Bạn đang đọc Mệnh Danh Thuật Của Đêm – Chương 7: Nhất
Trong 3102 tù nhân, bây giờ bọn họ đang bị cuốn vào những hoạt động khác nhau, hoặc là đi đùa bỡn người mới, hoặc là ở khu giải trí ngây ngốc, còn có một số người đi đến khu dụng cụ thể hình, mọi người dường như đối với việc đọc sách đều không có hứng thú.
Thế cho nên lúc này Lý Thúc Đồng, Lâm Tiểu Tiếu, Diệp Vãn có vẻ có chút phá lệ khác biệt.
Lâm Tiểu Tiếu cợt nhả ngồi xổm một trên một cái ghế, hai chân để trần, đôi giày của hắn ném ở bên cạnh.
Diệp Vãn lại đoan đoan chính chính đứng phía sau Lý Thúc Đồng, ánh mắt bình ổn đánh giá chung quanh.
Lâm Tiểu Tiếu Này mi thanh mục tú, vừa nhìn liền biết là người đặc biệt nhanh nhẹn.
Mà Diệp Vãn lại tương đối cường tráng hơn một chút, trên mặt cũng nhiều hơn một chút cương nghị.
Một người giống như là thư đồng, mà một người lại giống như là bảo tiêu.
Lâm Tiểu Tiếu thấy Lý Thúc Đồng xem xong tin tức liền nói: “Ông chủ, thiếu niên kia không có giúp những người mới khác.”
Lý Thúc Đồng gật gật đầu: “Không giúp mới là bình thường, khi hắn chơi cờ sát phạt quyết đoán, đối chính mình còn có thể thà cụt tay để tìm đường sống, huống chi là đối những người khác.”
“Chơi cờ về chơi cờ sao, trên bàn cờ, một con cờ ta cũng không dám thí..
Ông chủ, ngài ngày mai còn muốn tiếp tục chơi cờ với hắn sao?” Lâm Tiểu Tiếu nghĩ nghĩ hỏi.
“Chơi,” Lý Thúc Đồng cười cười nói: “Không cùng hắn chơi, chẳng lẽ chơi cùng những người chơi dở như hai ngươi sao?” Trong Khu đọc sách, Lý Thúc Đồng đang ngồi bên cạnh một cái bàn gỗ thật dài, trong tay cầm một cái máy đọc mới tinh nghiêm túc nhìn, bên trong rõ ràng là các tin tức sáng nay.
Con mèo lớn kia lúc này lại lần nữa ghé vào trên bàn ngủ, dường như ý nghĩa sinh tồn của mèo ở cái nơi khác biệt này chỉ để ngủ và ngủ.
Khu đọc sách này giống như là một cái thư viện thu nhỏ.
Chỉ là trên “Kệ sách” cũng không có sách vở giấy bút, mà là bộ máy đọc nạp điện.
Giữa Kệ sách là mấy chục cái bàn dài, đủ để chứa gần ngàn người, nhưng lúc này lại trống không.
Diệp Vãn ở bên cạnh dùng thanh âm trầm thấp nói: “Ta đánh giỏi hơn Lâm Tiểu Tiếu một chút đấy.”
“Nhưng cũng không khá bao nhiêu,” Lý Thúc Đồng nhìn về phía Diệp Vãn, rồi dùng ngón tay chỉ chỉ lên trên tin tức: “Còn nhớ chuyện Tập Đoàn Trần thị bắt được tên Quách Hổ Thiền không? , quy trình thẩm phán đã xong, mấy ngày sau chắc sẽ chuyển giao đến pháo đài ngục giam số 18 này, đến lúc đó ngươi cùng hắn tiếp xúc một chút.”
Diệp Vãn gật gật đầu: “Trước kia đã từng tiếp xúc với hắn một lần, người này mặc dù ở chung thì không được nhưng ít nhất còn thể lôi kéo.”
“Ừ,” Lý Thúc Đồng gật gật đầu, lại đảo mắt nhìn về phía Lâm Tiểu Tiếu: “Sáng nay tình huống thiếu niên suy sụp đó, ngươi thấy thế nào?”
“Ta quan sát thật lâu, cuối cùng cảm thấy có chút không thích hợp,” Lâm Tiểu Tiếu phân tích nói: “Thoạt nhìn thiếu niên kia sau khi suy sụp thì hồ ngôn loạn ngữ, nhưng lúc hắn nói Lạc Thành cùng tập đoàn Vĩnh Lợi, rõ ràng đặc biệt chắc chắn, giống như là hắn nói thật.”
“Thân phận của hắn là gì?” Lý Thúc Đồng hỏi.
“Đã tra rồi.
Ở bên ngoài, hắn cũng là một kẻ nhàn tản.
Sau khi bỏ học thì gia nhập tổ chức báo đen Thành thị số 18 tổ chức mua bán tứ chi giả máy móc, bị nghi ngờ có liên quan đến vụ cướp đoạt máy móc chi giả phi pháp nhưng không có chứng cứ.
Cuối cùng gán cho tội danh trốn thuế lậu để tống vào tù.
Những hành vi quá khứ của hắn đều có thể tra được, nhưng hắn nói Lạc Thành cùng tập đoàn Vĩnh Lợi, thật sự lại không tra được gì,” Lâm Tiểu Tiếu nói.
Không Ai thấy Lâm Tiểu Tiếu đi tra tin tức lúc nào, nhưng hắn giống như chỉ cần dùng 1 tiếng đồng hồ, thì đã có thể tra lý lịch của thiếu niên bị suy sụp kia không soát cái gì.
Đây mới là điểm thần kỳ nhất.
Lý Thúc Đồng nói: “Tiếp tục theo dõi thêm đi, thiếu niên này nhất định vấn đề.
Mặt khác, tình huống thiếu niên cùng ta chơi cờ kia thì thế nào?”
Lâm Tiểu Tiếu nói: “Ngài vừa mới chơi cờ xong mà, ta còn chưa kịp tra.
Trước khi nghỉ trưa sẽ trả lời ngài.”
“Được,” Lý Thúc Đồng một bên gật đầu một bên tiếp tục lật xem máy đọc.
Lâm Tiểu Tiếu lặng lẽ đánh giá Lý Thúc Đồng liếc mắt một cái, hắn bỗng nhiên ý thức được, lão bản đối với thiếu niên kia rất quan tâm.
Đang khi hắn chuẩn bị tiếp tục nói thêm thì, Lâm Tiểu Tiếu quay đầu nhìn về phía bên ngoài khu đọc sách.
Lúc này, Khánh Trần đang chậm rãi đi tới, nghiêm túc tỉ mỉ đánh giá khung cảnh chung quanh.
Chỉ thấy Khánh Trần đầu tiên có nhìn đánh giá những người Lý Thúc Đồng một chút.
Sau đó trên từ “Kệ sách” nhẹ nhàng rút ra một máy đọc chi PAD, ấn xuống nút khởi động máy.
Khánh Trần nhìn chằm chằm màn hình.
Nếu nói có phương pháp gì có thể nhanh chóng hiểu biết thế giới này, đó chính là phải đọc sách về thế giới này.
Hắn không nghĩ tới, ở thế giới này thế nhưng không hề có sách bằng giấy, mà đều là những sản phẩm điện tử.
Bất quá, sau khi máy đọc mở ra thế nhưng không phải giao diện thao tác, mà là giao diện đăng nhập.
Một bên Lâm Tiểu Tiếu đi tới khẽ cười nói: “Lần đầu tiên tới ngục giam, muốn dùng máy đọc này, trước hết ngươi phải dùng số hiệu tù nhân để đăng ký tài khoản.
Chờ sau khi ngươi đăng nhập, bên trong sẽ hiện ra những danh mục ngươi sắp đọc, có thẻ kẹp sách của riêng ngươi, cùng thiết lập những thông tin ngươi quan tâm từ lớn đến nhỏ.”
Trong lòng Khánh Trần tự nhủ, cái đồ chơi này rất có nhân tính.
“Đúng rồi, nó còn có cài bên trong là giọng nói trí tuệ nhân tạo.
Ví dụ, ngươi kêu tên của nó, nó có thể giúp ngươi tìm được nội dung muốn tìm kiếm,” Lâm Tiểu Tiếu cũng rút ra một cái máy đọc nói: “Nhất.”
“Ta đây,” máy đọc có giọng nữ dễ nghe vang lên.
Khánh Trần nhớ rõ thanh âm này, cùng âm thanh thông báo ăn cơm trong pháo đài ngục giam giống nhau như đúc.
Công thức hóa ngữ khí, lại sẽ không làm người cảm thấy cứng nhắc.
Lâm Tiểu Tiếu nhìn máy đọc nói: “Giúp ta tìm quyển sách《 màu nâu 》.”
“Được, đã giúp ngươi tìm được 《 màu nâu 》,” trí tuệ nhân tạo nhất đáp lại nói.
“Xem đi,” Lâm Tiểu Tiếu đem cái máy đọc trong tay đưa cho Khánh Trần, quyển sách có tên《 màu nâu 》 kia đã mở ra giao diện.
Khánh Trần nhìn thoáng qua tù phục trên người mình, đánh số 010101.
Sau khi Đợi đăng ký xong, Khánh Trần nhìn về phía Lâm Tiểu Tiếu: “Nơi nào có thể xem tin tức không, như là cái kiểu như trong tay vị kia đó.”
Lâm Tiểu Tiếu quay đầu lại nhìn thoáng qua máy đọc trong tay ông chủ của mình, sau đó nở nụ cười: “Đừng nghĩ đến điều đó nữa, tài khoản máy đọc của ngươi không có quyền hạn network, cả ta cũng không có.”
Khánh Trần trong lòng đã rõ.
Xem ra, địa vị Lý Thúc Đồng trong ngục giam này xác thật là cực kỳ cao.
Giống như việc đối phương trong ngục mà còn có thể nuôi mèo.
Hắn cũng không nói thêm gì nữa, mà nói lời cảm ơn, sau đó liền cúi đầu xem nội dung trên máy đọc của mình.
Lâm Tiểu Tiếu trở lại bên người Lý Thúc Đồng, như có như không đánh giá Khánh Trần.
Chính là hắn bỗng nhiên phát hiện, máy đọc của Khánh Trần qua trang cực nhanh!
Thông thường, một tờ máy đọc có 800 từ.
Nếu người bình thường đọc xong ít nhất cũng phải mất đến một phút? Nhưng là, tần suất sang trang của Khánh Trần lại là hai giây!
Lâm Tiểu Tiếu nói khẽ với Lý Thúc Đồng nói: “Ông chủ, hắn căn bản là không nghiêm túc xem máy đọc, khả năng chính là chỉ muốn lại gần đây, muốn tạo cơ hội tiếp xúc với ngài.”
“Không cần nhiều chuyện,” Lý Thúc Đồng đầu cũng chưa nâng nói: “Không được xem thường người khác vì muốn sống sót mà cầu sinh.
Nếu đổi ngươi là hắn, chỉ sợ ngươi còn vội vàng hơn hắn.
Tiểu Tiếu, phải học được cách tự đặt mình vào vị trí người khác.”
Lâm Tiểu Tiếu cười cười nói: “Ta biết, ta biết.”
Khánh Trần tìm vị trí ngồi xuống.
Hắn không ngừng ghi nhớ nội dung trên máy đọc.
Sau đó nhanh chóng sang trang.
Cứ như vậy đã kéo dài hơn ba tiếng đồng hồ, thậm chí ngay cả dáng ngồi đều chưa từng thay đổi.
Đối với người khác, nói tới đọc sách chỉ là để tiêu khiển trà dư tửu hậu.
Nhưng đối với hắn, hiểu biết thế giới này mới là con đường tồn tại duy nhất của hắn.
Nội dung trên Máy đọc rõ ràng là bị tỉ mỉ chọn lựa.
Những tin tức quan trọng cơ hồ không có, 95% nội dung thế nhưng đều là triết học cùng súp gà cho tâm hồn..
Nhưng cũng không quan trọng, hiện tại bất luận tin tức gì đối hắn đều rất quan trọng.
Khánh Trần trước nay đều là một người cực kỳ quý trọng cơ hội.
Khi đến thời gian cơm trưa, Lý Thúc Đồng rốt cuộc buông xuống máy đọc trong tay, đăng xuất tài khoản của mình.
Một bên Diệp Vãn ngầm hiểu tiếp nhận máy đọc, đem máy đọc thả vào rảnh trên kệ sách.
Diệp Vãn cùng Lâm Tiểu Tiếu, giống như là người tùy tùng thân cận bên người Lý Thúc Đồng.
Khi Lý Thúc Đồng đứng dậy nhìn Khánh Trần liếc mắt một cái.
Hắn cảm thấy có gì đó không đúng, thiếu niên kia đọc sách rất chuyên tâm, dường như khi hắn đứng dậy cũng không phát hiện, không giống như đang diễn kịch.
Hắn đột nhiên hỏi: “Trang trước hàng thứ ba có nội dung gì?”
Thanh âm này ôn nhuận như ngọc, khi nói chuyện giống như là khiến người ta đột nhiên rơi vào trong phòng trà ngập tràn cổ hương cổ sắc, nghe trưởng giả chỉ bảo.
“Đương khi trật tự thành hỗn loạn, thì không thể không dùng hỗn loạn để duy trì trật tự, cứu vớt pháp luật,” Khánh Trần ngẩng đầu nói.
Diệp Vãn lấy máy đọc từ trong tay Khánh Trần, mở ra trang trước: “Ông chủ, không sai.”
Giờ khắc này, Khánh Trần đột nhiên nhìn thấy con mèo lớn trên bàn đã mở mắt, hắn rõ ràng cảm giác đối phương nhìn mình ánh mắt tràn ngập kinh ngạc.
Thật giống như..
Đối phương vẫn luôn có thể nghe hiểu mọi người nói chuyện với nhau, cũng kinh dị với năng lực ghi nhớ của Khánh Trần.
Sau khi Lý Thúc Đồng nghe được Diệp Vãn xác nhận thì sửng sốt một chút, tiện đà tiếp đón đại miêu cười rời đi: “Khá lắm, đi thôi, đi ăn cơm.”
Không biết vì cái gì, Khánh Trần luôn cảm thấy Lý Thúc Đồng đi đứng đều có loại khí chất độc đáo, quần áo màu trắng nhẹ nhàng, đong đưa, bay bay như đạp lên mây..