Mỗi Chàng Một Nàng

Chương 20


Đọc truyện Mỗi Chàng Một Nàng – Chương 20

Chương 19
Gửi đến: Holly Caputo
Từ: Sal Caputo
Về việc: Là bố của con đây
Chào con! Chắc con không ngờ bố mình cũng có email chứ hả? Phải công nhận tụi bố không sử dụng nhiều đến nó khi ở cửa hàng, nhưng bố muốn có một cái để đặt giá cho những sản phẩm Electrolux đã qua sử dụng bán trên eBay. Con không bao giờ ngờ rằng có thể tìm thấy một cái chỉ với thao tác nhẹ nhàng là có thể khiến nó hoạt động được đâu.
Dù sao thì, chuyện bố nghe nói con và thằng Mark hôm nay đã kết hôn tại Marche nơi Zeo Matteo đang ở là sao đây? Có thật vậy không?
Nếu đây là sự thật, con đã làm mẹ buồn lắm đấy. Bây giờ bà ấy đang ở nhà thờ, tổ chức buổi cầu nguyện đặc biệt cho con. Trong lễ Mi-xa tối nay, bà ấy định thỉnh cầu một điều chân thành nhất giúp linh hồn con được bất tử.
Tuy nhiên, bố muốn mình là người đầu tiên chúc mừng con. Hay bố nên nói mazel tov[57] nhỉ? Bố biết trước đây bố mẹ đã tỏ ra lo lắng thái quá vì Mark không có cùng đức tin như chúng ta. Nhưng bây giờ con đã là người trưởng thành, con có quyền đưa ra quyết định của riêng mình. Bố lúc nào cũng thích thằng Mark. Ít ra nó cũng hiểu một động cơ hoạt động như thế nào, không giống mấy thằng anh trai của con.
Và, như bố cũng đã nói với mẹ, thật quí giá khi trong gia đình có người làm bác sĩ. Đặc biệt là khi bố có một nốt ruồi cần được nó xem xét khi hai đứa trở về thăm nhà.
Đừng lo lắng về mẹ của con. Bố sẽ nhờ cha Bob nói vài lời với bà ấy.
Dĩ nhiên là bây giờ, bà ấy sẽ chuyển sang thuyết phục Mark đổi tôn giáo cho xem. Con biết đức tin của mẹ mạnh như thế nào.
Yêu con nhiều,
Bố
Gửi đến: Mark Levine
Từ: Ruth Levine
Về việc: Chào con!
Mark. Hãy nói mẹ nghe đây không phải sự thật. Hãy nói mẹ rằng bà Marie Caputo, người mới gọi điện đến đầy kích động, nói rằng một trong những đứa con trai của bà ấy thông báo con và con gái bà ta đã lén lút đi kết hôn, hãy nói rằng bà ấy bị mất trí rồi.
Mark – con đang nghĩ gì vậy? Con ý thức được mình đang làm gì không? Mẹ biết nói gì với bà Gloria Schramm bây giờ? Mẹ đã hứa với bà ấy con sẽ gọi điện cho Susie ngay khi trở về New York. Bây giờ con sẽ gọi cho con bé, không phải mời nó cùng uống rượu tại Cub Room sau giờ làm, mà để thông báo với nó con đã kết hôn sao? Con bé đáng thương sẽ chịu thêm tổn thương lần nữa. Người ta đã từng trông thấy nó đi lang thang ở Đại lộ số 5 trong đôi giày ống Ugg và quần bó Spanx cũn cỡn.
Hãy nói mẹ nghe đây không phải sự thật. Con biết chúng ta phải đặt trước tiệc chiêu đãi bao lâu tại câu lạc bộ thể thao ngoài trời không? Cả năm! Nếu con nói mẹ biết con có kế hoạch như thế này, mẹ có thể đặt tên trong danh sách cách đây cả tháng rồi, và gia đình ta sẽ có một bữa tiệc vui vẻ khi hai con trở về nhà. Bây giờ mẹ biết làm sao đây? Mời mọi người đến nhà sao? Con biết bố mẹ vẫn chưa trát vữa lại tường trong phòng ăn kể từ khi đám thợ làm bếp đó tiến hành đục khoét vì bố mẹ muốn lắp đặt một dàn bếp mới.
Chúng ta có thể đặt phòng tiệc tại Marriott nếu ai đó hủy lịch. Mẹ sẽ kiểm tra xem sao.
Bố con nói rằng bây giờ con phải đóng thuế như thể con đã kết hôn một năm rồi vậy, tuy con chỉ kết hôn ba tháng nếu tính đến cuối năm. Ông ấy nói rằng lẽ ra con nên đợi đến tháng Giêng.
Holly mặc áo khoác size mấy? Mẹ sẽ nhờ chú Issac làm cho con bé một cái áo lông chồn. Đừng nói với mẹ con bé chống đối việc mặc áo lông thú, trời ở New York rất lạnh, nếu con bé muốn sinh cháu nội cho mẹ, mẹ muốn đảm bảo con bé không dang đầu ngoài trời lạnh suốt nửa năm như vậy.
Lẽ ra con phải nói cho bố mẹ biết, Mark à. Bố mẹ sẽ không phiền chút nào nếu làm một chuyến đến Ý đâu. Con biết nơi cuối cùng ông ấy dẫn mẹ đi là Bahamas và trời mưa dầm dề suốt những ngày ở đó.
Yêu hai con,
Mẹ
Gửi đến: Jane Harris

Từ: Claire Harris
Về việc: Holly và Mark
Con yêu! Mẹ thật hứng khởi cho Holly và Mark! Mẹ mới gặp bà Marie ở Kroger Sav-On. Bà ấy liên tục ca cẩm rằng tại sao Chúa không bao giờ đáp ứng nguyện vọng con người và điều này có nghĩa Holly phải dành nhiều thời gian để cầu nguyện chuộc tội, con biết đấy, nhưng mẹ có thể nói rằng bà ấy trông rất hạnh phúc. Trông rất rạng rỡ.
Mặc dù có thể là do trời nóng khác thường vào tháng Chín này.
Tuy nhiên, bà ấy đang mua bánh mì vòng Lender. Bánh mì vòng! Mẹ hỏi mua bánh mì làm gì, bà ấy gần như đỏ mặt rồi trả lời, “Tôi định cấp đông chúng. Khi Mark và Holly về thăm nhà, tôi sẽ rã đông. Thằng bé rất thích ăn sáng với bánh mì, bà biết đấy”.
Mẹ nghĩ đó là dấu hiệu tốt, con có nghĩ vậy không?
Dù sao thì, mẹ cũng hi vọng con đang vui chơi vui vẻ. Bố và mẹ vẫn ổn. Ông ấy vừa bị bỏng acid khi thay pin cho chiếc Volvo, nhưng bôi thuốc Neosporin cũng có tác dụng tốt.
Và đề phòng khi con cũng có tư tưởng giống Holly, hi vọng con hiểu rằng bố mẹ không quan trọng con kết hôn với AI, miễn con có mời bố mẹ là được.
Mặc dù bản thân mẹ nghĩ rằng cậu Cal Langdon đó trông sẽ rất đẹp trai trong bộ áo vét-tông đen
Gửi đến: Jane Harris
Từ: Malcolm Weatherly
Về việc: Ciao!
Này cưng. Mấy ngày nay không nghe tin em rồi. Hi vọng mọi chuyện đều ổn.
Này, anh chỉ tự hỏi – chúng ta không còn thuộc về nhau nữa, đúng không? Nếu có quan hệ với người khác vẫn được chứ? Kể từ lúc anh dọn ra ngoài? Vì anh đã gặp một người. Ghi cho anh vài dòng cho biết ý kiến nhé? Anh không muốn làm điều gì khiến em nổi giận. Nhưng đàn ông luôn có nhu cầu, em hiểu chứ?
Anh thăng đây,
Malcolm
Gửi đến: Jane Harris
Từ: Julio Chasez
Về việc
Chào chị Harris. Chị này, em chỉ tự hỏi – chính xác khi nào chị sẽ trở về? Vì con Dude, nó – ừm, hình như nó nhớ chị hay sao ấy. Hồi sáng này khi em đến cho nó ăn, em thấy nó đang gặm gặm vào màn che cửa sổ, cố gắng nhào ra lối thoát hiểm, vì có con bồ câu đang đậu ở đó. Nó gặm mất một lỗ rất to trên đó. Trên tấm màn. Chị đừng lo, bố em đã thay một tấm mới rồi, em đóng cửa sổ luôn để nó không cắn nữa.
Và bây giờ nó lại cắn em khi em đang cố vỗ về nó.
Vì vậy em chỉ tự hỏi… không biết khi nào chị mới về nhà?
Hi vọng chị sớm trở về.
Julio
PDA của Cal Langdon
Rõ ràng chỉ còn một chút nữa thôi là mình đã giảng hòa thành công.

Thật vậy, sự xuất hiện đúng lúc của Grazi không thể nào xúi quẩy hơn được nữa. Mình đã sắp thuyết phục được cô ấy tha thứ cho những sai lầm không may trước kia của mình.
Mặc dù mình vẫn một mực cho rằng, quan điểm của mình, đặc biệt về hôn nhân, là luôn đúng đắn. Bạn không thể nói rằng, không một cá nhân có học thức nào tự hỏi, cứ nhìn vào thế giới ngày nay mà xem, liệu việc đem lại một sinh linh mới cho cuộc đời này phải chăng không phải là hành động khôn ngoan. Cứ nhìn vào tình hình khủng hoảng kinh tế – đó là chưa kể đến môi trường – của địa cầu này, bạn là loại người gì mới có suy nghĩ nên sinh con khi biết rõ rằng, tất cả những gì con bạn được kế thừa là một hành tinh cạn kiệt nguồn năng lượng cần thiết và (hậu quả của việc lạm dùng nguyên liệu hóa thạch) tầng ô-zôn; sự vỡ nợ của tổ chức An sinh xã hội; và một cộng đồng bị khủng bố bởi những người theo trào lưu chính thống kh rằng họ vốn dĩ luôn có quyền áp đặt những giá trị cũng như niềm tin của mình lên người khác, thông qua bạo lực, nếu cần thiết?
Chỉ có kẻ ngốc mới nghĩ như vậy.
Tuy nhiên, lần đầu tiên trong đời, mình có thể hiểu được làm một thằng ngốc cũng có cái hay. Đặc biệt là khi bạn chấp nhận mang tiếng ngốc nghếch vì tình yêu.
Chúa ơi. Không tin được mình viết ra như thế.
Nhưng, lạ lùng ở chỗ, đó lại là sự thật. Bây giờ mình có thể hiểu tại sao Holly và Mark một mực đòi kết hôn, dù bố mẹ hai bên đều phản đối, dù họ biết thế giới ngày nay ra nông nỗi nào và đang ngầm chứa những mối hiểm nguy ra sao. Bây giờ mình đã hiểu tại sao việc hợp thức hóa mối quan hệ lại quan trọng với họ như vậy – và tại sao việc bỏ trốn khỏi một mối quan hệ tuy dễ dàng nhưng không phải lúc nào cũng là giải pháp tối ưu, nếu bạn muốn có một mối quan hệ lâu dài.
Bây giờ mình đã hiểu tất cả.
Thật tệ khi mình không thể thuyết phục cô ấy tin mình.
Không phải mình cho rằng sẽ chẳng khó khăn gì. Nhưng thật tình mình không hề mong đợi sẽ giải thích chuyện này từ dưới đáy hồ bơi.
Đây là lúc Cal Ngày Xưa có thể bắt đầu bực bội vì Cô Ấy dám cả gan mong rằng trong quá khứ mình phải cư xử như một tên thái giám, trong khi lúc đó mình thậm chí không biết đến cô. Đây là lúc Cal Ngày Xưa sẽ thầm nghĩ, tại sao mình phải chịu đựng cảnh này? Mình có một nàng người Ý cực kì xinh đẹp, vừa tao nhã vừa tinh tế, người sẽ luôn sẵn sàng cùng mình qua đêm thâu. Tại sao mình phải bận tâm lo lắng không biết cô họa sĩ truyện tranh người Mỹ nào đó đang nghĩ gì chứ?
A, khó khăn là ở chỗ này. Vì mình không muốn nàng người Ý cực kì xinh đẹp, vừa tao nhã vừa tinh tế đó. Mình muốn nàng họa sĩ truyện tranh với hình xăm đầu con mèo luônvững trên những đôi giày kia.
Chúa giúp con.
Nhưng rõ ràng cô ấy đã tỏ rõ thái độ không cần mình. Hay ít ra, không còn cần nữa. Mình chắc chắn khi Grazi bước vào như thế kia, cứ như thể là bà chủ nơi này trong cái nón to và đôi giày cao gót đó, cô ấy sẽ có thêm một ác cảm mới trong vô số những ác cảm sẵn có dành cho mình.
Tuy nhiên, Grazi lại tỏ ra vô cùng biết điều. Cô ấy xin lỗi đã không kiểm tra hộp email, và nói rằng trước khi cô ấy nhận được tin nhắn trong điện thoại, cô ấy đã trên đường đến đây rồi. Lúc đó mình thật ngốc nghếch, cứ luôn miệng giải thích chuyện gì đang diễn ra, khi lái xe chở cô ấy ra sân ga (dĩ nhiên là sau khi mình thay bộ đồ ướt nhẹp).
“Em hiểu rồi”, đó là điều Grazi nói. “Anh đang yêu. Một cô gái vẽ truyện tranh. Về con mèo”.
Nghe cô ấy nói thẳng ra như vậy, tệ thật – Anh đang yêu – lúc đó mình cảm thấy muốn đổ bệnh.
Tuy nhiên – đây mới chính là điều lạ lùng nhất – mình cảm thấy khó chịu theo một hướng tích cực.
“Không hẳn như thế”, mình có cảm giác buộc phải thú nhận. “Cô ấy nghĩ anh là một kẻ khoa trương, không có khả năng cảm nhận những thứ khác ngoài tính siêu việt của mình”.
Dường như Grazi cảm thấy chuyện này buồn cười.
“Anh đúng là khoa trương mà”, cô ấy nói. Khiến mình chột dạ. “Dường như anh nghĩ rằng anh luôn biết hết những gì cần biết”.
“Cô ấy hoàn toàn không quan tâm đến động lực học địa chính trị”, mình nói tiếp “hay bất cứ vấn đề nào liên quan đến thế giới
“Đúng vậy”, Grazi nói. “Những vấn đề này không quan trọng lắm đối với một số người”.
“Mới sáng nay thôi”, mình nói thêm, khao khát được ai đó, bất cứ ai, cố nói cho mình hiểu về một kết thúc mình đã hoàn toàn thông suốt từ trước, “anh trông thấy cô ấy cho sốt cà chua lên trứng. Cô ấy còn thích Nutella. Và chương trình ER trên ti-vi nữa”.
Grazi trả lời, một cách điềm tĩnh khiến mình chắc chắn cô ấy chẳng cảm nhận được gì, “Ừm, nhưng đó là một chương trình nổi tiếng”.
“Đó không phải là điều anh biết trước sẽ xảy ra”, mình giải thích.

“Ai biết trước khi nào sẽ yêu?”, Grazi nhún vai hỏi. “Nó chỉ đơn giản xảy ra. Chúng ta không ngăn lại được, dù cố gắng thế nào”.
Nhả ra một chùm khói xanh từ điếu thuốc đang cầm trên tay, cô nói thêm, “Trong trường hợp của anh, em có thể hiểu anh luôn cố gắng không để lún quá sâu. Đàn ông như anh luôn như thế. Khi nó xảy ra, chẳng có gì có thể ngăn được. Sốt cà chua trên trứng cũng không”.
“Cô ấy ghét anh”, mình thú nhận một cách đau khổ.
“Không phải vậy”, Grazi trả lời một cách tốt bụng. “Nếu cô ấy ghét anh, cô ấy sẽ không đẩy anh xuống hồ khi trông thấy em”.
Mình hi vọng – nhưng không tin tưởng lắm – rằng Grazi nói đúng.
Nhưng cho dù là vậy, mình có thể làm gì bây giờ? Trước khi mình trở về nhà sau khi thả Grazi xuống sân ga, Jane có thể đã lên xe trở về Rome, vì bữa tiệc đã kết thúc, và căn nhà đóng cửa im lìm. Cô ấy biến đi đâu không nào tìm thấy. Nhưng, mình biết cô ấy chưa đi… vì hành lí vẫn còn nằm ngay kia. Nghĩ rằng cô ấy có thể đã vào thị trấn khủng bố cô dâu chú rể ở khách sạn, mình lái xe vào, nhưng chỉ trông thấy Peter và những người bạn của thằng bé trên bờ biển, đang xé nhỏ bó hoa tỏi của Holly để tổ chức lễ kỉ niệm giống tác phẩm Chúa ruồi theo phong cách teen lạ lùng, và tung những cánh hoa ra biển.
Nãy giờ mình đã uống rất nhiều cà phê, và đọc hết tất cả các số báo bằng tiếng Anh tìm thấy trong thị trấn. Mặt trời dần khuất bóng, mình biết đã đến lúc về biệt thự để xem cô ấy có ở đó không.
Một phần trong mình không dám rời khỏi chiếc ghế này. Điều gì sẽ xảy ra khi mình trở về, nếu cô ấy tỏ ra lạnh lùng?
Câu trả lời, mình đã thành thật hỏi Grazi câu này khi cô đang ngồi trên tàu, xem ra không giúp mình yên tâm lắm.
“Không đâu”, Grazi mỉm cười trả lời, “nếu anh có cử chỉ hào hiệp”.
“Hào hiệp như thế nào?”, mình hỏi. “Anh đã mất trắng năm ngàn đô la cho bữa tiệc đó, và tất cả những gì anh nhận được là cơ hội ngắm đáy bể bơi”.
“Cô ấy muốn gì?”, Grazi hỏi, nhấn mạnh. “Ngoài tiệc đám cưới cho cô bạn của cô ấy, anh đã làm gì cho cô ấy chưa? Đó là điều anh cần làm, anh biết đấy. Cứ đem cho cô ấy những gì cô ấy muốn – bất cứ thứ gì – cô ấy sẽ là của anh”.
Mình phải suy nghĩ về điều này. Về điều Jane Harris muốn. Mình không thôi suy nghĩ sau khi tàu chở Grazi lăn bánh.
Hóa ra không khó nghĩ đến vậy. Nó đã được viết rõ ràng trong cuốn sổ của cô ấy đấy thôi.
Tuy nhiên, làm thế nào để cô ấy hiểu mình đang thật lòng: …đó là phần khó nhất Dĩ nhiên là, nếu mình hiểu sai thì…
Hừm, hãy cứ làm thôi.
Nhật kí hành trình của
Holly Caputo và Mark Lavine
Jane Harris
Lẽ ra mình phải biết. Mọi chuyện hoàn hảo đều không có thật.
Về việc anh ta đã thay đổi.
Anh ta không thay đổi. Bản chất sẽ không bao giờ thay đổi.
Mình không biết mình đang nghĩ gì nữa. Chỉ vì anh ta đã giúp Holly và Mark kết hôn, sau đó mang lại cho họ bữa tiệc chiêu đãi tuyệt vời này, rồi nói lời chúc mừng đầy ý nghĩa, những chuyện một người đàn ông bình thường LUÔN làm, mình cứ nghĩ anh ta đã thông suốt.
Ha. HA!
Bây giờ sự thật đang phơi bày rõ như ban ngày rằng tất cả những chuyện này chỉ là một màn kịch để dụ mình lên giường.
Phải công nhận rằng thoạt đầu mình đã lung lay. Anh ta đã cố gắng làm những chuyện đó, chỉ mong được thấy mình khỏa thân. Chưa ai từng vì mình mà lên kế hoạch công sức đến vậy. Ừm, Curt Shipley đã mời mình đến vũ hội.
Nhưng việc phát hiện ra anh ta không quan tâm AI là người “yêu” cuối cùng, mình hay Mike Morris, đã nhanh chóng phá tan sự đánh giá cao anh ta khi mình hồi tưởng lại thế này.
Cal Langdon cũng vậy. Tất cả chỉ là trò chơi của anh ta. Mình biết ngay từ phút đầu tiên trông thấy cô triển lãm đó. Chỉ là một nụ hôn mà thôi. Ha! Đúng như mình nghi ngờ, KHÔNG đơn giản chỉ là một nụ hôn. Anh ta chỉ đang cô đơn, và anh ta muốn thư giãn. Anh ta không quan tâm là AI. Ra sao. Như thế nào. Chứ còn lí do nào khác anh ta mới mời cô ta?
Phải công nhận, anh ta cũng tỏ ra hết sức ngạc nhiên khi trông thấy cô ấy. Chắc hẳn anh ta quên mất đã mời cô nàng đến đây rồi.
Hừm, mình nghĩ thử thách đầu tiên mình dành cho anh ta đã khiến anh ta khao khát không thể nào kiềm chế.

Sao cũng được. Mình thậm chí còn không quan tâm. Mình đâu có RƠI VÀO LƯỚI TÌNH của anh ta. Làm ơn đi. Rơi vào CÁI GÌ chứ? Tin đi, mình có thể kiếm được khối anh tốt hơn tên ích kỉ này nhiều.
Đúng là, anh ta CÓ đôi tay mạnh mẽ và rám nắng. Đôi mắt xanh biếc. Anh ta cũng thích mèo. Anh ta hôn cũng giỏi. Anh ta thông minh, và cũng khá hài hước khi anh ta để mình thoải mái.
Vậy thì sao? Anh ta cũng có quá nhiều nhược điểm. Anh ta nghĩ mình biết tất cả mọi thứ, nhưng thật ra, chẳng phải như vậy, đặc biệt là những vấn đề liên quan đến mối quan hệ giữa người và người.
Và anh ta đã viết cuốn sách mình chẳng thèm cầm lên dù có buồn chán đến mức muốn chết.
Và, mặc dù mình không chắc lắm, nhưng sáng nay mình trông thấy anh ta nhìn mình hài hước khi mình để sốt cà chua lên trứng.
Ai cần người như thế? Không phải tôi. Chắc chắn không phải tôi, thưa ngài. Tôi chỉ kết giao với những người tốt. Như Malcolm chẳng hạn. Ừm, cũng không hẳn là Malcolm, vì anh ta đã dọn ra ngoài… cũng tốt cho anh ta
Nhưng mình muốn nói những anh chàng đơn giản, như Malcolm. Những người không đùa giỡn tình cảm. Những người luôn tỏ thái độ giễu cợt về những khó khăn gặp phải trong cuộc sống. Cal không bao giờ nhìn vấn đề theo cách hài hước. À, trừ những sai lầm vớ vẩn của mình.
Ôi. Khoan nào. War rồi.
Thôi được. Peter đã thắng.
Sao cũng được.
Mình nói đến đâu rồi nhỉ?
À, đúng rồi.
Việc đầu tiên mình cần làm khi trở về nhà là đăng kí lớp học Learning Annex. Mình cũng chẳng biết là gì. Hình như là một lớp học dành cho những người đơn giản. Như làm đồ gốm. Hay học tiếng Ý! Đúng rồi. Làm thế nào để nói tiếng Ý. Mình cá là nhiều người đăng kí lớp học đó lắm đây. Và sau đó mình có thể gặp một chàng, một chàng đơn giản, và lần sau khi mình đến Ý, mình sẽ dẫn chàng ấy theo.
Dù đất nước này có những nhược điểm đáng kể – nghỉ trưa suốt ba tiếng, tất cả cửa hàng, kể cả cửa hàng giày dép, đều đóng cửa… Đó là chưa kể đến sự thiếu thốn toa-lét trầm trọng, như nhà hàng Amici Amore, hay bàn ngồi, như nhà hàng ở Porto Recanati – nhưng nó vẫn là một đất nước xinh đẹp. Khi mình nhờ Peter chở đến thị trấn sau bữa tiệc, khi thằng bé và Annika và cả những đứa khác đến khách sạn để chọc ghẹo Holly và Mark, mình đã tản bộ vòng quanh, mua một cây kem Ý, ngồi trong một cung điện nho nhỏ, và thư giãn.
Mình không hề có cơ hội thư giãn như thế này kể từ lúc đến Ý – à, trừ năm phút nằm ngoài hồ bơi ngày hôm kia – luôn bận rộn đi thăm thú và lo lắng không yên chuyện đám cưới Holly và Mark có thể không thành công và cả chuyện của Cal nữa.
Nhưng hôm nay mình rất thong thả, nhìn ngắm xung quanh, và… mình thích những gì mình trông thấy. Nước Ý này. Cụ thể là Le Marche. Người dân rất thân thiện, họ luôn nói xin chào khi đi ngang nhau trên đường phố.
Và tất cả các cửa sổ đều có bồn hoa thay vì lối thoát hiểm, vì không tòa nhà nào cao quá hai tầng lầu.
Vì những tòa nhà thấp thế này, nên bầu trời bên trên dường như cao VỜI VỢI, giống như bầu trời ở Wyoming. Nó có màu xanh biếc mà bầu trời New York không thể nào có được do khói thải từ phương tiện giao thông. Ở đây, mọi người đều dùng scooter, hay quá lắm, họ chỉ dùng Smart Cars.
Thậm chí kem ở đây cũng ngon hơn ở Mỹ. Đây là cây kem hồ trăn ngon nhất mình từng ăn.
Và nhịp sống ở đây cũng đáng để học hỏi. Mình hoàn toàn không ủng hộ thời gian nghỉ trưa kéo dài đến ba giờ. Nhưng nếu bạn CẦN nghỉ trưa lâu như vậy, thật tuyệt vời nếu bạn được cho phép. Có thể ở Manhattan thì được. Bạn thử tượng tượng xem nếu bạn ở Wall Street hay bất cứ nơi nào đó và bạn nói với sếp rằng ba tiếng nữa bạn mới trở lại, mọi chuyện sẽ ra sao?
Phong thái không vội vã cũng có ưu điểm riêng, họ dường như lúc nào cũng có thời gian để dừng lại dùng một tách cà phê và nói lời chào buổi sáng.
Thật đáng tiếc khi thứ sáu này phải đi rồi. Không phải do mình buồn bã vì phải nói lời chia tay với AI ĐÓ mình gặp gỡ ở đây. Nhưng mình sẽ nhớ nơi này. Và cả Peter nữa. Thậm chí cả bà nội của cậu bé và cô bé Annika kiêu kì (cô bé đã hỏi mình nên làm gì với bó hoa cô bé chụp được từ Holly, mình bảo cô bé rằng theo lệ thường người ta sẽ xé nhỏ bó hoa ra và tung xuống biển để cầu sự may mắn), cả ngài thị trưởng, cả mùi ngựa sáng nào cũng thoang thoảng bay vào cửa sổ phòng ngủ của mình, cả những con mèo gầy guộc đó và cái bếp lò không thể bật lên mà không tắt điện, cả Đức mẹ đồng trinh Mary và những tòa lâu đài nhấp nhô trên sườn đồi…
Tất cả mọi thứ.
Trừ ANH
Sau khi mình đăng kí lớp học Learning Annex đó – lớp học nói tiếng Ý – và mình gặp anh chàng kia – bạn biết đấy, một người đơn giản biết chấp nhận những khắt khe của cuộc sống – hai đứa sẽ trở về Ý, và cả hai sẽ có thời gian vui vẻ, vì cả hai đều biết carabinieri có nghĩa là gì, và không ai mở miệng cười nhạo người kia, không giống như…
ANH TA.
Ôi Chúa ơi. Anh ta về rồi.
Anh ta cũng gan thật.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.