Bạn đang đọc Mệnh Danh Thuật Của Đêm – Chương 8: Bóng Dáng
Muốn sinh tồn được trong pháo đài ngục giam đầy dẫy mãnh thú sắc thép hoành hành này thì phải làm thế nào?
Khánh Trần không cách nào trông cậy được vào tên Lộ Quảng Nghĩa lai lịch bất minh kia, bởi vì sợ việc mình thế thân của nguyên nhân kia bị bại lộ.
Hắn cũng không cách nào trông cậy những đồng hương khác cùng đến từ Địa Cầu như hắn, bởi vì đối phương so với mình còn thảm nhiều.
Vì thế, Khánh Trần thản nhiên đem năng lực của mình cho Lý Thúc Đồng biết, để chứng minh mình là một người hữu dụng.
Không hề nghi ngờ, Lý Thúc Đồng chính là người có địa vị cao siêu trong tòa ngục giam này.
Mình làm như vậy tuy rằng mạo hiểm, nhưng lại là tìm đường sống tốt nhất.
Lý Thúc Đồng chắp tay sau lưng thản nhiên rời đi, Diệp Vãn cùng đại miêu đi theo bên cạnh hắn, mà Lâm Tiểu Tiếu vừa cợt nhả đã không biết đi đâu.
Còn chưa đến giờ ăn cơm, nhưng cửa sổ múc cơm vẫn vì Lý Thúc Đồng mà mở ra.
Diệp Vãn đi gọi cho Lý Thúc Đồng cùng đại miêu một phần đồ ăn.
Lúc này Lâm Tiểu Tiếu không biết lại từ chỗ nào lại chui ra, hắn đạp rớt giày của mình, chân trần ngồi xổm trên ghế đối diện bàn ăn của Lý Thúc Đồng.
Đại miêu liếc mắt nhìn hắn, Diệp Vãn nhíu mày nói: “Trước mặt Ông chủ, tôn trọng một chút đi.”
Lâm Tiểu Tiếu mắt trợn trắng: “Ông chủ cũng chưa nói gì, Mẹ Diệp ngươi cũng quản quá rộng.”
Lý Thúc Đồng cười cười nói: “Xem ra là có thu hoạch?”
“Đúng vậy,” Lâm Tiểu Tiếu hưng phấn nói: “Thu hoạch quá nhiều là khác.
Ngài biết không, Tên Khánh Trần này ở bên ngoài lý lịch rất sạch sẽ, một chút manh mối khác thường đều không có, nhưng như vậy ta ngược lại rất hứng thú.”
“Bởi vì quá sạch sẽ?” Lý Thúc Đồng hỏi.
“Đúng vậy, chính là quá sạch sẽ.
Tư liệu của hắn nói hắn là học sinh lớp 11 ở thành thị số 18, cha mẹ chết vì tai nạn xe cộ, kế thừa một chút di sản, không có tiền án, không có án cũ, không có thân nhân,” Lâm Tiểu Tiếu nói.
“Hắn là tội danh gì?” Lý Thúc Đồng hỏi.
“Trộm cướp, trên hồ sơ nói hắn trộm một cái điện thoại tinh thể lỏng, tội này vừa mới đủ cân nhắc mức hình phạt,” Lâm Tiểu Tiếu nói: “Ngài cũng biết trong ngục giam số 18, có một nửa trở lên đều là phạm trọng tội, bọn họ đều có tiền án chồng chất hoặc là bị cơ quan thuế vụ bắt được mới có thể bị nhốt ở nơi này.
Hắn chỉ là phạm tội trộm cướp, căn bản không nên xuất hiện ở nơi này.”
Sau một lát, Lâm Tiểu Tiếu đã xem qua hồ sơ của Khánh Trần.
Trong mắt người bình thường chỉ sợ đã xem như mánh khoé của một nhân vật có máu mặt.
Lâm Tiểu Tiếu tiếp tục nói: “Hơn nữa, ta tìm người bên ngoài người dò hỏi một chút.
Án của hắn có vài điểm gây tranh cãi.
Nghe nói hắn khai mình chỉ mua một cái điện thoại tinh thể lỏng, tiền cũng trả tiền rồi.
Nhưng người bán điện thoại không biết tại sao không nhập hóa đơn, camera theo dõi tự nhiên bị hỏng nên không thể trả lại cho hắn sự trong sạch.
Cho nên, một khi nhân viên bán điện thoại phản cung giúp hắn làm chứng, hoặc là đoạn video theo dõi việc hắn đã trả tiền xuất hiện, thì hắn có thể lập tức ra tù.
Ngài xem, đây là thủ pháp quen thuộc cỡ nào, phần lớn những người vào ngục giam làm việc không phải đều là theo kịch bản như vậy sao.”
Lý Thúc Đồng như suy tư gì: “Tuyên án hắn ở tù bao lâu?”
“Sáu tháng,” Lâm Tiểu Tiếu trả lời nói: “Án này sợ là án có thời gian thi hành ngắn nhất trong lịch sử của ngục giam số 18 đấy.
Ông chủ, ngài không cảm thấy điều này rất có vấn đề sao..
Hắn còn mang họ Khánh!”
Họ Khánh hiện giờ ở thời đại này quá đặc thù.
Trong năm công ty lớn đang lũng đoạn mạch máu kinh tế, có một nhà mang họ Khánh.
Mà họ Khánh lại là một họ rất khó gặp.
Cho nên, nếu ngươi ở trên đường đột nhiên gặp được một người họ Khánh, đều sẽ trong lòng nói thầm đối phương có phải là người của Khánh thị hay không?
“Tiếp tục,” Lý Thúc Đồng cười nói.
“Ngài cũng biết lúc trước tập đoàn Khánh thị đã an bài vào đây một người tên Lộ Quảng Nghĩa,” Lâm Tiểu Tiếu nói: “Người này tra rất dễ, lúc ấy ta chỉ là nghĩ không ra, đối phương tại sao lại an bài một nhân vật nhỏ như vậy vào đây, là muốn làm gì?”
“Ta cũng nhớ rõ tên Lộ Quảng Nghĩa kia,” Diệp Vãn ở một bên nói: “Hắn vẫn luôn cố gắng thu nạp tay chân.”
“Đúng vậy,” Lâm Tiểu Tiếu cười tủm tỉm nói: “Tên Lộ Quảng Nghĩa này sau khi vào đây đã dựa vào việc tứ chi máy móc của hắn hoàn mỹ, thẳng tay chèn ép các thế lực khác trong ngục, chỉ trong một tháng đã cùng 2 phe khác tạo thành thế chân vạc 3 chân.
Ta lúc ấy đã rất buồn bực, Khánh thị đưa hắn tới là để thống nhất ngục giam số 18 sao?”
“Khánh thị biết Ông chủ ở đây rồi,” Diệp Vãn ngụ ý là, có Lý Thúc Đồng ở đây, ai cũng không thể thống nhất nơi này được.
Lâm Tiểu Tiếu nheo lại đôi mắt, nói đến hưng phấn: “Cho nên, ta còn nghĩ Khánh thị có phải điên rồi hay không, thế nhưng phái một cái tép riu tới ngục giam số 18 làm việc.
Cho đến hôm nay ta mới hiểu được, Lộ Quảng Nghĩa đến trước là đi dò đường cho tiểu tử Khánh Trần.
Mặc kệ Khánh thị muốn làm gì, Khánh Trần mới là chủ, Lộ Quảng Nghĩa chỉ là một kẻ chạy vặt mà thôi.”
Lúc này Lâm Tiểu Tiếu vẫn còn buồn bực: “Nhưng bọn họ tới ngục giam số 18 là có ý đồ gì? Nếu tiểu tử Khánh Trần này thật sự là dòng chính Khánh thị cao quý thì tại sao lại chịu tới nơi này?”
Lý Thúc Đồng bỗng nhiên nói: “Có khả năng Khánh thị đang muốn tuyển chọn Hậu Ảnh.”
Diệp Vãn cùng Lâm Tiểu Tiếu đồng thời ngây ngẩn cả người: “Hậu Ảnh? Khánh Trần là người được chọn để thử thách? Cho nên hắn mới tới nơi này là thi hành nhiệm vụ.”
Các tập đoàn tài chính to lớn đều phải bảo vệ mặt mũi, cho nên lại phải có “áo trong”.
Gia chủ Khánh thị là mặt mũi, Hậu Ảnh chính là áo trong.
Hậu Ảnh chuyên môn làm những công việc phi pháp, tay cầm quyền bính rất lớn, là chúa tể ngầm của tập đoàn Khánh thị, trừ gia chủ ra bên ngoài không ai có thể quản thúc được.
Chẳng qua, mỗi một thế hệ tuyển chọn Hậu Ảnh đều cực kì tàn khốc, giống như dưỡng cổ.
“Xem ra Khánh thị muốn quấy đảo cho mọi người không được yên ổn mà,” Lý Thúc Đồng cảm khái nói.
Khi nói chuyện, có một tù nhân trong lúc vô tình đi tới.
Còn cách 5 mét, Diệp Vãn bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía đối phương.
Tù nhân kia bị ánh mắt nhìn chằm chằm này làm cho tâm hồn kinh sợ, không tự chủ được xoay người chạy thẳng một hướng khác.
Ba người Lý Thúc Đồng đều không thể tiếp tục thảo luận đề tài này, Lâm Tiểu Tiếu ngược lại hỏi: “Ông chủ, nếu hắn được chọn để tham gia ứng tuyển Hậu Ảnh, thì cũng không cần thiết đem thân phận bối cảnh xóa sạch sẽ như vậy, giống như không còn một chút quan hệ gì với Khánh thị vậy.”
Lúc này mọi người đều đã chắc chắn, Khánh Trần chính là người Khánh thị.
Đối với bọn họ, loại sự việc thế này điều khó tin nhất đó là sự trùng hợp.
“Trừ phi, thân thế của tên Khánh Trần này, còn cất giấu bí mật lớn hơn nữa,” Lý Thúc Đồng nói.
“Ông chủ, ngài đoán được cái gì?” Lâm Tiểu Tiếu hiếu kỳ nói.
Lý Thúc Đồng lắc đầu: “Chỉ là dựa vào những lời ngươi vừa nói, ta bỗng nhiên cảm thấy hắn có điểm giống một người.”
“Kẻ thù? Hay là bằng hữu? Ta cùng Mẹ Diệp đã từng gặp chưa? ,” Lâm Tiểu Tiếu tò mò.
Lý Thúc Đồng nói: “Các ngươi chưa từng gặp hắn, nhưng về sau sớm muộn gì cũng sẽ gặp.
Tiểu Tiếu à, nếu mối quan hệ trên đời này có thể đơn giản phân chia rõ ràng là kẻ thù hay bằng hữu, thì tốt biết mấy.”
Nói xong, Lý Thúc Đồng ẵm đại miêu màu xám trên bàn ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng xoa cằm đại miêu.
Đại miêu thoải mái nhắm hai mắt lại, lười biếng ghé vào trên đùi Lý Thúc Đồng.
Hắn nhìn Lâm Tiểu Tiếu nói: “Ta đối với người tên Khánh Trần càng cảm thấy hứng thú, ngươi đi thử tính cách hắn một chút.”
Lâm Tiểu Tiếu kinh ngạc: “Ông chủ, ngài xem trọng hắn sao? Hắn chính là người Khánh thị mà!”
“Ta chỉ là bảo ngươi đi thử hắn mà thôi, cũng không có nói muốn làm gì,” Lý Thúc Đồng nở nụ cười: “Hơn nữa, đoạt người từ trong tay Khánh thị, chẳng lẽ không phải càng thú vị sao?”
“Nhưng ta cảm giác hắn cùng chúng ta không phải người cùng chung chí hướng,” Lâm Tiểu Tiếu nhìn chằm chằm chân mình, thấp giọng nói thầm nói.
Lý Thúc Đồng cười nói: “Trong Một tổ chức cái kiểu người gì đều có, hổ trấn sơn, ưng nhìn xa, sói thiện chiến, báo nhanh nhẹn, chó trung thành, đều có chức trách của mình.”
Lâm Tiểu Tiếu ánh mắt sáng lên: “Ông chủ, vậy ta trong tổ chức là cái gì?”
Lý Thúc Đồng nghĩ nghĩ: “Cá vẩy nước.”
Diệp Vãn ở một bên bình tĩnh nói: “Gậy khuấy phân.”
Lâm Tiểu Tiếu: “?”