Mối Tình Đầu Của Siêu Sao

Chương 122: Đốt Lửa


Đọc truyện Mối Tình Đầu Của Siêu Sao – Chương 122: Đốt Lửa


Edit: Sa Đợi đến khi trợ lý Tề xách túi lớn túi nhỏ về, các thành viên chịu trách nhiệm đánh lạc hướng phóng viên cũng vừa về tới, trong khi đó Ngôn Sơ Âm đã tắm rửa xong xuôi và ngồi trên sofa ôm máy tính nhàn nhã lướt mạng khiến các đồng đội của Thẩm Gia Thụy ghen tị đến đỏ mắt.

Vì vậy, tuy trợ lý Tề đã chuẩn bị thức ăn rất chu đáo nhưng vẫn không triệt tiêu nổi sự oán hận trong lòng họ.
Kỷ Thư Tề hờn trách: “Suốt đường về đây cứ bị phóng viên bám đuôi làm bọn này suýt bị bóng ma tâm lý nghiêm trọng, một bữa khuya là đủ để bù đắp ư?”
“Có ăn là tốt lắm rồi.” Tống Thừa Vũ vỗ vai an ủi đồng đội, ngồi xuống bàn ăn.
Tâm trạng của Thẩm Gia Thụy rất tốt, mở lòng hào phóng: “Vậy cậu muốn thế nào?”
Kỷ Thư Tề khoát tay, nhìn Thẩm Gia Thụy bằng ánh mắt mong đợi nhưng không dám ôm hy vọng quá nhiều: “Em muốn gì chẳng nhẽ Thụy ca còn không biết, chắc chắn anh không nỡ rồi.”
“Xe?”
Kỷ Thư Tề gật đầu, anh ta thèm chảy dãi chiếc xe của trưởng nhóm đã lâu, đặc biệt là con xe mà Thẩm Gia Thụy thích nhất, đáng tiếc trưởng nhóm nhà mình hẹp hòi, sờ một cái cũng không cho.

Nhưng Kỷ Thư Tề là người càng không chiếm được thì càng mong muốn, cho nên dẫu biết trưởng nhóm không đồng ý, anh ta vẫn thường xuyên xin xỏ.

Không ngờ lần này Thẩm Gia Thụy lại đáp ứng:
“Muốn chiếc nào thì cứ lấy mà chạy.”
“Anh nói thật không?” Kỷ Thư Tề thấy rất khó tin, vội vã sáp lại gần Thẩm Gia Thụy, xác nhận lại lần nữa: “Vậy em lấy chiếc mà anh thích nhất cũng được?”
Thẩm Gia Thụy gật đầu: “Dạo này không lái nó nữa, các cậu thích thì cứ lái, tự tới nhà anh mà lấy chìa khóa.”
Giang Vân Hạo và Tống Thừa Vũ đang ăn cơm, nghe vậy thì đều dừng lại, đưa mắt nhìn nhau, gương mặt cả hai tỏ rõ sự bất ngờ.
Kỷ Thư Tề vui quên trời quên đất, lải nhải: “Sao hôm nay hào phóng thế, hay là anh có niềm vui mới rồi nên biếm tình yêu cũ vào lãnh cung? Mà không đúng, lần nào anh mua xe cũng bị lên báo hết, dạo này có thấy tin tức gì đâu, chắc không phải là đổi xe đâu nhỉ…”
Ở đây, người thản nhiên nhất có lẽ là Thiệu Uyên Minh, anh ta là quản lý, nghệ sĩ đổi xe tất nhiên không thể giấu được anh ta, nghe mấy chữ “niềm vui mới tình yêu cũ”, Thiệu Uyên Minh nhìn Ngôn Sơ Âm ngồi đối diện mình đầy ẩn ý, thầm nghĩ có vị tình yêu đích thực ở trước mặt kia thì những thứ lúc trước mà A Thụy thích nhường nào cũng bị biếm vào lãnh cung cả thôi.

Người chưa bao giờ khiến mình chịu thua thiệt ở mặt sinh hoạt nhưng nay hằng ngày lái chiếc Buick mà đã vui quên trời quên đất, tiếc là mấy thằng em không nhìn thấy dáng vẻ hài lòng đó của Thẩm Gia Thụy, chậc chậc, ngứa con mắt.
Ngôn Sơ Âm đang nghe Kỷ Thư Tề nói chuyện, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy ánh mắt ẩn ý của Thiệu Uyên Minh dành cho mình thì thấy khó hiểu, hỏi: “Thiệu ca muốn nói gì với em hả, sao nhìn em ghê thế?”
“Anh muốn hỏi ngày mai em có kế hoạch gì không, ở đây thêm mấy ngày hay về luôn?”
“Ngày mai về ạ, ngày mốt còn phải ghi hình.”
“Anh cũng nghĩ vậy.” Thiệu Uyên Minh gật đầu, nghiêm nghị nói: “Lần này cánh truyền thông đánh một trận lớn, anh nghĩ chắc là họ đã nắm được tin tức chính xác, chắc chắn đã biết em ở đây rồi, cho nên ngày mai chúng ta về, nhớ phải cẩn thận.”
“Tách ra thành hai nhóm để khiến họ bị nhiễu loạn như hôm nay có được không?” Kỷ Thư Tề vừa nhận được của hời nên vô cùng nhiệt tình, hứa hẹn son sắt với Ngôn Sơ Âm: “Âm Âm yên tâm, mọi việc cứ để bọn tôi lo.”
“Đổi lại lịch trình của Vân Hạo và Thư Tề, anh sẽ về Thượng Hải với hai đứa, Vân Hạo sắp tham gia show mới, bây giờ về chuẩn bị là vừa, ngày mai sẽ cho người tung tin tức này lên mạng.

Còn A Thụy và Thừa Vũ thì cứ về Bắc Kinh như dự định.”
Sắp xếp như vậy khá ổn, fans và phóng viên đều tập trung ở sân bay Thượng Hải, như vậy sân bay Bắc Kinh sẽ ít bị chú ý hơn, nhóm Ngôn Sơ Âm tương đối an toàn.


Mọi người gật đầu tán thành, người duy nhất phản đối là Kỷ Thư Tề dù vừa nãy là người nhiệt tình nhất: “Thiệu ca, cũng là chia thành hai nhóm nhưng sao không phải là em đi cùng nhóm Thụy ca?”
Kỷ Thư Tề vẫn còn lo lắng về lời đáp ứng của trưởng nhóm, xe trưởng nhóm ở Bắc Kinh, anh ta mà không về Bắc Kinh thì nguy lắm, nhỡ qua cơn cao hứng, trưởng nhóm lại hối hận rồi rút lời thì sao?
Thiệu Uyên Minh dứt khoát: “Vậy cũng được, cậu và Thừa Vũ đổi cho nhau, cậu về Bắc Kinh, Thừa Vũ về Thượng Hải.”
Tống Thừa Vũ không có ý kiến gì nhưng Kỷ Thư Tề vẫn chần chừ.

Anh Vân Hạo về Thượng Hải để quay kỳ đầu tiên của chương trình mới, ít nhất một người trong số họ phải đi cùng để hỗ trợ anh ấy, không phải là anh ta ham lên sóng truyền hình mà là lần nào hỏi “bạn gái” của anh Vân Hạo trong chương trình là ai thì cả anh ấy lẫn Thiệu ca đều không chịu hé miệng khiến anh ta đã tò mò lại càng tò mò hơn, vì thế mới muốn đi theo để biết đáp án sớm.
Trái lo phải nghĩ, Kỷ Thư Tề tự thuyết phục bản thân là phải tin tưởng vào nhân cách của trưởng nhóm, anh ấy đúng là nhỏ nhen thật nhưng luôn giữ lời, hơn nữa bây giờ anh ấy đã có người quản chế, nếu Thụy ca nuốt lời, anh ta sẽ đi mách Âm Âm!
Nhưng thế vẫn chưa đủ, Kỷ Thư Tề dặn dò Tống Thừa Vũ: “Cậu lấy xe giúp tớ nhé, mấy hôm nữa tớ quay lại.”
Tại Bắc Kinh, nhóm Kỷ Thư Tề vẫn ở căn hộ Ngân Hà Loan, trưởng nhóm có nhiều căn hộ bỏ trống, còn họ đều độc thân, chưa nghĩ tới việc kết hôn sinh con nên ngu gì có nhà miễn phí mà không ở.
Tống Thừa Vũ gật đầu, bản thân Tống Thừa Vũ cũng đã ao ước chiếc xe của Thụy ca từ lâu, trước khi cậu em út quay lại, anh ta có thể xài trước.
Bàn công việc xong thì cũng giải quyết xong bữa khuya, các thành viên nhanh chóng rút lui, mà thật ra là đi đánh mạt chược, tuy Thẩm Gia Thụy đã thoát ế, không thèm thức thâu đêm chơi bài với đám cún FA bọn họ nữa nhưng vẫn còn Thiệu Uyên Minh để thay thế.
Cả đám kéo nhau về phòng của Thiệu Uyên Minh.

Thiệu Uyên Minh nhìn ba thằng em ngoan ngoãn này, cảm thán: “May là mấy đứa không bắt chước A Thụy, nếu mấy đứa cũng phiền phức như nó, chắc anh chết vì phiền mất.”
“Thụy ca ấy.” Tống Thừa Vũ lắc đầu, “Anh ấy ra tay thần tốc ghê, đợt chơi mạt chược trước vẫn còn chưa bắt đầu theo đuổi mà.”
Giang Vân Hạo gật đầu: “Hôm đó là Lễ trao giải âm nhạc cuối năm ngoái, quan hệ trước kia của họ mới bị lộ.”
“Người ta bây giờ đã thoát ế rồi, trong khi đám cún FA chúng ta chơi mạt chược thì Thụy ca đang ôm bạn gái.” Giọng Kỷ Thư Tề sặc mùi ghen tị.
“Độc thân mới thoải mái.” Thiệu Uyên Minh không phản đối nghệ sĩ yêu đương, chẳng qua thêm một người yêu đương thì anh ta lại vác thêm một nỗi phiền, nếu giản lược được thì cứ giản lược.

Vì thế Thiệu Uyên Minh cố gắng tẩy não ba người: “Bây giờ A Thụy vẫn chưa nắm chắc được người ta kia kìa, nếu không thì đã chẳng tốn nhiều tâm trí để đặt phòng như vậy rồi.

Thoải mái ôm bạn gái không dễ đâu, ngay cả chuyện công khai mà nó cũng không có quyền quyết định, thế mà là yêu đương à, là rước tổ tông về nhà thì có, có khác nào tự chui đầu vào rọ không?”
Giang Vân Hạo rất khách quan, cười nói: “Thiệu ca, mỗi người có cách yêu khác nhau, họ vui là được.”
Tống Thừa Vũ phụ họa: “Anh Vân Hạo nói đúng đó, đấy mới là yêu đương, người chỉ biết đến tiền như Thiệu ca không hiểu được đâu.”
“Chỉ biết đến tiền thì sao? Ít nhất anh tiêu tiền không thấy vất vả.” Thiệu Uyên Minh chẳng lấy đó làm xấu hổ mà còn thấy vinh quang.
Giang Vân Hạo cười nói: “Chờ khi nào Thiệu ca gặp đúng người thì sẽ không còn nghĩ vậy đâu.”
“Em thấy như Thiệu ca rất tốt đó chứ.” Kỷ Thư Tề kiên quyết đứng về phe quản lý: “Thụy ca là mẫu người yêu mù quáng điển hình, mấy anh có tưởng tượng nổi cảnh anh ấy giặt đồ nấu cơm không? Em nghe Tiểu Tề nói mấy hôm trước Thụy ca còn ở nhà làm nội trợ nữa kìa, đeo tạp dề mà vui quên lối về, Tiểu Tề nói lần đầu tiên bắt gặp cảnh đó, cậu ta ngu người luôn.”
Thấy gương mặt không tin của chúng bạn, Kỷ Thư Tề đưa ra ví dụ, “Có nhớ đợt Thụy ca và Âm Âm bỗng nhiên đăng ảnh bàn ăn lên Wechat không? Em hỏi Tiểu Tề, bình thường cậu ấy chịu trách nhiệm đưa cơm đưa nước, hôm đó Thụy ca không bảo cậu ấy mua mà cũng không nhờ tài xế chở cô giúp việc sang nấu cơm, như vậy trừ hai người họ ra thì ai nấu?”
Giang Vân Hạo và Tống Thừa Vũ khiếp đảm, hỏi: “Sao chuyện gì Tiểu Tề cũng nói với em thế?”
“Vì em thích nghe mấy chuyện đó, nói với các anh chán ngắt.” Kỷ Thư Tề rất có ý thức là mình nhiều chuyện, “Tóm lại là thật cả đấy, không phóng đại câu nào đâu, cái mà chúng ta biết chỉ là bề nổi của tảng băng trôi thôi.


Bây giờ Tiểu Tề đâu lúc nào cũng kè kè Thụy ca như trước nữa, Thụy ca chướng mắt cái bóng đèn Tiểu Tề lắm, để đuổi cậu ấy mà Thụy ca đã gắn cho cậu ấy mấy cái mác đi hẹn hò, Tiểu Tề nói nếu tiếp tục như vậy nữa, e rằng Âm Âm sẽ nghĩ cậu ấy là loại đàn ông trăng hoa mất.”
“À đúng rồi, Tiểu Tần cũng biết đó, hôm nọ em bắt gặp nó nấu cháo điện thoại với Tiểu Tề đó.”
“Mấy đứa thật là…” Sau một hồi lâu tiêu hóa thông tin, Giang Vân Hạo mới thốt ra mấy chữ này, không biết là đang nói đến các cậu trợ lý hay là trưởng nhóm đã bị sụp đổ hình tượng.
Hôm nay cũng là lần đầu tiên Thiệu Uyên Minh nghe những chuyện này, anh ta há hốc mồm, nghiến răng nói: “Đứa nào đứa nấy rảnh quá ha.”
Không biết có phải là lời của Kỷ Thư Tề đã phá vỡ tam quan của ba người còn lại hay không mà trong phòng phút chốc hoàn toàn im ắng, chỉ có tiếng mạt chược chạm vào nhau.

Qua một lúc lâu, Tống Thừa Vũ chợt nhớ ra một chuyện, ngẩng đầu hỏi: “Phải rồi, hôm nay Thụy ca hát bài mới, có ai biết viết hồi nào không?”
Mọi người cùng lắc đầu, Giang Vân Hạo nghĩ ngợi một hồi, nói: “Chắc là gần đây thôi, thời gian này anh ấy liên tục có linh cảm viết nhạc, cứ rảnh rỗi là nhốt mình trong phòng nhạc mà.”
Kỷ Thư Tề bĩu môi: “Giấu cả chúng ta luôn, Thụy ca phát rồ rồi.”
Tống Thừa Vũ nghĩ đến công việc, xoay đầu hỏi quản lý: “Cách đây không lâu thầy Cung nhờ Thụy ca viết nhạc cho người mới, bài này rất thích hợp mà, sao Thụy ca lại không đồng ý mà chuyển sang cho em?”
Kỷ Thư Tề và Giang Vân Hạo cùng bị thu hút bởi chủ đề này.

Người mời Thụy ca viết nhạc rất nhiều, tất nhiên không phải ai anh ấy cũng chấp nhận nhưng gần đây linh cảm của trưởng nhóm bùng cháy, anh ấy viết cho mình hay viết cho người khác thì cũng là viết, vậy mà lại từ chối người ta khiến ai cũng bất ngờ.
Nhắc tới chuyện này, Thiệu Uyên Minh nghiến răng nghiến lợi: “Anh hỏi rồi, nó nói là bài hát viết tặng Âm Âm, không thể để người khác hát được.”
Các thành viên ngớ người, Kỷ Thư Tề líu lưỡi: “Không phải chớ? Em biết tình yêu đã truyền rất nhiều cảm hứng cho Thụy ca, có thể nói Âm Âm là nàng thơ, là nguồn cảm hứng vô tận của anh ấy nhưng cũng đâu đến mức giữ cho riêng mình, nhiều bài vậy anh ấy có hát hết không?”
Giang Vân Hạo cũng không thể tin nổi, anh nghĩ xa hơn: “Nghĩa là sau này Thụy ca sẽ không viết nhạc cho người khác nữa? Thế chẳng phải là quá lãng phí tài hoa ư?”
Tống Thừa Vũ gật đầu tán đồng với quan điểm của Giang Vân Hạo, hiện tại mình có thể làm thay cho Thụy ca nhưng sau cùng thì mình không phải là Thụy ca, nếu cứ thế này mãi, đừng nói trong giới sẽ có người bàn tán mà e rằng ngay cả fans cũng sẽ nghi ngờ ban nhạc lục đục, vì không có ai biết lý do Thụy ca không chịu viết nhạc cho người khác nên họ sẽ phỏng đoán chắc chắn ban nhạc mâu thuẫn nội bộ nên anh ấy mới không chịu viết.

Nếu đến cả fans cũng nghi ngờ thì thực sự rất phiền phức.
Đây cũng là lo lắng của Thiệu Uyên Minh, lương tâm không cho phép anh ta cầu mong hai người chia tay nhưng đứng trên quan điểm nghệ sĩ, nếu cứ tiếp tục như vậy chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.

Thiệu Uyên Minh đau đầu: “Cho nên các cậu giúp anh khuyên nhủ nó với, cả Âm Âm nữa.”
Thiệu Uyên Minh nhìn sang Giang Vân Hạo: “Cậu thân với con bé nhất, có thời gian thì nói chuyện với con bé, bảo con bé khuyên nhủ A Thụy, mọi người chúng ta cộng lại cũng không bằng con bé đâu.”
Giang Vân Hạo gật đầu: “Em nghĩ nên chờ thêm một thời gian nữa, đợi khi nào quan hệ của họ ổn định rồi hẵng nói chuyện này, dẫu sao họ cũng chỉ mới ở bên nhau thôi.”
“Cậu coi làm sao được thì làm, cố hết sức là được.” Thiệu Uyên Minh tương đối tin tưởng Giang Vân Hạo.
Kỷ Thư Tề nhân cơ hội này yêu cầu: “Thiệu ca, tất cả là do vụ liên lạc mà ra đó.

Anh không cho bọn em mở tiệc, bọn em sẽ không có lý do liên lạc với Âm Âm, làm cho bây giờ mối quan hệ cứ không lạ mà cũng chả thân, bởi vậy chúng ta mới bị động vầy nè.”

Thiệu Uyên Minh “ừm”, coi như ngầm đồng ý.

Hiện tại Âm Âm còn không chịu công khai kia kìa, nếu thằng Kỷ Thư Tề mở tiệc và có thể mời được con bé tham gia thì coi như có bản lĩnh, đến lúc đó ngay cả A Thụy cũng muốn cảm ơn nó.
***
Ngôn Sơ Âm không biết mấy anh bạn thân của Thẩm Gia Thụy chơi mạt chược mà vẫn không quên bàn tán về cô.

Sau khi họ rời khỏi phòng, nhân viên vệ sinh lên phòng nhanh chóng dọn dẹp rồi đi ra, trong phòng chỉ còn lại hai người, Ngôn Sơ Âm cất máy tính, chuẩn bị đi về phòng ngủ, ngày mai còn phải đánh một cuộc chiến ác liệt.
Theo như lời Thiệu Uyên Minh, kế điệu hổ ly sơn tối nay rất thành công, mãi đến khi họ về khách sạn, phóng viên cũng không phát hiện Thẩm Gia Thụy không đi cùng mọi người, nói cách khác là Thẩm Gia Thụy “đánh lẻ” trót lọt.

Hiện tại chỉ cần không để cho phóng viên chụp được ảnh Ngôn Sơ Âm xuất hiện cùng Burning thì những suy đoán cũng chỉ là suy đoán, một khi không có chứng cứ, người trong cuộc hoàn toàn có thể phủ nhận hay thậm chí là phớt lờ lời đồn đãi “vô căn cứ” này.

Có điều chuyện Ngôn Sơ Âm ở cùng khách sạn với Burning phải được giữ kín, nếu không thì lại có quá nhiều “trùng hợp”.
Thiệu Uyên Minh đề nghị ngày mai Ngôn Sơ Âm giao hành lý cho họ, sau đó thừa dịp Burning xuất phát, phóng viên và fans vây quanh họ thì cô theo nhân viên ra khỏi khách sạn bằng cửa sau.

Ngôn Sơ Âm cũng không đi chung xe với Burning, trong thời gian họ kéo chân phóng viên và fans, cô đến sân bay trước, qua cửa an ninh rồi vào phòng chờ, phía sân bay ở Bắc Kinh đã dàn xếp ổn thỏa, chỉ cần bảo đảm không bị phát hiện trước khi lên máy bay là được.

Vì vậy, cần phải nắm bắt thời gian, cố gắng đến sân bay sớm chứ nếu cô chạm mặt phóng viên thì chẳng khác nào tự chui vào lưới.
Ngôn Sơ Âm chưa từng trốn trốn tránh tránh như vậy nên khá căng thẳng, muốn ngủ sớm dưỡng sức để ngày mai đấu trí đấu dũng kiên cường với truyền thông, đáng tiếc Thẩm Gia Thụy không chịu phối hợp.

Các bóng đèn vừa đi, Thẩm Gia Thụy liền sáp tới, Ngôn Sơ Âm vừa đứng dậy, đằng sau lập tức mọc ra thêm cái đuôi, cô ngoảnh đầu định nói chuyện thì môi anh đã áp xuống.
Ngôn Sơ Âm vội vã giơ tay che miệng lại: “Em vừa ăn xong, còn chưa súc miệng.”
Thẩm Gia Thụy ngoan ngoãn dừng lại, gật đầu: “Anh đi cùng em.”
Nhìn đôi mắt phát sáng của anh, Ngôn Sơ Âm nhẫn tâm từ chối: “Rảnh quá không có gì làm thì đi sang phòng bên cạnh xem nhóm Thiệu ca đi, hình như họ chơi mạt chược hay sao ấy.”
Thẩm Gia Thụy lắc đầu, nói thẳng: “Họ có gì hay ho đâu mà xem.”
Em cũng có gì hay ho đâu mà sao anh cứ nhìn hoài thế? Ngôn Sơ Âm gào thét trong lòng, cuối cùng vẫn không thể từ chối, cùng anh đi vào phòng tắm đánh răng.
“Nói trước, đánh răng xong phải về phòng ngay cho em.”
Lúc nãy họ đã rửa mặt, bây giờ vì vừa ăn khuya nên chỉ cần đánh răng là xong, Thẩm Gia Thụy đi theo Ngôn Sơ Âm vào phòng tắm trong phòng ngủ của cô, hai người trưởng thành chen chúc ở bồn rửa mặt, đánh răng xong, Ngôn Sơ Âm bắt đầu ra lệnh đuổi khách: “Em buồn ngủ lắm.”
Mời thần thì dễ, tiễn thần mới khó, Thẩm Gia Thụy ung dung ngồi trên giường Ngôn Sơ Âm, cười khẽ: “Vừa ăn xong mà đã vội đi ngủ rồi à?”
Thấy cô vẫn không chịu quay lại nhìn mình, Thẩm Gia Thụy đứng dậy, đi tới gần rồi ôm lấy vai Ngôn Sơ Âm, xoay người cô lại, sau đó hôn lên đôi môi đỏ mọng mà mình đã ao ước từ lâu theo như ý nguyện.
“Nụ hôn chúc ngủ ngon.”
Ngôn Sơ Âm và Thẩm Gia Thụy vừa chính thức hẹn hò, đang trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt, hơn nữa lúc nào Thẩm Gia Thụy cũng dính cô như sam, bỗng chợt xa nhau mấy ngày khiến Ngôn Sơ Âm không quen lắm nhưng vì phải làm việc với cường độ cao nên mới không có sức lực đâu mà nghĩ tới chuyện cá nhân, bây giờ công việc đã làm xong nên mong mỏi yêu đương cũng nổi lên.

Vì vậy, Ngôn Sơ Âm không đẩy Thẩm Gia Thụy ra.
Nửa đêm canh ba, trai đơn gái chiếc, lại vừa gặp nhau sau mấy ngày chia xa, căn phòng chỉ nghe thấy tiếng thở dồn dập của hai người.
Thẩm Gia Thụy hôn cuồng nhiệt, tựa như biến nỗi nhớ nhung mấy ngày qua thành nụ hôn sâu này.

Ban đầu, Ngôn Sơ Âm được Thẩm Gia Thụy ôm hôn, sau đó bị anh đẩy đến bên cửa sổ, sau đó nữa hôn thế nào mà ngã xuống giường lúc nào không hay.

Trong lúc mơ màng, Ngôn Sơ Âm nghĩ đây chỉ là nụ hôn chúc ngủ ngon mà Thẩm Gia Thuy nói đó hả?!
Ngôn Sơ Âm mặc đồ ở nhà rộng thùng thình, áo không ngừng bị kéo lên, cuối cùng lên tới cổ rồi được nhẹ nhàng cởi ra.

Thẩm Gia Thụy thì đơn giản hơn, lúc mọi người ghé vào phòng nói chuyện, anh chẳng có gì phải ngại ngần mà mặc luôn áo choàng tắm, bây giờ vừa rút dây áo ra thì trên người chẳng còn gì ngoại trừ quần lót.
Da kề da, nhiệt độ tăng lên, lan dần lan dần, tràn khắp cơ thể, mỗi một sợi tóc cũng như tỏa nhiệt.
Thẩm Gia Thụy không thỏa mãn, ngón tay anh lả lướt trên làn da mềm mại, dần dần đi xuống như nước chảy mây trôi, cuối cùng chạm vào lằn vải rồi lại muốn xuống thêm nữa.
Trong cơn mê muội, Ngôn Sơ Âm vẫn còn lại tia lý trí cuối cùng, cô hơi ngẩng đầu lên, mở mắt ra, bắt lấy cổ tay Thẩm Gia Thụy, đôi mắt mơ màng của cô chỉ nhìn thấy đỉnh đầu anh.

Ngôn Sơ Âm cố điều chỉnh hơi thở, hỏi: “Bao đâu?”
Thẩm Gia Thụy ngẩng đầu lên, ánh mắt mê man, rồi lại nhìn xuống người bên dưới, lúc này ý thức mới quay trở lại, hình như trong phòng khách không thấy cái này?
Toàn thân bị ngọn lửa đốt hừng hực, Thẩm Gia Thụy nhanh chóng bật dậy khỏi người Ngôn Sơ Âm, chụp lấy điện thoại bàn ở trên tủ đầu giường, hành động nhanh đến mức khiến người ta phải khiếp đảm: “Anh bảo lễ tân mang lên!”
Ngôn Sơ Âm không ngờ Thẩm Gia Thụy lại phản xạ nhanh như vậy, cô thoáng ngơ ngác, sau khi nhận ra anh định làm gì, cô chẳng màng mình không mặc quần áo mà vội vã đứng dậy giành lấy điện thoại: “Không được!”
Lúc này Thẩm Gia Thụy đã hoàn toàn tỉnh táo, không cần hỏi cũng biết vì sao cô ngăn anh lại, tuy trong lòng hơi thất vọng nhưng vẫn biết điều từ bỏ suy nghĩ này, ngồi lại trên giường, ôm cô: “Được rồi, không gọi đâu.”
Ngôn Sơ Âm giãy giụa: “Buông ra, em phải mặc quần áo.”
Thẩm Gia Thụy ôm chặt hơn, mặc kệ Ngôn Sơ Âm vùng vằng, anh lấy chăn phủ kín cả hai, sau đó ôm cô nằm xuống, hạ giọng dỗ dành: “Thế này thôi, được không?”
Họ quay lại với nhau chưa tới một tháng, Ngôn Sơ Âm không muốn phát triển quá nhanh, ban nãy nhất thời mềm lòng nên mới giữ con sói háo sắc này ở lại phòng mình, bây giờ đã thoát khỏi cơn mê loạn, việc hai người trần truồng nằm bên nhau thế này khiến cô không được tự nhiên, nhưng Thẩm Gia Thụy cứ ôm chặt cô và uy hiếp bên tai: “Ngoan, chớ lộn xộn.”
Giọng Thẩm Gia Thụy hơi khàn, làn da bên dưới tấm chăn nóng hổi, Ngôn Sơ Âm biết đây là phản ứng gì nên không dám cử động, để mặc cho anh ôm.
Đáng tiếc vào những lúc thế này, đàn ông rất khó giữ lý trí, Ngôn Sơ Âm ngoan ngoãn nghe theo anh lại càng giống như là khuyến khích anh.
Thẩm Gia Thụy lấy danh nghĩa đi ngủ để tắt đèn và kéo rèm cửa sổ lại, trong phòng tối đen khiến tiếng thở càng lúc càng dồn dập của Thẩm Gia Thụy vang lên rõ rệt.
Dần dần, đôi tay bên dưới tấm chăn bắt đầu cử động.
Để không kích thích anh, Ngôn Sơ Âm cố nằm im, đợi đến khi cô muốn cử động, Thẩm Gia Thụy đã hất chăn ra, tung người đè lên cô, ôm cô rồi trao cho cô một nụ hôn sâu.
Sóng triều lại bị gợi lên.
Không biết hôn bao lâu, trong lúc nguy cấp, Ngôn Sơ Âm ôm chặt đầu Thẩm Gia Thụy bằng cả hai tay để không cho anh đi xuống thêm nữa, cô vừa tìm kiếm môi anh vừa nói trong hơi thở dồn dập: “Không… không được.”
Thẩm Gia Thụy cắn chặt răng để lưỡi cô không đi vào trong, anh thở hổn hển ngẩng đầu, kéo ra khoảng cách nhất định: “Anh tự đi mua!”
“Không được.” Ngôn Sơ Âm vẫn lắc đầu, sau đó hơi nâng đầu lên đuổi theo môi anh.
Mắt Thẩm Gia Thụy đỏ ngầu, anh hôn mạnh cô, gằn giọng: “Thế này không được, thế kia cũng không được, em giày vò anh sắp chết rồi!”
Ngôn Sơ Âm mặc kệ, Thẩm Gia Thụy đốt lửa thì anh phải tự dập, cô ôm cổ anh, cuồng nhiệt đáp lại nụ hôn của anh.
Cuối cùng Thẩm Gia Thụy vẫn không được làm theo ý mình, trong lúc quấn quýt kịch liệt, hơi thở như bị rút cạn trong nụ hôn sâu, anh run rẩy phóng thích bản thân, sau đó sầm mặt đi vào phòng tắm, giận dữ nghĩ chờ đến khi về nhà, anh sẽ mua cả một thùng!
Ngôn Sơ Âm nghe tiếng nước chảy đằng sau cánh cửa phòng tắm thì vùi đầu vào chăn, người run rẩy, cười đau cả bụng.
Thế này còn không bằng lần đầu tiên nữa, ít nhất là khi đó anh còn tiến vào.

Toi rồi, cô có nên lo lắng cho “hạnh phúc” sau này của mình không ( ̄▽ ̄ )


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.