Mỗi Chàng Một Nàng

Chương 21


Đọc truyện Mỗi Chàng Một Nàng – Chương 21

Chương 20
Ô, nhìn kìa. Gương mặt anh ta vẫn biểu lộ sự ngượng ngùng như lúc mình bỏ đi. Có chuyện gì vậy, Cal? Có phải cô ta đã “từ chối” khi trông thấy bộ dạng ngu ngốc của anh dưới đáy hồ bơi như thế?
Hừm. Anh ta đang cố bắt chuyện. Được thôi, cố gắng tốt đấy, anh bạn. Nhưng anh chẳng thể nói gì đâu trước mặt một đứa trẻ như thế này. Anh biết tại sao tôi rủ thằng bé đến đây không? Không phải tôi khao khát được chơi bài. Vì tôi biết thế nào anh cũng lết về đây. Và tôi biết anh chẳng thể nào mở miệng được nếu có một người thứ ba ngồi như thế này…
ÔI CHÚA ƠI! HỐI LỘ!
Khoan nào, hai người có thể bắt tay nhau…
AARRRGHHH!!! TẠI SAO MÌNH KHÔNG ĐỔI TIỀN MẶT LÚC Ở THỊ TRẤN CHỨ?
Tốt thôi. Sao cũng được. Vậy là Peter đi rồi. Hai mươi euro, thế là thằng bé đi. Đồ phản bội.
Mình cóc cần biết. Mình không cần nghe gã này nói. Mình chỉ cần vào trong xem Holly đang làm gì
Không xong rồi. Holly và Mark đang ở khách sạn. Phòng khách sạn anh ta đã đặt cho họ. Căn nhà chỉ còn hai người. Chỉ còn hai người trong căn biệt thự to lớn này, vì anh ta…
ĐÃ LÊN KẾ HOẠCH NHƯ THẾ.
ÔI CHÚA ƠI. MÌNH ĐÚNG LÀ MỘT CON NGỐC.
Nhưng sao cũng được. Vẫn không thèm nghe. Không thèm nghe. Tôi không nghe anh đâu, tên Mục Đích Duy Nhất Trong Cuộc Đời Tôi Là Làm Tan Nát Trái Tim Cô Gái Mỹ Ngốc Nghếch. KHÔNG NGHE.
Cal: “Jane. Tôi nói thật lòng. Đừng viết nữa và nhìn tôi đi. Một phút thôi”.
Mình: “Không thích”.
Cal: “Được thôi. Nhưng tôi sẽ không đi đâu hết. Cho đến khi chúng ta làm sáng tỏ chuyện này”.
Mình: “Chẳng có chuyện gì cần làm sáng tỏ cả”.
Cal: “Có chứ. Nghe này, tôi biết mình đã cư xử như một tên ngốc gần như lúc đầu tiên tôi gặp cô…”
Mình: “Gần như à?”.
Cal: “Thôi được rồi, ngay từ lúc đầu tiên tôi gặp cô. Nhưng tôi muốn cô biết rằng bây giờ tôi cảm thấy rất tệ về điều đó. Cô nói đúng. Tôi là một tên ngốc. Một kẻ đê tiện. Những thứ tôi nói – những việc tôi làm – tất cả mọi thứ. Cô nói đúng. Cô nói đúng hoàn toàn về chuyện Mark và Holly, và tôi đã sai hoàn toàn. Bây giờ tôi đã hiểu”.
Hừm. Tình huống đảo ngược thú vị nhỉ. Anh ta đang xin lỗi. Và thừa nhận mình đã sai. Mình chưa bao giờ KHIẾN một gã trai phải làm như vậy cả. Chuyện này có nghĩa là gì?
Ô, khoan nào. Biết rồi. Biến mình thành con ngốc.
Mình: “Nếu đây chỉ là hành động hòng bảo tôi đến khách sạn, để anh và ả gái kia có thể ở lại biệt thự đêm nay thì chẳng công hiệu gì đâu. Tôi rất thích nơi này, tôi không có ý định đi đâu cả, cho dù ở đó có bồn tắm mat-xa Jaccuzi”.
Cal: “Jane. Nếu tôi muốn qua đêm với Grazi, cô không nghĩ bây giờ lẽ ra tôi đã ở khách sạn cùng cô ấy, thay vì đứng đây lí luận với cô sao?”.
MỘT CU NÓI THẬT LOGIC CHẾT TIỆT!
Mình: “Hừm, cho dù anh có đang cố làm gì, cũng nên thôi đi. Tôi thấy sợ đấy. Tôi thích lúc anh ghét tôi hơn”.
Cal: “Tôi chưa bao giờ ghét cô cả…”
Mình: “HA! HA! HA! CARABINIERI!”.
Cal: “Sao chứ? Tôi không thể cười vui cùng cô sao?”.
Mình: “Anh không cười vui cùng tôi. Anh đang CƯỜI TÔI”.
Cal: “Còn cô cũng không tha hồ cười tôi suốt mấy ngày qua à?”.
Mình: “Ít ra cũng không cười thẳng vào mặt anh”.
Ôiiiiiiii. Anh ta kéo cái ghế được tôi luyện bằng sắt quay ngoắt lại, và đặt ngay trước mặt mình, ngồi xuống, chồm về phía trước, mình có thể trông thấy ánh nắng vàng 5 giờ chiều hắt lên cằm anh ta. Cũng như đôi mắt xanh ấy.
QUAY CHỖ KHÁC. KHÔNG ĐƯỢC NHÌN ĐÔI MẮT XANH THÔI MIÊN ĐÓ.
Cal: “Jane. Đừng viết nữa và hãy nghe tôi nói”. Ha. Không đời nào tôi nghe lời anh.

Cal: “Được thôi. Nếu như cô thích ngồi nghe như thế, tôi vẫn tiếp tục nói. Phải công nhận rằng khi tôi gặp cô, lúc đó tôi đang bị huyễn hoặc bởi những nhận thức sai lầm về mối quan hệ nam nữ. Tôi không định nói với cô rằng tôi chưa bao giờ biết yêu, vì cả cô và tôi đều biết điều đó không đúng. Tôi đã từng yêu, nhưng thất bại, vì chuyện đó, tôi đã cố gắng răn dạy bản thân rằng tình yêu là một thứ không hề tồn tại. Vì tôi không muốn công nhận rằng mình đã thất bại. Nếu tôi không làm được, tôi muốn người khác cũng không làm được”.
Hừm. Lời giải thích khá thuyết phục. Súc tích. Có thể tin được.
Cal: “Nhưng việc gặp cô đã thay đổi tất cả. Cô khiến tôi hiểu rằng hai người – như Mark và Holly – có thể yêu nhau sâu đậm, không hề có động cơ ngầm nào, và tình yêu không chỉ trong đầu họ, kết quả của sự không cân bằng hóa học, mà đó là kết quả của sự mê đắm, tin tưởng lẫn nhau, một tình cảm có thật. Tình yêu hai người đó dành cho nhau – thứ tình cảm khiến họ sẵn sàng tung lí trí vào ngọn gió và kết hôn với nhau dù cho rất nhiều người trên thế giới này chống đối lại hôn nhân – đó là thứ tình yêu tôi luôn khao khát, nhưng lại không tin nó hiện hữu. Cho đến ngày hôm qua”.
Hừm, lời giải thích này cũng được.
Khoan nào. Anh ta đang nói cái quái gì vậy?
Mình: “Hôm qua thì sao?”
Cal: “Hôm qua, tôi đã kẹt trong xe cùng cô suốt tám tiếng”. Đáng ghét. Mình thậm chí không hát theo radio cơ mà. Hầu như không.
Mình: “Đúng. Thì sao?”
Cal: “Điều gì đó đã xảy ra”.
Mình: “Nếu anh muốn ám chỉ kĩ năng lái xe của tôi, xin phép nói rằng tôi KHÔNG hề đụng vào chiếc xe tải đó. Những gì anh cảm nhận là do gió thôi. Chúng ta đã chạy rất nhanh. Chiếc xe không bị trầy một miếng. Tôi kiểm tra rồi”.
Cal: “Tôi không nói về chuyện đó. Tôi đang nói đến sự thật rằng tôi đã yêu cô. Và tôi chắc chắn cô cũng yêu tôi”.
!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Cal: “Bây giờ cô có thể ngưng viết được chưa?”
Làm sao mình có thể dừng lại? Mình thậm chí còn không cầm nổi cây viết, các ngón tay mình đang run lẩy bẩy…
Không thể nào. Có thể đây chỉ là kế hoạch tỉ mỉ của một gã trai để… mình chẳng biết để làm gì nữa.
Mình: “Được thôi, tôi biết đàn ông các anh sẽ không từ bỏ BẤT CỨ thủ đoạn nào để chinh phục các cô gái. Nói cho cô ta nghe những gì cô ta thích nghe… chuyện thường ngày ở huyện thôi mà. Nhưng đó không phải là cách hay giúp anh đoán được cô ta nghĩ gì về anh. Vì tôi có thể cam đoan với anh rằng, tôi KHÔNG yêu anh”.
Cal: “Tôi không đoán. Tôi biết chính xác cô nghĩ gì về tôi. Cô nghĩ tôi là Tên Quốc Xã Muốn Chiếm Chỗ Gác Tay kĩ tính… một tên Mê Người Mẫu ngạo mạn. Cô không chịu được cách tôi nói chuyện, hay bất cứ đề tài nào tôi nói, cái cách độc đoán khi tôi gọi thức ăn trong nhà hàng hay nói với tài xế taxi mình chỉ cần trả bao nhiêu. Cô ghê tởm cách chọn phụ nữ của tôi, việc tôi không có nổi một cái ti-vi là một tội lỗi không thể tha thứ, và việc tôi chọn viết cuốn sách về Ả-rập Saudi chẳng thể nào hiểu được. Và cô hoàn toàn đã yêu tôi. Nếu cô không yêu tôi, cô đã không đẩy tôi xuống hồ bơi khi Grazi b
Mình: Không thể nói nên lời.
Cal: “Bây giờ thì em chịu bỏ cuốn sổ xuống và hôn anh chưa?”
Mình: “Không, KHÔNG bao giờ. Tại sao anh – làm thế nào mà anh – có phải Holly nói anh nghe không?”
Cal: “Không. Anh đã đọc cuốn sổ em đang viết”.
CÁI GÌ?
Cal: “Em có thể viết to hơn một chút được không? Anh không chắc có thể trông thấy nó từ Trung Quốc đâu. Đúng vậy, anh đã đọc nhật kí của em. Ngay trang đầu tiên, em đã viết rằng, em định tặng nó cho Holly và Mark như món quà cưới. Anh chỉ nghĩ sẽ chẳng vấn đề gì nếu anh đọc một cuốn sổ mà người khác sẽ được đọc. Cho đến khi anh chìm đắm vào những dòng chữ đó đến nỗi không dứt ra được anh mới biết em đã thay đổi ý định”.
Mình: “Dẻo miệng”.
Cal: “Nói móc hay đấy. Nhưng, anh đã biết hết bí mật thầm kín của em, Jane Harris ạ. Rằng em khao khát Bác sĩ Kovac ra sao, tuy nhiên, anh phải nói rằng, anh ta chỉ là một nhân vật hư cấu. Em đã hiểu lầm về kích cỡ phần nào đó trên người anh. Những điều em nghĩ về cuốn sách của anh – nhìn vẻ mặt em mỗi khi anh mở miệng nói thôi cũng đủ hiểu rồi. Anh biết em thương cảm những người bị gù lưng, những con mèo hoang, và cả người bạn Holly của em. Anh biết em muốn cùng anh đến Veselka để ăn bánh kếp. Anh không biết Veselka là nơi nào, nhưng anh chính là tín đồ của bánh kếp. Anh chưa bao giờ cảm thấy thoải mái như bốn mươi tám tiếng đồng hồ anh trải qua cùng em. Anh bị kẹt trong xe với tay lái tệ nhất mà anh từng gặp, chạy lên Những Bậc Thang Tây Ban Nha rồi lại chạy xuống để kịp xếp hàng làm người giả mạo tại Lãnh sự Mỹ. Và anh muốn tiếp tục làm những việc như thế cùng em như thói quen hàng ngày trong thời gian sắp tới. Và anh cũng muốn được gần em nữa, nếu em cho phép. Và nếu những điều anh nói chưa đủ thuyết phục em, lần này chắc chắn em sẽ tin: anh sẽ gắn chặt đời mình vào đời em để có thể tạo sự gắn bó lâu dài không hề suy suyển với con Dude. Để chứng tỏ điều này, ciều nay anh đã đi làm cái này”.
Ôi, Chúa ơi. Anh ấy xắn tay áo lên. Sao anh phải xắn tay áo? Có khi nào anh ấy…
KHÔNG!
KHÔNG THỂ NÀO!
Đó là một hình xăm!!! Anh ấy đã xăm hình. Hình Wondercat! Giống hệt hình xăm trên mắt cá chân của mình.
Mình: “Nhưng… Làm thế nào? Ở đâu?”
Cal: “Bar Điên Loạn và Cửa Hàng Xăm Hình Khêu Gợi ở thị trấn. Họ nói Wondercat là hình xăm chạy nhất”.
Mình: “Cái này – nó – nó – KHÔNG PHẢI ĐU!!!!”
Cal: “Cũng giống tình cảm anh dành cho em mà thôi. Bây giờ. Em bỏ cây viết xuống, và hôn anh nhé?”.
Và đột nhiên, mình biết mình có thể.

Vì trái tim mình tràn ngập cảm xúc gì đó. Một thứ cảm xúc chẳng thể tả bằng lời.
Giống như bianco frizzante.
Nhật kí hành trình của
Holly Caputo và Mark Lavine
Jane Harris
Ôi Chúa ơi. Anh ấy nói dối. Hoàn toàn là sự thật, điều Mark nói với Holly về…
Nhật kí hành trình của
Holly Caputo và Mark Lavine
Jane Harris
Tội nghiệp bà Frau Schumacher. Bà ấy phải giặt cả ĐỐNG drap giường khi tụi mình đi. Tụi mình đến mỗi phòng ngủ ít nhất một lần.
Nhưng không sao. Mình tin rằng bà ấy đã quen làm việc vất vả, nếu xét đến thời gian bà ấy làm việc tại Führer.
Nhật kí hành trình của
Holly Caputo và Mark Lavine
Jane Harris
Mình không tin nếu lấy dâu chấm Nutella, rồi nuốt trôi cùng rượu sâm-panh, là món ăn nhẹ hợp lý lúc đêm khuya như thế này.
Nhật kí hành trình của
Holly Caputo và Mark Lavine
Jane Harris
Phải viết nhanh lên, khi anh ấy đang xuống lầu lấy thêm dâu.
Anh ấy yêu mình! Ít ra cũng nhiều như mình – không tin được mình đang thú nhận điều này – yêu anh ấy. ĐÚNG VẬY! Đó là sự thật! Mình yêu anh ấy! Mình có thể la lớn cho mọi người cùng nghe thấy : EM YÊU ANH!
Mình không nghĩ đó là do phenylethylanamine nói.
Endorphin? Chắc chính xác hơn.
Và bạn biết không, lí do duy nhất anh ấy không thích ER đó là, anh ấy chưa bao giờ xem nó. Hóa ra người ta không chiếu ER ở Libya hay bất cứ nơi nào anh ấy đến trong thời gian qua. Mình chắc chắn anh ấyhiểu hết ngay khi nắm bắt được tất cả những gì đang diễn ra tại quê nhà.
Mình còn cho anh ấy xem cuốn sổ vẽ phác họa Wondercat nữa, anh cười vang khi xem hình vẽ mới nhất của mình. Cal Langdon CƯỜI. Một trong những hình vẽ của mình!!!! Và gọi mình là thiên tài truyện tranh!
Mình nghe quen rồi. Nhưng thật hạnh phúc khi nghe chính miệng anh ấy nói.
Ối, anh đến rồi. Mình đã hứa không viết về anh trong cuốn sổ này nữa.
Kể từ bây giờ.
Gửi đến: Arthur Pendergast
Từ: Cal Langdon
Về việc: Cuốn sách
Này Arthur. Tôi đang suy nghĩ. Anh nghĩ sao nếu cuốn sách thứ hai tôi viết về Le Marche? Có thể anh không biết, Le Marche là một trong những vùng không nổi tiếng lắm về du lịch của nước Ý, tuy nhiên phong cảnh ở đây đẹp đến nghẹt thở. Những tòa lâu đài cổ lấp ló trên những sướn đồi nhấp nhô đẹp như tranh vẽ. Những rừng cây ô-liu rợp bóng mát, bao quanh bởi bờ biển cát trắng phau. Hải sản ngon không thể tả, cả loại rượu vang thô ráp nhưng vẫn không kém phần tinh tế Verdicchio, được đánh giá hảo hạng nhất trong số các loại rượu vang.
Đây là vùng đất của những hộ kinh doanh gia đình làm ăn phát đạt. Nó là một khu vực tự cung tự cấp thành đạt đến nỗi nhiều quốc gia – như những nước phụ thuộc xuất khẩu dầu mỏ trước đây – phải n lực lắm mới sánh bằng.

Tôi đang tính đến việc thuê một căn nhà ở đây vài tháng cùng với bạn gái để tiện việc nghiên cứu. Có lẽ anh cũng nghe tên cô ấy rồi – Jane Harris. Cô ấy chính là tác giả của Wondercat, chuỗi truyện tranh vui nhộn về một con mèo. Tôi nghĩ anh đã đọc nó rồi.
Dù sao thì, cho tôi biết ý kiến của anh nhé.
Cal
Gửi đến: Cal Langdon
Từ: Arthur Pendergast
Về việc: Cuốn sách
Le Marche à? Cậu đang nói cái quái gì vậy? Có ai nghe nói đến Le Marche bao giờ đâu. Ai sẽ bỏ tiền ra mua cuốn sách về một nơi họ chưa bao giờ nghe nói đến?
Tôi nói cậu biết điều này: Nếu Sweeping Sands không nằm ở vị trí thứ hai trên danh sách Bestseller của Times, cậu biết tôi sẽ bắt cậu làm gì với Le Marche rồi đấy.
Nhưng do nó ở vị trí đó…
Tùy Chúa quyết định thôi.
Biên tập viên cấp cao
Báo Rawlings
1418 Avenue of the Americas
New York, NY 10019
212-555-8764
Tái bút: Bạn gái sao? Từ bao giờ cậu lại có bạn gái thế hử? Tưởng đâu cậu là người sợ hãi hôn nhân chứ?
Tái tái bút: Wondercat là cái quái gì vậy?
Gửi đến: Listserv
Từ: Peter Schumacher
Về việc: JANE HARRIS
Các cậu nghe đây! Các cậu sẽ không tin nổi chuyện gì đang diễn ra đâu! JANE HARRIS, tác giả truyện tranh Wundercat yêu thích của chúng ta, sẽ Ở LẠI Le Marche này! Đúng vậy! Ít ra, đó là những gì chị ấy đã nói khi tớ vào đưa bánh mì nóng sáng nay.
Thật ra, JANE HARRIS đã không mở cửa sáng nay khi tớ mang bánh mì đến. Và mãi đến chiều muộn JANE HARRIS mới xuống lầu để ăn bánh mì. Trông chị ấy rất mệt mỏi. Nhưng vẫn xinh, như thường l
Và Cal Langdon, người cũng ra mở cửa cùng JANE HARRIS, hỏi xem tớ có biết ngôi nhà nào cho thuê ở Le Marche không, vì anh ấy muốn viết cuốn sách về chúng ta! CHÚNG TA đấy!!!
ĐÚNG VẬY! Vì Le Marche GY ẤN TƯỢNG MẠNH!!!!
Và JANE HARRIS nói chị ấy cũng nên ở lại Le Marche, để giúp Cal Langdon viết cuốn sách rất quan trọng về CHÚNG TA!!!!
Và khi tớ hỏi chị ấy về điều thế nào các cậu cũng đang nghĩ tới – “CÒN WUNDERCAT THÌ SAO?”, chị ấy trả lời rằng, “À, chị có thể vẽ Wondercat ở bất cứ nơi đâu”.
ĐÚNGVẬY!!!! JANE HARRIS SẮP CHUYỂN ĐẾN SỐNG Ở Ý! VÀ CÁC CẬU LÀ NHỮNG NGƯỜI ĐẦU TIÊN BIẾT TIN. Hoan hô Peter lịch sự, Fan Số Một của Wundercat Mọi Thời Đại!
Wundercat muôn năm!
Peter
Nhắn riêng cho Annika: Khi nào cậu đọc xong Wundercat tập 1, cứ nói tớ biết, tớ sẽ mang cho cậu tập 2 bằng chiếc xe máy của mình.
Gửi đến: Jane Harris
Từ: Claire Harris
Về việc: Cú điện thoại của con
Con yêu, mẹ muốn viết email vì đêm qua khi con gọi điện, mẹ sợ mình có thể to tiếng khi con nói sẽ sống ở Ý. Với Cal Langdon. Về lâu dài.
Bố nói rằng có lẽ mẹ đã mơ ngủ. Nhưng mẹ không nghĩ mẹ cũng mơ cả phần khi con nói: nếu hợp đồng đầu tiên của Wondercat kết thúc, dĩ nhiên Cal sẽ trở về New York cùng con, vì hai con đã có mối quan hệ rất gắn bó, và có thể hoàn toàn hỗ trợ nhau trong công việc.
Đó không phải là việc mẹ thường mơ thấy.
Còn một chuyện khác: sáng nay khi mẹ đến Kroger Sav-On để mua thêm băng cá nhân cho bố (bố bị đóng đinh vào tay khi treo giúp bức tranh thủy mạc cho em gái ông ấy – mẹ ước nó chuyển sang sở thích khác đi), và tình cờ gặp bà Marie Caputo, người đã hỏi mẹ – phải công nhận rằng, mẹ chẳng thèm đếm xỉa đến nụ cười của bà ấy – cảm thấy thế nào khi có thêm một đứa con trai. Có một đứa con trai sao? Bà ta đang nói gì vậy, con yêu? Bà ta không có ý ám chỉ con và Cal Langdon đấy chứ? Hai đứa con kết hôn rồi sao? Có phải Holly biết điều gì mẹ chưa được biết, và kể lại cho mẹ nó nghe không?
Làm sao con có thể kết hôn với Cal Langdon, hả con gái yêu? Lần cuối cùng mẹ gửi email cho con, con còn nói ghét thằng bé. Và nó lúc nào cũng nhìn giày con.
Những chuyện như thế này chẳng có ý nghĩa gì với mẹ cả. Mẹ nghĩ con không nên ở Ý – kết hôn càng không nên – với người con chỉ biết mới một tuần.

Mẹ hi vọng bà Marie đã hiểu lầm. Thật ra, mẹ CHẮC CHẮN bà ấy đã nhầm lẫn. Con lúc nào cũng là cô gái khôn ngoan.
Hơn nữa, còn Malcolm thì sao, nhân viên ngân hàng đầu tư con đang hẹn hò?
Bố con nói đúng, cú điện thoại đêm qua chỉ là giấc mơ. Vì con sẽ không bao giờ chuyển đến Ý mà không mang theo con Dude.
Khoan nào, hôm qua mẹ có hỏi con điều này, đúng không? Và con nói sẽ lo chi phí cho con trai người quản lí tòa nhà để thằng bé mang con Dude đến đ
Không đúng như vậy. Con không bao giờ làm chuyện gì mà không suy nghĩ trước sau.
Thôi, đừng để ý điều mẹ nói. Con cứ vui chơi vui vẻ những ngày còn lại nhé.
Và cố gắng đối xử tử tế với cậu Cal Langdon đó. Mẹ chắc chắn thế nào thằng bé cũng yêu con thôi. Con luôn có bàn chân rất xinh xắn mà.
Yêu con,
Mẹ
Gửi đến: Julio Chasez
Từ: Jane Harris
Về việc: Con Dude
Chào Julio! Nghe chị nói nè. Chị chỉ muốn biết, EM nghĩ thế nào về chuyến du lịch hoàn toàn miễn phí đến Ý?
THÔNG TIN BÊN LỀ
Tại sao chúng tôi không kết hôn ở Las Vegas như những người Mỹ bình thường khác.
Có lẽ đó là vì tôi cũng viết sách cho những người đọc tuổi, và gần như 200 email tôi nhận mỗi ngày đều đến từ trẻ em. Đa số những email trong hộp thư đều có chung câu hỏi: “Tác giả lấy nguồn cảm hứng từ đâu vậy ạ?”.
Nguồn cảm hứng hình như là vấn đề bạn đọc luôn nghiêm túc quan tâm, nhưng tôi phải nói rằng, thật ra tôi không nghĩ nhiều về chuyện đó. Bất cứ khi nào có ai hỏi, tôi luôn dừng lại và suy nghĩ, “Tôi ĐÃ lấy cảm hứng cho câu chuyện đó từ đâu?”. Và sự thật là, tôi cũng chẳng nhớ. Đối với tôi, chính câu chuyện mới quan trọng, không phải vấn đề làm thế nào tôi đã nghĩ ra nó.
Cuốn sách Mỗi chàng một nàng lại khác. Tôi lấy cảm hứng cho câu chuyện – một câu chuyện về tình yêu và đám cưới bí mật tại một miền quê nước Ý – từ chính cuộc hôn nhân của tôi, cũng là… một đám cưới được tổ chức bí mật tại một miền quê của nước Ý.
Câu chuyện về tình yêu và đám cưới bí mật tại một miền quê nước Ý.
Tôi không nghĩ viết một câu chuyện về cô dâu lại thú vị như vậy, cả cho tôi và cho bạn đọc. Đối với tôi, câu chuyện về một cô gái lần đầu tiên TRỞ THÀNH cô dâu như thế nào sẽ thú vị hơn nhiều.
Thế nên, khi tôi quyết định viết một cuốn tiểu thuyết dựa trên hôn nhân của chính mình, trong số những nhân vật chính, tôi đã chọn chàng phù rể và nàng phụ dâu của cặp đôi kết hôn bí mật đó, sẽ kể lại đám cưới bí mật của tôi (tôi phải công nhận, với rất nhiều hư cấu) trên quan điểm của cô dâu phụ.
Hư cấu thứ nhất: Thật ra, tôi không có cô dâu phụ nào cho chuyến kết hôn bí mật tại Ý của mình. Cô gái tôi chọn làm cô dâu phụ – bạn gái của phù rể – đã bỏ anh ta một tuần trước đám cưới của chúng tôi.
Hư cấu thứ hai: Trong Mỗi chàng một nàng, đám cưới này diễn ra tại Le Marche, một ngôi làng của Castelfidardo, là trung tâm sản xuất đàn xếp trên thế giới. Đám cưới của tôi cách xa nơi đó hàng trăm kilomet, tại một thị trấn gần Monaco có tên Diana San Pietro, ở Ligeria. Tôi thay đổi bối cảnh vì tôi đến Ligeria cách đây đã 11 năm, trong khi tôi vừa đến Le Marche chưa đầy một năm về trước, nên tôi nghĩ chi tiết câu chuyện sẽ xác thực hơ
Hư cấu thứ ba: Trong Mỗi chàng một nàng, các nhân vật dành nhiều thời gian gửi email qua lại trên Blackberry. Thật ra tôi không có Blackberry, hay đường dẫn Internet, khi tôi tổ chức kết hôn. Vào năm 1993, khi đám cưới của tôi diễn ra, mạng Internet chưa phổ biến rộng rãi như ngày nay. Ít ra đối với tôi là như vậy.
Đây chỉ là những chi tiết khá khác biệt so với đám cưới ngoài đời. Và dưới đây là thông tin chi tiết để chứng tỏ điều đó!
“You kid me, si?”, ông thư kí nhướng mắt nhìn chúng tôi hết sức nghi ngờ qua máy đánh chữ của ông ấy.
Chồng tương lai và tôi đưa mắt nhìn nhau. Sự thật là, chúng tôi không đùa ông. Chúng tôi thật sự muốn kết hôn ở Diano San Pietro, một ngôi làng yên tĩnh bên bờ biển Italian Riviera, chỉ cách Monaco vài dặm. Là một khu nghỉ dưỡng nổi tiếng vào mùa hè, nhưng thị trấn Ligeria lại khá vắng vẻ vào tháng Ba, trừ những người bản xứ, những người trồng rừng ô-liu rải rác trên những sườn đồi nhấp nhô, với nhiều nhà hàng và quán cà phê (chỉ khi bạn có thể đánh thức chúng khỏi giấc ngủ trưa dài lê thê đến chiều đó) nằm ven theo đường biển tuyệt đẹp.
Khi thị trấn vắng vẻ như vậy, việc ông thư kí lưỡng lự về lễ kết hôn của chúng tôi thật lạ lùng. Rõ ràng chẳng có nhiều việc lắm ở Comune di Diano San Pietro, tòa thị chính này. Trừ chúng tôi ra, ông thư kí tóc bạc, người phiên dịch, và chàng rể phụ Ingo, tòa nhà hoàn toàn trống trải. Rõ ràng tôi chẳng thấy ai đập rầm rầm vào cửa văn phòng Diano San Pietro để đòi kết hôn.
Tuy nhiên ông thư kí lại tỏ vẻ lưỡng lự thậm chí chẳng thấy gì thú vị trước ý tưởng của hai người Mỹ muốn kết hôn tại ngôi làng của ông ấy.
“Hai người không hiểu”, ông ấy giải thích bằng thứ tiếng Anh ngắt quãng. “Dân Ý chúng tôi xem chuyện hôn nhân là một vấn đề hệ trọng. Có nhiều việc phải làm. Có nhiều đơn cần hoàn thành”.
Đó là khi chúng tôi đưa cho ông ấy tờ Stato Libero đã làm sẵn tại văn phòng Tổng lãnh sự Ý ở New York trước khi chúng tôi đến châu u. Được kí bởi bốn nhân chứng không quan hệ với chúng tôi hay với nhau, tòa lãnh sự đã bảo đảm với chúng tôi rằng đây là văn bản duy nhất chúng tôi cần có để tổ chức kết hôn trong chuyến du lịch đến Ý.
Cẩn thận hơn, chúng tôi còn đưa ra giấy khai sinh, đã được dịch sang tiếng Anh, và hộ chiếu. Người Ý, chúng tôi giải thích với ông, cố gắng nhã nhặn hết mức có thể, không phải là những người duy nhất trên thế giới xem chuyện hôn nhân là một vấn đề hệ trọng.
Ông thư kí cầm lấy tờ đơn một cách chán chường pha chút bối rối. Đây rõ ràng là điều ông ta không muốn đụng tay khi chỉ còn một tiếng nữa là đến giờ nghỉ trưa – giờ nghỉ kéo dài ba tiếng của ông ấy.
Chuyện thật thứ nhất: Ở Ý, tất cả mọi nơi đều đóng cửa từ 12 giờ trưa đến 3 giờ chiều, như trong truyện ngắn Mỗi chàng một nàng này: ngân hàng, cửa hàng, cửa hàng bách hóa, tất tần tật,… Đây là nỗ lực giúp nhân viên thoải mái dùng bữa trưa cùng gia đình.
Lầm bầm rằng ông ấy phải đi gặp thị trưởng, thế là ông thư kí biến mất vào văn phòng bên trong. Khi ông quay ra, đi cùng ông là một người cao lớn trong bộ quần áo thể dục – và rõ ràng là đang ăn thứ gì đó như sandwich xúc xích Ý kẹp hành tây. Quí ông này, hình như là thị trưởng của Diano San Pietro. Ông ấy cầm lấy tờ đơn rồi hỏi thăm, với một cái thở dài, “Tại sao hai người không kết hôn ở Las Vegas như những người Mỹ bình thường khác?”.
Chuyện thật thứ hai: Ông ta nói như vậy, giống y trong cuốn sách.
Tôi sẽ thú nhận rằng: tôi là người sợ đám cưới. Tôi chẳng có gì để chống đối hôn nhân. Tiệc tặng quà bên nhà gái trước đám cưới – áo cưới – đăng kí kết hôn trước khi cưới – hoa cưới – bánh cưới mới là thứ khiến tôi sợ hãi. Độc giả luôn nài nỉ tôi viết thêm những phần kết cho các tác phẩm hiện hành của tôi và miêu tả rõ nét đám cưới của các nhân vật. Sự thật là, tôi không viết được vì bản thân tôi chưa bao giờ lên kế hoạch cho đám cưới, cũng không hề biết người ta sẽ tổ chức như thế nào.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.