Bạn đang đọc Mệnh Danh Thuật Của Đêm – Chương 9: Ác Mộng
“Cá vẩy nước thì ta nhận, còn gậy khuấy phân, lời này có thể nói sao?” Lâm Tiểu Tiếu trừng mắt nhìn về phía Diệp Vãn: “Ông chủ muốn làm bẩn ta thì ta chấp nhận, còn ngươi là cái gì?”
“Ăn ngay nói thật mà thôi,” Diệp Vãn bình tĩnh trả lời: “Nói việc chính đi, ngươi tính thử tiểu tử kia thế nào?”
Lâm Tiểu Tiếu nghĩ nghĩ, sau đó ý vị thâm trường cười nói: “Trước hết ta cho hắn gặp ác mộng.”
Diệp Vãn nhíu mày: “Cũng vừa phải thôi.”
“Yên tâm đi.”
Lúc này, nhóm tù nhân đang nhận cơm bỗng nhiên rối loạn đội ngũ.
Lâm Tiểu Tiếu chợt nhìn qua.
Ngục giam số 18 giống như một cái hộp sắt trống rỗng thật lớn.
Khi ăn cơm 21 cảnh vệ người máy được phân bố bốn phía.
Mỗi một vị đều súng vác vai, đạn lên nòng.
Chúng nó không có tình người, lạnh lùng xử lý tất cả mọi tình huống phát sinh trong ngục giam này.
21 cảnh vệ người máy so với hơn 3000 tù nhân thì có vẻ thiếu.
Nhưng nơi này mỗi một tù nhân đều biết, trên đỉnh đầu được khảm ở các máy bay không người lái cùng sáu nòng súng kim loại gió lốc mới là chính là mối uy hiếp lớn.
Lạnh lẽo, lại uy lực.
Đến giờ cơm trưa, mỗi tù nhân đều phải đúng giờ đi đến bên ngoài nhà ăn xếp hàng hình cánh quân, sau đó theo trình tự tầng lầu của mình, vào lấy cơm.
Không chỉ có như thế, từng phạm nhân còn phải đứng đúng ở vị trí thuộc về mình.
Có người mới không nhớ được vị trí của mình, lập tức sẽ bị cảnh vệ máy vây quanh tiến hành cảnh cáo.
Nếu sau khi bị cảnh cáo còn chưa vào vị trí, thì sẽ bị cảnh bị máy cho giật điện trừng phạt.
Sau đó, mới áp giải đến vị trí thuộc về bọn họ.
Nhóm tù nhân mới này, vừa mới buổi sáng đầu tiên đã ăn một trận đòn nghi thức hoan nghênh, lúc này đầu choáng váng não trương phình sao có thể nhớ được vị trí của mình ở chỗ nào? Cho nên từng người bị cảnh vệ máy điện giật xử phạt.
Mà các tù nhân cũ đâu? Đương nhiên là một đám người cũ này giống như đang đợi chế giễu cho bọn tù mới xấu mặt, dường như, đây chính là hạng mục giải trí cố định mỗi khi có tù nhân mới vào.
Lúc này, nhóm tù nhân cũ, bỗng nhiên cảm thấy có điểm không thích hợp.
Thiếu niên buổi sáng chơi cờ cùng Lý Thúc Đồng kia như thế nào không bị xử phạt?
Ánh mắt mọi người trong đám người tìm tòi, thình lình phát hiện Khánh Trần đang đứng chính xác trên vị trí của hắn, thần sắc bình tĩnh nhìn chăm chú vào hết thảy những gì đang diễn ra.
Thật kỳ quái! Mỗi một cánh quân ít có đến 500 người, nhiều gương mặt xa lạ như vậy đứng chung một chỗ, thế mà hiếu niên này dựa vào cái gì lại có thể tìm được vị trí của mình?
Mà Khánh Trần, cũng đang đánh giá những “người mới” cùng vào một lượt với mình.
Chỉ thấy những người mới này, trên mặt cũng không có vết thương nào, nhưng điệu bộ đi đứng lại rất cổ quái, như là ở chịu đựng đau đớn.
Nhìn có vẻ đám tù nhân cũ cũng xuống tay có chừng mực, không vả mặt, xuống tay cũng sẽ không trí mạng.
Hắn bưng khay cơm đi về phía trước.
Chợt có một bàn tay đột nhiên lôi hắn ra khỏi đội ngũ lấy cơm.
Khánh Trần ngây ngẩn cả người, hắn quay đầu nhìn thì thấy Lâm Tiểu Tiếu đang lôi kéo hắn vừa đi vừa nói chuyện: “Về sau ngươi cũng không cần đi theo bọn họ xếp hàng, người có thể cùng ông chủ chơi cờ, còn xếp hàng làm gì.”
Khánh Trần theo bản năng liền nhìn về phía những cảnh vệ máy, sợ chính mình đi ra khỏi đội hình thì sẽ bị điện giật xử phạt.
Kết quả, hắn lại phát hiện cảnh vệ máy thế nhưng hoàn toàn làm lơ mình, cũng thúc giục các tù nhân khác bổ khuyết vào vị trí của hắn!
Khánh Trần nghĩ không ra, vẫn biết đám người Lý Thúc Đồng có thân phận đặc biệt, nhưng cũng không đến mức đặc biệt đến nông nỗi như thế chứ?
Lâm Tiểu Tiếu lôi kéo hắn từ trong mấy hàng xếp thật dài đi qua, múc cơm, ngồi ăn cơm đối diện với Lý Thúc Đồng, một loạt hành động liền mạch lưu loát.
Nhóm Tù nhân hai bên yên lặng đứng nhìn một màn này.
Ánh mắt mọi người đều gắt gao dính trên người Khánh Trần.
Khung cảnh vốn đang ồn ào trong nháy mắt an tĩnh trở lại, dường như hô hấp mọi người đều ngừng lại rồi.
Giờ khắc này bọn họ ý thức được, Khánh Trần cùng bọn họ không hề giống nhau.
Lâm Tiểu Tiếu ngồi xổm trên một bên ghế bên cạnh Khánh Trần cười tủm tỉm nói: “Không cần ngạc nhiên.
Người có thể cùng ông chủ chơi cờ, tự nhiên phải có một ít đặc thù đãi ngộ.
Ăn cơm nhanh đi, tuy rằng trong ngục giam số 18 này đồ ăn một chút đều rất khó ăn.”
Khánh Trần ngẩng đầu nhìn về phía Lý Thúc Đồng đối diện.
Đối phương đang chậm rì rì ăn cơm, cũng không có ý muốn cùng hắn nói chuyện.
Hắn lại nhìn về phía đám người.
Lộ Quảng Nghĩa bên trong đội ngũ đang lặng lẽ nhìn hắn giơ ngón tay cái lên..
Khánh Trần không hiểu.
Buổi sáng khi Lý Thúc Đồng chỉ là muốn cùng mình chơi cờ, như thế nào qua một buổi sáng, thái độ đối với mình lại có biến đổi lớn như thế?
Là bởi vì thân phận của mình ở thế giới này sao?
* * *
Buổi tối, 8 giờ 40 phút, Khánh Trần theo thời gian quy định trở về phòng giam của mình.
Khi những người khác còn đang xếp hàng để trở về phòng, hắn thử tách ra khỏi đội ngũ tự do hành động.
Quả nhiên, những cảnh vệ máy đó, cũng không còn quản hắn.
Chỉ cần hướng hắn đi chính là phòng giam của mình, thì những cảnh vệ máy sẽ không chú ý đến hắn.
Nhóm Tù phạm sôi nổi dùng ánh mắt cực kỳ hâm mộ nhìn hắn.
Khánh Trần đi qua hành lang gấp khúc thật dài.
Trong phòng giam đơn trống rỗng.
Đợi sau khi cánh cửa hợp kim đóng lại, hắn đi đến bồn rửa tay muốn đánh răng rửa mặt.
Chỉ là không đi được hai bước, Khánh Trần bỗng nhiên cảm giác được một trận mãnh liệt buồn ngủ đột kích.
Cơn buồn ngủ này tới thật không bình thường.
Nếu nói ban ngày bộ não làm việc quá mệt mỏi, cũng không đến nỗi làm cho ý chí cũng không thể chống đỡ nông nỗi.
Có kỳ quái!
Không kịp nghĩ nhiều, Khánh Trần liền ngã xuống trên mặt đất.
Trong mộng, Khánh Trần tỉnh táo đứng trong phòng khách của một tòa biệt thự tối tăm.
Mới đầu hắn biết đây là cảnh trong mơ, cũng rất rõ ràng thân thể của mình kỳ thật vẫn còn ở nhà tù.
Nhưng hai giây sau, hắn liền quên hết thảy.
Dường như, hắn vốn là hẳn là ở chỗ này, cũng không hề nhớ rõ đây là mộng.
Trong phòng khách biệt thự, một lò sưởi bằng củi âm tường đang cháy.
Trong phòng có một loại hương vị ẩm ướt độc đáo.
Nước trong phòng đang bị lò sưởi âm tường đốt nóng đến bốc hơi, ngưng tụ trên nóc nhà.
Trên nóc nhà cao cao có một cái chuông bằng thủy tinh treo ngược.
Khánh Trần nhìn chung quanh một vòng cũng chưa có thể tìm được chốt mở của nó.
Trong phòng này tràn ngập cảm giác quỷ dị.
Khánh Trần đồng tử chợt thu hẹp.
Trên cầu thang lầu hai đang có vết máu.
Trong phòng khách, trên sô pha có vết móng mèo cào, da thuộc bị móng vuốt sắc bén rạch ra thành một cái rãnh dài.
Bên trên Lò sưởi, treo trên tường là một khung ảnh.
Tấm kính của khung ảnh đã bị người ta đập nát, ảnh chụp không cánh mà bay.
Trên vách tường có dấu vết đao chém màu đen.
Trong lò sưởi âm tường khi ngọn lửa nhảy lên, thì dấu vết trên vách tường cùng cái vết rách trên sô pha tạo thành một hình thù quỷ dị vặn vẹo.
Trên Thảm, có một thanh chủy thủ đang dính máu.
Có người dùng vết máu trên mặt thảm viết bên cạnh trên sàn nhà hai chữ chữ to bắt mắt: Có quỷ.
Thịch thịch thịch, ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa.
Khánh Trần hít một hơi thật sâu, hắn không có chạm bất cứ thứ gì trong phòng chỉ đi hướng ra cửa: “Ai?”
Bên ngoài truyền đến thanh âm nhẹ nhàng: “Cảnh sát đây, cảnh hào 27149, là ngươi báo cảnh sát sao? Xin hãy mở cửa.”
Khánh Trần nhíu mày, thanh âm nói chuyện của đối phương rõ ràng rất quen thuộc, nhưng lúc này hắn không cách nào nghĩ ra chính mình đã nghe được ở đâu.
Kỳ quái, không lẽ trí nhớ của mình có vấn đề sao?
Hắn chần chừ mở cửa ra.
Bên ngoài là một vị cảnh sát tuổi trẻ, trên tay cầm bản ghi chép vụ án.
Sau khi cửa mở, vị cảnh sát kia liền nhìn đến vết máu loãng từ cầu thang trên lầu 2 chạy xuống dưới.
Sau đó, hắn bước nhanh lên cầu thang, vừa đi vừa nói chuyện: “Này người báo án, yêu cầu ngươi đứng yên tại chỗ, không được nhúc nhích, hãy khóa cửa lại!”
Khánh Trần có chút nghi hoặc.
Phong cách làm việc của vị cảnh sát này không phù hợp với quy trình, thậm chí là không hợp lí.
Nhưng không biết tại sao, trong tiềm thức hắn đều nghe theo đối phương phân phó.
Cảnh sát trẻ lên lầu, Khánh Trần trước sau vẫn đứng ở cửa.
Không tới nửa phút sau, ngoài cửa thế nhưng lại lần nữa truyền đến tiếng đập cửa.
Khánh Trần hỏi: “Ai?”
“Cảnh sát đây, cảnh hào 27149, là ngươi báo cảnh sát sao? Mở cửa ra nào!”
Khánh Trần sửng sốt một chút, cảnh hào 27149 không phải đã lên lầu sao, người ngoài cửa là ai?
Giờ khắc này, trong tiềm thức bỗng nhiên có người dùng âm thanh u u minh minh hỏi hắn: Lúc này, ngươi sẽ làm thế nào? Ngươi đoán xem, trong nhà hay ngoài cửa, ai mới là thật? Hoặc là tất cả đều không phải?
Ngoài cửa, cảnh sát đang ở thúc giục: “Xin chào, mở cửa ra nào!”
Khánh Trần lại lần nữa hít sâu một hơi đi vào trong phòng.
Hắn muốn xoay người lại nhặt lấy thanh chủy thủ dính máu trên thảm.
Nhưng dường như giữa hắn và thanh chủy thủ giống như một sự ngăn cản vô hình.
Khoảng cách giữa hắn và chủy thủ chỉ cách hơn một bước, nhưng lại không có cách nào chạm được.
Có người không muốn hắn cầm được chủy thủ.
Có người muốn đem hắn vây ở chỗ này.
Nhưng trên cánh tay, hắn đếm ngược trở về vẫn còn ở nhảy lên, trái tim hắn cùng máu cũng còn ở nhảy lên, chảy xuôi.
Hắn lẻ loi một mình không có vướng bận đi vào cái thế giới máy móc lạnh lẽo này, đã không có đường rút lui nữa rồi.
“Cút ngay,” Khánh Trần lạnh giọng nói.
Đồng tử trong mắt lại lần nữa thu hẹp, dường như dùng hết dũng khí hóa thành một lưỡi dao sắc bén, cắt ra một thứ gì đó.
Trong phòng khách Biệt thự trống vắng bỗng vang lên âm thanh như pha lê vỡ nát.
Ngay lúc đó, khoảng cách trở ngại giữa hắn và chủy thủ đã bị phá nát.
Có người nhẹ nhàng ồ lên một tiếng.
Khánh Trần nhặt chủy thủ, xoay người đi lên cầu thang.
Đột nhiên, không biết nơi nào có tiếng người đang ở hỏi hắn: Cầm chủy thủ làm gì, ngươi không mở cửa cho cảnh sát vào sao?
Khánh Trần lạnh giọng trả lời: “Chờ ta giết tên bên trong rồi mở.”
Lâm Tiểu Tiếu: “?”
Lúc này Khánh Trần rốt cuộc nhớ ra rồi.
Khi hắn đã xóa bỏ được trở ngại cầm đao đồng thời cũng bài trừ ác mộng này đã ngăn cản ký ức của hắn.
Hắn nhận ra đây là giọng nói của Lâm Tiểu Tiếu.
Cảnh sát trẻ tuổi kia cũng là bộ dáng của Lâm Tiểu Tiếu.
Chính Lâm Tiểu Tiếu đã chế tạo ác mộng cho hắn.
Thế giới này, giống như càng ngày càng thú vị.