Mây Nuôi Tể Sau Ta Càng Đỏ - Sau Khi Nuôi Con Trai Tôi Thế Mà Lại Hot

Chương 16. Day 14


Bạn đang đọc Mây Nuôi Tể Sau Ta Càng Đỏ – Sau Khi Nuôi Con Trai Tôi Thế Mà Lại Hot – Chương 16. Day 14

20/08/2021

Edit: Nhật Nhật

Tối hôm đó, Hề Gia Vận mơ một giấc mơ.

Ở trong mơ, ánh lửa bùng cháy dữ dội, cả người cậu đều bị nhấn chìm trong đó.

Lửa bén vào cành lá khiến cậu liên tiếp lùi về phía sau, nhưng vẫn không tài nào trốn thoát.

Xung quanh đều là lửa, ngập trời ngập đất, ngọn lửa giương nanh múa vuốt nhào đến, cậu không thể lùi thêm được nữa, cũng không có chỗ nào để trốn.

Nhiệt độ càng lúc càng cao, thế lửa cũng càng lúc càng dữ dội.

Hề Gia Vận cảm thấy sợ hãi vừa thấy khó chịu, mãi đến giây tiếp theo, khi tia lửa bắn tóe lại đây, nhanh chóng bốc cháy!

Cậu quay đầu lại, nhìn thấy lông vũ của chính mình vốn nên bao phủ ánh sáng lỗng lẫy, giờ phút này lại chìm trong lưỡi lửa, lửa giống như được tiếp thêm nhiên liệu, một lần nữa bốc cao lên.

Lông vũ bị đốt trọi, từng chút từng chút một cháy thành tro.

Nóng quá, đau quá.

Cảm giác đau đớn như găm sâu vào trong xương tủy.

Hề Gia Vận theo bản năng muốn chạy trốn, nhưng đối mặt với làn sóng nhiệt do lửa dâng lên, cậu nhìn thấy những đôi mắt bên ngoài.

Nồng nhiệt mà thành kính.

Chủ nhân của những đôi mắt này —— Cũng đầu gà, hàm yến, cổ rắn, lưng rùa đuôi cá, là Phượng Hoàng đang đứng san sát nhau.

Hề Gia Vận nhớ ra, cậu cũng là một con Phượng Hoàng.

Là con Phượng Hoàng thuần chủng hiếm hoi còn sót lại trong trời đất này, cậu sinh ra chính là để mang lại phước lành.

Cho nên cậu không thể trốn.

Dù có nóng nữa, đau nữa, cậu cũng không thể trốn.

Thế lửa càng lúc càng hung mãnh, từ đuôi lên tới phía trên, Hề Gia Vận đau đớn kinh khủng, cảm giác mình đang dần dần tiêu tán, cảm giác mình trong biển lửa hóa thành tro bụi, cuối cùng bị gió thổi đi ——

Tan ra.

Nhưng đây vẫn không phải là kết thúc.


Cậu sẽ ở trong vô tận thống khổ như vậy, lần thứ hai niết bàn trọng sinh, cho đến khi không còn gì nữa.

Vĩnh viễn không có điểm dừng.

Đau, thực sự đau quá.

Cậu ghét thế này, cậu cũng từng chống cự, nhưng lại không thể phản kháng.

Bởi vì cậu là Phượng Hoàng thuần chủng duy nhất còn lại trên đời này, bởi vì cậu phải mang đến phước lành cho Phượng tộc.

Đây là trách nhiệm của cậu, cũng là ý nghĩa mà cậu sinh ra.

*

Địa điểm thử vai là do Phó Giai quyết định, cô chọn tiến hành ngay trong nhà mình.

Dù sao cũng là khu biệt thự cao cấp, an ninh ở đây rất tốt, Hề Gia Vận không vào được, không thể làm gì khác hơn là gọi cho Phó Giai, nhưng không biết là làm sao, Phó Giai lại không nhận điện thoại.

Hề Gia Vận chỉ đành chờ cô gọi lại.

Cậu đứng ở cửa khu nhà, chơi điện thoại, đột nhiên nghe thấy có người gọi mình: “Hề Gia Vận?”

Hề Gia Vận quay đầu lại.

Bạch Thanh Trì mỉm cười, “Thật sự là cậu à?”

Hề Gia Vận nghĩ một chút, không chắc lắm, chào hỏi lại với đối phương: “… Đã lâu không gặp?”

Cậu với Bạch Thanh Trì đúng là đã mấy năm rồi chưa từng gặp nhau.

Năm đó lúc Hề Gia Vận mới bước chân vào vòng giải trí, được công ty đưa đi tham dự chương trình tuyển chọn tài năng “Pick Me”, Bạch Thanh Trì cũng tham gia chương trình này. Khéo một nỗi là, không cần biết là phát huy tốt, hay là thất thường, cậu vẫn luôn đè Bạch Thanh Trì xuống một hạng, mãi đến vòng cuối cùng tai nghe của cậu gặp trục trặc, lúc ấy Bạch Thanh Trì mới có cơ hội trở mình.

Mà lần trở mình này, chính là thay đổi một trời một vực, Bạch Thanh Trì ra mắt cùng nhóm, từ đó một đường “hót hòn họt”. Nhưng cậu cũng không biết là làm sao mà trước đó đối phương luôn tràn đầy địch ý với mình, sau khi lấy được vị trí ra mắt rồi, địch ý vẫn không nhạt đi chút nào.

Hề Gia Vận nghĩ thoáng ra là mình tự từ bỏ cơ hội ra mắt, dù sao cậu xui xẻo cũng quen rồi, nhưng mà cậu thực sự không nghĩ ra địch ý của Bạch Thanh Trì với mình là từ đâu mà tới, may là sau đó hai người không có cơ hội xuất hiện cùng nhau nữa, Hề Gia Vận cũng không buồn để ý thêm mà làm gì.

Hôm nay đụng mặt, thật sự là đã lâu không gặp.

Bạch Thanh Trì nhìn Hề Gia Vận mấy lượt, chậm rãi nói: “Mấy năm nay cũng không thấy tin tức gì của cậu, cậu lui giới rồi à?”

Hề Gia Vận: “…”

Được rồi, mấy năm không gặp, nhưng người này vẫn kỳ cục y như cũ.

Hề Gia Vận lịch sự đáp lời: “Vẫn chưa.”


Bạch Thanh Trì nghe thế thì không nhịn được kinh ngạc, hỏi: “Vẫn chưa? Vậy sao hot search rồi các loại chương trình khác, tôi đều không thấy cậu xuất hiện… Có phải không nhận được công việc không?”

Nói đến đây, cậu ta lại tỏ ra vô cùng đồng cảm: “Thời gian trước vốn là lịch nghỉ ngơi của tôi, nhưng mà đột nhiên rảnh rỗi như vậy, không được lên chương trình, trong lòng cứ luôn thấy lo lắng, buổi tối ngủ cũng không ngon giấc, cuối cùng tôi cũng nghĩ thông, vẫn lên để bản thân bận rộn một chút, cho nên bảo người đại diện nhận mấy chương trình giải trí cho mình, cậu vẫn luôn không có công việc như vậy…”

Hề Gia Vận chậm rãi nói: “Tôi rất tốt, ngủ rất ngon.”

Bạch Thanh Trì: “…”

Bạch Thanh Trì: “? ? ?”

Bộ cậu ra đang nói về vấn đề có ngủ ngon hay không hả?

Bạch Thanh Trì bị Hề Gia Vận làm cho cạn lời.

Hề Gia Vận cảm thấy đối phương không thay đổi, thực ra Bạch Thanh Trì cũng cảm thấy Hề Gia Vận không thay đổi.

Vẫn giống y như trước kia, đối xử xa cách với người khác, cực kỳ kiêu ngạo.

Nhưng cậu dựa vào cái gì mà kiêu ngạo?

Lúc còn tham gia “Pick Me” Hề Gia Vận luôn thắng trên Bạch Thanh Trì một bậc, Bạch Thanh Trì gần như là bị cậu làm cho có bóng ma tâm lý, nhưng sau đó người có thể vươn lên là cậu ta, sự nghiệp rực rỡ cũng là cậu ta, Hề Gia Vận chìm nghỉm như vậy rồi mà vẫn còn giữ cái thái độ này.

Dựa vào cái gì chứ?

Trong lòng Bạch Thanh Trì tức điên, nhưng ngoài mặt vẫn nở nụ cười, chẳng hề lộ ra chút dấu vết nào, “Thật ngưỡng mộ tâm lý vững vàng của cậu. Đạo diễn Cát – Cát Hạc, cậu có biết không? Ông ấy chuẩn bị quay một bộ phim mới, tối hôm qua hẹn tôi tới đây thử vai lần hai, tôi hồi hộp cả đêm không ngon giấc, dù sao đối phương chính là đạo diễn Cát, có ai mà không muốn được hợp tác với ông ấy chứ?”

Hề Gia Vận: “?”

Khéo dữ vậy, cậu cũng tới thử vai này.

Nhưng mà biểu cảm của cậu vào trong mắt Bạch Thanh Trì lại bị hiểu lầm, hiểu lầm thành Hề Gia Vận ước ao ghen tỵ mà không nói ra được, Bạch Thanh Trì rốt cuộc cảm thấy toàn thân sảng khoái, nở mày nở mặt, còn đang muốn giả vờ giả vịt động viên Hề Gia Vận một câu thì mắt thấy có chiếc xe lái tới, cũng đừng ngay ở cửa.

Cửa sổ xe bị mở ra, Phó Giai lộ ra nửa khuôn mặt.

Hai mắt Bạch Thanh Trì sáng lên, nhiệt tình chào hỏi: “Chào cô Phó!”

Thân thế của Phó Giai trong giới giải trí cũng không phải bí mật gì, chỉ cần muốn biết là có thể hỏi ra được. Người đại diện của Bạch Thanh Trì dã nhắc đi nhắc lại rất nhiều lần, cấm chỉ không cho cậu ta làm gì đắc tội với Phó Giai, nếu có thể khiến cô nhớ mặt, được cô coi trọng thì càng tốt hơn, đương nhiên, kể cả người đại diện có không nói Bạch Thanh Trì cũng sẽ làm như vậy.

Phó Giai mỉm cười gật đầu, thái độ rất khách sáo, ánh mắt chuyển sang trên người Hề Gia Vận, lúc này mới nhiều thêm mấy phần thật lòng thật dạ: “Sao anh tới sớm thế? Cũng không gọi trước cho em?”

Hề Gia Vận nói: “Tôi có gọi một cuộc, nhưng hình như bên chỗ cô đang bận, không thấy nhấc máy.”

Phó Giai cúi đầu kiểm tra điện thoại, quả nhiên có một cuộc gọi nhỡ, cô ngượng ngừng cười cười, “Vừa rồi em đi siêu thị, chắc trong đó ồn quá nên không nghe thấy chuông điện thoại.”


Bạch Thanh Trì: “?”

Cậu ta nhìn Hề Gia Vận, rồi lại nhìn Phó Giai, nhạy bén phát hiện ra thái độ của Phó Giai với mình thì rất là khách sáo xa lạ, nhưng với Hề Gia Vận lại nhiệt tình thân thiết hơn nhiều.

Đúng lúc đó, Phó Giai cũng chợt nhớ ra, nói với hai người bọn họ: “Đúng rồi, ngày hôm nay hai người cùng đến thử vai đấy. Hai người có quen nhau à?”

Hề Gia Vận: “Có quen.”

Bạch Thanh Trì: “…”

Đậu.

Vừa nãy cậu ta mới khoe khoang xong, Hề Gia Vận còn giả vờ giả vịt với cậu ta làm cái gì?

Muốn cười nhạo cậu ta chắc?

Bạch Thanh Trì ghim Hề Gia Vận trong lòng, nhưng mà nghĩ lại thì, Hề Gia Vận chìm như vậy, từ đó đến giờ chưa từng quay qua bộ phim nào, không thể so sánh với người kinh nghiệm phong phú như mình được, cậu ta không phải thừa sức thắng Hề Gia Vận à?

Hơn nữa lúc đạo diễn Cát gọi điện thông báo cho cậu ta còn nói, cậu có hi vọng hơn đối thủ muốn cạnh tranh kia nhiều.

Nghĩ như vậy, sắc mặt Bạch Thanh Trì mới tốt hơn, cười giải thích với Phó Giai: “Chúng tôi trước đây có tham gia Pick Me cùng nhau.”

Phó Giai đã hiểu, “Vậy à. Thôi, lên xe đi, cho hai người quá giang một đoạn.”

Hề Gia Vận bèn cùng Bạch Thanh Trì ngồi lên xe.

Đi cũng không lâu lắm, bọn họ đã tới biệt thự.

Đạo diễn Cát đến sớm, đang ngồi bên trong uống trà, vừa nghe thấy động tĩnh ngoài cửa, ông bèn để chén trà xuống.

Ông thực sự muốn nhìn thử xem rốt cuộc cái cậu Hề Gia Vận khiến Phó Giai như bị bỏ bùa mê thuốc lú kia đến cùng là trông như thế nào.

Mấy người nối đuôi nhau đi vào, Bạch Thanh Trì nóng lòng muốn thể hiện bèn cố ý đi ở cuối cùng, tính lưu lại một cái ấn tượng mình là người lịch sự lễ phép. Hề Gia Vận sao cùng được, Bạch Thanh Trì để cậu đi trước, thì cậu cứ thế đi trước luôn.

Phó Giai hất cằm ra hiệu về phía Hề Gia Vận, “Đạo diễn Cát, anh ấy chính là Hề Gia Vận.”

Đạo diễn Cát nhìn sang.

Cậu thanh niên kia nhìn thẳng về phía ông, lễ phép mỉm cười.

Thoải mái, rất thoải mái.

Đây là cảm giác đầu tiên cậu mang lại cho người nhìn. Ngoài ra, tướng mạo của cậu xác thực cũng đủ để người ta phải kinh ngạc.

Không phải kiểu thanh tú, tinh xảo, mang nét đẹp trung tính đang thịnh hành bây giờ, mà tràn đầy linh khí, không phải kiểu hung dữ sắc bén nhưng lại làm người ta khó lòng quên được.

Huống chi lúc cậu cười, lông mày hơi cong cong, khiến khí chất của mình càng thêm nhẹ nhàng, cũng càng khiến người đối diện thấy có thiện cảm hơn.

Đạo diễn Cát ngây ra nhìn chằm chằm hề Gia Vận.

Về phần Bạch Thanh Trì, cậu ta một lòng muốn thể hiện bản thân, đi ở cuối cùng, nhường đường, đóng cửa, tự nhận là hành động này của mình cực kỳ dễ lấy được thiện cảm của mọi người, nhưng lúc cậu ta ngẩng đầu lên, mới phát hiện căn bản chả ai buồn để ý đến mình.


Từ Phó Giai cho đến đạo diễn Cát, hai người đều đang chăm chú nhìn Hề Gia Vận.

Hơn nữa, trong mắt đạo diễn Cát còn đầy kinh ngạc.

Trực giác của Bạch Thanh Trì mách bảo tình huống bây giờ không đúng, bèn lập tức cười đi tới chào hỏi với đạo diễn Cát: “Đạo diễn Cát, xin chào.”

Một tiếng này của cậu ta, gọi lại hồn vía đang trên mấy của đạo diễn Cát trở về, ông nhìn chằm chằm Hề Gia Vận, tâm trạng phức tạp vô cùng.

Tối hôm qua ông ta nghĩ thế nào? Giới giải trí làm gì có ai không dễ nhìn.

Đúng là giới giải trí ai cũng dễ coi cả, nhưng dễ coi đến mức này thì căn bản là không có!

Lấy luôn Bạch Thanh Trì làm ví dụ đi. Dáng vẻ cậu ra rất ưa mắt, cũng được mọi người công nhận là nam thần, nhưng khi đứng chung một chỗ với Hề Gia Vận thì lập tức bị làm cho lu mờ, tướng mạo quá tinh xảo cũng trở nên tầm thường.

Cái cậu Hề Gia Vận này, nếu chỉ nói đến vẻ ngoài thì quả thực là rất hợp với nhân vật Phượng Triều.

Chỉ là không biết kỹ năng diễn xuất thế nào.

Nghĩ như vậy, đạo diễn Cát gật đầu với Bạch Thanh Trì một cái, coi như là trả lời cậu ta.

Bạch Thanh Trì: “?”

Là ảo giác của cậu ta à, sao cậu ta cứ thấy ánh mắt đạo diễn Cát nhìn mình xoi mói thế nào ấy nhỉ?

Phó Giai ngồi lên sa lông, quay đầu hỏi đạo diễn Cát: “Giờ bắt đầu thử vai luôn ạ, hay là chờ thêm chút nữa?”

Đạo diễn Cát muốn tốc chiến tốc thắng, “Để hai người họ thử vai luôn đi.”

Phó Giai không có ý kiến. “Được.”

Đạo diễn Cát bèn hỏi hai người: “Hai cậu ai diễn thử trước?”

Bạch Thanh Trì không lên tiếng, cậu ta cảm thấy diễn trước sẽ bị thiệt, dù sao diễn sau, thời gian chuẩn bị có thể nhiều thêm một chút, nhưng nếu tự mình mở miệng thì lại sợ sẽ để lại ấn tượng xấu là thích tính toán, cho nên do dự không quyết.

Trái lại, Hề Gia Vận thấy cậu ta không phản ứng gì, bèn nói: “Để tôi diễn trước đi.”

Bạch Thanh Trì liếc cậu một cái, âm thầm hừ một tiếng.

Để tôi nhìn xem cậu có thể diễn ra cái gì. Diễn cái bình hoa à?

Cậu ta tuy ra mắt là idol nhưng mấy năm qua cũng đã chậm rãi thay đổi hình tượng, công ty còn mời thầy giáo riêng đến để dạy cậu ta kỹ xảo diễn xuất, hơn nữa Bạch Thanh Trì đã diễn qua không ít phim, cậu ta cảm thấy kỹ xảo của mình đang tiến bộ rõ rệt, tuy là có thể vẫn còn kém những người từng học qua trường lớp chính quy, nhưng để đánh bại Hề Gia Vận, Bạch Thanh Trì vẫn thấy mình dư sức.

Đang nghĩ thì đạo diễn Cát đã đưa ra chủ đề diễn thử lần này: “Sống lại từ tro tàn.”

Hề Gia Vận ngẩn ra.

Lúc Phó Giai gọi cậu đến thử vai, cũng không nói cho cậu biết mình sẽ diễn thử nhân vật nào, nhưng cậu từng đọc bản gốc “Khổng tước ngủ trên gác cao” hai lần, đạo diễn Cát vừa đưa chủ đề này ra, Hề Gia Vận lập tức biết rõ.

Là Phượng Triều, vai cậu diễn thử chính là nhân vật Phương Triều.

Hề Gia Vận nhớ lại giấc mơ tối qua của mình.

Sau khi nắm bắt được cảm xúc, cậu mở mắt ra.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.