Bạn đang đọc Mây Nuôi Tể Sau Ta Càng Đỏ – Sau Khi Nuôi Con Trai Tôi Thế Mà Lại Hot – Chương 57. Day 55
29/09/2021
Edit: Nhật Nhật
Giờ tôi đang hôm làm hôm nghỉ, hôm nào nghỉ tôi sẽ đăng 2 chương cho mọi người, còn hôm nào đi làm thì 1 chương, nên là hôm nay 1 chương thôi nhé.
…
Mặc dù món súp ngô hơi bị quá lửa nhưng bữa cơm này, Phó Giai vẫn ăn hết sức vui vẻ.
Dù sao đi nữa cũng phải công nhận tay nghề nấu nướng của Hề Gia Vận thực sự quá tốt luôn.
Cơm no rượu say, Phó Giai ngồi phịch ở trên ghế, cô ăn hơi cố, thành ra bây giờ không nhúc nhích nổi, Phó Giai thực lòng hỏi Hề Gia Vận: “Gia Gia, anh có muốn mở nhà hàng không?”
Hề Gia Vận lắc lắc đầu: “Không có thời gian.”
Phó Giai nghĩ cũng phải, Hề Gia Vận bây giờ đang trong giai đoạn phát triển sự nghiệp, cô chỉ đành thở dài tiếc nuối: “Gia Gia, anh mà mở nhà hàng, nhất định việc làm ăn sẽ cực tốt luôn, hơn nữa còn có thể nhổ lông trên người anh em nữa, chắc chắn anh ấy ngày nào cũng đến ăn ủng hộ cho anh.”
Hề Gia Vận theo bản năng nhìn về phía Phó Tư Diễn, đúng lúc người kia cũng đang nhìn cậu.
Phó Tư Diễn hơi nhướng mày, “Đúng vậy, thật là tiếc.”
Anh ta rõ ràng đang phụ họa lại lời Phó Giai nói, nhưng ánh mắt lại luôn yên lặng rơi trên người Hề Gia Vận, khiến cậu không hiểu sao lại đọc ra được ý nghĩ thực sự trong câu nói đó ——
Đáng tiếc không thể mỗi ngày ăn đồ ăn em làm.
Đáng tiếc không thể mỗi ngày nhìn thấy em.
Hề Gia Vận: “…”
Vành tai cậu lại hơi đỏ lên, Hề Gia Vận cúi đầu nói: “Vẫn được mà. Mở nhà hàng không có thời gian, nhưng mà khi nào tôi rảnh rỗi, anh.. mọi người cũng rảnh thì có thể đến ăn.”
Phó Giai vừa nghe, hai mắt đã sáng lên như đèn pha ô tô, “Vậy cứ quyết như thế nhé!”
Hề Gia Vận gật đầu: “Được.”
Phó Tư Diễn: “…”
Hừ.
Anh ta liếc Phó Giai một cái, mặt không biểu cảm nghĩ, con nhóc này bình thường quá nhàn đúng không?
Hôm nay không hiểu sao Phó Giai cứ luôn thấy có ánh mắt lạnh lẽo nhìn mình chòng chọc, cô nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng không thể ngồi yên được nữa, bèn quay sang, đối diện với Phó Tư Diễn: “Anh, sao hôm nay anh cứ trừng em mãi thế?”
Phó Tư Diễn ngước mắt lên, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Em nghĩ nhiều quá rồi.”
Phó Giai khẳng định nói: “Em không nghĩ nhiều, rõ ràng là anh đang trừng em.”
Hai người đối diện vài giây, Phó Giai hậm hực thua trận: “Được rồi, được rồi, anh không trừng em, được chưa.”
Hề Gia Vận do dự một chút, cuối cùng vẫn quyết đinh hỏi Phó Tư Diễn: “Hôm nay có phải anh có chuyện gì không được vui không?”
Phó Tư Diễn ngẩn ra, lập tức trong mắt hiện lên máy phần ý cười, giọng anh trầm trầm, nói: “Vốn ban đầu cũng có một chút, nhưng bây giờ…”
“Tôi rất vui.”
Bởi vì em để ý đến tôi.
Hề Gia Vận nhìn vào trong đôi mắt đen của đối phương, tim dường như hẫng mất một nhịp.
Buổi chiều Phó Tư Diễn phải đến công ty, Phó Giai cũng đã hẹn bạn cùng nhau đi spa rồi, cho nên không ngồi lại lâu đã chuẩn bị ra về, Phó Giai đi trước ấn thang máy, Phó Tư Diễn và Hề Gia Vận đi ở phía sau.
Tháng máy đến, Phó Tư Diễn nói với Hề Gia Vận: “Tôi đi đây.”
Hề Gia Vận vâng một tiếng.
Phó Tư Diễn lại nói: “Lần sau gặp.”
Hề Gia Vận gật đầu, cười với đối phương: “Được, lần sau gặp.”
Cửa thang máy đóng lại, Hề Gia Vận thở phào một hơi, nhưng trong lòng không hiểu sao lại có chút trống rỗng.
Cậu đi về phía nhà mình, mới được mấy bước thì điện thoại đột nhiên vang lên.
Có tin nhắn mới.
Là của Phó Tư Diễn gửi đến.
Anh ấy quên cái gì à?
Hề Gia Vận vội mở tin nhắn ra.
[ Ngày mai có tính là lần sau không?]
Hề Gia Vận ngẩn ra, lập tức không nhịn được mỉm cười.
Cậu nhắn lại: [ Tính.]
Nhưng tối hôm đó, Hề Gia Vận lại đột nhiên nhận được thông báo từ đạo diễn Nhiếp.
[ Ngày mai có thế đến thử vai được không? Tôi muốn nhanh chóng xác định vai diễn. Địa điểm vẫn là nhà hàng hôm nọ, đến trước sáu giờ chiều là được, thử vai xong có thể thuận tiện cùng ăn một bữa cơm.]
Hề Gia Vận: “…”
Cậu không thể làm gì khác hơn là tìm hình đại diện của Phó Tư Diễn, ấn vào rồi soạn tin nhắn.
[ Ngày mai chắc không được rồi, đạo diễn Nhiếp vừa mới liên hệ, nhắn tôi ngày mai đi thử vai.]
Phó Tư Diễn không trả lời ngay, mà mở khung chat với đạo diễn Nhiếp ra.
Đạo diễn Nhiếp giống như tranh không, nói với anh ta: [ Giám đốc Phó, cậu nói định vai càng nhanh càng tốt, cho nên bên tôi sắp xếp xong rồi, ngày mai có thể thử vai luôn!]
Phó Tư Diễn: “…”
Phó Tư Diễn gửi tin nhắn âm thanh qua: “Tôi nói càng nhanh càng tốt không phải để ông làm nhanh như vậy.”
Đạo diễn Nhiếp: “? ? ?”
Phó Tư Diễn lại nhắn lại cho Hề Gia Vận: [ Được, không sao hết.]
Hề Gia Vận khá là ngại ngùng hỏi: [ Vậy… Lần sau gặp lại?]
Phó Tư Diễn: [ Lần sau gặp, nhưng đừng để tôi chờ lâu quá.]
Hề Gia Vận ngẩn ra, lập tức mỉm cười: [ Được.]
Nói xong, Hề Gia Vận mới nhắn lại cho đạo diễn Nhiếp: [ Vâng, cháu biết rồi.]
*
Ngày hôm sau.
Vì trước đó đi trễ một lần, còn bị mấy nick marketing lôi ra nói là Hề Gia Vận cành cao cành bổng, cho nên lần này Thôi Xán Xán đến đón cậu trước hẳn một tiếng, dù gì đi nữa giờ Hề Gia Vẫn cũng là lưu lượng đang hot, không thể lại để người ta tóm đuôi nói này nói kia được.
Thôi Xán Xán vừa lái xe vừa kể: “Gia Gia, cậu biết không, danh hiệu nhóm trưởng fandom của chị bị khai trừ rồi đấy.”
Hề Gia Vận biết trước giờ Thôi Xán Xán vẫn quản lý nhóm fan cho mình, bèn hỏi: “Có chuyện gì ạ?”
Thôi Xán Xán ai oán vô cùng nói: “Dạo này không phải cậu đang điên cuồng hút fan sao, trong đó còn có cả mấy fan lớn nhà khác bò sang nữa, mấy cô ấy cảm thấy nhóm trưởng như chị cứ mất hút con mẹ hàng lươn, nghĩ là người máy quản lý, không giúp được gì cho sự nghiệp của cậu, cho nên tự mình mở nhóm mới, soán ngôi của chị rồi.”
Hề Gia Vận: “…”
Trạng thái tâm lý của Thôi Xán Xán vẫn rất tốt, cô còn nói: “Nhưng mà chị mở nick nhỏ vào coi thử rồi, mấy cô ấy phân công nhiệm vụ chính xác lắm, quả thực rất có kinh nghiệm.”
Nhận thức của Hề Gia Vận đối với nhóm fan của mình vẫn đang dừng lại ở cái nhóm lớn một nghìn người trước kia, cậu thuận miệng hỏi: “Nhóm có bao nhiều người ạ?”
Thôi Xán Xán: “Hai nghìn.”
Hề Gia Vận: “Thật là nhiều.”
Thôi Xán Xán nói tiếp: “Hình như còn có thêm mấy chục nhóm nữa đang xây.”
Hề Gia Vận: “? ? ?”
Hề Gia Vận thì thào nói: “Sau này không bao giờ phát vé gia nhập nhóm fan nữa, có để làm gì đâu.”
Thôi Xán Xán: “?”
Thôi Xán Xán lập tức cảnh giác, “Má nó, không cho cậu làm bừa!”
Hề Gia Vận đương nhiên sẽ không làm thế. Không lâu sau, Thôi Xán Xán đã lái xe đến nơi rồi, cô nhìn thời gian thấy vẫn còn sớm bèn hỏi Hề Gia Vận: “Gia Gia, cậu có muốn uống trà sữa không?”
Hề Gia Vận thế nào cũng được, nhưng cậu biết Thôi Xán Xán hỏi mình như vậy, nhất định là cô rất muốn uống, “Uống với chị ạ?”
Thôi Xán Xán gật đầu, “Uống một mình có cảm giác tội lỗi quá, hai người cùng uống ít ra chị cũng có thể giảm bớt cảm giác tội lỗi này.”
Hề Gia Vận: “… Vậy uống đi.”
Thôi Xán Xán không cho Hề Gia Vận xuống xe, cô tự đi mua về, trong lúc đợi Hề Gia Vận bèn ngồi lại nghịch điện thoại di động.
Lúc này chị Trương – nhà sản xuất của bộ phim đi ra khỏi nhà hàng.
Tâm trạng cô không được tốt lắm, vừa mới tranh cãi một trận với đạo diễn Nhiếp xong.
Về phần nguyên nhân, đó chính là vì cô cảm thấy không thể chọn vai “Ảo” như vậy được, chỉ dựa vào cảm giác cá nhân, ít nhất cũng phải tìm vài diễn viên cùng đến thử vai, xem ai có thực lực thì chọn người đó, chứ không thể vin vào cảm giác xong bất chấp tất cả, đổ dồn hết hi vọng lên trên một người.
Đây là lần đầu tiên sản xuất Trương hợp tác với đạo diễn Nhiếp, cho dù phong cách của đạo diễn Nhiếp cô đã từng nghe nói rồi nhưng ý kiến của mình bị phủ quyết toàn bộ như vậy, sản xuất Trương vẫn cảm thấy rất không vui.
Huống hồ lần này cô còn có chút tư tâm của mình.
Lộ Phồn Tinh, diễn viên nhỏ mà cô rất yêu thích, nhờ cô giúp đỡ, tranh thủ cho cậu ta một cơ hội.
Nhưng mà cô có nói thế nào thì đạo diễn Nhiếp cũng không chịu nhả ra, sản xuất Trương bèn tìm cớ, ra ngoài thả lỏng.
Hề Gia Vận Hề Gia Vận, cái người tên Hề Gia Vận này thực sự tốt như vậy à?
Đang nghĩ thì gót chân lại bị đâm nhói một cái.
Sản xuất Trương theo bản năng chống tay lên cái xe ở gần mình nhất, hôm nay lúc ra ngoài cô xỏ nhầm giày, đôi cao gót này không vừa chân lắm, cho nên lúc đi gót chân bị cọ vào, cô cúi đầu lại nhìn, phát hiện đi như vậy một lúc, gót giày không chỉ cọ rách ra của mình mà còn chảy cả máu.
Đúng lúc này, cửa trước của xe mở ra.
Hề Gia Vận đi xuống, cậu nhẹ giọng hỏi: “Xin lỗi, cô có cần giúp gì không?”
Sản xuất Trương ngây ra.
Cô có phản ứng này không phải là vì mình đang dựa lên xe của người khác, mà trên xe lại có người, khiến cô cảm thấy xấu hổ, chỉ đơn thuần là vì cậu thanh niên này trông quá đẹp.
Đẹp đến cỡ nào ấy hả?
Thực ra đẹp với xấu thường thường sẽ bị một vài nhân tố chủ quan làm ảnh hưởng, nhưng cậu thanh niên này… Sản xuất Trương dám nói chắc, bất kì ai nhìn thấy cậu, gu thẩm mỹ lập tức sẽ đồng bộ, đều bị vẻ ngoài của cậu làm cho kinh ngạc không thôi.
Không cần nói đến chuyện khí chất của cậu cũng rất tốt nữa.
Thấy cô không lên tiếng, Hề Gia Vận lại hỏi lại lần nữa: “Xin hỏi cô cần giúp gì không?”
Sản xuất Trương lúc này mới miễn cưỡng lấy lại tinh thần, cô ngượng ngùng vung vung tay, “Không có chuyện gì, tôi không sao, chỉ là giày không vừa chân lắm, bị rách da chút thôi.”
Hề Gia Vận cúi đầu nhìn, quả nhiên là bị rách da, gót chân còn đang thấm máu, Hề Gia Vận bèn rút mấy tờ giấy ăn ở trên xe đưa cho đối phương: “Chị cầm lau chút đi?”
Sản xuất Trương nhận lấy, “Cám ơn.”
Cô cẩn thận từng tí một lau chỗ vết thương của mình, lại nói cám ơn với Hề Gia Vận một lần nữa, Hề Gia Vận vẫn nhíu mày, cậu thấy bước đi của cô vẫn không được tự nhiên, đang cố hết sức để không chạm vào chỗ vết thương.
Cậu nhớ gần đây có một hiệu thuốc nhỏ, bèn nói với sản xuất Trương: “Chị chờ tôi một chút nhé?”
Sản xuất Trương vô thức gật đầu.
Hề Gia Vận đóng cửa xe lại, đi về phía nhà thuốc.
Mấy phút sau, cậu quay lại, trên tay cầm một hộp ego, Hề Gia Vận đưa nó cho sản xuất Trương, mỉm cười nói, “Chị dán nó lên gót chân ấy, sẽ đỡ hơn đấy.”
Sản xuất Trương lần này thực sự ngây người luôn.
Trời ơi.
Gặp được thiên sứ rồi? ? ?
Người vừa đẹp người lại vừa đẹp nết như vầy, không ngờ lại có thực? ? ?
Sản xuất Trương ngây ra một lúc lâu mới quay người lại, “Cảm ơn cậu, thực sự rất cảm ơn.”
Hề Gia Vận lắc lắc đầu, vừa vặn Thôi Xán Xán cũng mua trà sữa quay lại, Hề Gia Vận bèn nói: “Trợ lý —— Bạn tôi quay lại rồi, tôi lên xe đây.”
Sản xuất Trương gật đầu, “Được, hẹn gặp lại.”
Hai người ngồi uống trà sữa một lúc, cũng đã đến giờ hẹn rồi, Thôi Xán Xán đánh xe vào trong bãi đỗ, sau đó cùng Hề Gia Vận đi vào thử vai.
Kết quả vô cùng khéo, lại gặp phải sản xuất Trương.
Nhà hàng này nằm ở trên tầng chóp của toàn nhà, Thôi Xán Xán và Hề Gia Vận vừa vào thang máy thì Hề Gia Vận thấy một người phụ nữ cũng vội vàng đi tới, Hề Gia Vận bèn ấn nút giữ cửa, chờ cô.
Người phụ nữ đi vào, vội vàng nói cảm ơn: “Cảm ơn ——”
Lời còn chưa dút, sản xuất Trương nhìn rõ người bên trong thì giật mình hỏi: “Là cậu à?”
Hề Gia Vận cũng hơi ngẩn ra một chút, sau đó gật đầu với cô, “Thật trùng hợp.”
Sản xuất Trương cảm kích mỉm cười với cậu, cảm tình của cô đối với cậu thanh niên này bây giờ thực sự rất tốt, không những lớn lên đẹp trai, lại còn lễ phép nữa, tính cách cũng rất dịu dàng.
Thôi Xán Xán ở bên cạnh thì lại mờ mịt không hiểu gì.
Lúc chị kia giật mình nhìn Hề Gia Vận, cô cũng căng thẳng không kém, chỉ sợ người này nhận ra cậu, kết quả chị kia không nhận ra, Thôi Xán Xán lại cảm thấy mất mát.
Chuyện gì đây? ? ?
Lẽ nào Hề Gia Vận nhà cô còn chưa đủ hot hả? ? ?
Đâu phải đâu.
Lấy số fan bây giờ của cậu, cậu có thể mỗi ngày mua Pinduoduo [1] một lần ấy chứ! ?
Trên thực tế, sản xuất Trương không nhận ra Hề Gia Vận không phải là vì cậu không đủ nổi tiếng, mà chủ yếu là do dạo này sản xuất Trương quá bận, bận đến mức không còn thời gian rảnh mà lên mạng.
Cô bỏ lỡ tin tức người trúng thưởng cá Koi may mắn của Cloud Pay, càng không để ý tới diễn viên dạo gần đây đang độc chiếm bảng hot search.
Sản xuất Trương đang định ấn số tầng, kết quả vừa giơ tay lên đã thấy số tầng mình định lên đang báo sáng đèn, sản xuất Trương bèn hỏi: “Cậu cũng lên tầng này à?”
Hề Gia Vận: “Vâng.”
Chuyện này thực sự quá là trùng hợp, trùng hợp đến mức sản xuất Trương đột nhiên nảy ra một suy nghĩ, cô nhịn không được hỏi thêm một câu, “Cậu tới ăn cơm hay là…?”
Hề Gia Vận do dự một chút, mỉm cười với cô, “Ăn cơm.”
Thử vai xong thì ăn cơm, cũng coi như là đến ăn nhỉ?
Cũng may cậu thanh niên này chỉ đến ăn cơm thôi, chứ không phải như cô nghĩ. Sản xuất Trương vừa mới yên lòng, thì thấy cậu mỉm cười với mình, cô không đỡ nổi pha dùng nhan sắc đột kích này, bèn cúi đầu giả vờ xem điện thoại để che giấu.
Nghĩ một chút, sản xuất Trương nhắn tin hỏi trợ lý của mình: [ Người tên Hề Gia Vận kia đến chưa?]
Trợ lý nhắn lại: [ Vẫn chưa thấy ạ.]
Sản xuất Trương nhìn đồng hồ, sắp sáu giờ rồi còn chưa đến, tâm trạng khó lắm mới bình tĩnh lại được của cô tức thì lại sôi lên.
Cái người tên Hề Gia Vận này tại sao không đúng giờ gì vậy?
Nghe nói là một diễn viên nhỏ, dạo gần đây mới đột nhiên hot, chưa gì đã cành cao cành bổng rồi à?
Cùng lúc đó, Thôi Xán Xán cũng đang âm thầm nhắn tin với Hề Gia Vận: [ Gia Gia, chị gái này hình như không nhận ra cậu, vậy sao trông chị ấy có vẻ quý cậu vậy?]
Hề Gia Vận: [ … Chắc tại ban nãy em có giúp chị ấy một chút?]
Tin nhắn vừa gửi đi thì thang máy “Ting” một tiếng, đã đến nơi, có nhân viên phục vụ chờ sẵn ở cửa để đón khách, Hề Gia Vận cùng sản xuất Trương đồng thời mở miệng.
“Xin chào, tôi muốn đến hội trường Sương Giáng [2].”
“Hội trường Sương Giáng.”
Hề Gia Vận: “A?”
Sản xuất Trương: “? ? ?”
Hai người nhìn nhau.
Hề Gia Vận do dự một chút, chủ động lên tiếng trước: “Chào chị, tôi là Hề Gia Vận, đạo diễn Nhiếp hẹn tôi đến thử vai.”
Sản xuất Trương thì lại nói: “… A, chào cậu, tôi là nhà sản xuất của Đi ngang nhân gian.”
Sản xuất Trương cứng đờ vươn tay ra với cậu, cùng Hề Gia Vận bắt tay.
Đừng thấy vẻ mặt cô vẫn bình tĩnh mà nhầm, thực ra trong lòng cô bây giờ chính là sông cuộn biển gầm.”
What? Cậu ấy là Hề Gia Vận à? ? ?
Cậu ấy chính là Hề Gia Vận à? ? ? ?
Má.
Lúc trước đạo diễn Nhiếp kể lại về Hề Gia Vận, chỉ nói là cậu hợp mắt ông, ánh mắt rất đẹp, rất giống Tạ Nhiên, cái này ai nghe mà chả thấy vô lý, huống hồ sản xuất Trương còn muốn tranh thủ cơ hội cho Lộ Phồn Tinh, nhưng bây giờ, sản xuất Trương lại đột nhiên cảm thấy, cậu Hề Gia Vận này cũng rất hợp mắt mình.
Không chỉ có khuôn mặt hợp mắt, mà tính cách cũng hợp gu của cô.
Sản xuất Trương đối với những người có tính cách nhẹ nhàng dịu dàng thế này hoàn toàn không có năng lực chống cự.
Vừa nãy cô cùng đạo diễn Nhiếp tranh cãi cả nửa ngày, giờ có thể rút mấy lời lúc đó lại không? ? ?
Thôi Xán Xán cũng sợ ngây người, nhưng suy nghĩ của cô thì hoàn toàn lệch khỏi trọng tâm ——
Gia Gia rốt cuộc là có cái vận may gì đây? ? ?
Tại sao chỉ ở trên xe đợi cô có một tí thôi, cậu lại đụng trúng ngay chị gái sản xuất của phim vậy, còn giúp người ta nữa chứ? ? ? ?
Thiện cảm của chị gái sản xuất với cậu ấy sắp tràn đê rồi kìa! ! !
Mẹ nó, sao lần nào Gia Gia đi đường đụng người cũng toàn trúng vào mấy vị tai to mặt lớn vậy?
Nào là giám đốc Phó, nào là đạo diễn Nhiếp, giờ lại đến chị gái phụ trách sản xuất phim nữa chứ!”
Vận cá Koi lại phát huy công dụng à! ?
Mới nãy sản xuất Trương cùng đạo diễn Nhiếp vừa tranh cãi ầm ĩ một trận xong, cuộc nói chuyện giữa hai người tan rã trong không vui, lời đã nói đương nhiên không thể rút lại, cho nên lúc này thấy sản xuất Trương đi vào phòng cùng Hề Gia Vận, đạo diễn Nhiếp cũng không khỏi giật mình.
Kiểu tranh luận ngoài miệng này đạo diễn Nhiếp cũng không để trong lòng, ông cười ha hả vẫy vẫy tay với Hề Gia Vận, sau đó nói: “Tiểu Gia này, sản xuất Trương của chúng ta không hài lòng với cậu lắm đâu, lát nữa cậu nhất định phải diễn cho thật tốt, cho cô ấy một niềm vui bất ngờ nhé.”
Sản xuất Trương: “…”
Aiz, ghét quá đi.
Hề Gia Vận cũng không thấy có chuyện gì, dù sao đây cũng là phim điện ảnh, việc chọn vai đương nhiên phải cực kỳ cẩn trọng, cậu quay sang cười với sản xuất Trương, “Vâng, tôi sẽ cố gắng.”
Nghỉ ngơi một lát, đạo diễn Nhiếp nói: “Giờ bắt đầu luôn nhé?”
Hề Gia Vận đáp: “Được ạ.”
Đạo diễn Nhiếp lại nói: “Cậu thử diễn cảnh lúc mà nhân vật biết cha mẹ mình bất ngờ qua đời xem. Cho cậu năm phút, tìm cảm giác trước đi đã.”
Hề Gia Vận gật gật đầu.
Trước khi tới cậu cố ý tìm xem không ít phim tài liệu liên quan đến người mắc bệnh tự kỷ, xem xong mới phát hiện hiểu biết của mình về chứng bệnh này trước đó còn quá ít, nói cách khác, Hề Gia Vận luôn cảm thấy người mắc chứng tự kỷ là người không thể tiếp thu các thông tin bên ngoài.
Nhưng thực ra không phải như vậy.
Trái lại, thính giác, khứu giác cùng thị giác của bọn họ so với người bình thường càng nhạy bén hơn nhiều, cho nên bọn họ bị ép phải tiếp thu rất nhiều thông tin, bị nhấn chìm trong đó, đối với nhiều chuyện bọn họ không có phản ứng gì chỉ là do không biết nên sàng lọc ra thông tin hữu ích bên trong như thế nào, nên đưa ra phản ứng ra sao cho chính xác mà thôi.
Ngoài ra, bọn họ cũng sẽ rất cố chấp đối với một vài chuyện.
Hề Gia Vận đột nhiên nhớ đến giấc mộng trước kia về nhóc Nhai Tí.
Không, không phải giấc mộng, nói chính xác thì là quá khứ nhóc Nhai Tí từng trải qua.
Cậu nhắm mắt lại, bắt đầu cảm thụ tâm tình thuộc về nhóc Nhai Tí lúc đó.
Đạo diễn Nhiếp thì lại hào hứng, ở trong lòng dự đoán xem Hề Gia Vận có thể biểu hiện ra được mấy phần.
Mấy ngày này ông cố ý tìm xem lại mấy tập “Phù Dung”, kỹ năng diễn xuất Hề Gia Vận thể hiện trong phim quả thực không tệ, nếu điểm tối đa là mười thì cậu có thẻ lấy được đến chín điểm, một điểm còn lại là do tạo hình của Hề Gia Vận quá tốt, chiếm ống kính khiến đạo diễn Nhiếp quên mất không đánh giá kỹ năng, phải tua về xem lại từ đầu.
Nhưng mà nhân vật Tạ Nhiên này so với Tạ Yếm thì độ khó lớn hơn nhiều, nhất là trong phân cảnh này, quan trọng ở chỗ phải biểu đạt được tình cảm của người mắc chứng tự kỷ.
Phân cảnh này có quá nhiều hạn chế, đạo diễn Nhiếp dám nói, trong cả giới giải trí này, diễn viên giỏi có thể diễn được cảnh này một cách hoàn mỹ không có nhiều, huống chi tuổi đời tuổi nghề còn trẻ, chưa có từng trải nào sâu sắc như Hề Gia Vận, cho nên đạo diễn Nhiếp đoán Hề Gia Vân cùng lắm cũng chỉ đạt tới ngưỡng chấp nhận được thôi.
Nhưng như thế cũng đủ rồi, trước giờ ông cho điểm luôn rất chặt.
Hơn nữa Hề Gia Vận không giống những người khác, kỹ năng diễn của cậu không đủ thì còn có vận may đến bù lại.
Nghĩ vậy, đạo diễn Nhiếp nhìn thời gian, thấy đã hết năm phút thì lên tiếng nhắc Hề Gia Vận: “Có thể bắt đầu rồi.”
Hề Gia Vận cũng đã có chút linh cảm, cậu mở mắt ra.
____________________
[1] Pinduoduo /拼 多多/ là một nền tảng thương mại điện tử của Trung Quốc. Nó được tạo ra bởi Colin Huang với tên gọi là Shanghai Dream Information Technology Co., Ltd. vào năm 2015.
Tencent, gã khổng lồ công nghệ đứng sau We Chat, và các nhà đầu tư khác đã tài trợ hơn 110 triệu USD vào năm 2016. Năm 2018, Pinduoduo đã niêm yết trên thị trường chứng khoán NASDAQ ở Hoa Kỳ, huy động được 1,6 tỷ USD thông qua một đợt IPO tại Mỹ (Phát hành lần đầu ra công chúng).
So với những người chơi thương mại điện tử khác, mô hình kinh doanh Pinduoduo cung cấp một dịch vụ bổ sung và miễn phí hấp dẫn được gọi là “mua hàng theo nhóm”. Người dùng có thể chia sẻ thông tin sản phẩm của Pinduoduo trên các nền tảng mạng xã hội như WeChat Trung Quốc và ứng dụng nhắn tin QQ. Cả hai ứng dụng này đều thuộc Tencent.
Sau đó, người dùng có thể mời những người liên hệ của họ tạo thành một nhóm mua sắm để nhận được thỏa thuận mua hàng theo nhóm và mức giá thấp hơn cho giao dịch mua của họ. Dịch vụ này đã khiến Pinduoduo trở thành một cơn sốt lan truyền ở Trung Quốc.
Taobao cũng học theo dịch vụ mua hàng theo nhóm của Pinduoduo với việc ra mắt ứng dụng giảm giá chuyên dụng có tên là Tejia vào năm 2018. Pinduoduo sử dụng hệ thống thanh toán trực tuyến của WeChat dưới dạng “thanh toán WeChat tự động”. Sau khi bạn hoàn tất giao dịch mua của mình, số tiền đó sẽ tự động được lập hóa đơn vào tài khoản WeChat Pay của bạn mà không cần xác thực thêm.
Lần đầu tiên bạn thanh toán cho thứ gì đó trên Pinduoduo, theo mặc định, nó sẽ bật “thanh toán không cần mật khẩu”. Sau giao dịch đầu tiên, bạn sẽ không phải nhập mật khẩu của mình nữa và có thể sử dụng “thanh toán bằng một cú nhấp chuột”.
Mô hình C2B (từ người tiêu dùng đến doanh nghiệp) của Pinduoduo cho phép giao hàng trực tiếp từ nhà sản xuất. Điều này cho phép bán sản phẩm trực tiếp. Trên thực tế, nó giúp loại bỏ các lớp nhà phân phối và giảm giá cho người mua đồng thời nâng cao lợi nhuận của các nhà sản xuất.
Đồng thời, những bất lợi liên quan đến chất lượng sản phẩm, hàng giả và giao hàng chậm là một thách thức đối với nền tảng này. Như đã nêu trong Nghiên cứu về sự hài lòng của người dùng quốc gia năm 2017 về các nền tảng thương mại trực tuyến lớn, số lượng phàn nàn về Pinduoduo là 17,87% và mức độ hài lòng của người dùng là 1 sao.
[2] Tiết Sương Giáng (tiếng Hán: 霜降) là một trong 24 tiết khí của các lịch Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên. Nó thường bắt đầu vào khoảng ngày 23 hay 24 tháng 10 dương lịch, khi Mặt Trời ở xích kinh 210° (kinh độ Mặt Trời bằng 210°). Đây là một khái niệm trong công tác lập lịch của các nước Đông Á chịu ảnh hưởng của nền văn hóa Trung Quốc cổ đại. Ý nghĩa của tiết khí này, đối với vùng Trung Hoa cổ đại, là Sương mù xuất hiện.
Theo quy ước, tiết sương giáng là khoảng thời gian bắt đầu từ khoảng ngày 23 hay 24 tháng 10 khi kết thúc tiết hàn lộ và kết thúc vào khoảng ngày 7 hay 8 tháng 11 trong lịch Gregory theo các múi giờ Đông Á khi tiết lập đông bắt đầu.
Lịch Trung Quốc, cũng như lịch ở các nước Đông Á cổ đại bao gồm Việt Nam, bị nhiều người lầm là âm lịch thuần túy, dẫn đến ngộ nhận về việc tiết khí nói chung và Sương giáng nói riêng được tính theo chu kỳ của Mặt Trăng quay xung quanh Trái Đất. Trên thực tế lịch Trung Quốc cổ đại là một loại âm dương lịch, trong đó tiết khí, từ thời Hán Vũ Đế, đã được tính theo vị trí của Trái Đất trong chu kỳ chuyển động trên quỹ đạo xung quanh Mặt Trời. Theo cách tính hiện đại, với điểm xuân phân là gốc có kinh độ Mặt Trời bằng 0°, thì điểm diễn ra hay bắt đầu tiết Sương giáng ứng với kinh độ Mặt Trời bằng 210°. Ngày bắt đầu tiết Sương giáng do vậy được tính theo cách tính của dương lịch hiện đại và nó thông thường rơi vào ngày 23 hay 24 tháng 10 dương lịch tùy theo từng năm. Tiết khí đứng ngay trước Sương giáng là Hàn lộ và tiết khí kế tiếp sau là Lập đông.
___________________
Editor có lời muốn nói: Cái tên ứng dụng ấy, thay vì gõ đủ là /拼多多/ thì chị tác giả và dân mạng bên trung gõ thành /拼夕夕/ cả anh gu gồ, cả chị QT của tôi đều dịch thành chơi gái mới chết chứ. Làm tôi hoang mang mất một lúc, sau đọc được bài bóc phốt ứng dụng này thấy dân mạng viết thành thế kia thì mới ngộ ra. Tí nữa thì tôi đã cho nguyên quả chơi gái lên rồi, thiện tai thiện tai…