nhìn mấy cái hộp trong xe hàng là muốn mắng người, anh không sợ chết vì lao lực quá độ à!
Ngôn Sơ Âm không hề hay biết thế này cách mục tiêu cuối cùng của Thẩm Gia Thụy vẫn còn xa lắm.
Sau cùng, Ngôn Sơ Âm đành để mặc anh đẩy xe có bốn hộp bao cao su đi thanh toán vì cô không có mặt mũi đâu nhét mấy cái hộp trở lại lên kệ trước mắt bao nhiêu người.
Nhìn thái độ bây giờ của Thẩm Gia Thụy, chắc chắn anh sẽ không cho cô trả đồ lại, nếu họ xảy ra tranh cãi thì sẽ hay ho lắm, có khi tiêu đề báo trang nhất ngày mai sẽ là cô và Thẩm Gia Thụy cãi nhau nảy lửa ở siêu thị vì bao cao su.
Cho nên, giữa việc mất mặt trước một mình nhân viên thu ngân ở siêu thị hay mất mặt trước toàn thể nhân dân cả nước, Ngôn Sơ Âm lựa chọn im lặng, cứ nghĩ đến sẽ đối mặt với ánh mắt mờ ám của em gái hoặc bác gái thu ngân là cô lại thấy lòng mình nặng trĩu.
Trái ngược với cô, Thẩm Gia Thụy cứ như đường làm quan rộng mở, gương mặt hiện rõ hai chữ “phơi phới” hệt như vừa hoàn thành nghiệp lớn.
Thực tế là mua bao cao su chỉ là bước đầu tiên mà thôi, có chúng nó, anh mới có thể vui vẻ về nhà tiến hành nghiệp lớn thật sự.
Rất không khéo là họ gặp trúng bác gái thu ngân hơi nhiều chuyện.
Bác gái thu ngân hơn bốn mươi tuổi, lúc quét hàng của họ, khi phát hiện có tới bốn hộp thì ngẩng phắt đầu nhìn hai người trẻ tuổi đứng đối diện mình.
Đầu tiên ánh mắt bác gái thu nhân rơi trên gương mặt bình thản của Thẩm Gia Thụy trước rồi mới liếc tới Ngôn Sơ Âm xấu hổ đứng đằng sau, hơi mím môi như thể phát hiện ra châu lục mới, trong lúc cúi đầu tiếp tục quét những món hàng khác, bác gái lại thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn họ, trông rõ là vui thầm trong bụng.
Nếu chỉ bị nhìn kiểu như có như không đó, Ngôn Sơ Âm còn miễn cưỡng nhẫn nhịn, nhưng tới lúc chờ trả tiền, bác gái không thèm lén lút nữa mà nhìn họ chằm chằm hệt như trên mặt họ nở hoa vậy.
Ngôn Sơ Âm biết bác gái chỉ đơn thuần là tò mò thôi chứ không phải là kích động vì phát hiện bí mật động trời, có thể là nhìn họ quen mặt, cộng thêm ngoại hình vô cùng xuất chúng nên mới nhìn như vậy.
Nhưng Ngôn Sơ Âm vẫn cảm thấy rất mất mặt, cô hơi dịch người núp sau lưng Thẩm Gia Thụy để tránh ánh mắt của bác gái, sau đó đặt tay lên eo anh rồi véo thật mạnh.
Tất cả là tại anh!
Thẩm Gia Thụy mở ví lấy tiền, bên hông đột ngột truyền tới cơn đau khiến anh kêu “á” lên một tiếng, vội vã đưa tiền cho bác gái thu ngân rồi ghé vào tai Ngôn Sơ Âm cầu xin: “Cục cưng à, đau, đau mà.”
“Đau chết luôn đi!” Ngôn Sơ Âm hậm hực nhìn anh, lúc nào rồi mà anh còn cợt nhả vậy chứ!
Bác gái không bỏ qua màn này, nhanh nhẹn đưa tiền thừa và hóa đơn cho Thẩm Gia Thụy, cười nói: “Vợ chồng son tình cảm tốt quá.”
Nghe câu khen tặng xã giao đó, cơn đau ở hông của Thẩm Gia Thụy không cánh mà bay, mặt tươi như hoa, hứng khởi xách túi đồ bằng một tay còn tay kia ôm vai Ngôn Sơ Âm: “Xong rồi, chúng ta về nhà thôi vợ.”
Ngôn Sơ Âm giận dữ trừng anh: “Ai là vợ anh?”
“Ừ ừ, em không phải vợ.” Thẩm Gia Thụy vừa dỗ dành vừa ôm cô đi ra ngoài: “Em là tổ tông của anh.”
Nghĩ đến lời bác gái thu ngân nói họ là vợ chồng son, Thẩm Gia Thụy sảng khoái hết sức, vui mừng vô tận, lên xe, không kiềm được mà nói: “Cô thu ngân nói bọn mình là vợ chồng son chứng tỏ bọn mình có tướng phu thê.”
“Có thôi đi không hả?” Ngôn Sơ Âm thấy vô cùng mất mặt, chẳng tài nào hiểu nổi tâm trạng hân hoan của Thẩm Gia Thụy: “Cô ấy không nói vợ chồng son chẳng lẽ lại bảo cặp đôi chó má?”
Tuy thời đại ngày nay có rất nhiều cặp đôi sống chung với nhau, đi mua sắm vật dụng gia đình cùng nhau mà không phải vợ chồng nhưng nói là vợ chồng sẽ dễ nghe hơn là người yêu đó có biết không hả?
Đôi lúc Ngôn Sơ Âm rất nghi ngờ có khi nào bao năm qua Thẩm Gia Thụy sống trong bụng chó không.
Nhưng cô không hề hay biết rằng trong lúc mình mắng anh, gương mặt cô luôn hiện nét cười, thoạt nhìn cũng chẳng chín chắn, chững chạc hơn Thẩm Gia Thụy “trẻ con” là bao.
Lúc mua đồ, Thẩm Gia Thụy nghiên cứu rất kỹ, còn bịn rịn không nỡ đi, tiếc nuối vì đã không nhân cơ hội lấy thêm mấy hộp, đến khi ra khỏi siêu thị, suy nghĩ của Thẩm Gia Thụy đã thay đổi, bây giờ anh chỉ sốt ruột muốn về nhà ngay, hận không thể một giây sau đã về tới nhà.
Đáng tiếc trời không chiều lòng người, hiện tại là giờ cao điểm, lộ trình chỉ tốn hơn hai mươi phút chạy xe thì giờ họ phải nhích từng chút, gấp đôi gấp ba thời gian bình thường mới về tới nhà.
Vừa về tới nhà, Thẩm Gia Thụy vô cùng chăm chỉ cất đồ, cái gì cần cất vào tủ lạnh thì đem cất vào tủ lạnh, cái gì cần để trong phòng tắm thì đem vào phòng tắm, sau đó xách túi đồ còn dư lại về nhà mình, trước khi đi còn không quên thúc giục Ngôn Sơ Âm tắm rửa: “Muộn rồi, mau tắm rửa rồi đi ngủ.”
“Vâng, anh cũng ngủ sớm nhé.” Hiếm khi Ngôn Sơ Âm tiễn Thẩm Gia Thụy ra đến cửa, thấy anh đi thẳng về căn hộ đối diện mà không thèm ngoảnh đầu lấy một cái, cô thầm thấy lạ, từ bao giờ mà anh trở nên “lãnh đạm” như vậy chứ? Chẳng phải ngày nào anh cũng bám lấy cô để hôn chúc ngủ ngon rồi mới chịu về ư?
Sau đó, Ngôn Sơ Âm nghĩ tới bốn cái hộp kia, hình như không thấy Thẩm Gia Thụy lấy ra, chẳng lẽ là xách về nhà anh rồi?
Thẩm Gia Thụy tiêu xài phung phí thật nhưng cũng không đến độ mua bao cao su về chơi, ý tứ của anh rõ rành rành, lúc về còn dặn cô tắm rửa sớm nữa, đâu đâu cũng là ám hiệu.
Ngôn Sơ Âm đỏ mặt, không nghĩ tới Thẩm Gia Thụy nữa mà đóng cửa lại.
Ngôn Sơ Âm biết có đóng cửa cũng không phòng sói được, cô đứng ngoài cửa hồi lâu, chần chừ không biết có nên khóa trái cửa hay không.
Cuối cùng cô vẫn từ bỏ ý định, vỗ gương mặt nóng bừng của mình, tự nhủ bản thân đừng làm giá nữa, có phải là chưa từng làm đâu, hơn nữa hồi ở tỉnh S, họ cũng đã ngủ chung một giường rồi, bây giờ tính toán chả còn ý nghĩa gì.
Ngôn Sơ Âm quyết định thuận theo tự nhiên, vì thế khi bước ra khỏi phòng tắm và trông thấy Thẩm Gia Thụy mặc đồ ngủ ngồi trên giường cô một cách thoải mái, cô vẫn bình thản lườm anh: “Sao nói tắm rửa rồi đi ngủ mà?”
Thẩm Gia Thụy hoàn toàn không biết ngượng, anh cười tươi roi rói: “Quên mất một thứ nên qua đây lấy.”
“Quên gì?” Ngôn Sơ Âm ngồi trước bàn trang điểm, bắt đầu chăm sóc da, hỏi mà không quay đầu.
Thẩm Gia Thụy không trả lời ngay, anh đứng dậy, đi tới phía sau Ngôn Sơ Âm, thấy cô vừa thoa kem dưỡng da lên mặt vừa vén mấy lọn tóc rơi lòa xòa, anh cẩn thận túm tóc lại giúp cô.
Ngôn Sơ Âm nhìn Thẩm Gia Thụy qua gương, mỉm cười, tiếp tục động tác tên tay, thoa mặt xong rồi thoa đến cổ, cuối cùng là thoa kem dưỡng da tay, tỉ mỉ chăm sóc da toàn thân.
Thẩm Gia Thụy vô cùng kiên nhẫn chờ cô, thấy cô mát-xa tay xong, biết rằng cô đã xong việc, lập tức buông tóc cô ra, khom người: “Anh quên hôn chúc ngủ ngon.”
“Ưm…” Môi Ngôn Sơ Âm bị che kín, trong chớp mắt hơi thở bị cướp đoạt, nụ hôn cuồng nhiệt ập tới bất ngờ khiến cô thiếu không khí, hơn nữa đang đưa lưng về phía Thẩm Gia Thụy, lúc hôn phải vừa nghiêng người vừa nghển cổ, chưa quá hai phút, cổ đã mỏi nhừ.
Ngôn Sơ Âm ôm cổ Thẩm Gia Thụy bằng cả hai tay, miệng bấp búng: “Mỏi cổ quá!”
Thẩm Gia Thụy hôn mạnh Ngôn Sơ Âm thêm vài cái rồi mới tạm thời buông cô ra, lúc hai đôi môi rời nhau, khẽ vang lên tiếng nước ướt át.
Thẩm Gia Thụy thở nhẹ ổn định tâm trạng, sau đó khom lưng bế ngang Ngôn Sơ Âm lên và đi thẳng tới giường rồi đè lên người cô, hai đôi môi vừa tách nhau ra chưa tới mấy giây đã lại quấn lấy nhau.
Lần này Thẩm Gia Thụy tự thấy mình đã chuẩn bị đầy đủ, không chờ Ngôn Sơ Âm yêu cầu, anh vô cùng tự giác lấy một thứ trong túi quần ra, xé bao rồi đưa cho Ngôn Sơ Âm: “Đeo vào giúp anh…”