Đọc truyện Mỗi Chàng Một Nàng – Chương 19
Chương 18
Gửi đến: Listserv
Từ: Peter Schumacher
Về việc: JANE HARRIS
THÀNH CÔNG RỒI!!! Hai người bạn của JANE HARRIS đã được tổ chức kết hôn! Một buổi lễ rất tuyệt. Tớ phụ trách mang nhẫn. Khi ông thư kí nói với tớ, “Vui lòng đưa nhẫn”, tớ đã trao n hai người bạn của JANE HARRIS. JANE HARRIS chụp rất nhiều hình, trong đó có một tấm chụp tớ đang trao nhẫn.
Sau đó ngài thị trưởng nói, “Io diacharo che sono uniti in matrimonio[51],” và mọi người trong phòng đều vỗ tay chúc mừng!
Sau đó cặp đôi hôn nhau, mọi người vỗ tay còn nồng nhiệt hơn nữa!
Và sau đó người bạn của JANE HARRIS tên Cal Langdon nói với mọi người, “Để cám ơn tất cả mọi người đã giúp ngày hôm nay trở nên đặc biệt, xin mời tất cả cùng trở về La Beccacia, nơi bữa tiệc champagne brunch[52] đã sẵn sàng”.
Sau đó mọi người cùng nhìn Cal Langdon một cách lạ lùng vì họ không hiểu tiệc sâm-panh nửa buổi là gì.
JANE HARRIS cất tiếng, “Anh nói thật sao?”.
Cal Langdon trả lời, “Tất nhiên rồi. Tôi mới đặt người ta sáng nay thôi”.
Thế là bây giờ tụi tớ cùng ăn trưa với JANE HARRIS và những người bạn của chị ấy! Tớ mang ra máy nghe nhạc để mọi người cùng nhảy nhót! Tớ sẽ khiêu vũ cùng JANE HARRIS! HOAN HÔ!!!
Đây là Peter, Fan Số Một của Wundercat!
Wundercat muôn năm!
Peter
W E S T E R N U N I O N
T E L E G R A M
Gửi đến: Ruth và Ira Levine
Từ: Mark Levine
Bố mẹ thân mến,
Vâng, con và Holly đã thành công rồi. Tụi con đã kết hôn. Ước gì mẹ có thể có mặt ở đây, mẹ đừng khóc nữa nhé. Susie Schramm chẳng là gì so với Holly của con đâu.
Yêu bố mẹ, Mark
W E S T E R N U N I O N
T E L E G R A M
Gửi đến: Salvatore and Marie Caputo
Từ: Holly Caputo
Bố mẹ thân mến,
Sáng nay con và Mark đã chính thức kết hôn tại Castelfidardo. Làm ơn đừng nổi giận. Tụi con sẽ về thăm khi trở lại Mỹ. Con biết một ngày nào đó mẹ sẽ yêu Mark như con yêu anh ấy mà thôi.
Yêu bố mẹ, Holly
Tái bút: Anh Darrin bịa chuyện kết hôn để tung hỏa mù che mắt chuyện của con thôi, mẹ để anh ấy yên đi nhé.
Nhật kí hành trình của
Holly Caputo và Mark Lavine
Jane Harris
Mình hoàn toàn bất ngờ.
Không tin được anh ta lại làm điều này. Anh ta làm khi nào vậy? Ắt hẳn anh ta phải lẻn ra khỏi nhà lúc bình minh mới chuẩn bị xong tất cả mọi thứ. Anh ta không thể nào sắp xếp tất cả mọi thứ trước sáng nay được. Mình biết HÔM QUA anh ta chẳng làm gì cả. Suốt cả ngày mình đã ở bên anh ta. Mãi đến khuya anh ta vẫn một mực chống đối hôn nhân. Mình BIẾT mà.
Thế nên cách duy nhất anh ta có thể làm – THỜI GIAN duy nhất anh ta có thể chuẩn bị – là vào sáng nay, trước tám giờ. Trước TÁM GIỜ SÁNG.
Anh ta đã làm thế nào? Thức ăn ê hề đủ cho một đội quân nhỏ anh ta phải đánh thức rất nhiều người để nhờ họ nấu nhiều thức ăn thế này – hay ít ra cũng đưa thức ăn đến đúng giờ. Anh ta đã làm gì, đứng ngoài khách sạn dộng rầm rầm vào cửa cho đến khi họ chịu mở sao?
Bạn biết không? Chắc chắn là vậy rồi. CHẮC CHẮN là vậy.
Nhưng TẠI SAO? Tại sao một người luôn chống đối tình yêu và hôn nhân như anh ta lại LÀM những chuyện như thế?
Có lẽ cũng cùng lí do như mình nên anh ta mới xúc tiến để đảm bảo Holly và Mark có được đám cưới trọn vẹn – bởi cuối cùng thì, anh ta cũng có trái tim sao?
Mình nói thật lòng. CHẮC CHẮN anh ta cũng có trái tim. Chuyện này – và cả chuyện xảy ra ở thị trấn nữa – đã CHỨNG TỎ như vậy.
Rằng Cal Langdon rất… tử tế.
Chúa ơi! Terrazza trông thật xinh xắn – ai đó đã đặt những bình hoa tươi ở khắp nơi. Những chiếc bàn phủ khăn trắng muốt được kê trên thảm cỏ xanh, có cả những bông hoa huệ tây bằng nhựa – trông như thật – được thả trôi lững lờ trong hồ bơi. Sâm-panh đang được khui bôm bốp – đúng là một bữa tiệc vui nhộn!
Cùng những người mới tuần trước thôi tụi mình còn chưa biết mặt – thậm chí có những người hôm nay mới biết đến – nhưng vẫn tạo thành một đám đông thân ái. Cùng tụ tập bên nhau nhờ một người đàn ông, mà mới đêm qua thôi, vẫn còn nằng nặc cho rằng tình yêu chẳng là gì cả, nó chỉ là kết quả của sự thiếu cân bằng các chất hóa học trong não bộ.
Holly trông thật hạnh phúc ở đằng kia, cậu ấy đang khiêu vũ với ngài thị trưởng! Cứ như thể cuối cùng cậu ấy đã được khiêu vũ cùng bố mình.
Còn Mark đang khiêu vũ cùng – ôi, ai cũng được. Khoan nào, Annika gọi bà ấy là Mutti, ắt hẳn bà ấy là vợ ông thị trưởng. Mark trông cũng ngập tràn hạnh phúc. Holly và Mark sung sướng như đi trên mây. Thế này tuyệt vời HƠN NHIỀU nếu phải lén lút kết hôn tại Tòa Thị chính ở Mỹ. Ừm… bữa tiệc chiêu đãi sẽ ra sao nếu mẹ Holly là người lên kế hoạch?
Chuyện này sẽ không xảy ra – tuyệt đối không chuyện nào hết – nếu không nhờ người đàn ông ngay từ đầu luôn cho rằng Mark và Holly đang phạm phải sai lầm nghiêm trọng này. Cal Langdon đã sắp xếp. Cal Langdon đã sắp xếp TẤT CẢ.
Thật không thể tin được. Ước gì mình cũng có ý tưởng nào đó hay ho như thế. Sao anh ta không hỏi mình? Mình sẽ ủng hộ cả hai tay hai chân.
Nhưng rõ ràng bây giờ mình là kẻ thù của anh ta mất rồi. Cứ nhìn cái cách anh ta tránh nói chuyện với mình cả buổi sáng nay thì biết – trừ một lần duy nhất anh ta cảnh báo dây giày của mình bị sút. Tuy nhiên anh ta không gọi chúng là Christian Louboutin. Anh ta chỉ nói, “Giày của cô bị sứt dây rồi”.
Mình không có quyền trách móc anh ta. Về việc không thèm nói chuyện với mình. Đêm qua mình cư xử hơi cục súc. Xét cho cùng, đó chỉ là một nụ hôn. Mình cũng chẳng hiểu tại sao mình có thể nhảy đến kết luận rằng anh ta muốn lên giường cùng mình. Đôi khi mình NGỐC NGHẾCH vậy đấy. Mình lại phá hỏng mối quan hệ với một chàng trai tuyệt vời nữa rồi.
Nhưng còn vấn đề phản ứng hóa học trong não. Anh ta vẫn nghĩ NHƯ THẾ…
Peter tiến lại gần và đề nghị được khiêu vũ cùng mình. Đây là lần thứ ba rồi đấy. Mình vội nói, “Peter này, sao em không mời Annika nhỉ?”.
Mình cố nói to lên, vì Annika đang đứng gần đó. Cô bé trông có vẻ không hẳn không muốn mình nói câu này.
Hừm, tiếng Anh của cô bé không giỏi như Peter. Đúng ra, cô bé nên đi học. Một nửa khách mời đám cưới trông có vẻ đã cúp tiết toán thì phải. Phải chăng Cal đã tuyên bố đây là kì nghỉ của địa phương quan trọng hơn hết thảy? Hay người Ý có truyền thống cho phép dân làng bỏ học cũng như nghỉ làm bất cứ khi nào cặp đôi người Mỹ nào đó thông báo họ muốn kết hôn tại thị trấn của họ
Dù sao thì, Peter nói với mình rằng cậu bé KHÔNG THỂ mời Annika được, vì thế nào cô bé cũng từ chối.
“Annika”, mình gọi. “Nếu Peter mời em nhảy, em có từ chối không?”
Ha. Annika lắc đầu, và đỏ mặt. CÔ BÉ ĐỎ MẶT!
Thế là mình đẩy Peter qua bên đó, và hai cô cậu chầm chậm nhảy theo bài “Killer Queen”.
Vì Holly cứ nằng nặc đòi Peter mở đi mở lại đĩa Queen của Cal thôi. Còn “Fat-Bottomed Girls” LÀ bài hát chủ đề trong đám cưới của cậu ấy.
Ô kìa, Cal đang dùng muỗng của ông chú Zio Matteo gõ gõ vào một bên chai sâm-panh. Anh ta sắp đọc diễn văn!
Ôi trời. Chỉ cần xét đến việc anh ta cảm thấy phấn khích với sự kiện này như thế nào – hay sự thay đổi bí ẩn về trái tim của anh ta sáng nay ra sao – “Xuống cổ họng, tràn đầy miệng, bao tử coi chừng, dzô!, cô ấy đến rồi”, cũng đầy tính thuyết phục như những gì mình tưởng tượng.
Gửi đến: Darrin Caputo
Từ: Holly Caputo
Về việc: Em KẾT HÔN rồi!!!!
Vâng, em thành công rồi. Em và Mark đã kết hôn. Em đã đánh điện cho bố mẹ, nhưng có lẽ ngày mai bố mẹ mới nhận được.
Tuy nhiên, em muốn anh là người biết đầu tiên.
Em hi vọng anh mừng cho em. Bản thân em cũng rất hạnh phúc. Nếu anh có mặt ở đây em càng hạnh phúc hơn.
Jane thật tuyệt vời – có chuyện không hay liên quan đến giấy tờ, và họ sẽ không cho tụi em kết hôn vì điều này, nhưng Jane đã lái xe đến Rome và giả mạo tụi em, cùng với sự trợ giúp của Cal – bạn Mark, người cũng đã mang lại cho tụi em bữa tiệc chiêu đãi hết sức tuyệt vời ngay tại nhà chú Zio Matteo. Anh ấy vừa có hành động chúc mừng thật tao nhã, em biết thế nào Bobby cũng muốn học hỏi, nên em cố gắng viết ra càng chính xác càng tốt cho anh. Nó như thế này:
“Cám ơn mọi người đã dành thời gian đến góp vui ngày hôm nay. Tôi biết không phải ai trong các bạn cũng biết tiếng Anh, nên tôi sẽ cố gắng nói ngắn gọn. Tôi biết Mark Levine kể từ khi chúng tôi còn mặc quần yếm OshKosh. Mặc dù không phải lúc nào tôi cũng ủng hộ quyết định của cậu ấy – tôi vẫn nghĩ cậu ấy nên tham gia MLB[53] thay vì học trường y, nhưng cậu ấy luôn ám ảnh về chuyện cứu người, và muốn cứu lấy mạng sống người khác thay vì phải ghi bàn để kiếm sống – nhưng việc này – việc kết hôn với Holly – là một điều tôi có thể ủng hộ. Những người làm việc trong lĩnh vực của Mark dường như không muốn để yên những sự việc vốn dĩ đã tốt rồi. Họ thậm chí còn phân tích chất hóa học cấu thành tình yêu. Khi chúng ta yêu nhau, bộ não của chúng ta ngập tràn chất phenylethylamine. Đó là chất kích thích có thể được tìm thấy trong sô-cô-la, thế nên, cũng giống như tác động của sô-cô-la, nó không kéo dài lâu.
Nhưng với riêng những người may mắn khác – tôi nghĩ Mark và Holly rơi vào loại này – cơ thể họ đã tạo ra chất chống đỡ độc dược “tình yêu”, một chất hóa học khác – gọi là endorphin – đã cùng tham gia. Endorphin là chất sản sinh đầy não bộ khi những người yêu nhau lâu năm chạm vào nhau. Chúng mang lại cho họ cảm giác yên tâm, thoải mái và thân quen. Nhưng để giữ cho cảm xúc không thoải mái THÁI QUÁ – để giữ họ luôn hấp dẫn nhau – một chất kích thích tử cung xảy ra hoàn toàn tự nhiên cũng được phóng thích, khát vọng không ngừng gia tăng, và kích thích
Ừm, tôi nghĩ phần còn lại các bạn có thể tự suy ngẫm. Ngay bây giờ tôi muốn các bạn cùng nâng ly và nói, xin chúc mừng, đến Mark và Holly. Chúc cuộc sống lứa đôi của hai người luôn mạnh khỏe, hạnh phúc và ngập tràn endorphin”.
Không đáng yêu sao? Những người khác chắc chắn cũng nghĩ như vậy. Trước giờ em không biết bạn của Mark lại nói chuyện truyền cảm như vậy. Em thấy anh ấy đã gây ấn tượng mạnh với Janie đáng thương, vì cậu ấy chỉ đứng đó nhìn anh ta chằm chằm với vẻ mặt hết sức buồn cười!
Í, Mark muốn khiêu vũ nữa – thư sau em nói nhiều hơn nhé. Hi vọng anh đọc hiểu được, vì, em cũng hơi say.
Yêu anh nhiều,
Holly
Nhật kí hành trình của
Holly Caputo và Mark Lavine
Jane Harris
Ôi thôi, mình thấy sợ rồi. Điều gì đó đã tác động đến Cal Langdon.
Thật đấy. Cứ như thể đêm qua anh ta đã chơi thuốc hay gì đó vậy. Có thể anh ta đã hết Wellbutrin[54]. Hay anh ta chỉ mới bắt đầu uống Wellbutrin.
Vậy thì sao???? Đầu tiên là chuyện xảy ra trong văn phòng thị trưởng sáng nay. Sau đó là bữa tiệc anh ta tổ chức cho hai người, mà mới đầu tuần này thôi, anh ta thậm chí còn cho rằng họ không nên kết hôn. Anh ta chắc hẳn đã tốn khoản tiền không nhỏ cho bữa tiệc sâm-panh này.
Sau đó Holly xuất hiện – đã ngà ngà say, nhưng không sao, hôm nay là đám cưới của cậu ấy, cậu ấy xứng đáng tận hưởng điều đó – và nói líu nhíu, giọng nặng trịch: “Ôi Chúa ơi, Janie, biết Cal làmm gìii chuưaaa? Cậu biết Cal LÀMM gìii chuưaaa?”.
Khi mình hỏi anh ta đã làm gì, cậu ấy nói rằng, “Anh ấy đặt cho tụi tớ một phòng – Mark và tớ – một phòng hạng sang ở khách sạn năm sao – ngay bên bờ biển – đêm nay. Đêm tâng hôn của tụi tớ. Đêm trăng mậc nho nhỏ. Gồm có, bữa tối VÀ bữa sáng… có cả bồn tắm mát-xa Jacuzzi trong phòng. MỘT BỒN JACUZZI NGAY TRONG PHÒNG. TRƯỚC GIỜ cậu có nghe thấy điều gì tuyệt như vậy chưa?”.
Công nhận chưa.
Còn lời chúc mừng đó? LỜI CHÚC MỪNG ĐÓ THÌ SAO???? ĐÓ không phải lời chúc mừng của một kẻ không tin vào tình yêu. KHÔNG HỀ. Thật ra, đó là LỜI BÀO CHỮA về tình yêu rất khoa học và sâu sắc. Một tình yêu LU DÀI.
Anh ta NGHĨ gì vậy?
Có lẽ anh ta không hề nghĩ vậy. Có lẽ anh ta đã dùng thuốc. CHẮC CHẮN như thế rồi. Sáng nay anh ta thức dậy với một kế hoạch tàn độc trong đầu hòng ngăn cản đám cưới của Holly và Mark, và biết đâu đó khi anh ta cố gắng mua chuộc ông thị trưởng gọi điện đến cơ quan báo bệnh hay thông báo tòa Commune di Municipale đang bị đe dọa thả bom thì đột nhiên, ai đó đưa cho anh ta một viên Rohypnol. Hay một viên thuốc kích thích.
Nếu đúng là vậy, tại sao anh ta lại đang khiêu vũ cùng bà Frau Schumacher trong một trạng thái hoàn toàn tỉnh táo (vừa hấp dẫn vừa duyên dáng nữa)? Anh ta dìu bà ấy băng ngang qua terrazza – e hèm, và tiến về phía mình – hết sức nhẹ nhàng. Thật ra, bà nội của Peter trông như thể bà ấy vừa chết đi và được lên thiên đường vậy. Bà ấy quá phấn khích khi được dìu đi trong điệu nhảy êm ái. Bà ấy thậm chí còn không nhận thức được mình đang khiêu vũ trên nền nhạc của bài Bohemian Rhapso
Một bài nhạc đang đến phần kết thúc sôi động. Chắc chắn anh ta không hề có ý định, bạn biết đấy, mời MÌNH khiêu vũ. Dĩ nhiên là không vì đêm qua anh ta đã bị mình từ chối. MÌNH ĐÚNG LÀ CON ĐẠI NGỐC MÀ.
Ôi Chúa ơi. Mình thật sự đang nghĩ đến việc sẽ XIN LỖI anh ta vì đêm qua đã không hôn đáp trả. Rằng lúc đó mình chỉ bị giật mình vì đột nhiên trông thấy gương mặt anh ta ở cự li gần như thế. Endorphin à? ENDORPHIN SAO? Anh ta chưa hề nói với mình về endorphin. Suốt hôm qua anh ta luôn nói về phenylethylamine. Sao đột nhiên anh ta lại trở thành Quí Ông Endorphin vậy?
“Ôiiiiiiiiiiiii, thật là một bữa tiệc tuyệt vời!”. Đó là câu bà Frau Schumacher nói, khi Cal xoay vòng đưa bà ấy đến chỗ ngồi gần mình, khi “Bohemian Rhapsody” kết thúc trong điệu nhạc sôi nổi (đã là lần thứ hai suốt nửa tiếng qua).
Mình: “Cháu rất vui khi thấy bà thích như vậy, bà Frau Schumacher ạ. Cháu không ngờ bà khiêu vũ giỏi như vậy”.
F.S.: “Tôi ấy à? Có gì đâu. Cậu chàng nài đây” (cầm lấy tay Cal. Anh ta trông có vẻ sắp sửa băng qua phía kia căn phòng) – “cậu ta đún là người của tiệc tùng!”.
Cal: (trông có vẻ bối rối – phải nói rằng – rất đáng yêu) “Bà Frau Schumacher à. Đừng khiêm tốn như vậy. Chắc chắn ngày xưa bà cũng là người yêu thích tiệc tùng rồi”.
F.S.: (khoác tay phủ nhận) “Đúng vại. Nhưn lâu lám ròi. Nhữn bữa tiệc họ thường tổ chớt tại tổng hành dinh của Führer[55]! Bữa tiệc nài khiến tôi nhớ đến chúng, một chút thoi. Người ta khui sâm-panh ào ạt, như ở đây vại”.
Cal và mình đưa mắt nhìn nhau hết sức ngạc nhiên.
Mình: “Xin lỗi, bà Frau Schumacher. Có phải bà nói đến tổng hành dinh của Führer không?”
F.S.: (mở to mắt tỏ vẻ ngây thơ) “Đúng vại. Nhưng dĩ nhiên là. Tôi chỉ đến đó khi còn trẻ để khiêu vũ thoi. Sau đó tôi làm việc cho S.S.[56]”.
Cal: (sững sờ) “Bà Frau Schumacher… bà từng làm việc cho S.S. sao?”
F.S.: (lại khoác tay) “Dĩ nhiên ròi. Ai chẳng vại! Đó là những gì cậu phải làm thoi! Còn sâm-panh nữa khôn?”
Cal vội vàng đổ đầy ly cho bà ấy. Bài hát “Under Pressure” vang lên từ máy nghe nhạc của Peter, và bà nội của cậu bé đứng bật dậy, tuyên bố, “Đây là bài yêu thếch của toi!”.
Sau đó, bà ấy trở lại sàn nhảy/cạnh hồ bơi.
Cal và mình đưa mắt nhìn nhau.
“Chúng ta không bao giờ”, mình cảnh báo anh ta, “nói cho Holly và Mark biết người đã làm bữa sáng trước đám cưới này từng làm việc cho S.S.”.
Cal nhún vai, “Có gì to tát đâu, Jane? Ai chẳng vại”, anh ta nói, bắt chước y chang giọng nói tỉnh rụi của bà nội Peter.
“Thề đi”, mình bảo anh ta.
“Thề”, anh ta trả lời. Rồi nói: “Vậy. Vẫn còn viết vào cuốn sổ đó đúng không”.
Mình: (Không thể rời mắt khỏi đôi tay anh ta, đôi tay đang cầm ly sâm-panh thậm chí còn quyến rũ hơn lúc cầm bài đêm qua) “ĐúngCal: “Cô sẽ không tặng cho họ nữa chứ?”
Mình: (Đó chỉ là tưởng tượng của mình, hay đôi mắt anh ta dường như cũng xanh biếc như bầu trời bên trên?) “Đưa cái gì cho ai?”.
Cal: “Mark và Holly. Một món quà cưới. Cô đã viết nhật kí hành trình để tặng họ”.
Mình: (Anh ta mặc áo vét và thắt nơ cho sự kiện này. Mình có thể nói rằng anh ta trông vẫn quyến rũ chẳng kém lúc không mặc áo sơ mi không?) “À không. Không tặng nữa. Tôi đổi ý rồi. Cũng đại loại giống anh vậy thôi”.
Mình biết mà! Bản chất của mình là cục súc rồi!
Anh ta trông rất bối rối. Mình có thể nào nói rằng, nét bối rối của anh ta, trông vẫn rất đáng yêu không?
Cal: “Tôi không hiểu lắm…”
Mình: “Thì bữa tiệc này. Khi nào anh bắt đầu nghĩ rằng hôn nhân là một sự kiện cần được tổ chức ăn mừng thay vì sợ hãi vậy?”.
Cal: “À, chuyện đó. Ừm. Này, cô có thể nào ngưng viết một phút thôi được không? Để nói chuyện tập trung hơn”.
Mình: “Nhưng đây là chuyến du lịch châu u đầu tiên của tôi, tôi không muốn bỏ lỡ một giây phút nào”.
Cal: “Nếu cô dồn tâm trí vào cuốn sổ đó, cô sẽ bỏ lỡ nhiều thứ đấy”.
Mình: “Tôi sẽ không viết nữa nếu anh nói tôi biết điều gì khiến anh thay đổi suy nghĩ”.
Cal: “Thay đổi suy nghĩ về chuyện gì
Mình: “Holly và Mark”.
Cal: “À. Ừm. Thật ra là nhờ cô”.
MÌNH À???
Mình: “TÔI SAO??? Nhưng… từ khi nào vậy? Đêm qua vẫn chưa mà”.
Cal: “Đúng vậy. Là đêm qua”.
Mình: “Nhưng tôi đã cư xử không hay với anh”.
Cal: “Có lẽ tôi đáng bị như vậy”.
Ôi Chúa ơi, anh ta ĐÃ bắt đầu uống Wellbitrin rồi! CHẮC CHẮN như vậy! Chẳng còn lời giải thích nào khác cho chuyện này!
Mình: “Được rồi, vậy thì sao? Sao đột nhiên anh lại tỏ ra tử tế như thế?”
Cal: “Tôi lúc nào cũng tử tế mà”.
Mình: “Không đúng. Còn chuyện lúc ở văn phòng thị trưởng thì sao? Anh đã đánh mất cơ hội tuyệt vời của mình để cứu người bạn thân khỏi số mệnh mà anh TỪNG cho rằng còn tệ hơn cái chết. Chuyện gì đã xảy ra vậy?”.
Cal: “Tôi nhận ra rằng mình đã sai”.
Mình: “Về Holly và Mark đúng không?”
Cal: “Về tất cả
Mình: “MỌI THỨ SAO? Cả chuyện phenylethylamine nữa?”.
Cal: “À – đó là một quan điểm của khoa học. Như tất cả những thứ khác”.
Mình: “Nhưng… bằng cách nào? Và tại sao? Có phải anh đã ghé mua thuốc chống suy nhược khi anh vào thị trấn sáng nay, đồng thời thuê luôn người tổ chức tiệc cưới và tất cả những thứ khác? Vì anh hành động KHÔNG giống anh chút nào”.
Cal: “À, có lẽ tôi có cơ hội biết được hình ảnh của mình trong mắt người khác ra sao, và thật ra tôi cũng không hoàn toàn giống như thế. Bây giờ thì cô có thể đặt cuốn sổ xuống và khiêu vũ cùng tôi không? Họ đang chơi bài hát của chúng ta đấy”.
“Fat – Bottomed Girls” lại vang lên.
Một lời mời thú vị. Có lẽ anh ta cũng không thay đổi nhiều đến vậy.
Nhưng hóa ra chẳng đến nỗi tệ. Hừm, ai muốn làm quen với một anh chàng không thể nghe – hay nói – chuyện hài hước chứ?
Cal: “Nào. Hãy cho tôi cơ hội để chứng minh rằng tôi vẫn có một thứ”.
Mình: “Thứ gì vậy?”
Cal: “Một trái tim”.
LÀM SAO ANH TA BIẾT????
Và làm sao mình có thể chối từ?
Gửi đến: Listserv
Từ: Peter Schumacher
Về việc: JANE HARRIS
Xin chàooooo! Tớ viết cho các bạn đã về đến nhà từ bữa tiệc cưới của hai người bạn JANE HARRIS! Một bữa tiệc tuyệt vời. Nếu bạn không có mặt ở đó, tớ thật sự tiếc cho bạn! Có rất nhiều thức ăn và rượu sâm-panh. Một vài người say bí tỉ luôn đấy. Thật là vui!!!!
Mọi người lại có dịp vui vẻ khi chiếc ô tô từ khách sạn đến biệt thự để đón cặp vợ chồng đi hưởng thụ “ngày trăng mật”. Sau đó, tụi tớ quyết định chạy theo chiếc xe bằng xe máy của mình, vì như vậy sẽ rất vui. Tụi tớ đứng dưới bậc thềm của khách sạn, và hét vang những câu hài hước. Sau đó cô dâu bước ra và tung bó hoa về phía tụi tớ! Annika chụp được bó hoa! Annika sẽ là cô dâu tiếp theo của Castelfidardo (theo tập tục của người Mỹ)!
Nhưng đây vẫn chưa phải chuyện vui nhất xảy ra tại bữa tiệc cưới của hai người bạn JANE HARRIS. Chuyện vui nhất đó là, khi JANE HARRIS đang khiêu vũ cùng anh Cal Langdon tốt bụng (người đã cho tớ 20 euro để mua truyện WUNDERCAT), thì đột nhiên một phụ nữ Ý rất xinh đẹp tiến vào biệt thự. Tên chị ấy là Graziella, chị ấy đến gặp Cal Langdon.
Cal Langdon trông hết sức ngạc nhiên khi trông thấy chị ấy. JANE HARRIS cũng tỏ ra ngạc nhiên không kém.
Sau đó JANE HARRIS đẩy Cal Langdon xuống hồ bơi.
Đây là chuyện vui nhất hôm nay! JANE HARRIS trông rất hài hước – y như Wundercat vậy!
Đây là Peter, Fan Số Một của Wundercat, nói CHÚC NGỦ NGON!
Wundercat muôn năm!
Peter