Miền đất thất lạc

Arthur Conan Doyle - Chương 12 - part 02


Bạn đang đọc Miền đất thất lạc: Arthur Conan Doyle – Chương 12 – part 02


Tôi đứng chết lặng và nhìn lại con đường mình vừa đi qua. Có vật gì đó đang chuyển động. Một bóng đen vừa đi vừa nhảy như một con kang-ga-roo. Toàn thân con vật đứng thẳng trên hai chân sau, hai chân trước treo lên trước ngực. Kích thước và sức mạnh của nó khiến tôi liên tưởng đến loài voi nhưng cách di chuyển của nó lại vô cùng nhanh nhẹn. Đây là một loài động vật rất kỳ lạ. Con vật có cái đầu như đầu của một con cóc mà tôi đã gặp tại trại đêm hôm trước. Tiếng kêu kinh sợ và sức mạnh của nó khiến tôi chắc rằng đây là một loài khủng long ăn thịt cỡ lớn – loài vật đáng sợ nhất trong tất cả các loài đã từng sinh sống trên trái đât từ thời nguyên thủy đến nay. Sau mỗi bước đi nó lại đưa cái mũi ra phía trước ngửi ngửi mặt đất. Chắc nó đang đánh hơi để dò đường. Sau mỗi lần như thế nó lại nhảy về phía trước rất nhanh. 
Cho đến mãi về sau khi nhớ lại những phút hãi hùng đó mồ hôi của tôi vẫn túa ra. Tôi có thể làm gì bây giờ. Khẩu súng không đạn đang cầm trong tay. Tôi nhìn quanh một cách tuyệt vọng xem có cái cây hoặc một hốc đá nào không. Nhưng xung quanh chỉ là những bụi cây nhỏ. Đối với con quái vật này thì những bụi cây đó giống như những búi cỏ mà thôi. Bây giờ chỉ còn có cách là bay lên thì mới thoát khỏi tình trạng này. Nhìn xuống dưới đất tôi mới phát hiện ra dấu vết các loài thú hoang trên nền đất. Rất có thể tôi đủ khả năng để chạy với tốc độ tối đa trên con đường đất đã được nện kỹ này. Tôi lập tức quẳng khẩu súng trường vô dụng đi và co cẳng chạy khoảng nửa dặm với vận tốc nhanh chưa từng thấy. Xương sườn tôi đau nhức, ngực tôi như bị ai đó chẹn lại, phổi như nổ tung ra vì thiếu không khí. Cuối cùng mệt quá tôi dừng lại. Con vật vẫn đang theo sát bước chân tôi. Tôi cảm thấy vô cùng tuyệt vọng. 
Con vật đang săn đuổi tôi bằng mũi khi tôi đang di chuyển chậm nhưng nó đã phát hiện ra tôi khi tôi bỏ chạy. Từ lúc đó nó theo sát tôi bằng đôi mắt vì dưới ánh trăng tôi không dễ gì lẩn trốn. Khi chạy đến gần đường vòng con quái vật gần như nhảy lên không trung định vồ lấy tôi. Ánh trăng chiếu vào đôi mắt sáng quắc của nó. Miệng nó há rộng ngoác lộ ra hàm răng to tướng trắng xóa. Tôi hét lên hoảng loạn và co cẳng chạy tiếp. Tiếng thở hổn hển của con vật nghe như ngay phía sau lưng tôi. Tiếng chân bước của nó bên cạnh tôi lúc nào không hay. Bỗng nhiên tôi rơi vào một khoảng không tối đen như mực. 
Sau khi tỉnh dậy – tôi đoán rằng mình đã ngất đi khoảng mấy phút – tôi ngửi thấy một mùi thật kinh khủng. Đưa tay ra lần mò trong khoảng không tối đen tôi chạm phải vật gì giống như tảng thịt lớn trong khi tay kia gần thì chạm phải một cục xương to. Nhìn lên phía trên là bầu trời đầy sao. Lúc này tôi mới nhận ra rằng mình đang nằm trong một cái hố sâu. Tôi lấy tay sờ khắp mình mẩy. Toàn thân đau ê ẩm. Nhìn lên phía trên tôi cứ tưởng rằng mình sẽ thấy đầu con vật ghê gớm đang nhìn xuống nhưng chẳng có gì cả, tiếng động lúc trước cũng không thấy nốt. Tôi chầm chậm bước xung quanh và định vị mọi vật. 

Đó là một cái hố cao khoảng hai mươi feet. Dưới đáy là những miếng thịt hầu hết đã thối rữa. Không khí tràn ngập một thứ mùi kinh tởm khiến tôi suýt chết ngất. Đang cố thoát ra khỏi đống thịt thối đó tôi chạm phải một cái cột được trồng giữa hố. Cái cột cao quá tầm với của tôi và hình như được bôi đầy mỡ. Chợt nhớ trong túi có hộp diêm. Tôi bèn đánh lên một que diêm để nhìn rõ mọi vật. Lúc này tôi mới nhìn rõ cái hố mà tôi đang đứng. Thì ra đây là một cái hố bẫy do bàn tay con người dựng lên. Cái cột được dựng ngay chính giữa hố cao khoảng chín feet đầu được vót nhọn hoắt. Suốt cả thân cột là một màu đen thẫm của máu. Có lẽ đó là máu của con vật bị sa bẫy. Xung quanh là những tảng thịt đã được cắt để lấy chỗ cho cái cọc trồi lên nhằm tiêu diệt thêm những con thú xấu số tiếp theo. Tôi nhớ Giáo sư Challenger từng nói rằng trên bình nguyên này không tồn tại cuộc sống của loài người vì theo ông loài người với vũ khí thô sơ sẽ không chống chọi được với loài quái vật đang sống ở đây. Nhưng những gì tôi chứng kiến cho thấy điều Giáo sư nói đã không đúng. Bằng việc cư trú trong những cái hang kín đáo như tôi đã từng thấy và cách làm bẫy như thế này, con người vẫn có thể tồn tại trên vùng bình nguyên đáng sợ này. Loài người luôn là một sinh vật siêu đẳng. 
Tôi có thể dễ dàng leo lên trên miệng hố vì nó không quá cao nhưng khi leo lên tôi vẫn còn sợ con quái vật kia còn lẩn khuất quanh đây. Nhớ lại cuộc nói chuyện kia của hai Giáo sư về loài quái vật. Hai ông cho rằng chúng không hề có sự tư duy nào trong đầu. Sự tuyệt chủng của chúng trên trái đất hoàn toàn là do sự ngu dốt đã thành bản năng và đặc tính không thể thích nghi theo sự thay đổi của điều kiện sống. Vì không có sự tư duy nên rất có thể sau khi thấy tôi biến mất nó sẽ quanh quẩn một lúc và sau đó bỏ đi nơi khác để tìm kiếm một con mồi khác. Nghĩ như thế tôi bèn leo lên trên miệng hố và nhìn xung quanh. Sao trời lặn dần và bầu trời đang chuyển dần sang màu trắng. Một cơn gió lạnh của buổi sáng khiến tôi cảm thấy vô cùng dễ chịu. Không có dấu hiệu gì cho thấy con vật đáng sợ kia đang rình rập mình. Tôi ngồi xuống nghỉ ngơi một lúc, trong đầu chuẩn bị một cuộc chạy trốn khác nếu con thú kia lại xuất hiện. Cuối cùng thấy mọi vật vẫn rất yên tĩnh, bầu trời thì sáng rõ hơn tôi nắm chặt hai tay và bước đi. Được một đoạn tôi nhìn thấy khẩu súng và nhặt nó lên. Men theo dòng suối cạn tôi lần bước tìm về trại. 
Bỗng nhiên có tiếng súng nổ phía xa khiến tôi nhớ đến những người bạn đồng hành của mình. Tôi dừng lại và lắng nghe nhưng không có thêm tiếng động nào nữa. Tôi thoáng lo cho số phận những người bạn của mình, có lẽ đang có điều gì đó không ổn với họ. Nhưng sau đó tôi nghĩ rằng chắc khi trời sáng, họ tỉnh dậy và không thấy tôi đâu, nên nghĩ rằng tôi bị lạc trong rừng và họ đã bắn súng để cho tôi có thể định hướng được đường về trại. Tôi phải trở về trại thật nhanh để họ khỏi phải lo thêm. 
Quá mệt mỏi, nên không thể đi nhanh được nhưng cuối cùng tôi cũng đã về được vùng đất quen thuộc. Đầm lầy đầy những con rắn đáng sợ đang ở phía tay trái tôi. Trước mặt là trảng cỏ – nơi trú ngụ của những con thằn lằn bay. Một lát sau tôi đã đứng trước hàng rào của lán trại. Vừa cất tiếng gọi to thì tim tôi chợt rụng rời vì không thấy tiếng ai trả lời cả. Tôi rảo bước thật nhanh về phía cổng. Cổng trại mở toang. Trước mắt là một khung cảnh kinh hoàng. Trại bị phá tan hoang. Ba người bạn của tôi không thấy đâu. Cạnh nơi mà chúng tôi thường đốt lửa vào ban đêm là một vũng máu. 

Nỗi lo sợ khiến tôi chết lặng. Tôi chạy vòng quanh trại và cất tiếng gọi mọi người trong tuyệt vọng. Không có tiếng trả lời. Ý nghĩ rằng ba người kia đã bị chết và tôi sẽ bị bỏ lại trên mảnh đất xa lạ và đầy rẫy những nguy hiểm này khiến tôi hoang mang cực độ. Tôi đứng đó một tay rứt tóc một tay đấm vào đầu mình như một kẻ điên rồ. Chỉ những lúc như thế này tôi mới biết những người bạn đồng hành của mình thật quan trọng. Nhất là Giáo sư Challenger với sự quyết đoán đến mức cực đoan của ông. Huân tước Roxton thì lạnh lùng và sắc sảo. Không có họ tôi giống như một đứa trẻ ngờ nghệch. Tôi lóng ngóng không biết làm gì lúc này. 
Tôi đứng một lúc lâu, trong lòng vô cùng hoang mang, cố nghĩ xem điều gì đã có thể xảy đến với các người bạn mình. Tình trạng lộn xộn trong trại chứng tỏ ở đây vừa diễn ra một cuộc tấn công nào đó và tiếng súng lúc trước nổ chứng tỏ sự việc diễn ra rất nhanh chóng. Mấy khẩu súng trường nằm lăn lóc trên nền đất, khẩu súng của Huân tước cũng nằm trong đó và tôi để ý thấy ổ đạn trống không. Hai cái chăn của Giáo sư Summerlee và Giáo sư Challenger cạnh đống lửa chứng tỏ lúc đó họ đang ngủ. Những hòm vũ khí và hòm thức ăn bị phá tung ra và vứt rải rác khắp nơi cùng với máy ảnh. May thay không cái máy ảnh nào bị mất. Ngoài những cái máy ảnh ra thì tôi nhận thấy có rất nhiều thứ đã biến mất. Chắc là một con vật nào đó đã xâm nhập nơi này bởi nếu con người thì sẽ chẳng để sót lại cái gì cả. Nhưng nếu là con vật thì điều gì đã xảy đến với các bạn của tôi? Con ác thú chắc chắn sẽ giết chết các bạn của tôi va mang xác họ đi. Vũng máu tôi vừa nhìn thấy có vẻ như chứng minh cho điều đó. Một con quái vật như con quái vật đã rượt đuổi tôi vừa rồi có thể mang xác con mồi đi dễ như một con mèo tha một con chuột. Nếu như thế những người còn sống sót sẽ đuổi theo sau nó. Chắc chắn họ sẽ mang theo súng trường. Càng nghĩ càng cảm thấy thật rối loạn. Tôi đi quanh khu vực trại và tìm rất kỹ dấu vết của họ. Cuối cùng chính tôi cũng bị lạc đường. Phải mất một giờ đồng hồ tôi mới tìm thấy đường quay trở về trại. 
Bỗng nhiên một ý nghĩ thoáng qua trong đầu khiến tâm thần trở nên thoải mải hơn. Lúc này tôi không hẳn đã cô đơn hoàn toàn. Dưới mặt đất kia là anh chàng Zambo trung thành. Zambo đang ngồi thu lu trong cái chăn bên cạnh đống lửa. Thật ngạc nhiên phía trước mặt anh ta là một người đàn ông khác cũng đang ngồi. Thoạt đầu tôi cảm thấy rất vui mừng bởi có thể đó là một trong ba người bạn đồng hành đã tìm được đường đi xuống. Nhưng ngay sau đó hy vọng trên đó tắt ngấm. Ánh nắng mặt trời chiếu vào lưng anh ta và tôi nhận ra ngay đó là một người Anh điêng. Tôi kêu to và vẫy vẫy cái khăn mùi xoa. Zambo ngước nhìn lên và cũng vẫy tay đáp lại. Loáng một cái anh ta đã đến cạnh mép vực phía bên kia và chăm chú lắng nghe tôi nói. Sau khi nghe tôi kể sự tình, Zambo có vẻ rất căng thẳng. 
– Ma quỷ đã bắt họ đi rồi! Massa Malone ạ! Các ngài đã đi vào vùng đất của quỷ dữ. Hãy nghe tôi và tìm đường xuống ngay nếu Massa Malone không muốn nó bắt nốt ngài đi. 

– Làm thế nào mà tôi xuống được cơ chứ? 
– Ngài hãy chặt những dây leo bên đó và ném sang bên này. Tôi sẽ bện chặt chúng và kéo căng ra. Ngài sẽ có một cây cầu vững chãi. 
– Chúng tôi đã nghĩ đến điều đó nhưng quanh đây không hề có một loài dây leo nào. 
– Thế thì Massa phải mua dây rồi! 
– Mua ở đâu? Mà ai bán cơ chứ? 

– Người da đỏ có bán dây đấy! Họ có rất nhiều. Người da đỏ đang ngồi dưới kia kìa, hãy nói với anh ta. 
– Anh ta là ai? 
– Anh ta là một trong số người da đỏ đã đi với chúng ta. Những người da đỏ đi cùng với anh ta đã đánh và cướp tất cả những gì anh ta đáng được hưởng trong số những thứ mà chúng ta cho họ. Anh ta đã quyết định quay trở lại. Anh ta sẵn sàng mang thư, đi tìm dây, tất cả những việc chúng ta muốn. 
Viết một lá thư? Tại sao không nhỉ? Có lẽ anh chàng da đỏ này có thể giúp tôi. Những tin tức quý giá này của chúng tôi sẽ đến tay giới khoa học Luân Đôn và thế giới. Tôi đã viết sẵn hai lá thư và chỉ có chờ cơ hội gửi về. Thế là tôi bèn ra lệnh cho Zambo quay trở lại bờ vực vào buổi tối. Cả ngày hôm đó tôi đã dành thời gian để thuật lại câu chuyện xảy ra đêm hôm trước. Tôi cũng chuẩn bị một tờ giấy trong đó có ghi những thông tin cần thiết dự định để cho anh chàng da đỏ kia gặp bất kỳ một người da trắng nào và sẽ đưa cho họ. Rất có thể anh ta sẽ gặp một nhà buôn hoặc một thuyền trưởng nào đó. Tối hôm đó tôi ném lá thư sang cho Zambo và kèm thêm cả một chiếc ví trong đó có ba đồng vàng. Ba đồng vàng đó dành cho anh chàng da đỏ. Tôi hứa sẽ cho anh ta gấp đôi nếu anh ta mang dây quai trở lại. Buổi tối hôm nay tôi cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Ngày mai tôi phải tìm ra cách để tiếp tục tìm kiếm những người bạn của mình mà không bị lạc đường như buổi sáng hôm nay. 
Ông McArdle thân mến của tôi, thế là ông sẽ hiểu vì sao những tin tức này đã đến được tay ông và ông cũng sẽ biết được sự thật đã xảy ra nếu như ông không bao giờ còn nhận được tin tức từ người phóng viên xấu số của ông nữa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.