Mối Tình Đầu Của Siêu Sao

Chương 124: Mộc Phỉ


Đọc truyện Mối Tình Đầu Của Siêu Sao – Chương 124: Mộc Phỉ


Edit: Sa Quả nhiên anh đem cả bốn hộp về nhà anh mà.

Lúc bị nhét cho cái bao cao su mỏng tang, Ngôn Sơ Âm đã nghĩ như vậy.

Tuy đoán trước được rồi nhưng khi phát hiện Thẩm Gia Thụy thực sự làm vậy, Ngôn Sơ Âm dở khóc dở cười.

Đề phòng cô cẩn thận thật đấy, coi bộ đã rút kinh nghiệm triệt để từ bài học hôm trước.
Ngôn Sơ Âm không muốn dễ dàng làm theo ý anh, cô cầm chặt thứ trong tay, không nhúc nhích.
“Cưng ơi, em giúp anh đi mà…” Thẩm Gia Thụy thấy người bên dưới nằm im thì liên tục hôn cô, ghé sát bên tai cô, làm nũng: “Được không?”
Hai chữ “Không được” đã lên tới đầu lưỡi nhưng Ngôn Sơ Âm vẫn không thốt ra, cô ôm cổ Thẩm Gia Thụy, hơi ngẩng đầu cắn vào chiếc cằm lấm tấm mồ hôi của anh, giọng hơi khàn: “Anh tự xử đi.”
Thấy cô có ý chiều theo mình, Thẩm Gia Thụy cố chịu đựng bất chấp cơ thể đang muốn nổ tung của mình, mặc kệ những giọt mồ hôi to như hạt đậu rơi khỏi trán cũng không chịu tự mình đeo vào mà cứ chầm chậm cọ vào người cô.
Thẩm Gia Thụy hơi nhấc người lên, giang chân nằm trên người cô, hôn cô, nụ hôn xuống dần xuống dần đến khi Ngôn Sơ Âm không còn vướng víu gì nữa, bộ váy ngủ mềm mại rộng thùng thình của cô đã bị anh dùng miệng kéo xuống.
“Giúp anh đi cục cưng.” Thẩm Gia Thụy nói bằng chất giọng ngọt ngào chết người, dỗ dành van nài, mỗi nụ hôn là một cách xưng hô: “Cục cưng, bé yêu, honey, tổ tông…”
Ngôn Sơ Âm bị mấy câu “cục cưng” của anh đánh bại, gắng gượng tuân theo nguyên tắc của mình: “Tự anh xử đi.”
“Quả tim của anh ơi.” Thẩm Gia Thụy thở dốc, hôn lên môi Ngôn Sơ Âm, buông những lời khiến người nghe xấu hổ: “Em sờ nó đi, được không? Nó muốn em lắm, thật đó, muốn em sờ nó.”
Ngôn Sơ Âm bị hôn đến hỗn loạn, mặt đỏ bừng, rất muốn nói là cô không muốn sờ chút nào nhưng Thẩm Gia Thụy đã cầm lấy tay cô dời xuống.
Bị đánh úp, Ngôn Sơ Âm sửng sốt, lòng bàn tay nóng rẫy, muốn thả ra nhưng Thẩm Gia Thụy cứ giữ chặt tay cô, không chút kiêng dè buông lời rên rỉ: “Đã quá… Cưng ơi, em cử động đi…”
Tiếng rên của Thẩm Gia Thụy mang đầy nhục cảm, giọng nói vốn đã lôi cuốn thì giờ lại càng quyến rũ khiến thân là phụ nữ mà Ngôn Sơ Âm cũng có cảm giác như mình sắp cứng.
Vì vậy, sau một hồi phân vân nên dùng tay giúp anh hay đeo bao giúp anh thì cô quyết định chọn cái sau.

Tại sao chỉ có một mình anh sướng chứ, không công bằng!
Ngôn Sơ Âm rút bao ra, trong lúc lăn lộn trên giường, Thẩm Gia Thụy đã tiện tay tắt đèn, bây giờ Ngôn Sơ Âm cũng ngượng mở đèn nên đành mò mẫm để đeo cho anh.
Trong quá trình này, Thẩm Gia Thụy nhiều lần thoải mái đến độ suýt hét lên khiến Ngôn Sơ Âm vô cùng lo lắng, anh dễ bị kích động quá, thật lo cho sức bền của anh.
Tuy fans Thẩm Gia Thụy thường xuyên nói khoác thần tượng của họ là hoàng tử lắc hông, đáng tiếc họ đâu đích thân kiểm nghiệm, không ai có thể đảm bảo đó là sự thật.

Ngôn Sơ Âm tự mình ra trận, nếu anh thực sự chỉ dài ba giây… Vậy thì vẫn tóm lấy anh thôi, coi như tạo phúc cho các nữ đồng bào.
Nghĩ vậy, Ngôn Sơ Âm cảm thấy Thẩm Gia Thụy quả là tình yêu đích thực của đời cô, ngay cả việc anh chỉ kéo dài được ba giây mà cô cũng có thể chấp nhận.

Tất nhiên trong lòng cô vẫn mong anh có thể bền bỉ hơn một chút, không cầu anh có thiên phú như nam chính ngôn tình, nhưng cũng phải kéo dài được từ ba tới mười phút chứ nhỉ?
Điểm giới hạn của mình thấp quá, Ngôn Sơ Âm lẳng lặng cảm thán.
Thẩm Gia Thụy vô cùng kích động, mọi công tác đều đã sẵn sàng, chỉ chờ cầm kiếm xuất trận thôi nhưng đúng lúc ấy chuông điện thoại lại vang lên.
Một khắc đêm xuân đáng giá ngàn vàng, để không bị quấy rầy, Thẩm Gia Thụy đã cố tình không đem điện thoại qua đây, không ngờ đề phòng muôn nẻo mà lại quên mất điện thoại của cô.
Thẩm Gia Thụy vừa thở dốc vừa bực mình, đè trên người cô không nhúc nhích, giọng khàn khàn mắng nhiếc: “Kẻ nào vô duyên thế không biết.”
Ngôn Sơ Âm phớt lờ anh, vươn tay mò mẫm tủ đầu giường, cũng may điện thoại để gần mép tủ nên cô nhanh chóng tìm được.


Trước khi bắt máy, Ngôn Sơ Âm nhìn màn hình, nhất thời hả hê: “Còn ai nữa? Là đồng đội tốt của anh chứ ai.” Cái này gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Thẩm Gia Thụy đang chôn mặt vào cổ Ngôn Sơ Âm, nghe vậy thì hơi ngẩng đầu lên, nhìn thấy chữ “Kỷ Thư Tề” trên màn hình, anh giật lấy điện thoại luôn: “Để anh hỏi nó muốn làm gì.”
Ngôn Sơ Âm vẫn chưa kịp suy nghĩ vì sao Kỷ Thư Tề gọi thẳng cho cô mà không nhờ Thẩm Gia Thụy nhắn lại thì Thẩm Gia Thụy đã bắt máy: “Có chuyện gì?”
Ba chữ ngắn gọn đầy khó chịu.
“Ớ? Thụy ca ạ.” Đầu bên kia điện thoại vô cùng ngạc nhiên: “Em gọi cho anh mà không được, sao anh lại nghe điện thoại của Âm Âm?”
“Tôi ở nhà cô ấy.

Chuyện gì?”
“Ồ, bây giờ Thụy ca đang ở nhà Âm Âm àaaaaa.” Kỷ Thư Tề kéo dài giọng trêu ngươi, Ngôn Sơ Âm thậm chí còn có thể tưởng tượng ra cảnh anh ta nháy mắt với người ở gần đó, “Ôi chao, gần mười hai giờ rồi, Thụy ca ở nhà Âm Âm làm gì vậy?”
“Cậu cũng biết bây giờ muộn rồi à?” Thẩm Gia Thụy bày tỏ mình rất bực bội: “Có việc thì nói, còn không thì tôi cúp máy đây.”
“Ấy khoan, Thụy ca đừng cúp vội.” Kỷ Thư Tề vẫn cười trêu: “Nếu bọn em không có việc gì thì sao dám quấy rầy anh và Âm Âm vào nửa đêm chứ.

Âm Âm có ở đó không? Thụy ca đưa điện thoại cho cô ấy nghe giúp em với.”
Thẩm Gia Thụy tự quyết định: “Có gì cứ nói với tôi, như nhau cả thôi.”
Ngôn Sơ Âm mấp máy môi nhưng cuối cùng vẫn không cắt ngang lời họ.

Tuy Thẩm Gia Thụy không nói trắng ra là anh ngủ ở nhà cô nhưng cũng không phản bác trước ý tứ mập mờ của Kỷ Thư Tề, ngược lại thái độ của anh còn hết sức thản nhiên coi như ngầm thừa nhận, nếu bây giờ cô nghe điện thoại, Kỷ Thư Tề sẽ ghẹo cô chết mất.

Cho nên Ngôn Sơ Âm chấp nhận hành vi của Thẩm Gia Thụy.
Kỷ Thư Tề không để bụng, dẫu sao cũng không phải chuyện gì to tát, anh ta bảo Ngôn Sơ Âm nghe máy là muốn thăm dò thực hư thôi, bây giờ thái độ của trưởng nhóm đã nói rõ vấn đề.

Giọng Thụy ca cáu gắt thế này, đoán chừng anh ta đã vô tình cắt ngang chuyện tốt của họ đó!
Kỷ Thư Tề cười trộm trong bụng, còn ngoài miệng thì rất nghiêm túc: “Cũng không có gì, anh Vân Hạo sắp quay show, đài Thượng Hải lại tương đối gấp gáp, nói hơn nửa tháng nữa sẽ phát sóng nên mọi người định tụ tập với nhau một lần trước khi phát sóng, thuận tiện ăn mừng anh Vân Hạo đã vơi gánh nặng, hoàn toàn giải phóng!”
“Liên lạc được với bố mẹ của cô gái đó chưa?”
“Liên lạc được lâu rồi, cũng đã thỏa thuận xong xuôi, Thiệu ca ra mặt thay anh Vân Hạo, mới đưa cô ấy đi hồi hôm trước.” Giọng nói Kỷ Thư Tề lộ rõ sự khoan khoái, giống như người thoát khỏi bể khổ là anh ta vậy.
Thẩm Gia Thụy nhướn môi cười, gương mặt vui thấy rõ nhưng giọng vẫn nghiêm nghị: “Bao giờ tụ tập?”
“Ngày mai em và anh Vân Hạo bay tới Bắc Kinh, hay là hẹn luôn tối mai? Ngày mốt hình như Âm Âm bận…”
Thẩm Gia Thụy nhìn Ngôn Sơ Âm, thấy cô gật nhẹ đầu, anh lập tức dồng ý.
“Vậy mai gặp, anh nhớ đưa Âm Âm đi cùng đó.” Kỷ Thư Tề hứng khởi nói.
Thẩm Gia Thụy lạnh nhạt: “Còn gì không?”
Kỷ Thư Tề cười trộm, vờ nghiêm túc hỏi: “Thụy ca, chuyện xe cộ anh nói hôm bữa…”
“Thừa Vũ lấy rồi.”
“Tốt quá.” Kỷ Thư Tề nghĩ ngợi chốc lát, thấy không còn chuyện gì nữa mới nói trong tiếc nuối: “Không quấy rầy hai người nữa, em cúp máy đây.”

Thẩm Gia Thụy nhanh chóng ấn phím tắt, lúc để điện thoại về lại tủ đầu giường, thuận tay tắt đèn, sau đó ôm mặt Ngôn Sơ Âm rồi hôn mạnh.
Ngôn Sơ Âm cạn lời, cô có thể cảm nhận được anh đã mềm xuống rồi, ấy thế mà vẫn không chịu từ bỏ, đây rốt cuộc là cố chấp tới mức nào chứ…
Sức bền của Thẩm Gia Thụy tới đâu, tạm thời chưa biết nhưng nhiệt tình thì có thừa, hôn dần hôn mãi, Ngôn Sơ Âm lại cảm nhận được bộ phận nào đó của anh ngóc đầu dậy.
Sau đó tương đối thuận lợi, điện thoại của Ngôn Sơ Âm đã bị Thẩm Gia Thụy tắt nguồn, không có kẻ vô duyên nào quấy rầy họ nữa.

Ngôn Sơ Âm bị anh cọ tới cọ lui một lúc rồi mới xé bao, đeo lên, vừa hôn vừa ra trận.
Kết quả là ngày hôm sau bị đau lưng đau eo, Ngôn Sơ Âm đưa ra kết luận: Thẩm Gia Thụy không hổ là nam chính truyện tranh, quả thực có thiên phú của mọi nam chính, không chỉ bền bỉ thôi đâu mà thật sự chính là hoàng tử lắc hông đó!
Được ăn bữa tiệc thịnh soạn, Thẩm Gia Thụy càng thêm ân cần, cả buổi sáng Ngôn Sơ Âm không cần bước chân xuống giường, rửa mặt ăn uống đều được Thẩm Gia Thụy hầu hạ.
Ngôn Sơ Âm nằm ở nhà nghỉ ngơi, nếu buổi tối không có buổi tụ tập, cô không muốn đi đâu mà chỉ muốn nằm bẹp tới giờ đi làm ngày mai luôn.
Nguyên nhân không phải hoàn toàn vì Thẩm Gia Thụy, trừ hơi mệt ra, nửa năm nay Ngôn Sơ Âm quá bận bịu, hiếm khi có được ngày nghỉ nên cô rất hưởng thụ, hơn nữa còn nhận được sự chăm sóc ân cần của Thẩm Gia Thụy nên Ngôn Sơ Âm càng không muốn làm gì.

Đáng tiếc tối qua họ đã nhận lời mời của Kỷ Thư Tề.
Thiệu Uyên Minh nói đúng, trong số họ, quả thật Ngôn Sơ Âm thân với Giang Vân Hạo nhất, ngay từ lần đầu tiên gặp nhau trên máy bay, cô đã cảm thán nếu Giang Vân Hạo không phải là đồng đội của Thẩm Gia Thụy thì rất có thể hai người sẽ thành bạn bè thân thiết.

Lúc trước cô không muốn qua lại nhiều với Giang Vân Hạo là vì ngại Thẩm Gia Thụy, sau này quan hệ của cô và Thẩm Gia Thụy bị lộ thì tới lượt Giang Vân Hạo bắt đầu “tránh hiểu lầm”, tuy hai người ít tiếp xúc với nhau nhưng Ngôn Sơ Âm vẫn xem Giang Vân Hạo là bạn bè chứ không chỉ là đồng đội của Thẩm Gia Thụy.
Giang Vân Hạo có thể thoát khỏi cô gái kia là tin vui, Kỷ Thư Tề lấy danh tổ chức tiệc là để chúc mừng Giang Vân Hạo khiến Ngôn Sơ Âm không có lý do từ chối, tuy rề rề rà rà nhưng sau cùng cô vẫn dậy sửa soạn chuẩn bị đi tới buổi tiệc cùng Thẩm Gia Thụy.
Địa điểm tụ tập là một câu lạc bộ, họ tới khá trễ, hầu hết mọi người đều đã có mặt nhưng lại không thấy chủ nhân bữa tiệc đâu.

Thẩm Gia Thụy ngồi xuống cùng Ngôn Sơ Âm, hỏi Tống Thừa Vũ ngồi ở đối diện: “Vân Hạo đâu?”
Tống Thừa Vũ còn chưa kịp trả lời thì Kỷ Thư Tề đã bỏ rơi đám bạn mà chạy về phía này, nói: “Anh Vân Hạo đi đón người rồi.”
Thẩm Gia Thụy nhìn quanh, ở đây toàn là người quen trong giới, không phát hiện ra còn thiếu người bạn nào nên lại hỏi: “Ai mà cần phải cậu ấy đích thân đi đón thế?”
“Đích thân đi đón thì chắc chắn là bạn gái rồi!” Kỷ Thư Tề nháy mắt, cười nói.
Ngôn Sơ Âm không tin lời Kỷ Thư Tề nói, bị anh ta lừa một lần là đủ rồi.

Thẩm Gia Thụy cũng không tin, lia mắt về phía Tống Thừa Vũ, ý tứ rất rõ ràng.
Tống Thừa Vũ đưa ra đáp án tương đối có giá trị: “Là “bạn gái” của anh Vân Hạo trong show mới.”
Nói vậy thì hiểu rồi.

Ngôn Sơ Âm nhớ Kỷ Thư Tề đã nói chương trình mới sắp phát sóng, cho nên bây giờ tuyên truyền để thu hút khán giả cũng bình thường.
Ngôn Sơ Âm quan tâm tới vấn đề khác hơn: “Không có ai chờ bên ngoài chứ?”
“Không đâu, Thiệu ca đã thương lượng rồi, phóng viên chỉ chụp ảnh trên đường thôi, không tới đây đâu.” Kỷ Thư Tề khoát tay phá vỡ nỗi lo lắng thầm lặng của Ngôn Sơ Âm, nói xong, anh ta hỏi: “Nhưng mà Âm Âm này, cô không tò mò “bạn gái” của anh Vân Hạo là ai hả?”
“Các anh biết à?”

Kỷ Thư Tề gật đầu, vòng vo: “Tôi đi quay số đầu tiên cùng anh Vân Hạo mà.

Người hợp tác với anh ấy quen lắm đó!”
Nhưng nhiêu đó vẫn không khơi dậy được lòng tò mò của Ngôn Sơ Âm, đằng nào cũng sắp phát sóng rồi, danh sách khách mời sẽ được công bố nhanh thôi, hơn nữa người quen của họ cũng đâu liên quan tới cô.
Có điều thấy Kỷ Thư Tề nhiệt tình như vậy, Ngôn Sơ Âm vẫn giả vờ tò mò, hỏi: “Ai thế?”
Kỷ Thư Tề vô cùng hào hứng, đang định trả lời thì cửa bị mở ra, Kỷ Thư Tề ngẩng đầu lên, lập tức ra hiệu cho Ngôn Sơ Âm quay đầu lại: “Tới rồi kìa!”
Ngôn Sơ Âm và Thẩm Gia Thụy cùng ngoảnh đầu, nhìn thấy… Mộc Phỉ đi theo sau Giang Vân Hạo.
Thẩm Gia Thụy phản xạ rất nhanh, anh từng có scandal với Mộc Phỉ, bây giờ cả bạn gái tin đồn lẫn bạn gái chính thức đều ở đây, dẫu EQ thấp cỡ nào cũng biết phải phủi sạch quan hệ.

Anh lập tức quay đầu lại, ghé sát vào tai Ngôn Sơ Âm, giải thích: “Anh không biết người mà Vân Hạo hợp tác là cô ấy, không có ai nói cho anh biết hết!”
Ngôn Sơ Âm rất ngạc nhiên, người sắm vai tình nhân với Giang Vân Hạo trong chương trình mới là Mộc Phỉ? Tổ hợp này quá bất ngờ, nếu Thẩm Gia Thụy và Mộc Phỉ hợp tác với nhau thì cô còn có thể hiểu được, nhưng Giang Vân Hạo và Mộc Phỉ thì… Chẳng lẽ Giang Vân Hạo cũng là một trong những nam phụ bị sự lương thiện của nữ chính chinh phục trong nguyên tác?
Khổ nỗi là hồi xưa đọc truyện, trong các đồng đội của Thẩm Gia Thụy, Ngôn Sơ Âm chỉ ấn tượng với mỗi Kỷ Thư Tề.

Trong truyện, Kỷ Thư Tề xuất hiện khá nhiều, quan hệ với Mộc Phỉ rất tốt, nhưng Ngôn Sơ Âm không nhớ là họ có tuyến tình cảm nam nữ hay không, nếu có thì cũng chẳng lạ, Kỷ Thư Tề vốn đa tình, có tình cảm với ai đó là chuyện rất bình thường.
Đang cố nhớ về truyện, thình lình nghe Thẩm Gia Thụy khẩn trương giải thích, Ngôn Sơ Âm mới hoàn hồn.
Nếu Giang Vân Hạo thực sự là nam phụ, cô cũng không có gì để lo lắng.

Hiện tại người ngồi bên cạnh Thẩm Gia Thụy là cô, anh cũng vô cùng cấp tốc làm rõ quan hệ của mình và Mộc Phỉ chứ không phải khinh thường “cô” ở trước mặt Mộc Phỉ.

Đúng vậy, không cần phải lo, Mộc Phỉ có bao nhiêu nam phụ, chinh phục được bao nhiêu nam phụ cũng không hề gì.
Ngôn Sơ Âm trấn an bản thân chốc lát rồi mới dời mắt, nghiêng đầu cười với Thẩm Gia Thụy.
Thấy cô cười, Thẩm Gia Thụy thở phào nhẹ nhõm, lòng hơi ảo não vì mình quá nóng vội, rõ ràng cô còn chưa nói gì mà anh đã hấp tấp giải thích cứ như có tật giật mình, vốn dĩ có khi cô không nghĩ gì nhưng thấy anh như vậy thì lại nghi ngờ, rầu quá đi mất.
Đều là người trong giới, Giang Vân Hạo không giới thiệu mà dẫn Mộc Phỉ vào bàn.
Không biết là vô tình hay cố ý mà mọi người chừa chỗ cho Giang Vân Hạo và Mộc Phỉ ở ngay đối diện Ngôn Sơ Âm, sau khi Mộc Phỉ ngồi xuống, chỉ cần ngẩng đầu là Ngôn Sơ Âm đã chạm mắt cô ấy.
Nhưng Ngôn Sơ Âm không ngẩng đầu, cô có thể cảm nhận được ánh mắt từ phía đối diện, không quá lộ liễu, chỉ có phụ nữ mới có thể cảm nhận được ánh mắt chăm chú kín đáo này.
Xem ra cảm giác mà Mộc Phỉ dành cho cô tương đối phức tạp, vừa khéo cô cũng có cảm giác phức tạp đối với Mộc Phỉ.

Lúc chưa có tình cảm với Thẩm Gia Thụy, Mộc Phỉ là đối tượng mà cô cung kính tránh xa; khi cô bắt đầu rung động với Thẩm Gia Thụy một lần nữa, Mộc Phỉ trở thành cái gai trong lòng cô, nhổ không được mà để đó cũng không yên, chỉ đành cố gắng phớt lờ.

Bây giờ đối phương ở ngay trước mặt, có vẻ như đến cả phớt lờ cũng không được.
Thật ra bây giờ nghĩ lại, Mộc Phỉ xuất hiện ở đây cũng chẳng có gì lạ, cô có thể ảnh hưởng tới tình tiết truyện nhưng chưa chắc có thể thay đổi được sườn truyện.

Chắc chắn nam nữ chính phải xuất hiện trong thế giới của nhau, hiện giờ Thẩm Gia Thụy không đưa Mộc Phỉ vào thế giới của anh thì ắt sẽ có người khác phụ trách chuyện này.
Rốt cuộc Thẩm Gia Thụy có lại nảy sinh tình cảm với Mộc Phỉ hay không, Ngôn Sơ Âm không biết, nhưng cô biết những người mà Mộc Phỉ nên quen, những việc mà Mộc Phỉ nên gặp thì ắt sẽ không tránh được.

Điều duy nhất cô có thể ảnh hưởng cũng chỉ có Thẩm Gia Thụy mà thôi.
Ngôn Sơ Âm nghĩ nếu dùng một câu để hình dung thì có lẽ là phó mặc cho số phận, muốn trốn cũng trốn không xong.
Không biết thái độ của Mộc Phỉ đối với cô là gì nhỉ? Vừa ghét vừa khinh thường như trong nguyên tác hay dẫu muốn phớt lờ nhưng chẳng thể phớt lờ hệt như cô bây giờ?
Tâm trạng của Mộc Phỉ còn phức tạp hơn cả những gì Ngôn Sơ Âm tưởng tượng.
Lúc tới nơi, cô mới biết hai người họ cũng ở đây, tuy hiện tại họ chưa công khai quan hệ nhưng hồi ở Thượng Hải, Kỷ Thư Tề đã lỡ miệng nói cho cô biết họ đang yêu nhau.

Chẳng mấy bất ngờ.

Tình yêu của anh cuồng si, thẳng thắn và bỏng cháy.

Cả thế giới đều chúc phúc cho họ, cầu mong họ đến với nhau, còn nói chỉ khi họ ở bên nhau thì mới tin rằng trên đời có tình yêu.
Họ là niềm hy vọng của mọi người, cho nên mặc kệ cô không tin hay chẳng thể chấp nhận, thực tế cũng sẽ không thay đổi theo mong muốn của cô.

Họ ở bên nhau như một lẽ hiển nhiên phải thế.
Còn cô là gì? Khi họ đứng trong tình yêu oanh liệt ấy, cô còn chẳng được coi là chất xúc tác cho cái gọi là tình yêu đích thực của họ.

Bây giờ nhắc tới cô, mọi người đều mỉa mai châm chọc, cười cợt cô không biết lượng sức mình, cười cợt cô ảo tưởng, cười cợt cô như một gã hề.
Nhưng tất cả những gì của trước kia, phải chăng chỉ là do cô ảo tưởng?
Mộc Phỉ không muốn tin, cũng không thể chấp nhận sự thật đó.

Cô chắc chắn anh đã rung động với mình chứ không phải cô tự biên tự diễn!
Đáng tiếc bây giờ nói gì cũng đã muộn, hai người họ đã ở bên nhau.

Anh yêu cô gái đó.

Người kiêu ngạo như anh đã không ngần ngại để cho toàn thể thế giới biết anh cầu mà không được.

Tình yêu sâu đậm của anh dành cho cô gái đó sao có thể đánh đồng với thái độ đặc biệt cỏn con mà anh đã trao cho cô.
Nếu Ngôn Sơ Âm cướp anh khỏi mình, Mộc Phỉ có thể danh chính ngôn thuận căm hận cô ấy, song họ lại quen nhau trước khi gặp cô, cô không là gì của anh, ngay cả căm hận cũng chẳng có tư cách, càng chưa từng nghĩ rằng sẽ phá hoại tình cảm của họ.
Ngay từ lúc nhìn thấy những việc mà anh làm cho cô ấy, cô biết mình chẳng là gì cả.

Không có so sánh sẽ không có đau thương.
Dẫu biết rõ là thế, cô vẫn muốn gần anh thêm chút nữa, không làm gì cả, chỉ cần được nhìn thấy anh là đủ.

Cho nên khi chị Tĩnh hỏi cô về việc tạo CP với anh Vân Hạo trong chương trình mới của đài Thượng Hải, cô đã đồng ý ngay lập tức dù biết rằng mục đích của cô và người quản lý hoàn toàn trái ngược nhau.

Chị Tĩnh muốn mượn cơ hội này để làm rõ quan hệ giữa cô và Thẩm đại ca, để mọi người biết thật ra cô thân thiết với anh Vân Hạo nhưng lại vô tình khiến mọi người hiểu lầm cô và Thẩm đại ca mập mờ với nhau, hệt như chuyện của anh Vân Hạo và Ngôn Sơ Âm lúc trước.
Mộc Phỉ tự nhủ thích một người không nhất định phải có được người đó, nhìn anh ở khoảng cách nhất định, trông giữ hạnh phúc của anh cũng là một loại hạnh phúc.

Cho nên dù biết mình sẽ khó chịu, sẽ đau lòng nhưng vẫn dấn thân, không từ bỏ bất cứ cơ hội nào để được gặp anh.
Chẳng qua Mộc Phỉ không ngờ mình lại gặp phải tình cảnh khốn khổ như thế này, cô nhìn thấy một Thẩm đại ca hoàn toàn xa lạ.
Anh ân cần hỏi han cô ấy, bưng trà rót nước cho cô ấy, phớt lờ thế giới vì cô ấy, hết thảy ánh mắt và suy nghĩ đều chỉ hướng về cô ấy, thậm chí còn chẳng quan tâm đến bản thân! Vì cô ấy ăn ít hơn thường ngày vài miếng, anh liên tục khuyên nhủ dỗ dành, thiếu điều chỉ muốn tự đút cho cô ấy ăn, nhưng cô ấy vẫn không chịu ăn thêm, cô ấy nhướn mày, vẻ mặt mất kiên nhẫn, anh trở nên luống cuống, chính mình cũng không ăn nữa mà ôm lấy cô ấy đi ra ngồi ở góc khác, từ xa chỉ nhìn thấy môi anh đóng mở không ngừng, không biết nói gì mà gương mặt anh lộ rõ sự dịu dàng và nhẫn nại trước nay chưa từng có, đến khi cô ấy nở nụ cười, anh cũng cười theo, hệt như niềm vui của cô ấy là nỗi hạnh phúc của anh…
Nhìn một hồi, trái tim Mộc Phỉ chợt đau nhói, đau đến không thở nổi, giống như thứ quan trọng nhất đã bị người khác đánh cắp, lòng cô dâng lên cơn đau đớn khủng khiếp mà trước nay chưa từng chịu phải.
Cảm giác hối hận và không cam lòng như nhấn chìm cô.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.