Bạn đang đọc Miền đất thất lạc: Arthur Conan Doyle – Chương 12 – part 01
Chương 12
TRONG KHU RỪNG ĐÓ THẬT LÀ KINH KHỦNG
Tôi đã nói, hoặc có lẽ tôi chưa nói rằng, tôi thấy người hừng hừng lên vì tự hào khi ba người bạn như thế đến cảm ơn tôi đã cứu vãn được tình thế, hoặc ít ra là cũng gúp đỡ được rất nhiều cho tình cảnh này. Sự hứng khởi cùng lòng tự mãn nhỏ bé cộng thêm với lòng tin, chính ngay đêm đó, đã dẫn tôi đến một hoàn cảnh kinh hoang nhất trong đời tôi.
Sự việc diễn ra như thế này.
Tôi còn đang hào hứng về chuyến mạo hiểm trên cây, nên hầu như không ngủ được. Giáo sư Summerlee đang trong phiên gác. Cây súng trường ông ôm trên đùi, bộ râu dê nhọn hoắt thỉnh thoảng lắc lư theo cái gật gù mệt mỏi. Huân tước Roxton nằm cuộn tròn mình trong cái poncho. Giáo sư Challenger thì ngáy khò khò. Mặt trăng tròn đầy đang chiếu những tia sáng vàng ối xuống khu rừng. Không khí lạnh cóng. Đúng là một đêm lý tưởng cho những ai thích tản bộ. Ý nghĩ về một chuyến đi bộ trong rừng rậm giữa đêm trăng thanh vắng này chợt trỗi dậy trong tôi. Giả sử tôi sẽ đi đến cái hồ mà tôi nhìn thấy ngày hôm nay và sáng hôm sau quay về với bao nhiêu điều mới lạ để kể lại ọi người nghe thì chắc là sẽ vô cùng thú vị. Nếu cả đoàn có cơ hội quay về Luân Đôn thì tôi sẽ là người duy nhất trên thế giới đã từng đặt chân đến vùng đất nguyên thủy. Tôi chợt nghĩ đến Gladys và chợt nghĩ đến câu nói của nàng như văng vẳng ở bên tai tôi: “Thử thách ở quanh chúng ta!”. Tôi nghĩ đến McArdle, tôi sẽ đăng một bài báo ba cột và đó sẽ là một bước tiến vững chắc trong sự nghiệp làm báo chí của tôi. Tôi lấy một khẩu súng và bỏ đầy một túi đạn sau đó rẽ qua hàng rào của pháo đài Challenger đi ra. Tôi liếc nhìn Giáo sư Summerlee, đầu ông vẫn đang gật gù như đầu của một con búp bê gỗ bên cạnh đống lửa.
Có lẽ do trí tưởng tượng của tôi phong phú nên tôi nghĩ rằng mình là một tay dũng cảm vô song, rằng trong tôi có một sức mạnh huyền bí nào đó. Và hiện giờ sức mạnh huyền bí đó đang dẫn tôi đi lên phía trước. Tôi không thể quay trở về trại đơn giản chỉ vì tôi chưa gặt hái được gì cả. Sĩ diện trong tôi đang chiến thắng và nó đang che lấp cả những nhược điểm cố hữu của tôi. Tôi sẵn sàng cho đi cả những gì tôi có, để được mọi người tôn vinh.
Trong rừng thật đáng sợ. Cây cối mọc dầy và tán của chúng tỏa rộng đến nỗi không thể nhìn thấy ánh trăng mười sáu nữa. Khi mắt đã quen với bóng tối tôi mới nhận ra rằng bóng đêm cũng có nhiều loại, lúc thì mờ ảo, lúc thì đen như than chì, lúc thì sâu hun hút như những cái miệng hang. Tôi nghĩ đến loài thằn lằn răng giông với những tiếng kêu khủng khiếp của chúng. Tôi nhớ đến những hình ảnh máu me của con quái vật mà Huân tước Roxton rọi đèn pin cho tôi xem. Rất có thể bây giờ tôi đang ở trong lãnh địa của nó. Bất kỳ lúc nào con quái vật đó cũng có thể nhảy xổ ra từ trong đêm. Tôi dừng lại và lấy ra một hộp đạn. Lúc này tôi mới biết là mình đã nhầm, đó không phải là đạn súng trường mà là đạn súng ngắn, tim tôi như thót lại.
Ý nghĩ quay trở lại nhanh chóng hiện ra trong đầu tôi. Có lẽ tôi đã có một lý do tuyệt diệu cho sự quay trở về hay nói cách khác là sự thất bại của tôi. Nhưng đột nhiên cái sĩ diện vớ vẩn trong người tôi lại trỗi dậy. Tôi không thể là kẻ thất bại được. Nếu tôi sử dụng khẩu súng trường này thì chắc gì nó có thể đương đầu với những nguy hiểm mà trên đường tôi gặp phải cơ chứ. Nếu quay trở lại để lấy đạn thì mọi người sẽ phát hiện ra tôi mất. Tôi sẽ không thể là kẻ duy nhất tiếp cận vùng đất trước mắt được nữa. Sau một phút do dự tôi lại tiếp tục tiến lên phía trước, trong tay là khẩu súng trường không có đạn.
Màn đêm thật đáng sợ nhưng đáng sợ hơn là những trảng cỏ đầy ánh trăng, nơi sinh sống của những con thằn lằn răng giông. Tôi nấp sau lùm cây và quan sát. Không thấy một con thằn lằn nào. Chắc có lẽ thảm họa chiều nay đã làm chúng khiếp sợ và rời khỏi đây. Trong màn đêm bàng bạc màu sương tôi không thấy ở đây có dấu hiệu của sự sống. Lấy thêm can đảm tôi chạy rất nhanh qua trảng cỏ và lúc này tôi lấy một con suối cạn làm định hướng. Tôi nghĩ con suối này sẽ chảy đến cái hồ trung tâm kia. Thỉnh thoảng những bụi cây gần như làm mất dấu vết của con suối cạn. Khi tôi đi đến dưới dốc thì cây cối ở đây đã đỡ um tùm hơn, đã có nhiều bụi cây thay thế rừng cây. Vì thế tôi đang ở trong một vị thế rất trống trải. Tôi đi đến đầm lầy nơi sinh sống của đàn rắn đáng sợ thì bất ngờ có một con vật sải cánh dài đến hai mươi feet bay vù lên trời. Khi nó bay ngang qua mặt trăng, tôi có cảm giác như đó là một bộ xương đang in hình trên nền trời vàng rực ánh trăng. Tôi bò xuống dưới những tán cây bụi bởi vì kinh nghiệm lần trước cho thấy chỉ với một tiếng kêu, con quái vật biết bay kia có thể gọi đến hàng trăm con khác. Một lúc sau mọi thứ im ắng trở lại tôi mới dám tiếp tục cuộc hành trình.
Màn đêm thật yên tĩnh nhưng tôi chợt lắng nghe thấy có tiếng gì đó rì rầm phía trước. Càng đi tôi càng thấy âm thanh kia như gần hơn. Âm thanh nghe như tiếng nước sôi trong ấm hay tiếng lục bục của một thứ chất lỏng nào đó đang sôi. Tôi phát hiện ra một cái hồ mà chu vi không lớn hơn cái đài phun nước ở Quãng trường Tralfalga, trên đó là một chất màu đen đang tung những đám khí lên không trung. Mặt đất chỗ tôi đang đứng nóng bỏng khiến chân tôi không thể dẫm chân lâu trên đó được. Rõ ràng cái núi lửa – nguyên nhân của việc nâng cái bình nguyên này lên cao vẫn chưa tiêu thụ hết năng lượng của nó. Tôi đã được chứng kiến những dòng suối nham thạch và đá đen nóng chảy nhưng tôi chưa bao giờ thấy cảnh hồ hắc ín nóng chảy và phun trào như thế này bao giờ. Tôi không có thời gian xem xét kỹ lưỡng cái hồ hắc ín này vì tôi phải tiếp tục cuộc thám hiểm một mình để quay trở lại trại trước khi trời sáng.
Quãng đường tiếp theo là một quãng đường đầy lo lắng xen lẫn căng thẳng. Mỗi khi có một tiếng động nào đó, tim tôi như chực nhảy ra ngoài lồng ngực, tôi cảm thấy những tiếng động đó như tiếng cành cây bị những con mãnh thú giẫm lên trên. Thỉnh thoảng bầu trời bỗng sáng choang trong phút chốc rồi lại tắt lịm đi. Bóng đêm như làm nhíu chân tôi lại. Mỗi lần trong đầu xuất hiện ý nghĩ đi về thì sĩ diện trong người tôi lại bừng lên và nhanh chóng dập tắt mọi nỗi sợ hãi.
Đi mãi tôi cũng đến một con suối chỗ song song với đường mòn dẫn sâu vào rừng. Đồng hồ của tôi cho biêt lúc này trời đã sáng. Mười phút sau tôi đã đứng gần đám cỏ bên bờ hồ trung tâm. Tôi cảm thấy khát vô cùng nên cúi xuống múc một ca nước đầy, nước ở đây trong vắt và lạnh ngắt. Tôi thấy có nhiều vết chân thú dẫn xuống hồ nước. Gần bờ hồ có một tảng đá nham thạch đen sẫm trồi lên. Chẳng mất mấy công sức tôi đã leo tót lên trên và đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh.
Điều đầu tiên đập vào mắt tôi khiến tôi vô cùng thích thú. Độc giả nhớ lại rằng trước đây tôi nói đến những cái lỗ tối om như những cửa hang khi tôi leo lên cây chiều hôm qua. Bây giờ nhìn gần hơn tôi mới thấy những mảng sáng tròn ở khắp mọi nơi. Mới nhìn tôi tưởng đó là do những khối nham thạch phun trào đang phát sáng và chiếu lên vách đá. Nhưng không thể thế được vì nham thạch chỉ chảy từ dưới lên chứ không thể chảy từ trong vách ra. Chắc đây phải là điều gì đó lý thú lắm. Những khoảng sáng tròn đó chắc phải là ánh sáng phát ra từ những đống lửa đốt trong hang. Ánh lửa được đốt bởi bàn tay của con người – loài người sinh sống trên bình nguyên này. Thật là tuyệt diệu. Tin tức này chắc sẽ là một tin tức sốt dẻo tại Luân Đôn à xem.
Tôi nằm một lúc khá lâu theo dõi ánh sáng màu đỏ kỳ lạ đó. Khoảng cách từ chỗ tôi đến đó có lẽ khoảng mười dặm. Tại sao tôi không thử bò đến đó xem cái gì đang xảy ra nhỉ. Nếu có người đang sinh sống ở đó thì tôi sẽ quay trở lại nói với các bạn đồng hành về một chủng người xa lạ đang sống trên trái đất chúng ta. Hiện thời thì không ai có thể giải thích được nhưng nhất định chúng tôi không thể rời nơi này vì còn nhiều thứ phải nghiên cứu.
Hồ Gladys trải dài trước mắt như một tấm thảm bàng bạc dưới ánh trăng rực rỡ. Đó là một cái hồ nước cạn vì tôi còn nhìn thấy một vài nơi cát trồi lên cả trên mặt nước. Sự sống đang hiển hiện quanh đây. Đâu đó là những con cá màu bạc bơi lội tung tăng, thỉnh thoảng là những con cá mặt quỷ lượn lờ thăm dò. Trên một doi cát vàng tôi nhìn thấy một con chim giống như một con thiên nga cỡ lớn với một cái cổ rất dài, linh hoạt đang đong đưa lại tìm thức ăn. Nó lao xuống dưới nước như một mũi tên để sau đó lại lặn mất tăm.
Tôi chợt chú ý đến những gì diễn ra dưới chân tôi. Hai con vật lạ cúi xuống uống nước. Cái lưỡi dài như hai cái băng đỏ liếm liếm trên mặt nước. Một con hươu có cái sừng như những cành cây cũng vừa bước xuống uống nước cạnh hai con kia. Tôi chưa thấy con hươu nào lại to đến thế bởi vì những con hươu sừng tấm cũng chỉ bằng một nửa nó. Một con vật – đúng hơn là một con quái vật đang đi xuống bờ nước. Tôi cố lục tìm trong đầu xem mình đã thấy con vật kia bao giờ chưa? Đúng là con vật Maple White vẽ trong cuốn sổ tay mà Giáo sư Challenger đã đưa cho tôi xem. Rất có thể đây cũng là con vật mà White cũng đã chạm trán. Mặt đất như rung chuyển sau mỗi bước đi của nó, tiếng mút nước của nó làm dao động cả không gian tĩnh mịch. Con vật đứng gần tôi đến nỗi có cảm giác như tôi chỉ đưa tay ra là chạm vào nó. Uống nước xong, con vật quay đi và chẳng mấy chốc nó đã mất dạng trong rừng.
Đồng hồ đã chỉ hai giờ ba mươi sáng, đã đến lúc tôi phải quay trở về. Việc tìm đường quay lại trại không khó khăn gì vì tôi đã lấy con suối cạn làm biển chỉ đường. Tôi bắt đầu bước đi và trong lòng cảm thấy rất vui như vừa lập được một chiến công vĩ đại. Một trong những điều lý thú nhất là việc tôi đã phát hiện ra dấu vết của những cái hang trong đó tôi nghi là có sự trú ngụ của con người. Tiếp theo là những điều mới lạ mà tôi chứng kiến tại hồ Gladys. Thêm nữa tôi có một nhận định mới rằng nơi đây có rất nhiều loài sinh vật kỳ lạ sinh sống. Vừa đi tôi vừa suy nghĩ những điều mình vừa trải qua. Có lẽ có rất ít người từng được chứng kiến những điều kỳ thú kể trên.
Tôi đã đi đến điểm mà tôi đánh dấu, có lẽ đã được nửa đường. Bỗng nhiên có một tiếng động phía sau lưng. Tiếng động giống như tiếng ngáy hay tiếng hú nho nhỏ nhưng nghe vô cùng ghê rợn. Rõ ràng có một con vật nào đó quanh đây nhưng tôi nhìn khắp nơi mà chẳng thấy có điều gì bất thường cả. Tôi rảo bước được khoảng nửa dặm thì tiếng động kia lại tiếp tục nhưng lần này thì trở nên to hơn và ghê rợn hơn. Tim tôi ngừng đập với ý nghĩ rằng con vật kia đang theo sát bước chân mình. Toàn thân nổi da gà và tóc gáy thì dựng đứng. Ý nghĩ rằng đàn thú sinh sống bờ nước đã hủy diệt lẫn nhau và lần này thì đến lượt tôi đã khiến tôi vô cùng hoảng sợ. Tôi nhớ lại hình ảnh đầy máu me của con quái vật khi Huân tước Roxton ném thanh củi cháy vào mặt nó mấy ngày hôm trước. Hai đầu gối tôi như chùng xuống. Tôi nhìn con đường phía trước đang được ánh trăng soi sáng. Tất cả mọi vật yên ắng lạ thường. Ánh trăng bàng bạc xen lẫn những bụi cây đen sẫm bao phủ xung quanh. Từ trong màn đêm yên tĩnh đó, tiếng động trở nên to dần và như đang tiến gần đến tôi. Đúng là có điều gì đó bất thường đang diễn ra và đang tập trung vào tôi.