Đọc truyện Minh Cung Truyện – Chương 78: Oanh nhi yến tử câu hoàng thổ
OANH NHI YẾN TỬ CÂU HOÀNG THỔ
(Đôi lứa yến anh rồi cũng thành nấm đất)
*Trích Mô ngư nhi – Nhạn Khâu – Nguyên Hiếu Vấn.
Thật ra chương này, mình định đặt tên là “Người đi một nửa hồn tôi mất/ Một nửa hồn tôi bỗng dại khờ” (câu thơ của Hàn Mặc Tử). Thế nhưng nhớ ra này là truyện lấy bối cảnh Trung Quốc nên lại phải thôi.
– ———————-
Một chiều thu ảm đạm, Thẩm phủ đìu hiu bỗng trở nên xao động.
“Chiêu Mai cô cô, có tin trong triều báo tới…” Nha hoàn Thẩm phủ hớt hải chạy tới phía Hoàng Chiêu Mai.
Chiêu Mai lúc ấy đang sắc thuốc bổ cho đại phu nhân, tay còn cầm nắp ấm bằng sứ. Trông thấy thị nữ vội vàng như vậy, Hoàng Chiêu Mai cũng thoáng nghĩ tới những chuyện không lành, liền hỏi: “Có chuyện gì mà cuống quýt vậy?”
Thị nữ kia thở hổn hển, sắc mặt rất xấu, nói: “Đại tiểu thư… À… Hy tần nương nương, đã qua đời rồi ạ. Thái giám trong cung vừa tới thông báo, nương nương… gặp nạn trên đường đến Ninh Vũ am, đã rơi xuống vực mà chết…” Nói đến cuối, thị không kìm được mà nức nở.
Hoàng Chiêu Mai điêu đứng, nắp ấm trên tay rơi xuống đất vỡ tan tành. Thẩm Nhạc Hy đã chết… Hoàng Chiêu Mai giống như nghe thấy tiếng sét đánh ngang tai, thị hoảng sợ vô cùng.
“Ngươi vừa nói gì?” Đại phu nhân bất ngờ tiến vào trong bếp, gương mặt thất thần. Bà chạy nhanh tới chỗ của thị nữ kia và Hoàng Chiêu Mai, nắm chặt hai vai của thị nữ kia, hỏi lại: “Ngươi nói gì, mau nói lại cho ta biết.”
Vốn đang bị bệnh chưa dứt, sắc mặt đại phu nhân đã tiều tụy, nay nghe được tin dữ thì càng thêm xấu: “Ngươi bảo… ngươi bảo Nhạc Hy làm sao…?”
Thị nữ kia ái ngại gật đầu, nước mắt vẫn rơi. Hoàng Chiêu Mai cũng không dám nhìn thẳng vào mắt bà.
Đại phu nhân thẫn thờ, đôi tay tuột khỏi vai của thị nữ. Bà bất ngờ ngã ra và chìm vào hôn mê.
“Phu nhân, phu nhân!” Hoàng Chiêu Mai hoảng hốt, vội vã đỡ lấy đại phu nhân và dìu bà về phòng.
Mặc dù đã đoán được phu nhân sẽ buồn nhưng Hoàng Chiêu Mai cũng không ngờ rằng bà lại đau lòng đến thế. Dù sao Nhạc Hy cũng là đứa trẻ mà bà dạy dỗ gần mười năm trời. Từ lúc Nhạc Hy mới còn là một thiếu nữ ở độ tuổi mười ba, nàng đã gọi bà bằng hai chữ “mẫu thân”. Hoàng Chiêu Mai ở bên cạnh đại phu nhân đã ngót hai mươi năm. Thị biết Hoàng Chiêu Mai khao khát có một đứa con, nhưng tiếc là không thể. Vậy nên đối với Nhạc Hy, dẫu bà trầm mặc cách xa, nhưng bà vẫn thực sự yêu thương nàng ấy. So với đại thiếu gia, thậm chí tình cảm của bà dành cho Nhạc Hy còn nhiều hơn, vì Nhạc Hy gần bà nhiều hơn hẳn. Cho đến hôm nay, nàng ra đi mãi mãi, đại phu nhân thực sự như mất một khúc ruột.
“Ngươi biết không, ta thật sự coi Nhạc Hy như đứa con ruột của mình. Ta mười năm làm mẫu thân nó, chứng kiến nó trưởng thành, giỏi giang qua từng ngày, chứng kiến nó rời Thẩm phủ vào hậu cung… Ta bệnh tật thế này… ta còn sợ nó không kịp về gặp ta lần cuối… Thế mà nào ngờ…” Giọng Vương Bích Thụ thều thào, yếu ớt vô lực, nói đến cuối thì không kìm được mà khóc nấc lên.
Rèm giường buông lỏng, Hoàng Chiêu Mai ngồi bên giường thỏ thẻ, tiếng thút thít rất rõ ràng: “Phu nhân, người đừng buồn. Chiêu Mai biết phu nhân thật lòng thương tiểu thư, nhưng người cũng phải giữ gìn sức khỏe. Độ này thu sang, sức khỏe người ngày càng kém, lại nghe tin xấu, nô tỳ chỉ sợ người không vượt qua.”
“Ta đau lòng vô cùng. Ai mà biết tháng trước vào cung thăm nó đã là lần cuối cùng mẫu tử ta gặp gỡ… Thượng thư có thể không thương nó, thế nhưng là một người phụ nữ, ta nào có thể không thương cảm chứ… Một xác hai mạng, tội nghiệp biết bao…” Đại phu nhân đưa tay ôm ngực như để nén lại đau thương. Giọng người rất khẽ.
Hoàng Chiêu Mai xoa ngực giúp đại phu nhân, lại nhẹ giọng an ủi: “Khi tin tức vừa mới được công khai, hoàng cung lập tức cho thái giám tới đây thông báo. Ngày hôm nay thiếu gia không nhập cung, nô tỳ nghĩ đại thiếu gia cũng chưa biết chuyện này. Đại thiếu gia vốn yêu đại tiểu thư, chỉ sợ biết được chuyện này sẽ không chịu đựng được.”
“Thành Nhi vốn là người đa cảm. Biết được Nhạc Hy qua đời, chắc sẽ đau lòng lắm. Chuyện này có giấu cũng không giấu được bao lâu, thôi thì đau lòng sớm thì lành vết thương sớm, cứ để nó biết còn hơn là giấu nó; chỉ để nó thêm đau lòng.” Đại phu nhân gạt nước mắt nói. Bà đối với hai đứa con nuôi này, có thể nói là hết lòng hết dạ. Bà hiểu được tính cách và suy nghĩ của cả hai.
Thẩm Tịch Thành có lẽ là người cuối cùng biết được chuyện này. Khi mà Thẩm phủ rối ren vì chuyện Thẩm đại tiểu thư qua đời, y vẫn còn đứng ở ngoài hiên của tòa viện thổi sáo. Bất chợt trông thấy hạ nhân qua lại rất nhiều, dáng vẻ lại vội vàng hấp tấp, y hiếu kỳ gọi: “Linh Lung!”
Thị nữ kia vốn đang sải bước nhanh trên sân của Thẩm phủ, nghe thấy Tịch Thành gọi liền chạy tới: “Thiếu gia có gì sai bảo?”
“Phủ đệ có chuyện gì sao? Sao hạ nhân các người đều cuống quýt vậy?” Giọng y rất trầm.
Linh Lung kinh ngạc hỏi: “Thiếu gia, người chưa biết gì sao?” Linh Lung hơi cúi đầu, giọng như sắp khóc: “Đại tiểu thư qua đời rồi.”
“Ngươi vừa nói gì?” Mặt Tịch Thành biến sắc, ngay lập tức hỏi lại.
Linh Lung không kìm được mà khóc thút thít, chẳng dám nói thêm lời gì.
Thẩm Tịch Thành đầu óc trống rỗng, như bị ai lấy búa bổ vào, đau nhức vô cùng, trái tim như bị dao cùn cứa vào, đớn đau vô cùng. Y đưa tay ôm đầu, đôi chân loạng choạng, ngã ngửa ra phía sau. Linh Lung hoảng sợ, theo bản năng đưa tay giữ lấy Tịch Thành nhưng không kịp. Y vẫn ngã ra nền đá lạnh của hiên viện.
“Người đâu, người đâu, mau gọi đại phu!” Linh Lung kêu lên.
Tịch Thành chưa chìm vào hôn mê nhưng y dường như mất đi tất thảy cảm giác, chỉ thấy đầu óc trống rỗng và quanh tai vang lên lời của thị nữ Linh Lung: “Đại tiểu thư qua đời rồi!”, “Đại tiểu thư qua đời rồi!”…
Y được hạ nhân đỡ lên giường nghỉ, mắt y xa xăm vô định, dường như chẳng còn dấu hiệu nào của một người đang sống, sắc mặt biến sang trắng bệch.
“Ta là Trích Nguyệt nhưng tên hiện giờ của ta là Nhạc Hy. Hãy gọi ta như vậy.”
“Tên ta là Thẩm Tịch Thành. Gọi ta là Thành ca ca. Ta là ca ca của cô.”
“Ca ca…”
…
“Nhạc Hy…” Tịch Thành úp mặt xuống gối, không kìm được mà khóc nấc lên từng tiếng.
Trên đời này, từng có một người gọi y là “ca ca”, từng cùng y trải qua tuổi thơ đẹp đẽ, đáng nhớ. Y từng dạy nàng viết chữ, thổi sáo, đọc thơ, dạy nàng tuyệt kỹ của mình.
Trên đời này, từng có một nữ tử khiến y yêu hết lòng hết dạ, không tiếc giá nào để âm thầm bảo vệ và hy sinh…
Trên đời này, từng có một nữ tử khiến y nghịch lại ý dưỡng phụ, quyết không thành thân.
Trên đời này, từng có một nữ tử khiến y từ bỏ lý tưởng của bản thân, vào chốn cung đình biết bao âm mưu, chứa đầy dục vọng.
Nữ tử ấy khiến y vui khi thấy nàng cười, khiến y buồn khi thấy nàng khóc.
Nữ tử ấy khiến y đớn đau khi biết nàng vĩnh viễn xa rời nhân gian…
Khiến trái tim y từ giờ trở nên giá lạnh, khiến y không còn rung động được trước bất cứ điều gì, bất cứ ai.
Y từ giờ mất đi lý tưởng, mất đi mục đích sống, mất đi chính mình…
“Nhạc Hy, muội sao lại đi dễ dàng đến thế? Huynh không có được trái tim của muội, huynh chấp nhận. Nhưng sao muội lại mãi mãi ra đi, mãi mãi rời xa huynh…”
Những ngày sau khi biết tin Hy tần chết không tìm thấy thi thể, Chu Hậu Thông càng thêm suy sụp tinh thần. Ngự y đưa đến Càn Thanh cung nhiều vô số, chẩn đoán Hoàng đế do bị buồn đau quá đột ngột, vì thế mới thổ huyết và khí sắc xấu như thế. Chu Hậu Thông chìm vào đau thương, thậm chí không gặp bất cứ một phi tần nào trong nhiều ngày liên tiếp. Trên triều, hắn như một người mất đi hồn phách, không còn một chút sinh lực nào, gương mặt bủng beo, tái nhợt. Biết bao nhiêu thứ thuốc bổ, hắn không màng tới, thậm chí nhiều bữa còn không động tới thức ăn.
Đến một ngày, khi Tưởng Mục Anh không còn nhìn ra từ hắn dáng vẻ của một quân vương đại Minh, y không kìm được sự xót xa trong lòng. Chu Hậu Thông nằm nghiêng trên long sàng, ánh mắt đờ đẫn vô thần, như một xác chết trợn mắt.
Không kìm được đau thương, Tưởng Mục Anh quỳ xuống bên tẩm sàng, khóc lóc: “Hoàng thượng, người cứ thế này nô tài đau lòng lắm. Xin người hãy bớt đi muộn phiền, vực lại tinh thần, tiền triều còn nhiều việc cần người xử trí.”
Những lời Tưởng Mục Anh không lọt được chút nào vào tai Chu Hậu Thông, hắn vẫn như thể một người không hồn, không biểu cảm gì ngoài ưu thương, không nói câu gì chỉ thờ thẫn, thậm chí dường như hắn còn chẳng chớp mi. Tưởng Mục Anh vừa thương vừa giận, tới bên cạnh lay người Chu Hậu Thông: “Hoàng thượng, nô tài xin người, suốt nửa tháng rồi, người thậm chí còn không đi thăm tiểu hoàng tử. Hoàng hậu nhiều lần cầu kiến người cũng không gặp. Lên triều cũng không thiết lắng nghe. Người nhốt mình như vậy sẽ đổ bệnh nặng mất…”
“Tiểu Anh Tử, trẫm đau lòng lắm, đau lòng lắm. Đau đến độ nước mắt chảy ngược, tới độ tâm trạng không có gì khác ngoài buồn và đớn đau nữa rồi.” Hắn rên rỉ, giọng thều thào mệt mỏi. “Nhiều ngày như vậy rồi, trẫm vẫn như ngày đầu tiên biết tin dữ này… Trong đầu trẫm, trong trái tim trẫm lúc này chỉ có hình bóng nàng ấy. Nàng ấy nói trẫm nhớ đến Thường Tích Nguyệt vì khung cảnh Yến viên đẹp đẽ biết bao, đẹp hơn cành cây hồng diệp, đẹp hơn đường phố Bắc Kinh ồn ào mà trẫm gặp nàng ấy. Nhưng những ngày này, trẫm chỉ nhớ đến ký ức khi trước, khi trẫm mới gặp nàng ấy… Khi ấy nàng còn là tiểu thư, tính cách lúc nào cũng đạm nhiên và bình tĩnh…” Hắn vừa hồi tưởng lại những kỷ niệm khi trước, vừa tự cười. Nhưng rất nhanh, hắn đã rơi nước mắt: “Ngươi nói đúng, cái gì người ta mất đi thì mới biết quý trọng. Giờ trẫm mất đi nàng ấy, trẫm mới thật sự thấm thía câu nói của ngươi ngày đó.”
Tưởng Mục Anh biết sẽ có ngày như vậy, nhưng y không trách chủ nhân, ngược lại y nhẹ giọng khuyên: “Hoàng thượng, Hy tần nương nương là thật lòng yêu người. Nô tài theo người bao nhiêu năm, là người đứng ngoài tình yêu của người, nô tài thấy rất rõ, người cũng thật sự yêu Hy tần nương nương. Đối với Tích Nguyệt cô nương năm xưa cũng không phải như vậy, chỉ là Hoàng thượng nhớ quá lâu, nghiễm tưởng mình yêu người đó hết lòng hết dạ. Thực chất tình yêu và sự tưởng niệm luôn khác xa nhau, song con người thường bị lẫn lộn…”
Chu Hậu Thông đưa tay ôm đầu bất lực, không nói được gì hơn. Hắn đột nhiên thấy lòng quạnh quẽ và thê lương. Hắn thật sự ngộ nhận hay sao? Có phải vì Tưởng Mục Anh là người ngoài cuộc, cho nên y mới nhận ra hắn thật sự yêu ai, trân trọng ai hay không? Nếu thực sự hắn yêu Nhạc Hy, ngày đó hắn lại nỡ nói những lời phũ phàng với nàng sao? Những ngày cuối cùng nàng ở hoàng cung, hắn cũng không hề tới thăm nàng, không hỏi thăm thai tượng của nàng ấy, thậm chí ngày Nhạc Hy rời khỏi hoàng cung, hắn cũng không tiễn nàng. Hắn nhớ lắm cái ngoảnh đầu tìm kiếm của nàng. Nàng hẳn là đang tìm kiếm hắn. Hắn đã trông thấy nàng, nhưng rồi chỉ vì thể diện, hắn lại chọn lặng im.
Nhạc Hy, phải chăng nàng đang muốn trừng phạt trẫm?
Nàng còn không để mọi người tìm được thi thể, để trẫm được nhìn nàng thêm một lần…
“Hoàng thượng… Lúc ra đi, nương nương có để lại một bức thư ở Trường Nhạc cung. Phương Hà mới cho người mang sang, nói là Hoàng thượng cũng nên đọc được nó. Nô tài thấy mấy ngày đầu Hoàng thượng đều rất khổ đau, chưa dám đưa cho người…” Tưởng Mục Anh rút từ trong tay áo ra một phong thư khổ nhỏ, hai tay nâng trịnh trọng đưa cho Chu Hậu Thông.
Chu Hậu Thông ngẩng đầu, vội vàng nhận lấy phong thư, nhanh tay bóc ra. Hắn đọc một lượt, gương mặt đổi thay đến mấy lần. Chưa đọc hết, nước mắt đã thấm ướt cả trang giấy Tiết Đào đẹp đẽ.
“Chàng sẽ đọc thư này của thiếp chứ? Thiếp chỉ sợ chàng sẽ chẳng bao giờ trở lại Trường Nhạc cung… Thiếp cũng sợ ngộ nhỡ thiếp có đi, chàng sẽ vĩnh viễn lãng quên đi thiếp. Chàng có nhiều nữ nhân, nhưng thiếp lại chỉ có một mình chàng, người thiếp gọi hai tiếng “Chu lang”. Thiếp biết trên triều, rất nhiều kẻ chỉ trích chàng không phải một minh quân hoàn hảo, dưới dân gian cũng không ít người soi mói, nói chàng không phải một vị Hoàng đế tốt, hậu cung của chàng cũng không phải đều yêu chàng thật lòng. Nhưng với riêng thiếp, thiếp không để tâm, chỉ biết, chàng luôn là Chu lang, người thiếp yêu hết lòng hết dạ.”
“Chàng sẽ nguôi giận thiếp chứ? Thời gian qua, thiếp sống thật không dễ dàng chút nào. Thiếp luôn canh cánh trong lòng chuyện ngày đó. Thiếp không cho rằng mình sai, nhưng chàng giận thiếp đến vậy, thiếp thấy thật sự buồn… Những lời lẽ trên lá thư của thiếp, thật kỳ lạ phải không? Chẳng có ai viết thư sáo rỗng và không khuôn mẫu như thiếp. Dẫu chàng đọc được lá thư này rồi, thiếp cũng đã ở Tế Nam. Ở phương xa xôi, chỉ mong phu quân được khỏe mạnh, bình an, vạn sự đều thuận lợi.”
Kẹp trong phong thư, nàng còn đặt một cây trâm hoa thược dược, có đính một vài hạt ngọc nhỏ màu đỏ, chế tác tầm thường, không có gì đặc biệt. Vật này hắn vẫn còn nhớ. Khi cùng nàng dạo phố tết Đoan ngọ, hắn đã tặng cho nàng cây trâm này bởi hắn thấy phong thái của nàng giống như hoa thược dược. Cuối trang thư, nàng còn đề:
“Hồng đậu sinh nam quốc
Xuân lai phát kỷ chi
Nguyện quân đa thái hiệt
Thử vật tối tương tư.”
(Đậu đỏ nơi phương nam
Xuân đến cành bừng nảy
Mong chàng luôn giữ lấy
Vật này là nhớ nhung.)
Hắn gục xuống giường, nỗi đau như cứ âm ỉ trong lòng. Lại đọc thêm bức thư của nàng, hắn càng thêm khổ sở. Nàng thật lòng yêu hắn, hắn cũng thật lòng yêu nàng, thế nhưng nàng luôn khiến hắn vui, ngược lại hắn chỉ làm cho nàng phải khổ. Khổ sở từ lúc làm phi tần của hắn, đến tận lúc nàng mãi mãi ra đi.
Chẳng ngờ đến lúc ra đi, nàng vẫn ngỡ hắn còn giận nàng nhiều lắm. Nhưng nàng không biết, hắn thật ra đã nguôi giận từ lâu, đã mấy lần muốn tìm nàng và nói. Kết cục, hắn để nàng tới tận lúc ra đi vẫn phải ôm một nỗi canh cánh.
Hắn áp lá thư của nàng và cây trâm thược dược vào trái tim mình, như là để cảm nhận được chút hơi thở của nàng còn vương vấn lại trên cõi trần thế.
Nhạc Hy, chỉ hy vọng ở một thế giới tự do hơn, nơi mà nàng có thể quên đi tất thảy mọi muộn phiền nhân sinh. Trẫm sẽ nhớ mãi về nàng, nhớ dáng vẻ ung dung, thanh cao của nàng, nhớ tiếng đàn như mây như gió của nàng, nhớ cả những kỷ niệm của chúng ta lúc còn ở phủ đệ của nàng. Nhưng nàng, nàng đừng bao giờ nhớ về một kẻ như trẫm.
“Hoàng thượng, người hãy bớt đau buồn. Mấy lần Hoàng hậu nương nương cầu kiến đều không gặp được người… Giờ Hoàng hậu vẫn đang ở bên ngoài.” Tưởng Mục Anh nói.
Chu Hậu Thông thờ ơ hỏi lại: “Hoàng hậu có nói là chuyện gì không?”
Tưởng Mục Anh đáp: “Không ạ. Nô tài thấy những ngày qua Hoàng hậu quán xuyến chuyện ở hậu cung, lại lo chuyện của mẫu tử Lệ tần có vẻ khá vất vả, trông tiều tụy đi rất nhiều.”
Chu Hậu Thông cũng không còn chạnh lòng thương cảm được với bất cứ ai, chỉ tùy miệng đáp: “Ngươi cho Hoàng hậu vào đi.”
Tưởng Mục Anh bước ra ngoài, truyền Trương Trích Hoa vào gặp Hoàng đế. Trương Hoàng hậu cũng đã gầy đi mấy phần, mấy phần còn lại thì tiều tụy, héo hon. Hai bên mắt nàng có một quầng thâm, dùng yên chi che đi mà không hết, nhìn thấy rõ sự mệt mỏi.
Chu Hậu Thông không thiết động lòng thương cảm với Hoàng hậu, trong lòng vẫn chỉ day dứt chuyện với Nhạc Hy. Giọng hắn hững hờ: “Trẫm nghe nói Hoàng hậu đợi đã lâu, nàng có chuyện gì vậy?”
Trương Trích Hoa nhìn dáng vẻ ốm yếu của Chu Hậu Thông, cái dáng vẻ cả đời nàng chưa từng nhìn thấy ở hắn, bất giác cảm thấy nhói đau. Nhạc Hy thật sự rất quan trọng với hắn, cho nên khi nàng ấy ra đi, hắn mới suy sụp đến thế. Trích Hoa vốn không muốn nhắc tới chuyện đau buồn này, nhưng xét cho đại cục, nàng vẫn cố gắng nói: “Hoàng thượng, Hy tần muội muội bất hạnh qua đời từ lúc tuổi còn trẻ, lại không tìm thấy thi thể. Thần thiếp tới xin ý chỉ Hoàng thượng về việc an táng và đặt bài vị của muội ấy.”
Vết thương lòng của Chu Hậu Thông như bị khoét thêm ra. Hắn ôm lấy chăn, úp mặt xuống, khóc như một đứa trẻ khiến cho Tưởng Mục Anh và Trương Trích Hoa đều không nỡ lòng nói tiếp. Khóc một hồi, hắn mới tỉnh táo lại, tạm vượt qua được bi thương trước mắt, gắng gượng nói: “An táng thì đặt một ngôi mộ gió ở Kim Sơn, bên trong không cần có gì cả. Bài vị đặt ở An Hy điện, cùng với Điệu Ẩn Cung phi, truy phong thụy hiệu “Trang Thuận Đoan Hy Thần phi”.” Nói đến hiệu “Thần phi”, hắn không khỏi lần nữa trào nước mắt. Hắn đã hứa sau khi nàng trở về, sẽ tấn phong nàng làm Thần phi. “Thần” trong “tử thần”, là những thứ thuộc về Hoàng đế. Hắn muốn nói, nàng là của riêng hắn.
Nào ngờ cuối cùng nàng cùng với đứa con chưa từng trông thấy ánh sáng mặt trời của hắn đã mãi mãi ở lại dưới vực Đào Hoa.
Trương Trích Hoa đã cố gắng giữ sự bình tĩnh nhưng lúc này cũng đổ lệ: “Mấy ngày nay thần thiếp luôn nghĩ rất nhiều về sự ra đi của Thần phi muội muội. Thần thiếp cứ nghĩ không biết liệu có phải do thần thiếp không bảo vệ muội ấy chu toàn nên mới xảy ra sự việc lần này hay không? Không biết có phải thần thiếp chính là nguyên nhân khiến hoàng thất gặp vận đen hay không…?”
Chu Hậu Thông thở dài nói: “Đương nhiên không phải do nàng rồi. Chúng ta đều không ngờ lại xảy ra sự việc như thế, không ai liệu trước được cả. Đáng tiếc trẫm không thể gặp nàng ấy, không thể nhìn thấy nàng ấy lần cuối. Có lẽ nàng ấy hận trẫm lắm… Trẫm khiến nàng ấy phải phiền muộn.” Chu Hậu Thông đã cố gắng, song nước mắt vẫn trào ra.
“Nhiều khi ngẫm lại chuyện khi trước, thần thiếp ước giá mình không đồng ý lời của Lệ tần, cho hai vị muội muội đến Ninh Vũ am sinh hạ, có lẽ Thần phi đã không gặp chuyện bất hạnh ấy… Nhưng chuyện cũng đã rồi, hài nhi của Lệ tần cũng đã được sinh hạ bình an, coi như hoàng thất cũng đã có một hoàng tử.” Hoàng hậu nói, lại cố gắng nén tiếng tỉ tê.
Chu Hậu Thông nhớ lại, khi trước đúng là Lệ tần đã xin hắn cho mình và Nhạc Hy cùng đến Ninh Vũ am sinh nở. Cuối cùng chỉ có Lệ tần bình yên cùng với đứa con, còn Nhạc Hy vĩnh viễn phải ngâm mình dưới dòng sông lạnh lẽo…