Đọc truyện Minh Cung Truyện – Chương 77: Đông Lai bất tự Bồng Lai viễn
ĐÔNG LAI BẤT TỰ BỒNG LAI VIỄN
(Đông Lai chẳng xa bằng chốn Bồng Lai)
*Trích Điệp luyến hoa – Lý Thanh Chiếu.
– ————————–
Mười ngày sau khi Nhạc Hy rời đi, không có bất cứ tin tức nào được truyền về, Chu Hậu Thông lòng dạ bồn chồn, thi thoảng lại cảm thấy bất an. Đến ngày thứ mười một, Chu Hậu Thông đang cùng Hoàng hậu đi dạo trong hoa viên, đột nhiên thấy Thống lĩnh cấm vệ quân tức tốc chạy tới, nhìn dáng vẻ y có vẻ là chuyện khẩn cấp.
“Mạt tướng tham kiến Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương.” Y cẩn toàn lễ nghi với đế hậu, trán lấm tấm mồ hôi.
Hoàng hậu trong lòng cảm thấy hơi nôn nao, chỉ sợ tin Thống lĩnh báo tới là tin không hay về nông dân nổi dậy gần đây. Hoàng đế đứng bên cạnh nàng lại khá bình tĩnh, hỏi: “Có chuyện gì muốn báo?”
“Hoàng thượng, có một tỳ nữ mặc cung y, đến cổng thành sống chết xin được cầu kiến đế hậu. Có người nhận ra thị là tỳ nữ của Hy tần nương nương. Hoàng thượng xin hãy ra ý chỉ, thị đã được đưa tới đây rồi ạ.” Thống lĩnh báo cáo, gương mặt lạnh lùng không biến sắc.
Hoàng hậu run sợ, tay siết chặt lấy tay Thường Thảo, trong lòng vô cùng rối loạn. Nàng chỉ e có chuyện chẳng lành sẽ xảy ra, chỉ sợ linh tính của nàng sẽ thành thật.
Chu Hậu Thông hơi rợn người khi nghe đến hai chữ “Hy tần”, hắn gượng gạo bình tĩnh nói: “Cho vào.”
Hoàng hậu hít một hơi thật sâu để giữ lại tâm trạng bình thường nhưng tay nàng đã trở nên cóng lạnh vì lo lắng. Phía xa, nàng trông thấy Như Dung đi sau hai lính cấm vệ. Đầu tóc thị hơi rối rắm, y phục cũng không được sạch sẽ như ngày thường. Gương mặt thị xám xịt và u sầu như đưa đám. Thị bước rất nhanh tới phía nàng và Chu Hậu Thông, dập đầu: “Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương.”
Chu Hậu Thông sốt sắng nói: “Miễn lễ. Có chuyện gì? Ngươi không phải nên ở Ninh Vũ am chăm sóc Hy tần sao? Nếu có tin gì, tại sao không để thị vệ trở về báo cáo?” Lòng hắn dường như đã nhìn thấy tin không hay.
Như Dung như bị chạm vào chỗ yếu lòng nhất, thị òa khóc dữ dội khiến trái tim đế hậu như bị ngàn mũi dao đâm. Thị thưa: “Hoàng thượng, Hoàng hậu, chuyện không hay rồi! Xe ngựa đưa nương nương tới Ninh Vũ am bị sơn tặc phục kích, chúng giết toàn bộ cung nữ và y nữ theo hầu nương nương. Nô tỳ vì trốn dưới gầm xe ngựa mà thoát chết. Nhữ Phần tỷ tỷ đưa nương nương chạy trốn… kết quả… nương nương…”
Chu Hậu Thông nghe thấy Như Dung dừng lại, biết là lành ít dữ nhiều. Hắn lặng người đến bất động, cổ họng như bị chặn lại, gương mặt biến sắc, không nói thêm được lời nào. Tưởng Mục Anh đi bên cạnh hắn cũng vô cùng lo sợ.
Hoàng hậu vững tâm hơn hắn, liền rối rít hỏi: “Hy tần làm sao? Ngươi mau nói tiếp đi chứ?”
Như Dung không ngừng rơi nước mắt: “Nương nương… bị truy sát. Lúc nô tỳ đi tìm nương nương… thấy Nhữ Phần tỷ tỷ đã chết ven đường, còn nương nương… nô tỳ lần theo dấu máu, thấy chiếc giày của nương nương ở bờ vực… Có lẽ… có lẽ…”
Hoàng hậu sợ đến độ không đứng vững, vô thức lùi xuống hai bước. Thường Thảo vội đỡ lấy tay nàng, nghe thấy nàng lẩm bẩm: “Không thể, không thể nào…”
Mặc dù sớm đã đoán được cơ sự lành ít dữ nhiều, song khi nghe đích thân Như Dung – người chứng kiến mọi việc – Chu Hậu Thông không kìm được đớn đau. Gương mặt hắn chuyển từ lo sợ thành hoảng hốt, thất thần, lay không được, gọi không được. Hắn không còn một chút sinh khí, đứng như một cái cây giữa hoa viên đượm vẻ u sầu. Hắn phun ra một ngụm máu lớn, nhuốm đầy phần vai y phục của Như Dung và một ít trên má thị. Cứ thế, Chu Hậu Thông ngã ngửa ra phía sau vì kinh hãi, vì đột ngột phải hứng chịu một nỗi mất mát quá lớn. Hoàng hậu và Tưởng Mục Anh vội đỡ lấy hắn, kêu những tiếng thảng thốt, thất thanh.
Hắn rồi lại chẳng nghe thấy những tiếng kêu khóc bàng hoàng của Hoàng hậu và đám hạ nhân, chỉ cảm thấy như đất trời trước mắt đang xoay chuyển, cảm thấy như trước mắt mình đều hóa thành phong ba kinh hoàng, cảm thấy quanh tai đều rền rền sấm dữ. Hắn bất giác đưa tay lên lồng ngực, mơ hồ như chạm thấy trái tim vừa bị khoét mất của mình. Chưa bao giờ, hắn lại đau đớn đến thế.
Tưởng Mục Anh vội vàng ra lệnh cho đám cung nhân: “Mau đưa Hoàng thượng trở về cung Càn Thanh, truyền ngự y tới.”
Ngự liễn được đưa tới, Chu Hậu Thông cũng được đưa vào bên trong. Mặt hắn trắng bệch như người sắp chết, mắt nhìn vô thần vô định, bi ai vô cùng. Hoàng hậu và Tưởng Mục Anh nhìn hắn mà trong lòng không khỏi cảm thấy đau thương, xót xa. Nhất là Tưởng Mục Anh – người hiểu rõ Chu Hậu Thông. Y biết tại sao Chu Hậu Thông đau lòng, bởi vì còn quá nhiều điều y biết Hoàng đế chưa kịp làm với Hy tần, còn nhiều điều Hoàng đế còn muốn nói với nàng ấy, chỉ tiếc… Vào thời khắc ấy, y cũng không biết nên thấy khổ đau vì Hy tần qua đời, mà cũng chẳng biết nên cảm thấy may mắn vì Phương Hà không theo Hy tần đi. Có lẽ là hai luồng cảm xúc ấy lẫn lộn vào nhau, mà phần nhiều là thống khổ.
Khi vừa biết chuyện xấu, trở về Khôn Ninh cung, Hoàng hậu bỏ qua hết mọi thứ tiểu tiết lễ nghi, chạy thẳng vào tẩm điện, Thường Thảo ngăn và chạy theo không kịp. Hoàng hậu nằm úp mặt xuống tẩm sàng mà khóc đớn đau. Nơi này là tẩm điện của nàng, nàng khóc bao nhiêu cũng không ai biết. Trong cuộc đời, có lẽ chưa lần nào Trương Trích Hoa phải đau khổ và rơi nước mắt nhiều đến thế. Cuộc đời của nàng vốn luôn hoàn mỹ, đến khi Nhạc Hy chết đi, nàng lại thấy như có một thiếu sót gì to lớn. Nhạc Hy với nàng vốn là tỷ muội, trong cơ thể chảy chung một dòng máu. Nàng không thể không dằn vặt và khổ tâm. Ngày cuối cùng khi Nhạc Hy rời khỏi Tử Cấm thành, nàng đã không thể gặp Nhạc Hy, chỉ không ngờ lần một lần thôi cũng không gặp được… Hoàng hậu nức nở khóc lên, than từng tiếng “Trích Nguyệt”…
“Nương nương, xin người đừng quá đau lòng. Hy tần nương nương phúc mỏng, sớm đã ra đi, nhưng nương nương còn có Thái hậu, có Trương gia của người.” Thường Thảo ở bên cạnh nhẹ giọng khuyên nhủ nàng.
Nàng vẫn khóc, gương mặt ướt đầm, vội vàng ôm lấy Thường Thảo, nói không rõ tiếng: “Thảo Nhi, ta đau lòng lắm. Ta đau lòng lắm! Nguyệt Nhi đã đi rồi, đã đi thật rồi. Ngươi biết không, muội ấy vào cung vì ta, cũng vì ta mà làm biết bao chuyện, thậm chí còn định để hài nhi của mình làm con thừa tự của ta. Ta là Hoàng hậu, lẽ ra ta nên là người bảo vệ muội ấy, kết quả… Muội ấy đã chết rồi, chết cùng với cả hài tử trong bụng muội ấy. Ta thật sự buồn, buồn lắm.” Mỗi câu nói ra đều mang theo những giọt lệ mặn chát, Hoàng hậu càng lúc càng khóc to hơn, tiếng khóc như thể vang vang thê lương khắp một gian tĩnh mịch.
“Ta còn nghĩ sẽ cùng muội ấy dạy dỗ đứa trẻ ra sao, còn nghĩ xem khi nó gọi ta là “đích mẫu” sẽ thế nào… Rốt cục cả nó, cả Trích Nguyệt, đều đã mất rồi. Cuộc đời giống như một cơn ác mộng vậy, ta chỉ muốn tỉnh dậy, lãng quên tất thảy thôi… Muội ấy thông minh đến vậy, hẳn là không thể… không thể đi dễ dàng đến thế… Muội ấy bỏ lại quá nhiều thứ sau lưng…” Hoàng hậu tự nói với chính bản thân nàng, như thể chưa tin rằng Trích Nguyệt đã ra đi mãi mãi.
Nàng không phủ nhận, nàng đối với Nhạc Hy cũng có sự lợi dụng. Thế nhưng Nhạc Hy là muội muội duy nhất của nàng. Thời còn trẻ tuổi, nàng cũng từng ước ao có Trích Nguyệt bên mình, bởi lẽ ở bên cạnh Trích Nguyệt, nàng cảm nhận được cái gọi là tình thân; cái tình thân ấm áp mà cô mẫu chưa từng cho nàng. Thế nhưng Trích Nguyệt và nàng giống như trăng và hoa, luôn trầm mặc xa cách. Và lúc này đây, khi được sống cùng trong một cái lồng, Trích Nguyệt và nàng vẫn vĩnh viễn biệt ly. Có lẽ rằng cô mẫu nàng năm đó đã nói đúng: Nàng và Trích Nguyệt khắc mệnh nhau.
Hoàng hậu gục đầu không ngừng khóc. Bên ngoài, trời cũng bắt đầu đổ mưa…
“Thái hậu nương nương, đại sự không hay rồi.” Thương Đài kêu khóc thảm thiết đi vào đại điện Từ Ninh cung.
Thái hậu vốn luôn bình tĩnh, lại chúa ghét những kẻ hấp tấp vội vàng. Trông thấy Thương Đài như vậy, bà không kìm được mà trách móc: “Ngươi theo hầu ai gia nhiều năm, sao còn vụng về như vậy? Thật không ra làm sao.”
Thương Đài vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng, từ từ thưa: “Thái hậu nương nương, xe ngựa của Hy tần nương nương gặp nạn… Có lẽ… Hy tần nương nương giờ đã…”
Thái hậu giật mình, toàn thân điêu đứng, vẻ mặt biến sắc rất nhanh. Người ngã ra phía sau của nhuyễn tháp, may thay phía sau có nệm êm, cho nên Thái hậu không bị thương. Thương Đài vội chạy tới đỡ Thái hậu: “Nương nương, xin người bình tĩnh. Hy tần nương nương, nàng ta…”
Thái hậu hơi thở gấp gáp, tâm trạng cũng không còn như thường, khẽ đưa tay đẩy Thương Đài ra, bản thân không kìm được mà rơi lệ, kêu lên ai oán: “Trời muốn tuyệt đường của Trương gia! Trời muốn tuyệt đường Trương gia…”
Trương Trích Nguyệt là quân cờ mà bà bồi dưỡng bấy lâu, chỉ chờ thời cơ thích hợp sẽ phát huy tác dụng. Ai mà ngờ tính toán nhiều năm của bà lại đổ xuống sông biển hết rồi? Thái hậu vốn định theo lời Trích Nguyệt, sau khi Trích Nguyệt bình an sinh hạ, sẽ mang đứa trẻ làm con thừa tự của Trương Trích Hoa. Dù nam hay nữ, ít nhất Trương Trích Hoa trong hậu cung không có thánh sủng, vẫn còn có đứa con để dựa vào. Thế nhưng sao đây? Giờ Trương Trích Nguyệt cũng đã chết rồi, hậu vận Trương gia cũng tuyệt rồi!
“Hoàng đế thế nào?” Thái hậu lấy lại sự bình tĩnh vốn có để xem xét tình hình.
Thương Đài nhỏ nhẹ đáp: “Theo như tin nô tỳ thu nhận được thì Hoàng đế có vẻ rất đau buồn, vừa nghe tin này đã ngất, xem ra vết thương lòng sẽ khó mà bình phục được.”
Thái hậu thở dài một tiếng, ánh mắt sắc bén sâu hút: “Xem ra Hoàng đế tương đối coi trọng Hy tần. Vậy thì nếu Hoàng đế biết có kẻ ám sát Hy tần, vậy hắn sẽ ra sao?”
Thương Đài giật mình hỏi lại: “Thái hậu, ý người là… Hy tần là bị hại sao?”
“Lệ tần đi qua núi nhưng không làm sao, đến lượt Hy tần thì gặp nạn, ngươi không nhận thấy có gì đó bất ổn ư? Chưa kể làm sao chúng biết rõ ngày mà Hy tần đi qua núi đến vậy? Hẳn có một sự bài trí sắp xếp gì đó. Có lẽ chúng nhắm vào Hy tần, mà chính xác là cái bụng của nàng ta. Không muốn đứa trẻ của Hy tần chào đời, có rất nhiều người, mà người có động cơ rõ nhất chính là Lệ tần.” Thái hậu nói.
Thương Đài gật đầu, tự thấy đúng đắn: “Nhưng… biết là Lệ tần, song chúng ta đều không có bằng chứng…”
“Ngươi cũng nhầm. Thật ra không chỉ Lệ tần, mà bất cứ phi tần nào cũng có thể làm được chuyện này. Thế nhưng giá họa cho Lệ tần, chúng ta sẽ có lợi hơn giá họa cho những kẻ khác. Mà không có bằng chứng, chúng ta có thể tạo ra bằng chứng.” Thái hậu cười nhếch khóe môi, gương mặt lạnh như băng.
Trong thâm tâm Thái hậu vẫn có chút ít tiếc thương Trương Trích Nguyệt phúc phận mỏng manh. Năm xưa, nàng bị Thái hậu đưa tới Thẩm gia, trong lòng nàng Thái hậu biết có nhiều uất ức.
Có lẽ nếu năm xưa bà không đưa nàng đến Thẩm gia, có lẽ nàng ấy giờ vẫn sống cuộc sống yên bình, lấy một người chồng bình thường… Nhưng chính bà đã đẩy nàng ấy lên trước lưỡi đao, để nàng ấy phải đối mặt với những phong ba, rồi đến cuối cũng tàn tạ giữa hậu cung đầy rẫy âm mưu.
Bà không trách Hy tần, bởi nàng ấy có thông minh hơn cũng không liệu được sẽ có những hiểm họa trên đường đi. Nhắm mắt lại và thở dài, Thái hậu thấy lòng chua xót. Cuối cùng, bà cũng không nén được mà lại rơi nước mắt, có lẽ là những giọt nước mắt của nuối tiếc, của ăn năn. Trích Nguyệt là chất nữ của bà, song trước nay trong mắt bà, nàng ấy chỉ là một quân cờ, không hơn không kém; đến tận khi nàng chết đi rồi, bà vẫn còn tiếp tục lợi dụng cái chết của nàng để làm bàn đạp cho sự thăng tiến của Trương gia về sau… Trên đời, lại có nữ tử đáng thương đến thế.
Chính bà, chính bà là nguyên nhân khiến Trích Nguyệt phải như ngày hôm nay.
Tin Hy tần qua đời được hậu cung ém nhẹm, vẫn chỉ có vài người biết là đế hậu, Thái hậu và hai cung tỳ của Hy tần. Đích thân Trương Hoàng hậu đã ra mật chỉ, khi chưa xác minh được Hy tần qua đời, chưa thể công khai chuyện nàng gặp nạn. Bên phía Thái hậu cũng bí mật cử người của Trương gia đi tìm kiếm thi thể của Hy tần, đồng thời điều tra vụ án, tránh trường hợp Đại lý tự có vấn đề.
“Phương Hà tỷ tỷ…” Như Dung chạy tới ôm lấy Phương Hà mà khóc thút thít. Phương Hà thì đã như trở thành người mất hồn, hai mắt khóc đến đỏ đọc lộ rõ sự tiều tụy, nhìn không ra dáng vẻ của một nử tử ngoài hai mươi.
Thị cũng ôm chặt lấy Như Dung, nức nở: “Ta vẫn kỳ vọng, kỳ vọng là nương nương vẫn bình an. Chẳng phải là chưa tìm thấy nương nương sao?” Đẩy Như Dung ra, Phương Hà truyền cho thị động lực: “Chúng ta tiếp tục chờ đợi, biết đâu… nương nương vẫn trở về…”
Như Dung trong đầu tự nhiên lóe lên một tia hy vọng, rốt rít gật đầu. Hoàng hậu đã sai người đi xuống vực Đào Hoa dưới đỉnh Nhật Quang tìm Hy tần. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, thị cùng Phương Hà vẫn sẽ đợi chờ.
Qua mấy ngày, Hoàng đế thổ huyết vẫn chưa hoàn nguyên sinh khí thì tin dữ được đưa về: thi thể Hy tần trôi theo sông Đào Hoa dưới đáy vực không còn tìm thấy nữa. Tin tức Hy tần gặp nạn đến nay không còn là một bí ẩn. Và rất nhiều tần phi trong ngày thỉnh an Hoàng hậu cũng đặt ra giả thuyết: Giả như Hy tần còn sống, tại sao nàng ấy không trở về hoàng cung, tại sao không có ai tìm thấy nàng ấy. Sông Đào Hoa là con sông lớn, chảy dưới núi Đông Nhạc, bờ sông khá nhỏ, quanh đây dù không nhiều người qua lại nhưng vẫn có một số thuyền đi qua, tại sao không có ai tìm thấy nàng ấy? Rất nhiều câu hỏi được đặt ra và kết luận vẫn là: Hy tần hẳn đã chết.
Khi nghe được tin này, Như Dung và Phương Hà đều đau lòng khôn tả. Hai thị suốt ngày suốt tháng chỉ ngồi trong tẩm điện Trường Nhạc cung than khóc thê lương, tiếng khóc âm ỉ xao động lòng người. Mấy lần Trang tần hoặc Túc phi và Khang tần đến Trường Nhạc cung an ủi, hỏi thăm, hai nha hoàn đều không có chút sức lực nào đón tiếp. Cũng ngoài mấy người thân thiết như vậy ra thì chẳng ai muốn bén mảng tới Trường Nhạc cung – tòa cung điện có một vị chủ nhân xấu số, bất hạnh.
Tin Hy tần qua đời khi đang mang thai nhanh chóng lan rộng khắp hậu cung tiền triều. Việc điều tra và tìm kiếm đương nhiên vẫn chưa dừng lại ở đó, thế nhưng mọi thứ dường như là bất khả thi khi qua nhiều ngày mà vẫn chưa tìm ra bất kỳ dấu vết nào của đám hắc y nhân hãm hại Hy tần. Đối với chuyện Hy tần gặp nạn, kẻ vui sướng, người đau thương đều có cả; thậm chí chuyện chấn động lần này lại tạo nên lợi ích cho một số người.
Chung quy nơi hậu cung cũng là nơi máu lạnh vô tình, nơi mà những con người trong đó có thể cười hả hê trên nỗi đau và mất mát của người khác, có thể giẫm đạp lên chính thi thể của những người ngã xuống để tự mình đứng lên. Nữ nhân đã sống trong hậu cung, không có ai có tấm lòng hoàn toàn lương thiện.